Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Khóc Vì Ta

Phiên bản Dịch · 2199 chữ

Ngọc Tỳ Bà sau một hồi đau thương vuốt ve cây đàn thì tâm tình dịu lại, nàng nở một nụ cười tà mị liếc mắt về phía Lý Hồng đang yếu ớt nằm trên mặt đất, kế đó lại liếc về phía Trương Phong, giảo hoạt nói.

- Ngươi làm tổn thương thứ ta yêu quý, vậy ta cũng đành dùng lễ đó mà đối đãi lại ngươi. Hì hì...

- ấy ấy ý ngươi là gì, ta với nàng còn là kẻ thú đấy.

Trương Phong như hiểu ra thâm ý của Ngọc Tỳ Bà, nội tâm hắn lo lắng không yên nhưng miệng vẫn cố nói ra mấy lời cứng rắn, đến chính hắn còn không rõ cảm giác lo lắng này là gì, hỏi sao Ngọc Tỳ Bà kia không cho hắn và Lý Hồng là một đôi cho được.

Ngọc Tỳ Bà nào có để ý đến mấy lời nói đó cả hắn một lần nữa vươn tay ý đồ bắt lấy Lý Hồng.

- DỪNG TAY....

Trương Phong la hoảng phi thân tiến lên, nhưng hắn còn chưa kịp định hình thì một chảo thủ đã hướng bên trái lao tới.

- Đồ ngốc...ngươi

Lý Hồng khó nhọc nằm trên đất mở miệng yếu ớt nói không thành câu.

Thì ra khi nãy Ngọc Tỳ Bà chỉ dùng những lời lẽ kia để kích bác Trương Phong, dụ hắn tự động tiến lại, kế đó lại tung ra hư chiêu câu dẫn, kết quả Trương Phong trúng kế, lĩnh trọn một kích mãnh liệt của ả.

- Ngây thơ, si tình...haha. nam nhân trong thiên hạ khi đứng trước tình yêu đều như vậy. Hôm nay để ta giúp ngươi trở thành kẻ si tình nhất trong thiên ạ. Thế nào? Haha

Ngọc Tỳ Bà cười lên dữ tợn kế đó lại lao tới đánh bay Trương Phong một lần nữa, cứ như vậy ả dày vò thân thể Trương Phong thêm nhiều lần nữa trước khi quyết định một kích lấy mạng.

- Con mẹ nó...còn..còn chưa hoàn thành.

Trương Phong mặt mày dính đầy đất cát, trên tay còn cầm một lá linh phù phía trên chứa đạo văn được vẽ từ máu của hắn. không đành lòng nói.

Ngọc Tỳ Bà nét mặt đắc ý bước từng bước tới gần, song chảo lượn lờ tà linh chi khí, có lẽ kích này ả muốn lấy mạng Trương Phong.

- Không...không Trương Phong

Lý Hồng hét lên, bạo phát chút quỷ lực còn sót lại, lao tới ý đồ ôm lấy Ngọc Tỳ Bà giúp Trương Phong trốn chạy, nhưng nàng còn chưa chạm được vào thân thể Ngọc Tỳ Bà đã bị ả vung tay đánh bay ra ngoài.

- Còn cố gắng vì tình lang sao. Hừ ... ngu dốt.

- Con ác phụ kia, trớ đắc ý, dám vũ nhục thân thể đẹp trai của lão tử. Hôm nay ta có chết cũng phải kéo ngươi theo.

Ngay lúc Ngọc Tỳ Bà còn đang chế dễu Lý Hồng thì phía sau Trương Phong đã bò tới vị trí cuối cùng đặt lên đất lá linh phù vừa nãy kế đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, cắm Quy Điền Song Giản trước mặt mượn nhờ chúng để không ngã xuống.

Ngọc Tỳ Bà có chút giật mình quay đầu nhìn lại, thấy bộ dáng của Trương Phong nhăn nhở, nhìn mình cười cười thì trong lòng không khỏi sinh nghi, ả đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy trên mặt đất không biết từ lúc nào đã bày ra 8 lá linh phù, trên bề mặt không ngừng có quang mang màu đỏ lập lòe như chực chờ bạo phát. Nhận ra nguy hiểm Ngọc Tỳ Bà lạnh giọng nói.

- Từ khi nào mà ngươi thiết kế được trận pháp.

- Là vô tình thôi, ngươi đánh ta thảm như vậy, nếu không trả lễ thì qúa thất kính rồi. chết đi con ác phụ.

Trương Phong nhận ra Ngọc Tỳ Bà đang dùng cuộc trò truyện ý đồ tiếp cận hắn, không giám chậm trễ, 2 tay hắn bắt đầu bấm ấn quyết. Kế đó rút ra đoản kiếm hướng 2 lòng bàn tay cắt mạnh. Máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra, 8 lá linh phù dưới đất dường như cảm ứng được điều gì đó, khẽ dung lên, máu từ lòng bàn tay Trương Phong chảy ra đến đâu liền hướng mấy là linh phù mà chảy tới, nhất thời hình thành một vòng liên kết bằng máu đỏ.

- Trương Phong ngươi điên rồi sao, mất máu quá nhiều ngươi sẽ chết.

Phía bên kia Lý Hồng, gắng gượng hét lên, giờ đây quỷ khí trên người nàng đã tản mát gần hết, dù rất muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.

Trương Phong xem như không nghe thấy lời Lý Hồng nói, hơn ai hết hắn biết rõ trận pháp này nguy hiểm như thế nào. Nó là bí pháp của phái Nội Đạo, vì sức phản phệ quá lớn bởi vậy nếu không rơi vào hiểm cảnh, rất ít pháp sư Nội Đạo xử dụng tới. hơn nữa nếu không có thực lực Đại Sư trở lên dùng đến trận pháp này, cho dù có thành công tiêu diệt được tà vật hay không thì người thi pháp chắc chắn sẽ phải chết.

- Đạo của ta dùng cứu nhân độ thế

Lý tưởng ta là quét sạch yêu ma

Dẫu xác thân phơi bày nơi nội cỏ

Dẫu thần hồn phân tán giữa không trung

TA...CŨNG...KHÔNG SỢ.....

Truơng Phong hét lên, kế đó vươn đôi tay của mình nắm chặt lấy thân đoản kiếm mà kéo mạnh xuống, một dòng máu nóng chảy dọc theo thân kiếm ngấm vào lòng đất, một tràng chú ngữ mang theo sự tự tôn của gia tộc họ Trương cùng tinh hoa Nội Đạo Phái vang vọng như muốn trấn nhiếp toàn bộ yêu tà quỷ quái tứ phương.

- Thiên Địa trăm ngàn đạo

Tứ ngã vạn đồ đao

Quy nguyên huyết phù trận

Bát quái diệt quỷ sào

KHỞI....

Trương Phong vừa rứt lời chỉ thấy trên mặt linh phù, điểm sáng khi nãy như khuếch đại kế đó từng luồng linh quang huyết sắc bay thẳng lên không trung hình thành một khối cầu màu máu không ngừng to lên, sinh ra áp lực vô cùng lớn hướng đầu Ngọc Tỳ Bà đè ép đi xuống.

Phía xa xa nơi biến trận thứ 3 Trần Toàn sau khi xử lí 2 cái Thạch Tỳ Bà thì hướng mắt nhìn vào tâm trận lẩm bẩm.

- Trận chiến này nếu ngươi không thể vượt qua thì mong gì trở lại thế giới của mình, đừng phụ công ta, Tiểu Tử.

Đám người Trần Kiên cùng Hoàng Linh thì không được bình thản như vậy, ngay sau khi chém giết hết đám Mộc Tỳ Bà cả đám lập tức chạy như bay vào phía tâm trận nơi mà Trương Phong đang tử chiến cùng Ngọc Tỳ Bà.

[...]

- Ngươi nghĩ chỉ với nhiêu đó liền có thể giết được ta sao?

Ngọc Tỳ Bà mặt mày dữ tợn đang dùng đàn ngọc nâng đỡ khối huyết cầu, bộ dáng chật vật nhưng vẫn phân ra một chút khí lực châm biếm Trương Phong.

Trương Phong biết ả muốn làm cho mình mất tập trung khiến trận pháp dối loạn, bởi vậy hắn bỏ ngoài tai mọi lời nói của Ngọc Tỳ Bà chỉ tập trung vào thi pháp. Khối huyết cầu treo lơ lửng trên đầu Ngọc Tỳ Bà ngày một to ra, áp lực cũng vì vậy mà cường đại hơn, Ngọc Tỳ Bà khi nãy chiến đấu với Lý Hồng đã bị thương không nhẹ, giờ lại phải chịu áp lực to lớn từ huyết cầu, thân thể vốn lơ lửng giữa không trung hiện tại 2 chân đã chạm đất, bộ dáng chật vật vô cùng nhưng miệng lưỡi vẫn không ngừng công kích thần trí của Trương Phong.

- Ta nhìn ra trận pháp này là dùng chính máu của ngươi để duy trì, ta muốn xem trong người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu máu. haha

Trương Phong lúc này mặt mày tái nhợt. 2 tay run dẩy như sắp không nắm được lưỡi kiếm nữa. Đúng lúc này thì đám người Trân Kiên tới. nhìn thấy Trương Phong đang cùng tà vật liều mạng, bộ dáng như sắp ngã xuống cả đám lo lắng không thôi, đang định tiến lên giúp hắn một tay thì tiếng Trương Phong yếu ớt truyền tới.

- Các cậu đừng qua đây, nếu máu trên đất bị đứt đoạn trận pháp xem như bỏ, tôi bị phản phệ chắc chắn chết.

Đám người Trần kiên nghe vậy thì đồng loạt đứng lại. Tiểu Minh thấy huynh đệ chịu khổ thì không chịu được lớn tiếng hướng Ngọc Tỳ Bà mà mắng.

- Mỹ nhân...à..à con ác phụ, cái thứ đẹp người cơ mà xấu nết....

Tiểu Minh còn chưa chửi hết lời hay ý đẹp thì đã bị Lý Phượng nhéo một cái đau điếng, bực tức nói.

- Là huynh đang chửi hay đang khen vậy hả?

Tiểu Minh lúng túng không biết nói sao, mắt lại dán vào trận chiến.

Lúc này huyết cầu đã to lớn hơn khi nãy nhiều lần, thân hình của Ngọc Tỳ Bà cũng quỳ rạp trên mặt đất, tà linh chi khí từ đàn ngọc bao bọc lấy thân thể ả không ngừng tiêu hao linh lực của huyết cầu. Từng tiếc tanh tách phát ra, đàn ngọc trên tay ả bắt đầu xuất hiện những vết nứt. Ngọc Tỳ Bà cả kinh thất sắc, giọng núi run run.

- Không ...không thể nào, đàn của ta.

- Số ngươi xem như tận, hừ. Giờ ta cho ngươi biết máu của ta nhiều như thế nào.

Phía bên kia Trương phong gằn lên từng chữ kế đó một lần nữa nắm chặt đoàn kiếm, lại một dòng máu đỏ tươi theo thân kiếm chảy xống, ngay khi vệt máu ấy còn chưa chảy xuống hết, Trương Phong bất ngờ đứng dậy thân thể hơi lảo đảo một chút, hắn vươn tay rính đầy máu me rút lên Quy Điền Song Giản, miệng hét lớn chú ngữ. hắn muốn dùng sát chiêu của mình một lần nữa, kết thúc trận chiến này.

- Thiên địa linh khí tụ quy điền

Âm dương song giản vận luân phiên

Hợp thành nhất kích thiên cơ biến

Bát ngã thần minh thập nhị tiên

LĨNH MỆNH TRU TÀ, PHÒ TA GIẾT ĐỊCH

PHÁ!!!!

Một đạo quang mang màu lam lầm lẫm hướng Đàn Ngọc đập mạnh xuống. “ răng rắc “ tiếng ngọc vỡ nát thanh thúy vang lên, Huyết cầu mất đi ngăn cản nhanh như chớp ập xuống, một lực phản trấn ghê gớm đẩy ra xung quanh, trấn bay tất cả mọi thứ, đám người Trần Kiên đứng phía xa mà quần áo cũng bị thổi tung như vừa có một cơn gió xoáy cuốn qua vậy. Tất cả mọi người cả kinh nhìn lại. huyết cầu đã tán, bụi đất mù trời, thấp thoáng trong đó là hình dáng Trương Phong lầm lẫm hiên ngang đứng trong cát bụi.

- Con mẹ nó, soái ca...thực đúng chuẩn soái ca. Hôm rồi hắn nói với ta cái gì ấy nhỉ, à phải rồi là “ hội chị em rụng trứng “.

Tiểu Minh nhìn thấy bóng dáng cả Trương Phong vẫn còn đứng thẳng, phía bên kia bóng dáng ác phụ kia đã không còn, trên đất chỉ còn lại cây đàn ngọc vỡ nát thì gào thét như điên dại. thế nhưng hắn vừa rứt lời thì toàn thân Trương Phong ngã gục, hắn đã kiệt sức, máu chảy quá nhiều.

- Trương phong...TRƯƠNG PHONG

Lý Hồng hét lên gắng gượng bò dậy chạy lại phía Trương Phong, nâng đầu hắn dậy mà gào khóc. Giờ phút này mọi oán hận với gia tộc của Trương Phong dường như bay biến sạch sẽ, trong vòng tay nàng chỉ còn lại, nam nhân anh dũng, vì nàng mà sinh khí sắp tán đi. Lý Hồng đau đớn ngửa cổ mà gào thét tên hắn.

Bất chợt Lý Hồng cảm giác một hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực, kế đó là giọng nói của Trương Phong.

- Hey you, i’m not dead.

Lý Hồng mừng dỡ nâng mặt hắn ra khỏi ngực hỏi gấp.

- Ngươi...ngươi nói gì?

- À ý ta..là..ta chưa chết, mà này... cô khóc vì ta đấy à?

- Làm gì có. Ai thèm khóc vì tên ngu ngốc như ngươi chứ.

Lý Hông thấy hắn còn trêu đùa mình được thì biết hắn không chết được, lại bị hắn nhìn thấy mình khóc nhất thời thẹn thùng, vội quay mặt đi nhưng tay vẫn giữ lấy thân thế hắn.

- Má ơi, mềm mại thật, hương thơm này, ầy diêm vương lão đầu bây giờ ông có quỳ xuống van xin ta, ta cũng không đi đâu, cảm giác này... hự.

Trương phong còn chưa nghĩ hết ý thì một cơn đau nhức nơi ngực kéo tới, hắn phun ra một ngụm máu, kế đó ngất lịm.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.