Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Tam

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Dịch: Tĩnh Tĩnh

- Ha ha, không hổ là con trai của ta, kiêu hùng, tốt cho một tiếng kiêu hùng!

Vân lão gia cười to hai tiếng, dựng thẳng một ngón tay cái giơ về hướng Vân Phi Vũ.

- Chuyện lần này coi như là một bài học cho con, đường đi sau này con vẫn còn cần dựa vào chính mình, cha già rồi, chỉ có thể làm một chỗ xoay xở cho con, con đường cường giả vô cùng khó khăn, mỗi một bước đều phải đảm bảo không thẹn với lương tâm, đi nghỉ ngơi đi!

Vân lão gia tử đứng chắp tay, hài lòng nhìn Vân Phi Vũ, nói rồi đi thẳng ra bên ngoài, chỉ lưu lại một cái bóng lưng cho Vân Phi Vũ.

Bóng lưng dày rộng đặt ở trong mắt Vân Phi Vũ, hắn dĩ nhiên cảm thấy một loại ưu thương nhàn nhạt, tựa như một lão nhân xảy qua vô số kinh nghiệm sống còn vậy.

"Đến cùng cha đã từng trải qua chuyện gì?" Không phải đây là lần đầu Vân Phi Vũ cảm giác cha khác thường, thế nhưng mỗi lần muốn hỏi thăm lại không biết mở lời ra sao, cuối cùng hắn chỉ có thể đem các loại nghi ngờ để ở trong lòng, chỉ cần biết một điều rằng mọi chuyện vẫn tốt, cha tuyệt đối sẽ không hại hắn.

Trong nháy mắt, sáu ngày liền trôi qua, đã nhiều ngày Vân Phi Vũ chỉ ở trong nhà, ngoại trừ đoán tạo thì chính là luyện dược, kinh nghiệm của hai kỹ năng sinh hoạt cũng tăng vọt, ngắn ngủi mấy ngày quên ăn quên ngủ mà làm việc, hiệu quả tương đối rõ rệt.

- Kỹ năng sinh hoạt: Thuật Đoán Tạo.

Cấp độ 2, điểm kinh nghiệm: 22/1000.

- Kỹ năng sinh hoạt: Luyện Đan Dược.

Cấp độ 2, điểm kinh nghiệm: 83/1000.

Hai môn kỹ năng đều đến cấp hai, Vân Phi Vũ không dám luyện chết Tẩy Tủy Đan, mặc dù thử luyện chế mấy lần, cho dù có Từ thị ngưng đan pháp cũng khiến thời gian luyện chế một viên Tẩy Tủy Đan cao tới 40 phút, ghê tởm nhất chính là tỷ lệ thất bại, mười phần dược liệu chỉ vẻn vẹn luyện ra một viên mà thôi.

Đó vô cùng hại người, Vân Phi Vũ ngẫm nghĩ, có lẽ chờ đến khi thuật Luyện Đan Dược tăng lên đến cấp ba rồi lại luyện chế, chứ tiêu hao tài liệu nhiều như vậy hắn thật sự không nỡ.

Còn như Tiểu Hoàn Đan cấp ba này, xác xuất thành công đề cao không ít, trên căn bản xem như là trăm phần trăm, xem ra đan dược cùng cấp bậc cũng phân chia đẳng cấp.

Đem vật phẩm liên quan thu thập xong xuôi, vừa muốn xuất môn nào biết được cửa phòng dành riêng cho mình trong lúc bất chợt mở ra.

Vân Phi Vũ vừa nhìn, là Tô Tâm Nhu, nhanh chóng lôi kéo Tô Tâm Nhu đi ra khỏi phòng này, ở trong phòng tràn đầy bụi bẩn sau khi đoán tạo, nếu ở chỗ này tiếp đãi khách thì có vẻ không được lễ phép cho lắm.

- Không nhìn ra, ngươi là người cần cù a!

Tay nhỏ bé bị Vân Phi Vũ lôi kéo, trên mặt Tô Tâm Nhu trước sau xuất hiện một chút hồng nhuận, nhưng đối với trình độ làm việc của Vân Phi Vũ, vẫn không tránh được hơi kinh ngạc.

- Ngươi cũng đừng cười nhạo ta, người tới thật đúng lúc, thứ ngươi muốn ta đều đã chuẩn bị xong, một trăm thanh Hàn Thiết Kiếm, năm trăm bình Ngưng Huyết Đan, một trăm bình Giải Độc Đan, một trăm bình Tam Thanh Hoàn...

- Không cần đếm, uy tín của đại anh hùng như ngươi chẳng lẽ ta còn không tin sao? Đây là một vạn kim tệ, thừa ra cũng coi như nhìn người cố gắng như vậy cũng không là gì.

So với Vân Phi Vũ, Tô Tâm Nhu còn muốn thẳng thắn hơn, cái gì cũng không cần cân nhắc, trực tiếp nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật rồi đem tiền đưa cho Vân Phi Vũ.

- Tiểu phú bà, cầu bao nuôi!

Vân Phi Vũ hoa mắt nhìn kim tệ, không tránh khỏi hô to một tiếng, gia đinh bên cạnh đều bụm mặt lại, đi vòng qua chỗ hắn, một bộ không nhìn thấy dáng vẻ của hắn.

Sắc mặt Tô Tâm Nhu càng thêm đỏ bừng, thẹn thùng đến nỗi hận không thể tìm một cái động chui vào.

- Ngươi ở đây, ta đi trước!

- Đừng đừng, lần này ngươi tới tìm ta có chuyện gì không?

Vân Phi Vũ vừa nghe nàng muốn đi thì nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

- Ah? Ngươi không biết? Là Vân bá bá gọi tới!

Tô Tâm Nhu đáp.

- Cha ta? Ông đang làm cái gì?

Vân Phi Vũ nghi ngờ, rồi trực tiếp kéo tay Tô Tâm Nhu đi tới đại sảnh, một tư thế sỗ sàng không hề biết xấu hổ.

Vừa vào cửa, không thấy Vân lão gia, lại phát hiện một tên nam tử kỳ quái, khuôn mặt đang tò mò hỏi dò Vân Phi Vũ.

Thân mặc vải thô, mặt đầy râu ria xồm xoàm, có hơi lôi thôi, thế nhưng con mắt rất sáng, Vân Phi Vũ cảm thấy hơi quen mắt nhưng mà suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra người này là ai.

- Người là...

Mà ngay tại lúc này, nam tử từ trong nhẫn đem hai thứ vàng chói lọi đi tới, Vân Phi Vũ tiện tay tiếp xúc, phát hiện ra đây là hai kim tệ.

"Người vay mượn Thành Tam trả tiền thành công, ký năng hối đoán tự động chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm cho kí chủ!" Thanh âm nhắc nhở từ hệ thống vang lên, lúc này đầu óc Vân Phi Vũ mới sáng ngờ, một thân ảnh nghèo túng đáng thương xuất hiện ở trước mắt mình.

Là hắn! Thành Tam, là nam tử bán Hỏa Thạch với giá một kim tệ đó!

Vân Phi Vũ khiếp sợ không thôi, ngày ấy thấy Thành Tam, hắn còn tưởng rằng là người nghèo túng, hôm nay gặp mặt nhìn sắc mặt ông ấy hồng hào, ngoại trừ điểm lôi thôi thì cũng không còn chán nản như trước.

- Hả? Các người quen nhau?

Lúc này Vân lão gia vừa hay đi tới, nhìn Vân Phi Vũ và người nam tử này thì cười nói một tiếng.

- Ha ha, đại danh Vân Phi Vũ ta đã sớm nghe qua, lão Vân à, người sinh một đứa con trai thật tốt đó!

Thành Tam ấn tượng không tồi với Vân Phi Vũ, lúc này không ngừng khen ngợi.

Vân Phi Vũ ngượng ngùng sờ đầu một cái, hướng về phía cha nói:

- Cha, người kia là ai, cha giới thiệu cho con.

Nghe xong lời nói của Vân Phi Vũ, Vân lão gia cũng không nói cái gì mà Thành Tam nói trước.

- Tiểu tử, người kêu ta một tiếng thúc là được!

Vân Phi Vũ thực sự không nghĩ tới, người dong binh nghèo túng ngày ấy hắn tốt bụng giúp đỡ lại là một thúc thúc, hơn nữa lúc này Vân Phi Vũ quan sát, trong lòng càng khiếp sợ hơn là tu vi Thành Tam, hắn hoàn toàn không nhìn ra, tình huống như vậy chỉ có thể cùng cha hắn giống nhau.

Sau đó, lão gia tử nhân tiện nói:

- Phi Vũ, đây là Thành Tam thúc, mấy ngày nữa sẽ đưa con đi thành Thự Dương.

Gì? Đi thành Thự Dương, vì sao vậy?

Vân Phi Vũ có phần không thể hiểu được, hiện tại chuyện của mình vừa mới bắt đầu, trải qua sự kiện Ma thú công thành, uy danh của mình đã lan ra ngoài, mọi mặt Vân gia đều phát triển không ngừng. Tiến hành ngay ngắn trật tự, cha để cho mình đi địa phương xa như vậy làm cái gì?

- Cha, con đi vài ngày thôi?

Vân Phi Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

- Vài ngày? Tiểu tử thối, người theo ta đi thành Thự Dương không phải là để lăn lộn kiếm tiền, người cũng đừng trở về gặp cha ngươi!

Thành Tam tiếp lời, khiến cho Vân Phi Vũ càng thêm không thể tiếp thu.

Nói như vậy, nhất định là để cho mình định cư dài hạn rồi.

Mà lúc này, Vân cha biết rõ tâm trạng của Vân Phi Vũ, nói lời thấm thía:

- Phi Vũ, tình huống hiện tại hơi đặc thù, con ở lại nơi này sẽ không được lịch lãm, con đi theo Thành Tam thúc, chờ đến khi con cường đại thì ta sẽ nói cho con một số chuyện. Hiện tại con còn quá yếu, thành Vân Châu cũng không đơn giản như con tưởng tượng, con nghe ta nói, thời điểm con cần, ta sẽ cho con trở về!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.