Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tử Ngươi Lại Là Hoàng Thượng

Phiên bản Dịch · 1961 chữ

- Kết thúc rồi sao? Tên tiểu tử đó quả nhiên là kỳ tài.

Phía trên sườn núi nhóm người của Thiệu Bình nãy giờ vẫn ở đó quan sát trận chiến, từ trên cao toàn bộ quá trình diễn ra bọn họ đều có thể nhìn thấy hết, tuy chỉ lờ mờ nhưng biến động của trận pháp kịch liệt cũng đủ khiến họ trấn kinh, hiện tại trận pháp đã bị phá nương theo ánh trăng tất cả bọn họ có thể nhìn rõ sự vật phía dưới. nhìn thấy Trương Phong chiến đấu hung hiểm như vậy mà vẫn toàn mạng, lại thành công đem trận pháp phá vỡ, không khỏi tán thưởng.

- Công tử, việc ở đây đã xong, chúng ta có nên về trước không, long thể của người quan trọng.

Một hộ vệ đứng cạnh Thiệu Bình cung kính thưa.

Thiệu Bình khẽ gật đầu kế đó cả mấy người kéo nhau trở về, nhưng không phải là khách điếm mà trực tiếp tiến về Huyện Đường.

Phía dưới Xoáy Đầu Trâu, hiện tại âm khí, quỷ khí cùng tà khí đã tan biến sạch sẽ chỉ còn lại đám người Trần Kiên đang cõng theo Trương Phong tiến ra ngoài.

- Này, cậu ấy sẽ không chết chứ?

Tiểu Minh nhìn thấy Trương Phong hoi thở yếu ớt thì lo lắng hỏi.

Hoàng Linh đi một bên bộ dáng cũng rất khẩn trương nói.

- Hắn mất quá nhiều máu, hiện tại Minh Lượng thiền sư đã bôi thuốc quý của môn phái cho hắn, nhất thời có thể cầm được máu, nhưng sinh khí trên người hắn yếu ớt, chỉ e là...

- Ngươi đừng có nói bậy, hắn sẽ không sao hết.

Hoàng Linh chưa nói dứt câu đã bị Lý Hồng chen ngang, tuy nàng hiện tại bị thương không nhẹ nhưng cấp bậc Dạ Quỷ cả nàng cũng khiến Hoàng Linh có chút e dè, đành ngậm miệng không nói thêm nữa.

- Trần Toàn Thượng sư và sư đồ Minh Lượng Thiền Sư đâu rồi?

Lý Phượng liếc mắt một vòng khồn thấy Trần Toàn cùng sư đồ Minh Lượng thì quay sang hỏi.

Trần Kiên cõng theo thân xác to lớn của Trương Phong thở hồng hộc trả lời.

- Hai vị tiền bối nói là có việc đã rời đi, trước khi đi Trần Toàn Thượng Sư còn nói, tên tiểu tử Trương Phong này chưa chết được bảo chúng ta đừng quá lo lắng.

- Sao giờ ngươi mới nói.

Hoàng Linh khó chịu trách móc.

Trần Kiên vô duyên, vô cớ bị nàng mắng thì không khỏi khó chịu, mặc kệ là hắn đang có ý với nàng, vẫn gân cổ cự cãi.

- Các người ai nấy luôn mồm luôn miệng, lão tử cõng tên tiểu tử này mệt sắp chết, sức đâu mà chen vào.

Hoàng Linh thấy Trần Kiên nổi giận không giống bộ dáng ngày thường thì biết hắn thực sự khó chịu nên chỉ hừ một cái sau đó không để ý đến hắn nữa, tiến lên đi phía trước đoàn người.

- Trận chiến này thật sự quá hung hiểm đi, tôi lần đầu tiên được hàng yêu trừ ma, cảm giác quả thật không tệ.

Trên cả một đoạn đường trở về khách điếm Tiểu Minh luôn miệng lảm nhảm bên tai Trần Kiên khiến hắn không biết bao nhiêu lần định ném Trương Phong xuống đất để sống chết với Tiểu Minh, cũng may còn có Lý Hồng ở đó nếu không Trương Phong khẳng định không thể toàn mạng mà trở về Khách Điếm.

Nửa canh giờ sau cả đoàn người cuối cùng cũng trở lại Khách Điếm, tiểu nhị thấy họ về thì hớn hở ra đón, hắn biết đêm nay bọn họ đi tróc quỷ hàng yêu nên tâm trạng cũng rất bồn trồn, nửa vì lo lắng nửa lại vui vẻ vì ngày mai Khách Điếm của hắn sẽ có chủ đề nóng hổi để thu hút thực khách.

- Các vị cuối cùng cũng đã về, tình hình thế nào, thế nào, không ai bị thương chứ?

Tiểu nhị luôn mồm quan tâm hỏi han, nhưng đến khi nhìn thấy Trương Phong bất tỉnh nhân sự nằm trên lưng Trần Kiên thì tá hỏa la lên.

- Chết người rồi....chết người rồi. Người đâu mau gọi quan phủ....

- Ngươi nói cái gì...???

Lý Hồng nét mặt lạnh tanh hỏi.

Tiểu nhị là lần đầu tiên thấy nàng nên ngoe ngác chưa biết trả lời ra sao, Tiểu Minh sợ Lý Hồng “ ăn thịt “ tên kia nên vội mắng tiểu nhị xem như cứu hắn một mạng.

- Ngươi nói cái rắm gì vậy, huynh đệ của ta còn chưa có chết, mau đun nước nóng, phải rồi gọi đại phu tới nhanh lên.

Tiểu nhị sợ hãi vâng vâng, dạ dạ đang định chạy ra ngoài mời đại phu thì từ phía ngoài cổng một cỗ xe ngựa dừng lại, kế đó có 2 người ăn mặc nho nhã tiến vào.

- Hai vị là..?

Tiều nhị ngẩn ra nhìn hai người mới tới hỏi.

Một trong hai người vừa bước vào ném cho hắn một xâu tiền kế đó phân phó.

- Không phải việc của ngươi, mau xuống bếp chuẩn bị nước nóng cho các vị pháp sư đây.

- Ôi ôi...là Tri Huyện đại nhân sao ạ, tiểu nhân không giám nhận tiền của ngài, tiểu nhân đi làm ngay.

Tiểu nhị nói đoạn định trả lại xâu tiền nhưng Tri Huyện kia quắc mắt khiến hắn đành phải cầm lấy, ngoan ngoãn lui xuống.

Lúc này Tri Huyện kia mới tiến về phía đám người Trần Kiên thi lễ nói.

- Các vị pháp sư đã vất vã rồi, hạ quan cảm kích vô cùng. Ta xin tự giới thiệu một chút, ta tên Võ Cường còn vị này là đại phu nổi tiếng nhất vùng tên là Ngô Ninh, Ngô Đại Phu.

Mâý người Trần Kiên biết người kia là đại phu thì làm gì còn tâm tư để ý đến Võ tri huyện, cả đám nhao nhao nhờ Ngô Đại Phu kiểm tra thương tích cho Trương Phong. Võ Tri Huyện có chút xấu hổ nhưng hắn nhận lệnh mà tới, cho dù có 10 cái mạng cũng không dám có ý kiến gì.

Sau khi Ngô Đại Phu xem xét thương thế của Trương Phong thì nét mặt cũng vơi đi nét khẩn trương khi mới tới, lão cười cười quay sang phía đám người Trần Kiên nói.

- Chúc mừng, chúc mừng....

- Cái quái quỷ gì vậy?

Tiểu Minh vừa nghe 2 chữ chúc mừng từ miệng vị Ngô Đại Phu kia phát ra, lại nhìn thấy nét mặt hớn hở của lão thì không khỏi cả kinh, tình cảnh này thật rống báo tin mừng có mang rồi.

Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của mọi người Ngô Đại Phu biết mình vui quá lỡ nói lời gây hiểu nhầm vội sửa ngay.

- Chúc mừng các vị, người này chỉ là thương tích quá nặng dẫn mất máu quá nhiều mà hôn mê, chỉ cần uống mấy thang thốc bổ, tỉnh dưỡng vài ngày liền không sao rồi.

“Người ta bị thương nặng mà ngươi chúc mừng, con mẹ ngươi.” Tiểu Minh trong bụng mắng thầm Ngô Đại Phu một câu, nếu không phải ở đây chỉ mình hắn biết xem bệnh, bốc thuốc không trưng Tiểu Minh đã đè hắn ra mà đấm đá rồi. thế nhưng Tiểu Minh đâu biết rằng, khi biết Trương Phong không chết được cả Ngô Đại Phu cùng Võ Tri Huyện đều vui như cha mẹ chết đi sống lại, bởi lẽ nếu để Trương Phong chết, cái đầu trên cổ 2 người cũng không giữ được nữa.

Sau khi Ngô Đại Phu kê thuốc, lại giúp Trương Phong xử lí vết thương thì xin phép ra về, trước khi bọn họ về Võ Tri Huyện còn lưu lại một dương, kế đó nói.

- Đây là thù lao mà công tử Thiệu Bình gửi cho các vị, khi nào Trương Phong pháp sư tỉnh lại, các vị hãy mở ra, khi đó sẽ hiểu rõ mọi chuyện. hạ quan xin cáo từ.

Võ Tri Huyện nói xong liền vội vã rời đi cùng Ngô Đại Phu, nhìn bộ dáng vui vẻ của 2 lão đám người Trần Kiên không khỏi nghi hoặc.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt, thoáng một cái mà đã 3 ngày trôi qua, cuối cùng Trương Phong cũng tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lý Hồng, khuôn mặt buồn bã ngồi bên cạnh dường, nàng vốn là quỷ không cần ăn uống ngủ nghỉ nên 3 ngày qua chỉ mình nàng túc trực chăm sóc cho Trương Phong. Tuy bộ dáng buồn bã nhưng nét đẹp thuần khiết vẫn không chút phai nhạt.

Trương Phong khẽ cử động khiến Lý Hồng để ý, thấy hắn tỉnh lại nét buồn bã trên mặt Lý Hồng biến mất rất nhanh, nhưng thay vào đó lại là sự lạnh lùng vốn có, nàng mở lời.

- Cối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, thật không nghĩ một nam nhân như ngươi lại yếu đuối như vậy, mới bị thương một chút mà đã ngủ liền 3 ngày.

- Ta ngủ 3 ngày rồi sao, bảo sao đói thế. Mà này sao cô biết ta 3 ngày rồi mới tỉnh.. không phải cô luôn túc trực bên ta đấy chứ. Hở....

Trương Phong nhăn nhở cười cười. Lý Hồng bị hắn đoán trúng thì nét mặt lạnh lùng thoáng có chút đỏ, nàng đứng dậy đi ra cửa, bỏ mặc Trương Phong với ánh mắt chứa đầy nổi niềm phức tạp.

Nhận được tin Trương Phong tỉnh lại, cả đám Trần Kiên, Hoàng Linh, Lý Phượng và Tiểu Minh đề chạy tới, mấy người nhao nhao hỏi thăm hắn, còn đem chuyện cái rương thần bí mà Võ Tri Huyện mang tới ra nói lại. Trương Phong tuy có chút hiếu kì nhưng hắn đã 3 ngày không ăn cơm, hiện tại cảm thấy đói vô cùng, liền vội thúc dục Tiểu Minh phân phó tiểu nhị làm chút cơm canh.

Sau một hồi chờ đợi cuối cùng cơm canh cũng được dọn lên, Trương Phong úp mặt vào hăn như gió cuốn, chẳng mấy chốc mà cơm canh trên bàn đã bị hắn ăn sạch, ánh mắt còn tỏ ra thèm thuồng lắm.

- Này cậu không sao thật chứ?

Tiểu Minh thấy Trương Phong có điểm khác lạ liền lên tiếng hỏi.

Trương Phong hiếu kì hỏi ngược lại.

- Tôi thì làm sao, 3 ngày không ăn cơm, ăn nhiều một chút không được à.

- Không ý tôi không phải thế, ý tôi là tóc của cậu.

Nghe Tiểu Minh nói như vậy mọi người lúc này cũng mới để ý, không biết từ lúc nào mà tóc của Trương Phong đã có một nhúm chuyển thành màu bạc.

Trương Phong lấy gương quan sát thì cả kinh hét toáng lên.

- Con mẹ nó tóc tôi làm sao thế này, không lẽ do mất máu nhiều gậy nên, không ổn rồi tôi muốn ăn tiết canh.

Nhìn thấy bộ dáng như điên dại cùng mấy câ nói vô nghĩa của Trương Phong cả đám người Trần Kiên còn cho là cậu ta bị điên thật. Cả đám xúm lại an ủi một hồi. lúc này Trương Phong mới bình tĩnh nghĩ lại.

- Phải rồi, tổ sư không phải tóc cũng bạc trắng như thế này sao, không lẽ là do xuyên không ra ma, không đúng không đúng, lão già thế tóc bạc là đúng rồi. trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì chứ.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.