Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu Niên Thần Bí

Phiên bản Dịch · 1891 chữ

Lúc này Trương Phong mới lên tiếng.

- Vị công tử này nói như vậy ắt có nguyên nhân, chẳng hay quý tính đại danh là gì, vì sao lại chắc chắn lát nữa sẽ có người tới nói rõ ngọn ngành.

Trương phong trong lòng đã sớm đoán thiếu niên nọ lại lịch bất phàm nhưng vì hiếu kì nên vẫn gặng hỏi.

Thiếu niên kia cười cười, ngồi xuống một chiếc bàn cạnh đó, đặt đoản kiếm lên bàn sau đó nói.

- Ta tên Thiệu Bình, vị đại ca này, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Bình được rồi. còn vì sao ta lại biết lát nữa có người sẽ tới đây nói rõ ngọn ngành thì tạm thời chưa cần nói đến.

“ Thiệu Bình? Cái tên nghe quen quen” Trương Phong cố lục lại kiến thức lịch sử của mình một chút, sau một hồi suy nghĩ nát óc, hắn vẫn không nhớ ra thời hậu lê có người nào nỗi tiếng hay hoàng thân cốt thích nào tên này hay không, chỉ là 2 chữ Thiệu Bình với hắn nghe rất quen. Sau một hồi suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra được đáp án, Trương Phong đành tạm để vấn đề này sang một bên, khách khí nói.

- Thì ra là Thiệu Bình công tử, nghe danh đã lâu...hân hạnh, hân hanh.

Thiệu Bình nghe thấy những lời buồn nôn này thì trong lòng thầm mắng Trương Phong là đồ mặt dày. Kế đó hắn hỏi han danh tính của đám người Trương Phong, Trương Phong nhanh miệng giới thiệu tất cả mọi người sau đó lại trở về vấn đề chính.

- Thiệu Bình công tử, nếu ngươi đã chắc chắn như vậy thì có lẽ cũng quen biết với quan phủ, chẳng hay những chuyện kì quái kia rốt cuộc là thế nào.

- Ngươi đối với việc này hiếu kì vậy sao?

Thiệu Bình tay bưng chén trà tiểu nhị mới mang lên nhấp một ngụm nói.

- Chẳng dấu gì công tử, khi nãy nghe tiểu nhị nói sơ qua ta có chút tò mò, nếu là do giặc cướp hoành hành thì không phải chỉ cần một đao giết người là được hay sao, cớ gì còn phải phanh thây họ ra như vậy. Ta thấy chuyện này có chỗ đáng ngờ.

Thiệu Bình liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới Trương Phong sau đó mới lên tiếng.

- Trương Phong huynh có cao kiến gì?

- Hì hì cao kiến thì không giám, chỉ là ta thấy nội tình ẩn dấu nhiều chỗ đáng ngờ nên mới muốn hỏi Thiệu Bình công tử cặn kẽ.

Thiệu Bình nghe Trương Phong nói như vậy thì cười nói.

- Thủ đoạn giết người của thổ phỉ trong thiên hạ này rất nhiều, những việc như vậy cũng không tính là gì. Trương đại ca, người còn cho là có yêu quái quấy phá sao. Haha

Trương Phong nghe ra trong lời nói của Thiệu Bình có phần trêu trọc, nhưng cũng không tức giận chỉ cười cười, kế đó bước ra cửa, hướng mắt về hướng tiểu nhị nói là có khe núi Đầu Trâu. Quan sát một hồi đôi mày của Trương Phong khẽ nhíu lại, đám người Hoàng Linh thấy vậy cũng tiến ra xem xét, Hoàng Linh cùng Trần Kiên pháp lực cũng xem là khá, vừa nhìn theo hướng mắt của Trương Phong, 2 người đã nhận ra thứ làm hắn cau mày là gì.

- Xin hỏi Thiệu Bình công tử, quan phủ mang theo bao nhiêu người đến khe núi Đầu Trâu. Xuất phát khi nào?

- 100 người, đã đến đó tầm 1 canh giờ. Sao Trương huynh lại hỏi tới chuyện này.

Trương Phong nghe Thiệu Bình nói xong chỉ khẽ thở dài, kế đó xoay người trở lại bên trong.

Đang lúc mấy người trầm mặc thì từ ngoài cửa một thân ảnh siêu vẹo chạy vào, trong miệng còn không ngừng la hét.

- Quỷ...có quỷ...công tử mau chạy, công tử mau chạy.

Đám người Trương phong nghe tiếng kêu thét đó thì không khỏi thở dài, tất cả đứng dậy tiến ra phía cửa khách điếm quan sát. 5 đại hán nãy giờ đứng phía sau Thiệu Bình sắc mặt cũng khẩn trương không kém, ai nấy đều rút ra binh khí đứng che chắn trước mặt Thiệu Bình.

Trương Phong tiến lên một bước giữ lại người vừa chạy tới, chỉ thấy hắn trên người dính đầy máu tươi, sắc mặt thất thần, vừa chạy tới của 2 chân đã mềm nhũn ngã xuống.

- Vị đại nhân này có gì từ từ nói. Không vội ...không vội.

Trương Phong nâng đỡ người kia dậy dìu hắn vào trong, kế đó lại phân phó tiểu nhị đem nước tới. người kia tay chân run dẩy vừa được Trương Phong đỡ vào mắt đã đảo điên như tìm kiếm ai đó. Khi ánh mắt quét tới vị trí của Thiệu Bình thì mặt mày nhăn dúm lại, hắn run dẩy quỳ sụp xuống khóc rống.

- Công tử...tiểu nhân vô dụng, toàn quân bị diệt rồi, xin công tử trị tội.

- Toàn bộ?

Thiệu Bình tay bưng chén trà cũng không nhìn người kia, lãnh đạm nói.

- Vâng, 100 binh sĩ của hạ quan, không còn người nào sống sót.

Thiệu Bình nghe tới đây thì khẽ cau mày một chút, nhưng lập tức khôi phục bộ dáng tuấn mĩ ngay. Hắn gật gật đầu sau đó lại nói.

- Xác định rõ đám thổ phỉ kia nhân số thế nào chứ.

- Dạ ...dạ.. chúng...chúng không phải thổ phỉ bình thường. Kẽ nào, kẽ nấy hình dáng quái dị vô cùng.

- Không phải thổ phỉ bình thường, không lẽ là thiên binh, thiên tướng hạ phàm.

Thiệu Bình trong lời nói mang theo sự tức giận.

Người kia miệng lắp bắp cúi dạp người trên mặt đất nói.

- Hạ quan không có ý đó, chỉ là đám quái nhân kia đao thương bất nhập, thấy người liền giết, không nói 2 lời.

- Đao thương bất nhập, hừ...nực cười.

Thiệu Bình vỗ bàn đứng dậy quát.

Người kia sớm đã sợ đến vỡ mật toàn thân run dẩy không giám nói tiếp.

Kế đó Thiệu Bình lại lên tiếng.

- Đám người đó cùng với đám người lần trước Lý bổ đầu miêu tả, có giống nhau hay không?

- Dạ bẩm...địch thị là bọn chúng, chỉ là lần này số lượng đông đão hơn.

- Được rồi, ngươi lui xuống trước thi, thương thế xem ra không nhẹ.

- Đa tạ công tử quan tâm, hạ quan xin cáo lui. Công tử người tuyệt đối đừng đến nơi quỷ quái đó.

- Được rồi...ngươi lui đi.

Thiệu Bình cùng quan tri huyện kia nói chuyện một hồi, liền bảo người kia lui ra, kế đó hắn quay lại phía Trương Phong nói.

- Trương Phong huynh, ngươi nghĩ thế nào?

“ nghĩ thế nào? Ngươi vừa rồi không phải còn dễu cợt ta sao, giờ thấy sợ rồi...” Trương Phong trong lòng khinh thường Thiệu Bình một phen. Giả bộ nghĩ nghĩ một lát sau đó mới lên tiếng.

- Thiệu Bình công tử, ngươi vẫn cho rằng đám thổ phi kia là người?

- Không xác đinh. Những chuyện yêu ma quỷ quái trong thiên hạ này được đồn đại khá nhiều, nhưng bản thân ta chưa từng gặp qua nên đối với vấn đề này xem như không tin tưởng.

Thiệu Bình nét mặt thành thật nói.

Trương Phong nghe vậy thì gật gật đầu.

- Công tử nói không sai, những chuyện mắt thấy, tai nghe mới đáng tin cậy, chỉ là chuyện sảy ra lần này, ta vẫn khuyên công tử không nên can thiệp nữa. Đó không phải là chuyện mà người thường như công tử, hay những binh sĩ kia có thể giải quyết.

- Làm càn!!!

Trương Phong vừa rứt lời thì một đại hán phía sau Thiệu Bình lại quát lớn, Trương Phong ngẩn ra thầm mắng.

“ Mẹ các ngươi, lão tử nói có điều gì không đúng, không phải là ta đang nghĩ cho chủ nhân các ngươi hay sao. Cớ gì hung hăng như vậy”

Tiểu Minh nãy giờ ôm một bụng tức giận đã sớm không nhịn được nữa, hắn nhảy ra chỉ tay vào mặt đại hán nọ mắng.

- Tên khốn này, ta sớm đã chướng mắt ngươi rồi. còn ở đây bắt nạt huynh đệ ta một lần nữa, lão tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết đấy.

Nhìn thấy bộ dáng hung rữ của Tiểu Minh, Trương Phong tròn mắt kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới tiểu tử này bình thường hiền lành, có đôi chút nhát gan khi nghe thấy ma quỷ, mà giờ phút này lại hung hãn như vậy.

Thiệu Bình thấy 2 người như sắp ăn tươi nuốt sống nhau thì phất tay ra hiệu cho đại hán nọ lui lại, sau đó trách cứ.

- Nếu ngươi còn tự ý làm càn thì đừng trách bản công tử trị tội.

Đại hán kia nhìn thấy sắc mặt của Thiệu Bình nghiêm lại thì sợ sệt lui ra phía sau.

Nhìn thấy một màn này Trương Phong lại càng thêm tin tưởng suy đóan của mình là đúng. Tiểu tử trước mặt này đích thị là vương tôn, quý tộc. Có khi lại còn là hoàng thân, cốt thích cũng nên, nếu không tri huyện kia đâu cần khúm núm, lạy lục hắn như vậy.

Nghĩ tới đây Trương Phong lại tiến lên ôm quyền nói.

- Thiệu Bình công tử. Ta vẫn giữ những lời nói kia. Công tử thân phận tôn quý, chi bằng giao lại việc này cho chúng ta, ngươi chỉ cần đứng sau quan sát. Khi việc đã thành ngươi chi chút tiền thù lao là được. Hì hì

Đám người Trần Kiên nghe Trương Phong nói như vậy thì ngẫn ra, bọn họ không nghĩ tới tên tiểu tử Trương Phong này ngoài vô sĩ lại còn hám tài đến vậy. Tuy họ đều là pháp sư. Trừ yêu diệt ma là chức trách, nhưng hiện tại đang có trọng trách trên người, đâu thể tùy hứng ôm chuyện như vậy.

Trần Kiên kéo Trương phong sang một bên trách cứ.

- Này cậu nhàn dỗi lắm sao, tôi còn phải đi Viên Quang Tự đấy.

Vì lâu ngày ở cạnh Trương Phong, Trần Kiên cũng sớm bị ảnh hưởng bởi cách xưng hô của thời hiện đại của hắn. câu nói ngụ ý trách móc nhưng nghe vào lại rất gần gũi.

Trương Phong liếc mắt nhìn Trần kiên một cái sau đó nhỏ giọng nói.

- Tôi biết cậu lo lắng nhưng cậu định thấy chết không cứu sao? dị tượng vừa rồi cậu không phải không thấy, Âm Khí cùng Quỷ Khí bao quanh cả một vùng như vậy, khẳng định chính là âm sào, quỷ huyệt.

- Không phải là không cứu, mà nơi này cách Viên Quang Tự cũng không xa, trước chúng ta tới đó, sau khi xong việc lại nhờ bọ họ cùng quay lại giải quyết, âm khí kia cậu cũng thấy rồi. nồng đậm như vậy, chỉ sợ số lượng đông đão, mấy người chúng ta cậu nghĩ có mấy phần thắng.

- Chưa đánh, chưa biết được.

Trương Phong quả quyết nói.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.