Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Đại Tông Phái

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

Cả đám đi thêm một đoạn thì tới Mã Trường. Trần Kiên hào phóng bỏ tiền ra mua một cỗ xe ngựa lớn, 5 người lên xe, Tiểu Minh trịu trách nhiệm đánh xe, phía trong 4 người Trương Phong sau khi có thời gian nghỉ ngơi thì bắt đầu bàn luận. Trương Phong mang hết sự hiếu kì về thời đại này đem ra hỏi Trần Kiên.

- Tôi lần đầu xuống núi, về hành chính đất nước cùng giới Huyền Môn xem như mê muội, hiện tại có thời gian cậu khai sáng cho tôi một chút.

- 18 năm qua cậu sống nơi thâm sơn, cùng cốc nào vậy. Hành chính quốc gia không biết cũng không nói, đến Huyền Môn cũng mù tịt thì tôi chịu cậu rồi.

Trần Kiên ném ánh mắt khinh thường về phía Trương phong sau đó hắng giọng vài cái giải thích.

- Hành chính Đại Việt gồm 1 Trung Đô, 5 đạo, dưới đạo còn có Trấn, Lộ, Phủ, Huyện, Xã. Huyền Môn chúng ta cũng dựa vào đó mà chia ra các tông phái. Cái này cũng xem như thiên ý đi. tại mỗi Đạo lại có một tông phái án ngữ, kèm theo rất nhiều môn phái nhỏ hơn. Giới Huyền Môn cũng vì vậy mà hình thành Ngũ Đại Tông Phái, truyền thừa hàng trăm năm.

Đông Đạo có Thiền Phái Trúc Lâm thờ chính là Trúc Lâm Tam Tổ gồm có tổ thứ nhất là Trần Nhân Tông, tổ thứ hai là Thiền Sư Pháp Loa, tổ thứ ba là Thiền Sư Huyền Quang.

Bắc Đạo có Tam Giang Nhất Quán thờ phụng chính là Phù Đổng Thiên Vương cùng Tam Giang Thượng Đẳng Thần, 2 vị dũng tướng Trương Hống, Trương Hát.

Tây Đạo có Thanh Thủy Quan thờ phụng chính là Tản Viên Sơn Thánh cũng chính là sư môn của tôi.

Nam Đạo có Dạ Trạch Đạo Tràng thờ phụng chính là đạo tổ Chử Đồng Tử

Hải Tây Đạo có Viên Quang Tự, thờ phụng chính là Thiền Sư Nguyễn Minh Không.

Trương Phong nghe tới đây thì trầm tư suy nghĩ. “ thì ra từ xa xưa người việt đã hình thành những tín ngưỡng tâm linh và hệ thống thần phật của riêng mình”. Trong điển tịch gia tộc, Trương Phong có đọc qua danh tự của các tông môn này, nhưng đến thời đại của hắn chỉ có Thiền Phái Trúc Lâm là còn tồn tại. Còn những tông phái khác, tuy thờ phụng đều là các vị thánh nhân trong tứ bất tử, nhưng đến thời đại Trương Phong thì không còn thấy truyền thừa. Đến đạo quán hay phật tự cũng bị thời gian cùng chiến tránh trôn vùi. Cũng chính vì vậy mà sự hiếu kì về giới Huyền Môn thời đại này đối với Trương Phong càng tăng thêm mấy phần, hắn thật muốn biết đến một chút, đạo pháp cùng Phật pháp của các tông môn kia.

- Thật không ngờ giới Huyền Môn lại có nhiều huyền cơ như vậy, có thời gian nhất định cậu phải đưa tôi đi trải nghiệm hết tất cả đấy.

Sau một hồi suy nghĩ, Trương phong vỗ cau Trần Kiên nói.

Trần Kiên liếc hắn một cái nói.

- Tôi đi đến các tông phái lần này là có việc, tiện đường thì cho cậu đi theo mở mang kiến thức thôi.

- Có việc? Là việc gì.

Trương Phong nghe Trần Kiên nói thì ngạc nhiên hỏi.

Trần Kiên không nhanh không chậm nói.

- Không phải là vì đại hội mấy tháng tới sẽ diễn ra hay sao. Tôi thân là đệ tử Thanh Thủy Quan tông môn đứng đầu Huyền Môn 10 năm qua, phải đích thân đến gửi thiệp mời cho trưởng môn nhân các phái.

- Câu nệ như vậy, không phải có bồ câu đưa thư hay sao.

- Việc trọng đại, cậu có thể không đi hay sao, chuyện này mang nặng chính là lễ giáo không phải tin tức.

“ Mẹ ...người thời này cũng thật quá để ý mấy lễ nghĩ dườm dà đó rồi.” Trương Phong không đỡ được cái gọi là lế giáo phong kiên nên im miệng, không giám ý kiến, ý cò gì nữa.

- Này phía trước có 2 con đường, chúng ta đi đường nào đây?

Tiểu Minh từ ngoài nói vọng vào.

Trần Kiên vén rèm nhìn ra, nhìn thấy 2 con đường một lớn, một bé. Hắn suy nghĩ một lát liền nói.

- Đi đường nhỏ đi, đi đường lớn chỉ sợ phải mất 3 ngày nữa mới tới, đường nhỏ chỉ mất 2 ngày, tiết kiệm thời gian một chút.

Tiểu Minh gật đầu đánh xe hướng về phía con đường nhỏ.

Đoàn người đi đến chiều tối thì dừng chân tại một sơn thôn, cả 5 người đánh xe đến một khách điếm nghĩ ngơi. Khi cả đám vừa vào tới cửa đã có một tiểu nhị chạy ra đón tiếp.

- Các vị khách quan, đi đường mệt nhọc rồi. mời vào...mời vào.

- Tiểu nhị, còn phòng trống chứ.

Trần Kiên vừa ngồi xuống bàn trà đã vội hỏi.

Tiểu nhị nhanh miệng trả lời ngay.

- Còn chứ...còn chứ, khách quan muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hì hì.

- Nói vậy khách điếm các ngươi làm ăn cũng không được tốt lắm nhỉ.

Tiểu Minh tay bưng chén trà tiểu nhị kia vừa rót lên miêng thổi thổi, nói. Nhưng hắn vừa rứt lời thì thấy có điều gì đó không đúng, vội lén nhìn tiểu nhị kia một cái, chỉ thấy nét mặt của người kia có chút không vui nhưng bản lĩnh che đậy cảm xúc của hắn cũng rất khá, thoáng một cái lại khôi phục lại bộ mặt tươi cười nói.

- ấy, vì khách quan này có điều chưa biết. Sơn thôn chúng ta hẻo lánh như vậy, vốn cũng rất ít người qua lại, đã vậy gần đây lại xuất hiện rất nhiều chuyện kì lạ, thành thử ra dân quanh vùng cũng ít khi đi qua con đường này, tiểu điếm cũng vì vậy mà vắng khách.

Trương Phong đang nhâm nhi chén trà nóng, nghe tới đây vôi ngẫng đầu lên hỏi.

- vị tiểu ca này ngươi nói chuyện lạ là sao.?

Tiểu nhị nọ nét mặt có chút lo sợ nói.

- Ta nói các vị khách quan, các người lựa trọn nghĩ trọ qua đêm là vô cùng đúng đắn đấy, phía trước không xa chính là khe núi Đầu Trâu, từ khi chiến tranh qua đi ở nơi đó liên tục sảy ra những vụ chết người thần bí, những người đó đều chết một cách rất khó coi. Tứ chi phân tán, nội tạng bị moi móc, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Người ở sơn thôn quanh đây từ lâu không còn ai giám đi qua khe núi đó, có việc cũng đành đi vòng. Ta khuyên các vị một câu, nghỉ ngơi một đêm ngày mai thì đi theo đường mòn vòng qua núi, tuy hơi khó đi nhưng an toàn hơn.

- Quan phủ không điều tra sao, để giặc cướp hoành hành như vậy thì còn gì là vương pháp.

Trương Phong nghe ra chuyện này có phần quái dị nhưng vẫn cẩn thận hỏi.

Tiểu nhị nhìn quanh một hồi, thấy mấy bàn thực khách vẫn đang tập chung ăn uống bèn nhỏ giọng nói.

- Vị công tử này không biết đấy thôi, quan phủ trước đây cũng phái người đến đó điều tra, nhưng kết quả là một đi không về, từ đó cũng không để tâm nữa.

Trương Phong nghe tiểu nhị kia nói xong thì cả giận nói.

- Lí nào lại vậy, thân làm quan mà bỏ mặc dân chúng. Đám quan lại này cũng tệ quá rồi.

Đúng lúc hắn vừa rứt lời thì từ ngoài cửa, thanh âm của một thiếu niên vang lên.

- Sao ngươi có thể vội vàng kết luận như vây.

Thanh âm vừa rứt chỉ thấy 1 thiếu niên tuổi độ 15,16 bước vào, theo sau hắn là 5 nam nhân to lớn, ai nấy bên hông đều đeo kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, vừa vào cửa đã đưa mắt đánh giá bốn phía, cứ như sợ có dâm phụ nào bế mất thiếu niên kia vậy.

Trương Phong đưa mắt đánh giá thiếu niên kia một chút, lại liếc mắt nhìn 5 đại hán phía sau hắn, âm thầm nuốt nước bọt, trong đầu suy đoán.

” tên tiểu tử này nhất định là con nhà quyền quý, nếu dây dưa với hắn, chỉ sợ cả đám đến ăn cơm còn không có cơ hội”.

Suy nghĩ giây lát Trương Phong cẩn thận mở lời.

- Không biết vị công tử này có điều gì chỉ giáo.

Nhìn thấy Trương Phong nho nhã hỏi han, thiếu niên kia trong lòng thầm mắng. “người này thật giảo hoạt, mới vừa rồi còn lớn tiếng la lối, trách cứ quan phủ, giờ thấy mình ăn mặc sang trọng lại ra điều lịch sự, ôn nhu”. Nghĩ là vậy nhưng thiếu niên kia cũng không vội bóc trần, hắn từ tốn nói.

- Khi nãy ở ngoài ta nghe vị đại ca này trách cứ quan phủ không chăm lo cho dân chúng có phải hay không?

- Xác thực là có điều này, ta chỉ là nói ra sự thật trước mắt mà thôi.

Trương Phong chỉnh chu, cẩn thận lời nói của mình đáp.

Thiếu niên kia nghe hắn nói như vậy thì cười nói.

- Vị đại ca này có điều không biết, khi ta vừa tới đây đã thấy quan phủ dẫn người đi tới khe núi Đầu Trâu kia. Ngươi ở đây không rõ đầu đuôi lại lớn tiếng trách móc, không phải vô lí quá rồi sao.

- Ngươi nói thấy thì liền có sao. Tiểu tử ngươi là ai mà ở đây lên mặt giáo huấn huynh đệ của ta hả.

Tiểu Minh nãy giờ đứng một bên quan sát 2 người Trương Phong đối thoại, sớm đã chán ghét tên tiểu tử mặt bấm ra sữa này, khi nghe thấy hắn phách lối chất vấn Trương Phong thì cả giận mắng.

“ hay lắm huynh đệ của ta, hỏi đúng điều cần hỏi” Trương Phong trong lòng thầm tán dương Tiểu Minh, hắn cũng muốn biết rốt cuộc tiểu tử trước mặt có lai lịch như thế nào.

- Hỗn xược!!!

Một vị đại hán trong nhóm 5 người đứng sau thiếu niên kia thấy Tiểu Minh lớn lối với thanh niên nọ thì tức giận quát lớn, tay đặt lên chuôi kiếm đang định động thủ thì bị ngăn lại. kế đó thiêu niên nọ lại nói.

- Nếu các vị không tin thì có thể ở đây chờ đợi, lát nữa thôi sẽ có người tới đây nói rõ ngọn ngành.

- Đợi thì đợi, chúng ta nhiều chính là thời gian...

Tiểu Minh vênh mặt nói, đối với ma quỷ hắn còn có chút sợ hãi, nhưng đối với người thì hắn không sợ, dù sao cũng tập qua võ nghệ vài năm. Giờ phút này hắn muốn chứng tỏ bản thân trước mặt Lý Phượng một chút.

Lý Phượng thấy Tiểu Minh hung hăng thì khẽ nắm lấy gấu áo của hắn kéo nhẹ ra ý bảo hắn kiềm chế một chút. Tiểu Minh bị hành động của đại hán kia trọc giận sớm muốn phát tiết, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lý Phưởng toàn thân mềm nhũn lui lại phía sau đứng cạnh nàng, cũng không nói thêm gì.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.