Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải vay?

Phiên bản Dịch · 1557 chữ

Dịch: Tĩnh xinh gái

- Không có hứng thú!

Vân Phi Vũ không ngờ lão đầu này lại nói như vậy, không chút nào che giấu ý muốn mình làm trù sư cho lão, Vân Phi Vũ cũng không chút do dự nào mà từ chối.

Nói đùa, mặc dù làm trù sư có chút vốn liếng, nhưng mà mình cũng không có mộng tưởng trở thành trù sư.

- Hả? Ngươi biết ta là ai không? Tiểu tử, ngươi cũng đừng hối hận!

Băng lão kinh ngạc nhìn Vân Phi Vũ không chút do dự nào mà cự tuyệt, lão thấy, một tiểu tử có thực lực thấp như vậy nếu như biết mình là người nào, tuyệt đối sẽ không từ chối lời mời mọc của mình.

- Nếu như vãn bối đoán không sai, ngài là chủ nhân của Triều Phượng tửu lâu!

Lúc đầu tưởng sư đồ, thế nhưng sau đó Vân Phi Vũ phát hiện Băng lão ngoại trừ là một người tham ăn thì không hiểu chút nào về nấu nướng, hơn nữa lúc nói chuyện với Trù Thần, luôn rất khen tặng hắn, mà còn có thể tự do ra vào Triều Phượng tửu lâu này, thân phận của lão đã lộ rõ ràng.

- Không sai, tiểu tử thật có ánh mắt, ngươi đã biết ta là người đứng đầu Triều Phượng tửu lâu, ngươi cũng đã biết người mà tới tửu lâu của ta gây chuyện, sẽ có kết quả nào sao?

Sắc mặt Băng lão lạnh lẽo, tay vung lên, Vân Phi Vũ chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, kinh ngạc phát hiện, mình và Trù Thần cùng với Băng lão đã đi thẳng đến một gian phòng xa lạ, gian phòng trang trí rất đơn giản, không hề có khí tức xa hoa như trù phòng.

Trong lòng Vân Phi Vũ càng thêm đánh giá Băng lão, cường giả như vậy, tuyệt đối không phải người mà mình có thể trêu chọc.

- Không biết, thế nhưng vãn bối có thể đoán được.

Vân Phi Vũ cố gắng trấn định nói.

- Vậy ngươi còn dám cự tuyệt ta?

Băng lão hỏi lại lần nữa.

- Không dám cự tuyệt, chẳng qua là chí ta không ở chỗ này, nấu nướng chỉ là một thứ mà vãn bối yêu thích, nấu nướng tốt hay xấu còn phải xem tâm trạng, không thể cưỡng cầu, đạo lý trong đó, vãn bối tin rằng Trù Thần đại nhân biết rõ ràng!

- Băng lão, sư phụ ta cũng có ý nghĩ như vậy.

Nghe lời nói của Vân Phi Vũ, trên mặt Trù Thần cũng hơi bất đắc dĩ, nấu nướng dựa vào tâm tình, giống như ý của sư phụ hắn, điều này khiến cho hắn không khỏi bắt đầu nghĩ lại, đã biết lần thất bại này, chẳng lẽ là mình đã quá quan tâm đến sự thành bại sao?

Kim Sơn Phượng Hoàng là một món đỉnh tiêm, nhưng mà bằng vào trù nghệ bây giờ của mình còn không có khả năng khiến nó đạt tới hoàn mỹ.

Nếu như mình đổi thành một món ăn đơn giản hay một món sở trường? Có thể thắng hay không?

Trong lòng cân nhắc một phen, Trù Thần bất đắc dĩ lắc đầu, hắn phát hiện, mặc kệ đổi thành món ăn nào hắn cũng thua, đây là chênh lệch, trong khoảng thời gian ngắn, không có khả năng vượt qua.

Vân Phi Vũ biết, lần này có thể thắng hoàn toàn dựa vào hệ thống, nhưng chính hắn là người của hai thế giới, chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã gặp qua heo chạy, một chút tâm đắc gì hắn đều có thể hạ bút thành văn, chủ yếu nhất là, người thắng nói chuyện gì cũng đều là đúng.

- Ha ha, không sai, người dám cự tuyệt Băng Phong ta, ngươi là người thứ hai, người thứ nhất là sư phụ hắn, ngươi có thể thắng Bành tiểu tử thì cũng có can đảm lộ ra!

Nghe được lời của Vân Phi Vũ, trên mặt Băng lão hiện ra vẻ tươi cười.

Băng lão vừa nói xong, Vân Phi Vũ nghiền ngẫm nhìn Trù Thần, cuối cùng thì hắn cũng đem nghi ngờ trong lòng mình cởi ra, cường giả kiểu như Trù Thần mà hạ mình ở chỗ này làm một trù sư, nấu nướng cho những người giàu có kia, không ngờ là bị Băng lão bức bách, nghe có vẻ hơi buồn cười.

- Tiểu tử, ngươi cười lại một cái nữa thử xem, không phục thì chúng ta tỷ thí một trận, bây giờ sẽ chuyển sang luận võ, xem ta có đem răng ngươi rơi đầy đất không!

Trù Thần chứng kiến ánh mắt của Vân Phi Vũ thì mặt hơi đỏ, lập tức giả bộ dáng vẻ hung ác, trừng mắt nhìn Vân Phi Vũ.

- Không... Vãn bối không cười... Ha ha, không nhịn được!

Thấy vẻ mặt u oán của Trù Thần, Vân Phi Vũ vẫn không nhịn được cười ra tiếng.

- Ngươi... Ngươi được lắm!

Bị Vân Phi Vũ vạch trần vết thương hơn nữa còn cười nhạo, khiến sắc mặt Trù Thần trở nên khó coi.

- Xin lỗi, vãn bối không cố ý... Haha...

Vân Phi Vũ cũng không muốn cười, nhưng mà biểu cảm của Trù Sư, hơn nữa thêm một ít tưởng tượng của mình khiến Vân Phi Vũ không thể nhịn cười.

Ở trong đầu Vân Phi Vũ, thân thể Trù Sư trần trụi, một tay cầm muôi, một tay cầm nồi, bị Băng lão quất roi buộc phải nấu ăn, tình cảnh như vậy, ngẫm lại là thấy buồn cười.

- Ngươi...

- Được rồi, chúng ta nói chính sự!

Băng lão rất là tức thời cắt đứt đoạn đối thoại của hai người, nhìn bộ dạng trước sau như một của Vân Phi Vũ, trong lòng càng thêm đánh giá về Vân Phi Vũ.

Đối mặt với tình huống hiện tại mà vẫn có thể cười nói vui vẻ, nhất là khi biết lão là người đứng sau tửu lâu lại càng không có một tia sợ hãi và nịnh nọt, tâm tình người này đã vượt qua không ít người cùng cảnh giới, hậu sinh khả úy, con đường tương lai không thể lường trước được.

- Vân tiểu tử, ta muốn biết lần này ngươi đến Triều Phượng tửu lâu của ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Băng lão dứt khoát hỏi thẳng.

- Vãn bối không có chuyện gì, là chuyện tới tìm vãn bối!

- Ngươi bình luận đồ ăn ở tửu lâu, không phải tìm chuyện thì làm gì, đến khen ta hả?

Nghe được lời nói của Vân Phi Vũ, Trù Thần trước tiên bình tĩnh lại hỏi.

- Vãn bối ăn ngay nói thật, huống chi lần khiêu chiến này là do tiền bối!

Vân Phi Vũ chết cũng không thừa nhận nói.

- Ngươi...

Trù Thần còn muốn nói gì, thế nhưng đầu lưỡi lại hơi líu, nghĩ trước nghĩ sau, dĩ nhiên tất cả điều này đều là thật, nhưng trực giác của hắn nói rằng Vân Phi Vũ tuyệt đối ôm mục đích mà tới.

- Nói như vậy, xem ra không phải ngươi đến tìm chuyện, mà là tới đập phá quán!

Sắc mặt Băng lão đanh lại, âm thanh dần dần lạnh lẽo, ánh mắt bất thiện nhìn Vân Phi Vũ, dừng một chút rồi tiếp tục nói:

- Tiểu tử, dám khiêu khích Triều Phượng tửu lâu của ta, còn để cho Triều Phượng tửu lâu mất đi danh tự, ngươi không muốn sống sao?

Uy áp vô hình, trong nháy mắt áp xuống người Vân Phi Vũ, hắn chỉ cảm thấy ngực khó chịu, suýt chút nữa phun ra một búng máu.

- Băng lão dự định lấy lớn bắt nạt bé sao, muốn bí mật giải quyết vãn bối sao?

Vân Phi Vũ cắn răng kiên trì, không mảy may thỏa hiệp.

- Đúng thì sao mà không đúng thì sao, tiểu tử, ngươi phải biết rằng, người dám khiêu khích Triều Phượng tửu lâu thì không ai có thể sống sót rời đi!

Băng lão lạnh lùng, bàn tay vỗ một cái, uy áp càng thêm mạnh mẽ.

- Được, ngài có tâm tư gì chẳng lẽ ta còn không rõ sao, không phải là một con kê không đủ, muốn nhiều hơn nữa đúng không? Vãn bối cho, như vậy được không?

Cảm giác uy áp tăng mạnh, Vân Phi Vũ dứt khoát cầu tha thứ, dáng vẻ kiêu ngạo trước đó nhanh chóng biến mất, lớn tiếng la hét.

- Ha ha, quả nhiên tiểu tử ngươi thông minh, đưa cho ta mười con ta sẽ tha cho ngươi, không được, phải hai mươi con!

Chứng kiến Vân Phi Vũ chịu thỏa hiệp, Băng lão thu hồi uy áp lại.

- Không được, hai mươi con quá nhiều, tối đa ba con!

- Mười lăm con!

- Bốn con!

- ...

- Tám con!

- Được, quyết định như vậy!

Sau một phen đàm phán rốt cuộc định lại ở tám con, vẻ mặt Vân Phi Vũ đau xót, hiện tại một con Khiếu Hoa Kê giá bảy, tám kim tệ, tổng cộng lại cũng khoảng năm, sáu mươi kim tệ.

- Ngài phải đưa tiền cho vãn bối, không đúng, vãn bối muốn ngài vay tiền mình!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.