Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến thành Thự Dương

Phiên bản Dịch · 1494 chữ

Dịch: Tĩnh Tĩnh

Thành Vân Châu không có đơn giản như vậy? Những lời này, là đang tiết lộ nguy hiểm gì đó đang hướng về mình sao?

- Vân bá bá, thành Vân Châu có biến cố gì sao?

Tô Tâm Nhu cũng nghi ngờ hỏi một câu, thực lực của Vân lão gia, phụ thân của nàng đã nói rõ ràng với nàng, cường giả Linh Động cửu giai cũng không có sức phản kháng, dựa theo cha nàng suy đoán thì thực lực Vân lão gia hẳn là cảnh giới Ngưng Thần, cũng có thể là cao hơn thế.

Một cường giả như vậy, tự nhiên để cho con trai của mình chiến đấu liên tục ở nhiều nơi khác, sẽ có biến cố như thế nào?

- Không có biến cố gì, chỉ là một ít vấn đề nhỏ, huống hồ bằng vào chuyện Vũ nhi làm ra lần này, đối với bản thân nó sẽ không được phát triển tốt, nam nhân, chính là phải trưởng thành trong nghịch cảnh, phải rèn luyện thật nhiều, mới có thể đứng ở một khoảng trời riêng, Tâm Nhu, nếu như cháu không có chuyện gì thì suy tính có thể đi cùng nó luôn.

Vân Du Long cũng không muốn nhiều lời, chuyện nên đến sẽ đến, vỗ vỗ bả vai của Vân Phi Vũ, hơi trấn an một câu.

Vân Phi Vũ còn có lời muốn nói, há miệng, nhưng nhìn thấy biểu tình Vân cha dần dần trở nên nghiêm trọng thì đem lời muốn nói nuốt xuống.

- Được rồi, tiểu tử thối! Các ngươi đi ra ngoài trước, ta và cha cháu cần có chuyện muốn nói!

Thành Tam nói, sau đó tay nhẹ nhàng vung lên, Vân Phi Vũ chỉ cảm giác được linh khí bao vây, lúc phản ứng kịp thì mình và Tô Tâm Nhu đã đến nội viện!

Ặc! Thành Tam lợi hại như vậy?

Chỉ vẻn vẹn hời hợt vung tay lên, mình đã bị đưa ra ngoài? Vân Phi Vũ khiếp sợ, Tô Tâm Nhu cũng khiếp sợ đến nỗi ngốc luôn, nàng ở Thiên Tâm các nhiều năm như vậy, từ trước tới nay chưa từng gặp qua cường giả như vậy, hơn nữa đây còn vừa thấy hai người.

Rất nhanh, Vân Phi Vũ mới kịp phản ứng một việc, hắn nghĩ tới đủ mọi chuyện, hận không thể hung hăng cho mình mấy cái bạt tai.

Ngày ấy chính mình cho Thành Tam một kim tệ, trong lúc vô ý ký kết hiệp ước vay mượn, lúc đó Vân Phi Vũ lơ đễnh! Dĩ nhiên cũng không nhìn kỹ năng của Thành Tam! Lúc đó cứ tùy ý bỏ qua, nếu như sớm biết Thành Tam lợi hại như vậy thì Vân Phi Vũ thế nào cũng muốn hối đoán lấy một kỹ năng a!

Thật là hối hận đến đau ruột, nhưng chuyện đã qua cũng không còn các nào khác, Vân Phi Vũ nhìn Tô Tâm Nhu, nhẹ nhàng kéo tay của nàng, đem suy nghĩ của nàng kéo lại, nói:

- Ngươi có muốn đi cùng với ta?

Tô Tâm Nhu trừng mắt với Vân Phi Vũ, hất tay của hắn ra, tiểu tử này, gần đây cũng không biết chuyện gì, Vân Phi Vũ vô duyên vô cớ thích kéo tay nàng như vậy.

- Ta cần phải suy nghĩ một chút!

Hất tay một cái, rất là tự nhiên đi ra khỏi tiền trang, lúc này Vân Phi Vũ cũng không có tâm tình gì, thấy Tô Tâm Nhu đi thì chính mình cũng đi vào trong phòng.

Nếu phải đi thì hắn muốn chuẩn bị một số thứ, chưa quen cuộc sống ở thành Thự Dương, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì, chính mình vẫn thu gom một ít thảo dược, luyện chế một ít đan dược, đoán tạo một ít vũ khí, những thứ yếu phẩm này, ở nơi nào cũng đều rất nổi tiếng.

- Aizzz, rời khỏi chỗ này, thật là không nỡ!

Vân Phi Vũ nói lảm nhảm mấy câu rồi bắt đầu làm việc, thâm chí ăn ở đều tại chỗ này.

Minh tưởng sau một đoạn thời gian mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt rồi tiếp tục luyện dược đoán tạo, cứ tuần hoàn như vậy, tài liệu Vân Phi Vũ cất giữ trong nhẫn trữ vật ngày càng ít, thậm chí tiếp cận với con số không.

- Hô! Trước tạm dừng! Đi ra ngoài hít thở gió trời, tham quan học tập thật tốt thành Vân Châu!

Khẽ hít thở sâu, Vân Phi Vũ đem cái lò luyện đan quen thuộc thu vào nhẫn rồi đi ra ngoài.

Xuất môn hít thở không khí mới mẻ, lúc này phát hiện đã đến buổi tối.

"Rít rít!" Tử Tiêu thú theo thói quen nỉ non hai tiếng, thuận lợi đem lực chú ý của Vân Phi Vũ chuyển đến trên người nó.

Vân Phi Vũ không biết vì sao, Tử Tiêu thú đặc biệt thích ở lồng ngực của mình, hơn nữa đặc biệt thích ngủ, suốt ngày treo ở trên lồng ngực của mình, coi như là lúc mình đoán tạo, tiếng vang ầm ĩ lớn như vậy nó vẫn ở trong lòng hắn không chút quan tâm.

- Hệ thống, dò xét tình trạng Tử Tiêu thú.

- Đang dò xét... Năng lượng của Tử Tiêu thú không đủ, thân thể suy yếu, có thu vào không gian nuôi dưỡng sủng vật không!

- Có.

Vừa mới đồng ý, Vân Phi Vũ cảm giác trên người nhẹ một chút, Tử Tiêu thú ở trong ngực mình đã biến mất, mở không gian thuần thú ra, Tử Tiêu thú xuất hiện trên trang bìa của Vân Phi Vũ, lộ ra trạng thái u tối, tiến nhập không gian, trên người nó khí màu tím dày đặc, không sai biệt lắm so với Tử Vân Hộ Văn trong người mình, bất đồng chính là, tầng màu tím này đang bị Tử Tiêu thú hấp thu.

Mà Tử Vân Hộ Văn trên người Vân Phi Vũ đã biến mất, kỹ năng đó trên trang bìa cũng đồng dạng u ám, cứ như vậy, hắn cũng không thể sử dụng Tử Vân Hộ Văn nữa.

- Ai, chỉ cần Tử Tiêu thú tốt thì mất đi một cái kỹ năng đã làm sao!

Vân Phi Vũ nhiều lần xác định, sau đó cảm thán một tiếng liền đi ra khỏi tiền trang.

Lúc này đã là buổi tối, trong thành Vân Châu, chỉ có mấy người lẻ tẻ đi lại, từ Thương Nghiệp nhai Vân Phi Vũ mua được số lượng thảo dược lớn cùng với một ít khoáng thạch, thời gian khoảng một tiếng, đã quay lại tiền trang.

- Tiểu tử đã trở về, thu dọn đồ đạc rồi đi theo ta!

Mới vừa vào nội viện, thấy Thành Tam thúc ngồi trên băng đá, uống chút rượu, thích ý nói không nên lời.

Trang phục như cũ, thế nhưng Vân Phi Vũ cảm nhận được hơi thở của ông hơi hỗn loạn, trên người có có chút huyết khí.

- Cha cháu đâu?

Vừa nghe phải đi, tim Vân Phi Vũ nhói một cái, sao lại nhanh như vậy, mình cũng chưa kịp tạm biệt.

- Phụ thân cháu có việc cần đi ra ngoài, hiện ta đi thì đi, hắn không chịu nổi ly biệt!

Thành Tam cũng không quấn quýt, trực tiếp kéo Vân Phi Vũ đi ra ngoài.

- Được rồi, chiếc nhẫn này là phụ thân cháu đưa cho cháu, dùng linh lực bọc lại là có thể mở ra, bên trong có vật phụ thân cháu cho cháu.

- Đã biết!

Vân Phi Vũ tiếp nhận chiếc nhẫn, trực tiếp đeo trên tay, lưu luyến quay đầu liếc mắt nhìn tiền trang lần nữa, cũng phát hiện mình đã đến trên lưng một con phi cầm, thành Vân Châu, đã bị bỏ xa xa phía sau mình.

- Cái giới chỉ này bị phụ thân cháu tăng thêm phong ấn, bây giờ cháu có thể nhìn thấy cũng không phải dáng vẻ chân thật của nó, chờ cháu có thể đem phong ấn của nói giải trừ hoàn toàn thì cháu có thể quay trở lại thành Vân Châu một lần nữa tìm cha cháu, nhớ kỹ, chỉ có sau khi giải trừ hoàn toàn phong ấn, mới có thể trở về!

Thành Tam nhìn Vân Phi Vũ, rất là trịnh trọng nói một câu.

- Cháu nhớ kỹ rồi!

Vân Phi Vũ lặng lẽ nói, vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, cặp mắt đỏ ửng, còn có một ít óng ánh.

- Phụ thân, chờ con trở lại!

...

Dọc theo đường đi, Thành Tam dường như cũng cảm nhận được tâm tình của Vân Phi Vũ nên chỉ một mực bay đi.

Rốt cuộc, tại thời điểm ở chân trời vừa mới phiếm hồng, ha người Vân Phi Vũ đã đi tới thành Thự Dương.

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.