Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Tàng 2

Phiên bản Dịch · 1951 chữ

Phía trong hang động, lúc này Đinh Khương đang ra sức nện từng búa đã được chuẩn bị từ khi tiên vào lên cánh cửa lớn. từng tiếng chấn động đến đinh tai nhức óc vang lên, cứ một búa gõ xuống thì phía bên trong cánh cửa lại vang lên một loạt thanh âm. Ban đầu Đinh khương cho là tiếng vọng của âm thanh hắn nện búa tạo ra. Nhưng càng về sau những thanh ấm đó mỗi ngày một loạn nhịp hơn, mạnh mẽ hơn thậm chí còn mãnh liệt hơn cả tiếng động do búa của Đinh Khương tác động lên cánh cửa. Hiện tại cánh cửa trước mặt đã bị Đinh Khương dùng búa đập cho lỗ chỗ, biến dạng, những hoa văn họa tiết được khắc trên cửa cũng vì vậy mà bị đứt quãng.

• Tiếng gì vậy?

Trong đám binh sĩ bắt đầu xuất hiện những câu hỏi về tiếng động lạ phát ra phía sau cánh cửa kia. Nhận thấy lòng quân đang xao động bởi sự quỷ dị ấy, Đinh Khương lớn tiếng quát.

• Một lũ nhát chết, có gì phải sợ, chỉ là thanh âm vọng lại mà thôi, có thể phía trong có nhiều dương lớn chứa vàng bạc, âm thanh do búa của ta tạo ra quẩn quanh không có nơi thoát ra nên vang vọng không ngớt thôi. Tiếp tục phá cửa cho ta.

Đinh Khương nói đoạn lại vung búa tiếp tục đập, phía bên kia 3 cái thân tín của hắn cũng nghe lệnh lão đại, dùng sức vung búa đập liên hồi lên cánh cửa.

Lúc này tốp binh sĩ thứ 2 cũng đã tiến vào phía trong hang lớn. tất cả đều đưa ánh mắt hiếu kỳ, tham lam mong đợi những dương vàng bạc, châu báu phía sau 4 cánh cửa kia. Nhưng những ánh mắt tham lam đó dần dần bị thay thế bởi sự sợ hãi đến cực điểm, khi cả 4 cánh cửa đều sinh ra dị động, nhưng dị động đó không đến từ phía của bọn họ mà là từ phía bên kia cánh cửa.

Từng tiếng va đập mạnh mẽ như có những vật thể to lớn nào đó lao mạnh vào cánh cửa, cánh cửa được làm bằng sắt rung lên theo từng thanh âm va trạm phát ra, trên cánh cửa sắt bắt bắt đầu xuất hiện các vết rạn nứt. Phía bên kia cánh cửa những thanh âm gào rít, tiếng khớp xương kẽo kẹt xuyên qua các vết rạn nứt truyền ra bên ngoài, khiến cho đám binh sĩ mặt mày tái nhợt không rét mà run. Ngay đến cả Đinh khương lúc này cũng đang tỏ ra khẩn trương hơn bao giờ hết, mắt thấy cánh cửa ngày một rạn nứt lớn hơn, trong lòng hắn càng đấu tranh mãnh liệt, ở lại vì của cải hay bỏ chạy vì tính mạng.

Ngay lúc Đinh khương đang còn do dự không quyết thì từ phía bên kia cánh cửa, một tiếng gào rống vang vọng cả hang lớn, kế đó một tiếng trấn động vang lên. Cánh cửa phía ngoài cùng bên trái bị một thứ gì đó lao vào, đẩy ra một lỗ hổng vô cùng lớn, kế đó một cái đầu lở loét thò ra ngoài hướng đám binh sĩ gào rú, tiếp đến là 3 tiếng trấn động khác liên tiếp phát ra, ba cánh cửa còn lại cũng lần lượt bị phá vỡ. Từ trong vết nứt toác đó xuất hiện những con vật có ngoại kì dị, giống như chuột nhưng lại to như con bê con, toàn thân lở loét, mùi hôi thối từ phía sau 4 cánh cửa xộc ra, khiến cho đám binh sĩ cảm thấy khó thở. Đinh Khương vốn là người gan dạ nhưng đứng trước tràng diện quỷ dị như vậy, hắn cũng không giữ nổi sự tôn nghiêm của một bổ đầu, hét lớn một tiếng ra lệnh cho mọi người bỏ chạy sau đó riêng phần mình phi thân mà chạy trước. Hắn không rõ đám quái vật quỷ dị kia là giống gì, nhưng nếu đã ở sâu dưới lòng đất cả nghìn năm thì chắc chắn đó không phải là thứ gì tốt đẹp. Đám binh sĩ thấy bổ đầu chạy trước cũng nháo nhác bỏ chạy. Thế nhưng hang động tuy lớn nhưng mật đạo lại không đủ cho cả trăm người chen nhau. Đám quái thú kia chưa đuổi tới thì đã có không ít người chết dưới chân của đồng bạn. từng tiếng hét thất thanh vang lên, Đinh Khương chạy được một đoạn thì quay đầu nhìn lại. một cảnh tượng nhốn nháo làm hắn không khỏi khiếp đảm. Đám binh sĩ kia chỉ có vài người nhanh chân chạy kịp vào mật đạo, số còn lại đang bị một đám quái thú vồ lấy mà cắn xé. Đinh Khương lúc này mặt cắt không còn một giọt máu, lại nhìn thấy có mấy bóng dáng gớm ghiếc đang đuổi theo mấy binh sĩ kia, hắn mặc kệ cái gì gọi là huynh đệ đồng sinh tử. Một mực cắm đầu chạy trối chết ra khỏi mật đạo.

Lúc này phía bên ngoài Đinh Nghị nghe thấy những tiếng gào thét phía trong bảo tàng phát ra, lại nhìn thấy có mấy bóng người hùng hục lao tới thì toan lệnh cho binh sĩ khép cánh cửa sắt lại, khi cánh cửa gần đóng lại thì từ phía trong truyền đến thanh âm của Đinh Khương.

• Đại nhân chờ một chút...là tị trức, Đinh khương đây.

Đinh Nghị nghe ra là tiếng của Đinh Khương liền lệnh binh sĩ dừng tay, Đinh Khương vừa lao ra ngoài thì đã vội xoay người đóng chặt cửa lại, còn cẩn thận lệnh cho binh sĩ liều chết chặn cửa lại, mặc cho phía sau lưng hắn còn một số binh sĩ đang gào thét đập cửa xin cứu mạng.

• Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Định Nghị tiến lên túm lấy cổ áo Định Khương hỏi dồn.

Đinh Khương sau khi há miệng hớp không khí, thở hổn hển đáp.

• Có yêu quái, rất nhiều yêu quái. Bọn chúng rất đáng sợ. Toàn quân ...toàn quân bị diệt rồi.

Đinh Khương vừa dứt lời thì phía bên kia cánh cửa sắt vang lên tiếng gào thét thảm thiết của mấy binh sĩ kia. Đinh Khương nghe thấy thì sợ hãi chân đứng không vững ngã bệt xuống đất, miệng lắp bắp, tay chỉ về phía cánh cửa nói.

• Là chúng..chúng tới rồi, đại nhân mau mời Tống Đạo Trưởng tới....mau lên.

Đinh Nghị lúc này mặt mày cũng biến sắc, hắn vốn là kẻ ham sống sợ chết. Giờ đây lại nghe những chuyện quái dị này từ chính miệng tâm phúc của mình, làm sao không tin cho được. Hắn tức tốc lệnh cho một binh sĩ mau chóng về phủ mời Tống Kiệt tới. binh sĩ kia nghe hắn phân phó thì như mở cờ trong bụng, hắn nghe thấy những tiếng la hét kia sớm đã muốn bỏ chạy, nhận được lệnh lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi ngay.

[...]

• Âm dương bí thuật

Thiên địa trường tồn

Khởi chú càn khôn

Quỷ hồn tán phách

TRẤN!!!

Một tràng chú ngữ vang vọng, Trương Phong lúc này đang múa may Song Giản kích phát linh lực của nó tạo thành một đồ án ấm dương chính tà lưỡng lập, đối đầu 4 Thi Quỷ còn lại đè ép đi xuống. Phía bên kia Hoàng Linh cũng đang niệm chú kích phát linh lực pháp khí của mình, phóng xuất nghiệp hỏa địa ngục, không ngừng thiêu đốt quỷ khí trên thân chúng. Từng cái thi quỷ bị định trụ bởi đồ án âm dương không thể tránh né nghiệp hỏa, từng con há mồm, trợn mắt gào thét. Linh thân còn chưa luyện hóa hoàn chỉnh, đã sắp bị nghiệp hỏa thiêu rụi.

Đúng lúc này một thân ảnh mập mạp từ phía xa lao tới, trên tay nắm chặt phất trần miệng lẩm nhẩm chú ngữ kì quái, phất trần lăng không vũ động tạo thành một sóng linh lực khủng bố hướng nghiệp hỏa đánh tới.

• Chủ nhân...chủ nhân đã tới.

Đám Thi Qủy nhìn thấy người tới là Tống Kiệt thì không khỏi kêu gào, tia tuyệt vọng trong mắt cũng dần tan biến, khôi phục lại vẻ dữ tợn, hướng 2 người Trương Phong, Hoàng Linh nhe răng trợn mắt dọa nạt.

• Hừ. Tên béo này cuối cùng cũng tới, thiếu chút nữa đã tru diệt được đám cặn bã này rồi.

Trương Phong mắt thấy nghiệp hỏa của Hoàng Linh bị sóng linh lực do Tống Kiệt tạo ra trấn áp thì không khỏi thở dài. Hắn biết một kích này không hiệu quả bèn ra dấu cho Hoàng Linh thu chiêu, phần mình cũng thu liễm khí tức, nắm chặt Song Giản trong tay hướng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào Tống Kiệt lạnh giọng nói.

• Yêu đạo, ngươi cuối cùng cũng lộ mặt rồi nhỉ?

Tống Kiệt đẩy lui công kích của Hoàng Linh trong lòng vui vẻ, tuy hơi thở có chút rối loạn vì phải chạy một quãng đường dài nhưng hắn mau chóng bình ổn lại ngay, híp đôi mắt ti hí nói.

• Hầ hầ, đã để 2 vị chờ lâu, thật thất lễ.

“ Mẹ...tên này cũng ưa thích nói đùa “ Trương phong thầm nghĩ, miệng lại nói.

• Đám thi quỷ này là ngươi triệu hoán.?

• Đúng như vậy, không phải ngươi đã đoán ra từ trước rồi hay sao?

Tống Kiệt điệu bộ khinh khỉnh nói.

Trương phong chỉ cười nhạt không phản bác, lại hỏi.

• Vậy ra, ngươi và Tri Huyện đại nhân bày ra mưu kế, dùng quỷ hại người, chiếm đi đất đai của 5 thôn Lý, Đỗ, Bùi, Ngô, Trần. mưu đồ tư lợi cá nhân.

Tống Kiệt không rõ vì sao hắn lại đem mấy chuyện này ra hỏi, cũng không nghĩ nhiều gật đầu cười nói.

• Xem ra ngươi điều tra cũng rất nhanh, bất quá mọi chuyện đã sớm an bài. Tri Huyện đại nhân đã sớm ra tay, giờ này có lẽ cũng đã tìm ra bảo tàng. Còn những bí mật này về sau cũng sẽ chẳng có ai biết đến nữa. Hừ...

Tống Kiệt nói tới đây ánh mắt cũng dần trở nên oán độc.

Nhìn ra hắn muốn động thủ chiếm tiên cơ, Trương Phong nâng tay nói.

• ấy..ấy vị Tống Đại Tiên này chớ vội. để ta nói vài lời với mấy vị bằng hữu đã.

• Ngươi còn có viện binh?

Tống Kiệt liếc mắt quan sát tứ phía, hắn không nhìn ra còn có người ẩn nấp liền cười gằn nói.

• Ngươi cũng chớ dùng miệng lưỡi lừa gạt ta, hôm nay cho dù thần tiên có tới cũng không cứu được các ngươi.

Sở dĩ Tống Kiệt tự tin như vậy là bởi vì, vừa rồi 2 người Trương Phong đấu pháp hồi lâu mới có thể đem 4 Thi Quỷ kia khốn trụ, giờ có hắn ở đây, thực lực của phe hắn tăng lên rất nhiều, để mà so ra 2 người Trương Phong cơ hội chiến thắng là không có.

Trương Phong cũng không nhiều lời giải thích, chỉ lớn giọng nói.

• Các vị đã nghe thấy rõ đầu đuôi, phiền các vị báo lại với Tri Phủ đại nhân một tiếng.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.