Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Kèo

Phiên bản Dịch · 1827 chữ

Lúc này Hoàng Linh cũng tiến lên chen vào một câu.

- Trương Phong nói đúng đấy, nếu để lâu ắt sinh hậu họa. Chi bằng nhân lúc này giải quyết triệt để vẫn hơn.

“ hồng nhan dễ kiếm, tri kỉ khó tìm” Trương Phong liếc mắt tán thưởng Hoàng Linh một cái, bất chợt cảm thấy một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn xoay người nhìn lại chỉ thấy Trần Kiên 2 mắt toát ra hàn khí nhìn hắn chằm chặp.

“ bỏ mẹ...quên là tên si tình này đang ở đây” nghĩ tới đó Trương Phong vội bày ra bộ mặt lãnh đạm hướng Hoàng Linh nói.

- Hoàng Linh cô nương nói chí phải...ờm..ta cũng cho là như vậy.

Trần Kiên bực tức hừ một tiếng, Hoàng Linh đã lên tiếng, hắn cũng không tiện ngăn cản.

Mấy người to nhỏ một hồi sau đó quay lại bàn. Trương Phong hướng Thiệu Bình cười nói.

- Công tử, ý ngươi thế nào?

Thiệu Bình nhìn thấy bộ dáng mờ ám của mấy ngươi thì trong lòng sinh nghi vội hỏi.

- Các ngươi không phải là người?

- Cái gì?

Cả đám người Trương Phong mặt đỏ tía tai đồng thanh nói.

Thiểu Bình nhận thấy câu hỏi vừa rồi của mình có điều không đúng vội phân trần.

- Ý ta là các ngươi không phải người thường. Là người của giới Huyền Môn sao?

Lúc này đám Trương phong mới hiểu ra ý tứ của Thiệu Bình, tâm trạng cũng hòa hoãn trở lại. Trương Phong lên tiếng.

- Công tử nói không sai, mấy người chúng ta đều là pháp sư. Nếu công tử đã đoán ra thân phận thì ta cũng không ngại nói thẳng. Sự việc đang sảy ra chúng ta cho là có yêu ma quấy phá, bởi vậy mới muốn ra tay thu phục. Công tử không phiền chứ.

- Không phiền, không phiền. nếu thật là vậy thì không thể tốt hơn, ta cũng muốn xem giới Huyền Môn trong truyền thuyết có thực sự lợi hại hay không.

“ hừ..tiểu tử này xem ra cũng không mấy thiện cảm với Huyền Môn..” Trương Phong nghĩ bụng. Kế đó hắn lại tươi cười nói.

- Nếu Thiệu Bình công tử đã nói như vậy thì chúng ta “ ký hợp đồng”. Ta xuất lực, ngươi bỏ tiền. thế nào?

- Ký hợp đồng???

Thiệu Bình nghe thấy Trương Phong nói ra cụm từ lạ lẫm thì hỏi lại.

Trương Phong vỗ vỗ chán nhận ra mình dùng từ không hợp thời đại vội sửa chữa.

- Ý ta là thỏa thuận...là thỏa thuận hì hì.

Lúc này Thiệu Bình mới hiểu ra vấn đề gật gật đầu nói.

- Cũng được, các ngươi cần gì cứ nói. Chỉ cần giúp ta tiêu diệt được đám thổ phỉ kia, ta cái gì cũng có thể đáp ứng.

Trương Phong cười nói

- Không phải thổ phỉ mà là Quỷ.

- Quỷ sao. Hừ...thú vị, thú vị.

“...tiểu tử này cũng thật quái dị đi...” Trương Phong cười cười không nói. Bất chợt bụng hắn réo lên ùng ục. Thiệu Bình cũng rất biết điều, liền phân phó tiểu nhị đem thức ăn lên.

Đám người Tiểu Minh nãy giờ đã đói đến không chịu nổi, vừa nhìn thấy rượu thịt được dọn lên đã chúi đầu vào ăn như gió cuốn.

Cớm nước xong xuôi, Thiệu Bình lại sai tiểu nhị chuẩn bị phong cho tất cả mọi người, mọi chi phí hắn đều thanh toán.

Trước khi trở về phòng nghỉ ngơi, Thiệu Bình cố ý gọi Trương Phong qua một bên nói chuyện. ngữ điệu có phần nghiêm túc.

- Trương Phong huynh, ngươi xác định có thể giải quyết việc này.

- Không chắc chắn, nhưng đến chúng ta còn không giải quyết được, thì công tử cùng thủ hạ của mình càng không thể. Thiên địa phân âm dương, chính tà chia lưỡng đạo. Công tử, hy vọng ngươi hiểu ý của ta.

Trương Phong nói đoạn xoay người rời đi, bỏ lại ánh mắt suy tư của Thiệu Bình. Hắn từ khi sinh ra đã là ngươi thông tuệ, học một hiểu mười, thiên tư trác tuyệt, nhưng đến hiện tại nghe thấy những lời của Trương Phong, thần trí lại mê man.

- Cái gì mà “ thiên địa phân âm dương”, cái gì mà “chính tà chia lưỡng đạo”. Trương Phong này thật thần bí.

Thiệu Bình tự hỏi một mình, chợt hắn nhận ra bản thân bị những điều bấy lâu không tin tưởng làm lũng đoạn tư tưởng. Hắn cười tự dễu bản thân, sau đó cũng xoay người trở lại phòng của mình.

- Công tử, người tin tưởng đám người Huyền Môn kia sao?

Trong căn phòng sang trọng nhất khác điếm, 1 đại hán tiến đến bên Thiệu Bình cung kính nói.

- Sự việc lần này ngươi cũng đã nghe Võ tri huyện nói, quả thật có phần quái dị. Cứ để bọn họ thử một chút, nếu không được, các ngươi đem binh san phẳng nơi đó cũng không muộn. Ta rất muốn chứng thực một chút cái gì là “ thiên địa phân âm dương, chính tà chia lưỡng đạo”.

Thiệu Bình nói đoạn trên khóe miệng hiện lên một nụ cười tự dễu.

Lúc này ở gian phòng phía cuối hành lang, Tiểu Minh sau một ngày đường mệt mỏi đã ngáy o..o. hiện tại chỉ còn Trần Kiên và Trương Phong là còn thức, cả 2 đang ngồi đàm luận về khe núi Đầu Trâu nọ.

- Âm khí nơi đó quá mức nồng đậm, cậu có đối sách gì không, chúng ta cũng không thể cứ thế mà tiến vào.

Trần Kiên bộ dáng lo lắng hỏi.

Trương Phong nghĩ nghĩ một lát sau đó mới trả lời.

- Trước mắt tới đó thám thính một chút, khi trở về mới bàn luận đối sách được.

Ngay lúc 2 người đang trò truyện thừ từ phía ngoài cửa sổ, một luồng quỷ khí ập vào, Trần Kiên cùng Trương Phong kinh hãi đứng bật dậy thủ thế, nhưng điều kì lạ ở đây là, quỷ khí cường đại đó không ập vào phòng mà chỉ lượn lờ quanh cửa sổ.

Trương Phong hiếu kì, cẩn thận tiến ra quan sát, đang lúc hắn quan sát thì một bàn tay từ phía ngoài đánh tới. Trương Phong cả kinh bắt ấn ngăn cản. “ uỳnh “ tiếng linh lực va trạm vang lên, Trương Phong bị đẩy lui mấy bước, lòng bàn tay tê dại. trong lòng cả kinh, hắn cảm nhận được bàn tay vừa rồi đánh tới là của nhân loại, thuần dương chân khí rất tinh thuần. vậy quỷ khí kia từ đâu mà ra, không lẽ ngoài kia có 2 kẽ đang ẩn nấp.

Đang lúc Trương Phong ngây ngẩn thì Trần Kiên lao tới che chắn trước người Trương Phong, đang định kết ấn phản kích thì thân ảnh kia lao vụt xuống dưới.

- Đuổi theo, có lẽ là đồng đảng của đám tà vật ở khe núi Đầu Trâu.

Trần Kiên hét lớn một tiếng, kế đó tung người nhảy ra ngoài cửa sổ. Trương Phong định ra tay ngăn cản nhưng không kịp, tình thế nguy cấp hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, vịn tay vào thành cửa sổ đu mình ra bên ngoài.

2 người Trương Phong, Trần Kiên vừa đáp xuống đất thì đã nhìn thấy 2 thân ảnh ở phía trước mặt, 2 người lập tức đuổi theo, kì lạ thay 2 thân ảnh kia tựa hồ ngay trước mặt nhưng 2 người Trương Phong dù cố thế nào cũng không thể bắt kịp. Nhoáng một cái đã đuổi xa đến mấy dặm đường.

- Đợi một chút, 2 kẽ kia dường như không muốn đào tẩu.

Trương Phong hít sâu vài hơi, ổn định nhịp thở ngắn Trần Kiên lại nói.

- Tôi cũng cảm thấy như vậy, tốc độ của tôi và cậu nhanh như vậy mà giữa ta và chúng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Dường như nãy giờ 2 kẽ đó còn đang cố tình đợi chúng ta.

Nhận ra có gì đó không đúng cả 2 người đồng loạt đứng lại. đúng với dự đoán của họ, 2 kẽ kia thấy họ không trủy đuổi nữa cũng dừng lại, đứng phía xa xa nhìn về phía 2 người.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Trần Kiên bực tức từ xa nói vọng tới.

- 2 tên tiểu tử, mệt rồi sao. Đám thanh niên các ngươi cũng thật quá yếu đuối đi.

Thanh âm già nua từ phía 2 kẽ kia vọng lại.

- Yếu đuối hay không các ngươi đứng đó một lát liền biết.

Trương Phong nói đoạn ra hiệu cho Trần Kiên từ từ đi tới. 2 kẽ kia nhận ra ý đồ của hắn nhưng cũng không rời đi.

Đến khi 2 người Trương Phong tiến đến gần thì nhìn ra, 2 kẽ nọ là 1 lão già trên thân khoác đạo bào cũ nát và một thiếu nữ mang rèm che mặt, trên thân nàng ta còn lượn lờ một tầng quỷ khí màu hồng nhàn nhạt nói rõ tu vi cường đại chí ít cũng đã là Ngạ Quỷ.

- Tiền bối, cớ gì dẫn dụ chúng ta tới đây.

- Tiền bối? hắn ám toán cậu mà cậu còn lễ phép như vậy.

Trần Kiên hung hăng muốn tiến lên sống mái với lão đạo sĩ, thì bị Trương Phong kéo lại mắng.

- Cậu đừng có lỗ mãng, ấn vừa rồi tiền bối đây cũng không muốn đã thương tôi.

- Hảo tiểu tử, không ngờ lại để ngươi phát giác, đáng ra ta phải dùng thêm vài thành pháp lực. Haha

Lão đạo sĩ thấy Trương Phong nhận ra dụng ý của mình thì cười lớn nói.

Trương Phong bắt ấn đạo gia cúi đầu chào, lúc hắn đang định mở miệng hỏi tiếp thì cô nương che mặt kia lên tiếng.

- Các ngươi cũng không nhìn kĩ xem đây là nơi nào.

Lúc này 2 người Trương Phong, Trần Kiên mới ngẩn ra đưa mắt quan sát. Cả 2 cả kinh khi cảm nhận thấy khu vực xung quanh mình luẩn quẩn âm khí cùng quỷ khí nồng đậm. Vừa rồi 2 người chỉ tập trung sự chú ý lên người lão đạo sĩ cùng cô nương nọ nên không để ý, không nghĩ tới truy đuổi mấy dặm đường lại tới tận đây. Trước mặt họ lúc này là một khe núi rộng lớn, có một con đường nhỏ uốn lượn đầy dẫy sỏi đá, 2 bên là vách núi thoai thoải, cây cối rậm dạp.

- Thật không nghĩ tới mới hơn 10 năm mà khe núi Đầu Trâu này lại thay đổi nhiều như vậy.

Trần Kiên quan sát một hồi, cảm thán nói.

- Cậu đã từng đi qua đây rồi sao?

Trương Phong hiếu kì hỏi.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.