Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

"Nhằm ta mà vay mượn a!"

Phiên bản Dịch · 1482 chữ

Dịch: Tĩnh Tĩnh

Trên cổng thành, ba chữ "Thành Thự Dương" to mà cứng cáp mạnh mẽ, có một loại uy áp quân lâm xuống phía dưới.

Tường thành hoàn toàn là từ Hắc Thạch đắp thật kĩ mà thành, cao đến nỗi Vân Phi Vũ không thể dùng mắt thường mà quan sát được, nhìn chiều rộng của thành, ước chừng là rộng gấp đôi thành Vân Châu.

Mới sáng sớm nên người ra vào thành không phải là nhiều, nhưng cũng không phải rất ít, chủ yếu là một ít nông phu vận chuyển hàng hóa, kéo theo một ít gia thú thuần hóa chất đầy xe hàng hóa, xếp hàng chờ kiểm tra.

- Thành Thự Dương quản lý rất nghiêm ngặt sao? Dân nghèo cũng kiểm tra!

Vân Phi Vũ tặc lưỡi, oán trách một tiếng.

- Tiểu tử ngươi không hiểu cái này! Thành Thự Dương là thành thị hạng hai, đó là nơi trọng yếu, đương nhiên kiểm tra phải nghiêm khắc, người phải biết rằng có một ít phần tử làm loạn, khó tránh khỏi biết thuật Dịch Dung, thuật Ngụy Trang, cho nên, coi như là phiền phức thì cũng rất cần thiết.

Thành Tam vỗ vỗ bả vai Vân Phi Vũ, trực tiếp đi tới trước mặt đội ngũ, dĩ nhiên là muốn chen ngang.

Vân Phi Vũ nhất thời có hơi ngượng ngùng, cứ quang minh chính đại chen ngang như vậy, thật sự rất tốt sao?

Thế nhưng dần dần, Vân Phi Vũ phát hiện những người này chẳng những không có bất mãn, lại còn mang vẻ mặt sùng bái nhìn mình và Thành Tam, Thành Tam cũng quen tay, trực tiếp lấy ra một kim tệ đặt ở trong tay lính kiểm tra, rồi nghênh ngang đi vào thành.

- Thúc không phải nói kiểm tra rất nghiêm ngặt sao?

Vân Phi Vũ bĩu môi, chính mình căn bản không cần phải kiểm tra có được hay không, chỉ cần một kim tệ là xong chuyện, vậy mà mình còn phải dùng nhiều oán giận như vậy?

- Ha ha, tiểu tử thối, không phải cháu không biết cái gì gọi là có tiền sẽ xui được ma quỷ sao? Học hỏi đi! Ta cũng là người có tiếng tăm ở thành Thự Dương, về sau cháu sẽ biết!

Thành Tam cười hai tiếng, mang theo Vân Phi Vũ một đường đi không ngừng, quẹo vài cái rồi đến một gian cửa hàng có hơi đơn sơ.

Tấm bảng trên cửa hàng là hai chữ Thuần Thú, Vân Phi Vũ hơi nghi hoặc nhìn Thành Tam một chút, ông ấy là Thuần Thú Sư? Từ lúc nào thì Thuần Thú Sư có thực lực như vậy rồi.

Chủ yếu là, cửa hàng này cũng quá nát rồi đi! Còn chưa mở cửa đã ngửi thấy một mùi thối, giống như chỗ đổ rác ở địa cầu cũng có mùi đó.

- Ha ha, đừng nhìn ta, đây là tiệm của cha cháu, ta chỉ phụ trách nhìn một chút, về sau cái tiệm này sẽ thuộc về cháu, ta còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, trước tiên cháu ở lại nơi này, chờ ta trở lại sẽ mang cháu đi chơi hai ngày.

Thành Tam nhìn biểu tình trên mặt Vân Phi Vũ dần dần phong phú, cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, nói xong một câu trực tiếp chạy không thấy bóng.

Vân Phi Vũ có hơi trù trừ mở cửa ra, vừa nhìn thấy tình huống bên trong, nhất thời có xúc động muốn nôn mửa.

Nồi chén bồn chậu, quần áo dép, các loại đồ vật chồng chất lung tung, từ bên trong còn bất chợt truyền ra một ít âm thanh xèo xèo kỳ quái.

- Con bà nó! Thế giới này không phải cũng có chuột chứ!

Vân Phi Vũ mắng một tiếng, cái tiếng xèo xèo này khiến cho hắn liên tưởng trên địa cầu chỉ có nơi cực kỳ bẩn mới xuất hiện sinh vật như vậy.

Hắn khó có thể tin, Thành Tam còn nói mình nổi danh lẫy lừng, người nổi danh ở tại hoàn cảnh như vậy sao? Như thế nào cũng phải ở nơi sạch sẽ chút chứ.

Vân Phi Vũ che mũi, đi một vòng ở chỗ này, dĩ nhiên một cái xe cũng không tìm được, bất đắc dĩ chỉ có thể lần nữa đi ra khỏi phòng, nghĩ tìm một người tới giúp mình quét dọn một chút, hắn không có nhẫn nại ở đây quét tước.

- Đúng vậy, đại ca, thành môn Lý Tứ có nói, vô cùng chắc chắn lão già kia đã trở về!

- Hừ, dám lừa lão tử, ta trực tiếp chặt hắn!

Đột nhiên, đoàn người kia nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Vân Phi Vũ, Vân Phi Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đám người kia đã vọt vào bên trong phòng ốc.

Nhưng ngay sau đó, người cầm đầu kia mang theo vẻ mặt kinh hãi chạy ra ngoài.

- Con bà nó, đây là chỗ của người ở sao? Nhị lăng tử, ngươi có phải hù ta hay không, cẩn thận ta đánh cho ngươi tàn phế!

Người này vừa ra thì trực tiếp bắt tên Nhị lăng tử theo sát phía sau hắn ta, hét lớn một tiếng.

- Đại... Đại ca, đúng là nơi này, ta không dám lừa ngài!

- Này, các ngươi là ai?

Vân Phi Vũ cười nhìn đám người này, hỏi một câu.

- Người là ai, chúng ta tới tìm Thành Tam, hắn ở đâu?

- Hả, ông ấy đi ra ngoài vẫn chưa về!

Vân Phi Vũ vừa nghe thấy là tìm Thành Tam thì quay đầu bước đi, đám người kia vừa nhìn cũng biết không phải dạng hiền lành gì, Vân Phi Vũ cảm thấy tốt nhất không nên gây chuyện.

Nào biết, cái kẻ gọi là Nhị lăng tử trực tiếp bước một bước về phía trước, kéo lấy Vân Phi Vũ lớn tiếng quát lên.

- Đại ca, chính là hắn, Lý Tứ còn nói có một thiếu niên tuấn tú, khẳng định chính là hắn!

- Ah? Tiểu tử, ngươi có quan hệ gì với Thành Tam?

- Ta là cháu ông ấy, ngươi là ai?

Vân Phi Vũ thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn rất lễ phép trả lời một câu.

- Cháu trai? Ha ha, Thành Tam vẫn dám trở về! Ngươi là cháu hắn, vậy khẳng định cũng là một tên lừa gạt, ngày hôm nay Đổng Đại ta vì dân mà trừ hại, tóm lấy tên lừa gạt này.

Đổng Đại gầm lên giận dữ, trực tiếp động thủ, lấy tay tóm lấy Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ dùng Du Long Bộ né tránh một kích, trên mặt không vui, tên này còn chưa nói rõ ràng đã động thủ, thật là khong có lễ phép.

- Tiểu tử có bản lĩnh đấy, nhìn một chiêu này nữa!

- Phích Lịch Đạn!

Bàn tay Đổng Đại vang lên tiếng bùm bùm, lại ngưng tụ thêm Lôi Điện chi lực, một quả cầu Lôi Điện từ bàn tay phun ra, bắn về phía Vân Phi Vũ.

- Con bà nó, Quy Phái Khí Công!

Vân Phi Vũ vừa nhìn tư thế này trực tiếp nghĩ tới Thất Long châu của Quy Tiên nhân đã tuyệt tích, cũng không dám thờ ơ, trực tiếp dùng Kim Chung Tráo.

"Bành!" Một âm thanh vang dội, bốn phía bụi nổi lên.

- Khẳng định tiểu tử này sẽ tàn tật!

- Đúng vậy, Phích Lịch Đạn của đại ca là vũ kỹ Huyền giai, sao tiểu tử kia có thể ngăn cản được.

Tiểu đệ sau lưng Đổng Đại nhao nhao nhốn nháo, không ngừng kêu to, trong mắt càng thêm sùng bái đối với Đổng Đại.

Đổng Đại đối với tiểu đệ tôn sùng rất là hưởng thụ, hắn chỉ dùng bảy phần lực lượng, nhưng bảy phần lực lượng này đối với tiểu tử Luyện Khí cấp tám, là đã rất để mắt tới hắn.

Bụi mù tản đi, đám người đều mau chóng đặt mắt nhìn chăm chú, cũng phát hiện ở chỗ đó không có người nào, ngoại trừ trên thanh thạch có chút vết tích thì Vân Phi Vũ ngay cả y phục cũng không thấy đâu.

- Ngạch...

Những người này bắt đầu có hơi lúng túng, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tròng mắt từng người từng người chuyển loạn lên, hoàn toàn không tìm được Vân Phi Vũ ở chỗ nào.

- Ngươi tên là Đổng Đại hả! Ta gọi là Vân Phi Vũ, ngươi cần tiền sao?

- Cần đan dược sao?

- Cần bội kiếm không?

- Nhằm ta mà vay mượn a! Không lừa già dối trẻ, thời gian dài ưu đãi càng cao!

Bạn đang đọc Hệ Thống Đại Chủ Nợ (Dịch) của Đông Thần Thiểu Nhị Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tinhtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.