Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tử Ngươi Lại Là Hoàng Thượng 2

Phiên bản Dịch · 1849 chữ

Nghĩ mãi không ra nguyên do, Trương Phong vò đầu bứt tai như một kẻ điên. Đúng lúc này thì Lý Hồng tiến vào theo sau là Võ Tri Huyện. vừa vào tới nơi lão đã khuâ môi múa mép, luôn miệng chúc mừng Trương Phong tỉnh lại. Trương Phong lúc này mới bình tĩnh lại, bước xuống giường khách sáo mà hoàn lễ.

- Hôm nay hạ quan đến thăm thật không nghĩ tới lại đúng lúc Trương Đại Sư tỉnh lại, thật may mắn quá, là may mắn mà. Hề hề.

Trương Phong không rõ tại sao lão Tri Huyện này lại đối với mình khách sáo như vậy vội nói lời cảm tạ kế đó như nhớ ra điều gì, vội hương Võ Tri Huyện hỏi.

- Phải rồi tôi có nghe bọn họ nói, ngài giao lại một chiếc rương, còn nói khi nào tôi tỉnh lại mới được mở ra, là ý gì?

Võ Tri Huyện kia nghe tới đây thì cười cười đáp.

- Trương Đại Sư ngài cứ mở rương ra liền rõ.

Trương Phong nghe vậy cũng không hỏi nhiều bảo Tiểu Minh đem rương mở ra, nhất thời cả đám bị đồ vật để trong rương làm choáng ngợp, là vàng rất rất nhiề vàng. Đám người Tiểu Minh lần đầu tiên được thấy nhiều vàng như vậy, thi nhau sờ mó, duy chỉ có Trương Phong là vẫn điềm tĩnh, hắn hướng Võ Tri Huyện hỏi.

- Ngài dặn dò ta tỉnh lại mới mở rương ra không phải chỉ vì điều này chứ.

- Trương Đại Sư quả nhiên tinh tường.

Võ Tri Huyện nét mặt lấy lòng nói. Kế đó cung kính tiến lên lấy từ trong rương ra một tấm lệnh bài được làm bằng vàng, 2 tay cung kính đưa tới trước mặt Trương Phong nói.

- Vật này mới là thứ quan trọng, mong Trương Đại Sư nhận lấy. Thứ này trân quý vô cùng, kính mong Trương Đại Sư giữ gìn cẩn thận.

Trương Phong nhận ra trong ánh mắt của Võ Tri Huyện có một sự nghiêm túc lẫn cung kính với tấm lệnh bài này đến khó tin, vội nhận lấy đưa ra trước mặt quan sát kĩ lưỡng, chỉ thấy trên tấm lệnh bài có đieu khắc hình một con rồng rất đẹp, 2 mắt rồng được khảm ngọc thạch trông rất sống động. ngay lúc Trương Phong còn đang ngây ngẩn ngắm nghía tấm lệnh bài thì Trần Kiên đứng bật dậy cả kinh hét lên.

- Là ...là kim bài...là kim bài sao?

- Kim bài? Là cái quái gì? Lợi hại lắm sao?

Trương Phong nhìn thấy bộ dáng khiếp đảm của Trần Kiên thì ngây ngốc hỏi.

Trần Kiên cẩn thận giải thích, 2 mắt vẫn không rời khỏi kim bài.

- Cậu đúng là trên núi xuống mà, Kim bài này là tín vật của hoang thượng, bất kì quan tước cấp bậc nào khi nhìn thấy kim bài đều như thấy hoàng thượng trước mặt, tuyệt đối phục tùng mọi mệnh lệnh của nguời nắm giữ kim bài, năm đó Lê Thái Tổ cũng ban cho sư phụ ta một cái, chỉ là từ khi Thái Tổ băng hà , sư phụ ta đã giao lại nó cho triều đình, ta may mắn được thấy qua vài lần, nên nhìn qua là có thế nhận ra ngay. Thứ này chắc chắn là kim bài không sai vào đâu được.

- Hầ hầ...Trần Kiên Đại Sư nói không sai, vật này đích thị là kim bài mà đích thân hoàng thượng muốn ta giao lại cho Trương Đại Sư, hy vọng ngài có thể dùng nó mà dẹp yên tà đạo, cũng cố tín ngưỡng tôn giáo của Đại Việt ta.

Võ Tri Huyện nói tới đây thì 2 mắt rực sáng như lĩnh thụ long uy.

Đang lúc nào chìm đắm trong tư tưởng sùng bái long uy thì Trương Phong cất tiếng hỏi kéo lão về hiện tại.

- Rốt cuộc hoàng thượng là ai?

“ con mẹ nó. Tiểu tử này bị thương ở đầu sao “ Trần Kiên vốn điềm tĩnh cũng phải chửi thề vì câu hỏi của Trương Phong.

Võ Tri Huyện cũng ngẩn ra một lát mới trả lời.

- Thì ...thì hoàng thượng là hoàng thượng chứ ai. Sao..sao

Trương Phong thấy lão lắp bắp thì hiểu ra câu nói vừa rồi có vấn đề vội đính chính.

- Ý là là ai giao cho ngươi, à ..à không ý ta là vì sao hoàng thượng biết ta ở đây mà bảo ngươi tới giao lệnh bài. Còn nữa vì sao biết ta là pháp sư?

Trương Phong một hơi nói ra tất cả thắc mắc, chỉ thấy Võ Tri Huyện lúng túng mãi không nói, Trương Phong hừ lạnh, đem kim bài đưa ra trước mặt lão, dùng giọng của mấy vị đại nhân trên phim truyền hình nói.

- Võ Cường nghe lệnh, mau nói ra sự thật, bằng không chu di tam tốc.

“ con...mẹ nó tiểu tử này cũng quá khốn nạn rồi “ đến lượt Tiểu Minh phải thốt lên, trong lòng hắn cũng run sợ sự dã man cả Trương Phong, hắn đâu biết Trương Phong chỉ học theo mấy lời thoại trên phim cổ trang mà tỏ vẻ uy nghiêm.

Võ Tri Huyện nghe thấy câu tru di tam tộc thì 2 chân sớm đã mềm nhũn, không còn cách nào khác đạnh phải đem sự thật nói hết.

- Quả nhiên là tên tiểu tử đó. Ta cứ nghĩ hắn chỉ là con nhà quyền quý, ai mà ngờ. phải rồi Thiệu Bình không phải niên hiệu của Đại Việt sao, chẳng trách gì ta nghe tên của hắn lại quen như vậy.

Sau khi nghe Võ Tri Huyện nói người bảo hắn giao lệnh bài cho Trương Phong chính là Thiệu Bình thì khẽ cười nói, đến lúc nhìn lại thì thấy ở đây ngoài Lý Hồng ra không một ai là không há mồm trợn mắt nhìn hắn.

Võ Tri Huyện lên tiếng.

- Trương Đại Sư, ngài không thể gọi hoàng thượng như vậy, dù sao người cũng là cữu ngũ chí tôn. Để người ngoài nghe được là tội tru di cữu tộc đấy

- Tru di cữu tộc nhà ngươi ấy, ai bảo tên tiểu tử đó rối gạt ta từ đầu.

Trương phong không chút khách sáo nói, tại thời đại của hắn vốn không có hoàng đế, người với người là bình đẳng, cái thứ lễ tiết quân thần trong tư duy của Trương Phong vốn không tồn tại.

Sau khi nhận được lệnh bài lại biết rõ lai lịch của Thiệu Bình à không hiện tại phải gọi là Thái Tông, Trương Phong trong lòng hiểu ra tại sao Thái Tông lại giao lệnh bài cho hắn, có lẽ những sự việc vừa qua đã tác động lên tư tưởng về thế giới Huyền Môn của Thái Tông khiến hắn nhận ra mối nguy hiểm của đám tà đạo tới từ Minh Triều.

Sau khi đã sáng tỏ mọi điều Trương phong không ngần ngại đuổi Võ Tri Huyện về, giờ hắn có kim bài trong tay, kể cả có là tể tướng đương triều trước mặt cũng phải để cho hắn mấy phần mặt mũi, nghĩ tới đây thôi mặt Trương Phong đã ngửa tới tận trần nhà.

- Điêu dân Tiểu Minh, mau đem nước ấm đến rửa chân cho hạ quan, à..à không cho bổn quan.

Võ Tri Huyện vừa rời đi Trương phong đã hơ hơ kim bài trước mặt Tiểu Minh mà hạ lệnh, nhưng hăn còn chưa kịp đắc ý đã bị 2 người Tiểu Minh cùng Trần Kiên đè ra mặc cho hắn mới chỉ tỉnh lại vẫn đánh đập không thương tiếc. Đám người Hoàng Linh, Lý phượng ngồi một bên cười ngặt ngõe, đến Lý Hồng vốn lạnh lùng cũng phải che miệng cười.

Cả đám náo loạn một hồi cuối cùng cũng chịu buông tha cho Trương Phong ai về phòng nấy, Lý Hồng 3 ngày qua ở đây chăm sóc hắn, không có phòng ở nên không biết đi đâu, Hoàng Linh thấy nàng lúng túng thì cười cười đi đến một bên nhỏ giọng.

- Nếu cô không chê thì đến ở cùng ta với Lý Phượng, Tiểu tử Trương Phong này còn phải nghĩ dưỡng vài hôm mới có thể lên đường.

Thấy Lý Hồng do dự không quyết Hoàng Linh lại nói thêm.

- Ngại ngùng cái gì chứ, dù sao chúng ta cũng đã là người một nhà, đám nam nhân thô kệch kia có lẽ không nhận ra, nhưng cô nghĩ cùng là phận nữ nhi ta lại không nhìn ra ý tứ của cô sao.

Lý Hồng bị Hoàng Linh nhìn thấu tâm can, mặt có chút đỏ ửng, nhưng vẫn giả bộ cứng dắn nói.

- Ai làm người một nhà với các ngươi chứ.

- Rồi...rồi bây giờ chưa phải, sau này còn chưa biết, được chưa.

Hoàng Linh cười đầy ẩn ý, kế đó nằm lấy tay Lý Hồng mà kéo đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại mình Trương Phong, nghĩ tới mấy ngày qua không nhập định tu luyện, hắn vội bỏ giày leo lên giường đã tọa. 2 mắt vừa nhắm lại thần thức của Trương Phong đã mở ra, một trận chói mắt ập tới khiến hắn không khỏi nhíu mày, hồi lâu mới từ từ mở mắt.

- Cái quái gì? Cánh cửa khai ngộ. từ lúc nào....

Trương Phong ngẫn người cảm nhận sức hút từ phía cánh cửa của cảnh giới trước mặt. Hắn đã nhìn qua cánh cửa này vài lần, hắn biết chỉ cần mình bước qua, cấp bậc tự nhiên cao lên một bậc. Thế nhưng điều làm Trương Phong suy nghĩ chính là, không lẽ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã liên tiếp đột phá cấp bậc, điều này thật khó lí giải, không lẽ chiến đấu sinh tử hung hiểm lại kích thích tiềm lực trong hắn. sau một hồi do dự cuối cùng Trương Phong cũng hít một hơi thật sâu mở rộng thần thức, đưa bản thân tiến qua cánh cửa của kết giới.

Một cảm giác ấm áp, lan tỏa khắp các giác quan, Trương Phong cảm nhận linh lực trong thân thể mình đang cuồn cuộn như có thứ gì đó thúc ép chúng phải vận chuyển nhanh nhơn, mạnh mẽ hơn.

- Đây là cảm giác của cấp bậc Thượng Sư sao, cuối cùng sau bao năm khổ luyện mình cũng đạt được nó, cấp bậc mà bao pháp sư hay âm dương sư Đại Việt mơ ước.

Một cảm khác khó có thể tả được bằng lời đang xâm chiếm thần trí cuả Trương Phong, hắn cảm nhận đan điền như nở rộng. tưng luồng cương khí luân chuyển khắp kinh mạch cứ tuần hoàn qua lại. cảm giác căng tức ngày còn ở Dương Gia Thôn đã không còn, giờ đây cương khí trong cơ thể luân chuyển trôi chảy hơn.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.