Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổ Sư Giá Lâm

Phiên bản Dịch · 1897 chữ

Trần Kiên gật đầu nói.

- Năm ta lên 8 có cùng sư phụ đi qua đây một lần, khi đó vẫn còn chiến tranh loạn lạc, quang cảnh cũng không giống như bây giờ. Cậu có biết tại sao khe núi này lại có tên Đầu Trâu không.

Trương Phong lắc đầu ra điều không biết

Trần Kiên giải thích.

- Cậu nhìn kĩ một chút sẽ nhận ra địa thế nơi đây nếu nhìn tổng quát sẽ giống như một cái đầu trâu, 2 đỉnh núi vao 2 bên là sừng, sườn dốc thoai thoải trước mặt kia chính là trán, điểm quan trọng nhất chính là chính giữa khe núi có một vùng trũng, dân bản địa gọi đó là Xoáy Đầu Trâu.

- Xoáy Đầu Trâu kia có gì đặc biệt sao?

Trương Phong hiếu kì hỏi.

- Cũng không có gì đặc biệt, đó chỉ là nơi các sơn thôn quanh đây dùng để mai táng những người đã chết.

- Tôi với cậu chạy một đường tới đây làm gì có thấy sơn thôn nào?

- Đó cũng là điều tôi đang thắc mắc, hơn 10 năm trước lúc tôi đi qua nơi này quanh đây còn có rất nhiều người sinh sống, không hiểu sao đến hiện tại lại không có ai. Có lẽ chiến tranh tàn phá, những sơn thôn kia sớm đã chuyển đi hết rồi.

Trần Kiên vừa rứt lời thì lão đạo sĩ lên tiếng.

- Tiểu tử, ngươi nói chỉ đúng một nửa, ta đưa các ngươi tới đây cũng vì Xoáy Đầu Trâu này.

Nói đoạn lão xoay người men theo một lối nhỏ đi lên sườn núi, 2 người Trương Phong hiếu kì cũng đi theo. Cả 4 người đi thêm một đoạn thì lão đạo sĩ dừng lại, kế đó chỉ tay về khu đất trũng phía xa nói.

- Các ngươi quan sát cho kĩ. Đó chính là Xoáy Đầu Trâu.

2 người Trương Phong, Trần Kiên chăm chú quan sát, chỉ thấy cả một vùng đất trũng giờ đây đang có vô số dị tượng phát sinh.

- Những người đó, à...à không những quỷ hồn đó phải chăng là thôn dân những sơn thôn quanh đây?

Trần Kiên hoảng hốt nói.

Trước mắt hắn hiện tại cả một vùng Xoáy Đầu Trâu, bạch quang cùng hắc quang lượn lờ, ẩn hiện trong đó là những ngôi nhà nhỏ cùng bóng người vật vờ, kẽ mất đầu, người cụt tay, bộ dáng mười phần quỷ dị. Những bóng người đó đi đi lại lại sinh hoạt như người bình thường.

- Chuyện này là sao?

Trần Kiên vẻ mặt ngây ngốc nhìn sang phía lão đạo trưởng hỏi.

Lão đạo sĩ vuốt râu nói.

- Tất thảy đồ vật trước mắt các ngươi đều do âm khí tích tụ huyễn hóa mà thành, những vong quỷ kia đều là người đã chết tại đây, bị âm khí phát sinh từ Xoáy Đầu Trâu hấp dẫn kéo đến nơi này tu luyện.

- Nơi đây không chỉ có quỷ khí mà còn quanh quẩn một chút thi khí. Người có biết nguyên do hay không?

Trương Phong một bên cũng tò mò hỏi.

- Ngươi không nghe tiểu tử kia nói hay sao, Xoáy Đầu Trâu này vốn là nơi trôn cất người chết, âm khí tích tụ, thi thể thi biến có gì là lạ.

Lão đạo sĩ nói đoạn lại chỉ tay về điểm có nhiều hắc khí lượn lờ nhất nói.

- Thấy không? đó chính là âm huyệt, đại bộ phận âm khí đều từ đó mà sinh ra. Âm huyệt này kết nối với âm giới, tuyệt đối không phải tự nhiên mà hình thành, ta đoán có pháp sư đã nhúng tay vào việc này.

- Nói như vậy cách đây nhiều năm nơi này đã bị người động tay động chân, mục đích của người đó là gì nhỉ?

Trần Kiên thắc mắc.

Sau một hồi trầm tư Trương Phong cau mày nói.

- Nếu tôi đoán không lầm thì kẻ mở ra âm huyệt kia chính là người của Huyền Môn ngoại lai. Sư phụ cậu đã từng nói, năm xưa quân minh đem theo rất nhiều đạo sĩ xâm lược Đại Việt, có thể trên đường tàn phá chúng đã mở ra âm huyệt ý đồ deo xuống mầm tai họa.

- Không cần biết mục đích của pháp sư kia là gì, chỉ biết hiện tại Xoáy Đầu Trâu này đã hình thành âm sào, âm khí không ngưng khếch tán, chẳng mấy trốc cả khu núi này sẽ hình thành tử địa. Đến khi đó chỉ sợ muốn thanh trừ là việc vô cùng khó khăn.

Lão đạo sĩ nói xong liền hướng cô nương bên cạnh nói.

- Hiện tại cô lưu lại nơi này, quan sát động tĩnh cùng quy luật vận hành của âm huyệt, giúp ta giải quyết chuyện này, chuyện ta hứa với cô nhất định sẽ thực hiện.

Cô nương kia hướng lão đạo sĩ thi lễ một cái, ánh mắt mang theo vẻ cười cười. kế đó lại liếc mắt nhìn Trương Phong một cái nói.

- Trương Phong, chuyện này xong xuôi, ta và ngươi còn có việc phải giải quyết với nhau đấy.

Trương Phong nghe cô nương kia nói thì ngẩn người, kế đó nói.

- Cô nương biết ta?

- Hừ...ngươi cũng thật mau quên.

Cô nương kia nói đoạn cũng không để cho Trương Phong kịp phản ứng, xoay người rời đi.

Trương Phong biết rõ nàng là quỷ, nhưng từ khi đặt chân đến thời đại này, ngoài quen biết đám Hoàng Linh, Trần Kiên. Đánh qua Thi Quỷ cùng Tinh Thử Ngũ Sắc, hắn còn chưa gây thù chuốc oán với kẽ nào. Nhìn thấy bóng dáng cô nương kia đi xa, Trương Phong trong lòng trầm mặc. Lục lọi trí nhớ hồi lâu hắn mới la hoảng.

- Con mẹ nó, không lẽ là nàng. Dạ Quỷ Lý Hồng, nàng cũng xuyên không về thời đại này giống mình sao. Trời ạ, oan gia ngõ hẹp rồi.

Nhìn thấy bộ dáng của Trương Phong hoảng hốt, lão đạo trưởng kia không khỏi cười thành tiếng.

- Cừu nhân tìm tới cửa, ngươi sợ đến tè cả ra quần rồi sao?

Trương Phong lúc này mặt mày đã tái mét, hắn biết rõ thực lực của Lý Hồng, pháp lực của hắn khi tới thời đại này đã đột phá lên một cảnh giới, nhưng so với nàng vẫn còn kém xa. Tâm cơ vừa động hắn quay sang lão đạo sĩ nói.

- Tiền bối người đi cùng cô ta hẳn biết rõ, người nàng tìm là ta, không lẽ chuyện người hứa với nàng là bắt ta sao. Đạo trưởng dù sao chúng ta cũng là đồng đạo, người không thể làm vậy được.

- Ngươi sợ nàng?

Lão đạo nheo mắt nhìn Trương Phong trêu trọc.

Trương Phong cũng không quan tâm sĩ diện thành thật đáp.

- Đương nhiên là sợ, nàng là 1 cái Dạ Quỷ, ta có liều mạng cũng chưa chắc đã là đối thủ. Tiền bối, xin ngài giúp ta.

- Muốn ta giúp ngươi cũng không khó. Trước tiên mời ta ăn thịt, uống rượu, sau đó trả lời một vài câu hỏi của ta. Nếu ta thấy vui sẽ ra mặt nói đỡ cho ngươi vài câu. Còn nàng đem ngươi làm ra bộ dáng gì, thì để ông trời định đoạt đi. haha.

Trương phong nghe lão đạo sĩ nói như vậy thì im lặng, trong lòng nghĩ đối sách.

Dường như nhận ra suy nghĩ của Trương Phong, lão đạo sĩ vuốt vuốt tròm râu bạc trắng nói.

- Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện bỏ trốn, khi nãy nàng đã âm thầm ra tay với ngươi rồi, chỉ là có ta ở đây nếu không, không chỉ một sợ tóc của ngươi mà đến cái mạng nhỏ của ngươi cũng không giữ được rồi.

- Nàng lấy tóc của ta. Con mẹ nó, xong rồi...

Trương Phong trong lòng kêu thảm một tiếng, để nàng cầm lấy 1 sợi tóc xem như có trốn chạy đến chân trời góc bể nàng cũng tìm ra.

Nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng của Trương Phong, Trần Kiên tiến lên an ủi. hắn biết cấp bậc Dạ Quỷ quái đản đến mức nào, chỉ sợ hắn, Hoàng Linh, Trương phong tụm lại một chỗ cũng không phải là đối thủ của cô nương kia.

Trương Phong thở dài một tiếng kế đó chắp tay hướng đạo sĩ kia nói.

- Vậy ta xin nghe theo phân phó của tiền bối, chỉ mong đến lúc thực sự đánh nhau, người không giúp được ta thì cũng đừng giúp Lý Hồng. Được vậy ta còn nuôi một chút hy vọng.

- Tiểu tử có chí khí, haha. Được trước về khách điếm các ngươi đang ở lại nói, lão tử sắp chết đói rồi haha.

Lão đạo sĩ nói xong liền cất bước đi trước, 2 người Trương Phong, Trần Kiên sải bước theo sau.

3 người đi một lúc thì cũng về tới khách điếm, tiểu nhị thấy 2 người từ ngoài đi vào thì vô cùng ngạc nhiên vội chạy lên hỏi.

- 2 vị khách quan không phải đã nghỉ ngơi rồi sao, sao lại...

Hắn vừa rứt lời thì lão đạo sĩ bước vào. Bộ dáng nhếch nhác của lão làm tiểu nhị không khỏi nhăn mày, cho là thất cái nơi nào mò tới xin ăn đang định lớn tiếng đuổi đi thì Trương Phong ngăn hắn lại. Trương Phong nhét vào tay hắn mấy quan tiền, bảo hắn chuẩn bị rượu thịt, quần áo mới và nước tắm rửa cho lão đạo sĩ. Tiểu nhị nhận được tiền thì trong lòng vui mừng, miệng lưỡi cùng sắc mặt chuyển biến rất nhanh, hắn cung kính, lễ phép mời lão đạo sĩ ra sau nhà tắm rửa, kế đó lại phân phó nhà bếp chuẩn bị rượu thịt.

Nửa canh giờ sau lão đạo sĩ từ phía sau bước ra, bộ dáng lôi thôi, lếch thếch khi nãy đã không còn, giờ đây trước mặt 2 người Trương Phong là một lão đầu bộ dáng đạo mạo. Trần Kiên ghé sát vào tai Trương Phong nói.

- Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà.

- Người đẹp vì lụa mà thôi.

Trương Phong vẫn còn ấm ức trong lòng khẽ hừ một cái nói. Nào ngờ lão đạo kia là kẻ tai thính mắt tinh, nghe hết những lời vửa rồi. lão lớn giọng mắng.

- 2 tên tiểu tử các ngươi đừng tưởng ta không nghe thấy gì, lão tử thời trẻ anh tuấn, tiêu sái vô cùng, so với các ngươi chỉ có hơn chứ không có kém.

2 người Trương Phong bị lão phát giác thì im miệng không giám bàn luận nữa. Đúng lúc này rượu thịt cũng được tiểu nhị mang lên, lão đạo sĩ nhìn thấy một bàn rượu thịt thì nước miếng đã ứa cả ra 2 bên mép. Không thèm để ý 2 người Trương Phong còn đang ngồi đó, lão ngồi xuống ăn như chết đói, cái miệng bóng lưỡng dầu mỡ, thi thoảng lại phát ra những tiếng nhóp nhép. Nếu mới đầu nhìn thấy bộ dáng này của lão, có đánh chết 2 người Trương Phong cũng không tin lão lại chính là một cao nhân.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.