Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Điều Tra 2

Phiên bản Dịch · 2279 chữ

Sáng ngày hôm sau, khi trời vừa sáng Tiểu Minh đã đứng trước của phong Trương Phong la ó. Trương phong bực tức ném mạnh cái gối về phía cửa mắng.

• Cậu là thứ cô hồn bất tán, hôm nay tửu điếm đóng cửa, mới sáng sớm cậu đến đây làm gì.

• Tôi...tôi có chuyện muốn hỏi cậu.

Tiểu Minh ấp úng nói, cậu ta vừa dứt lời thì của phòng Trương Phong mở toang, kế đó một bàn tay túm lấy tóc cậu ta kéo vào.

• Ôi..ôi cậu làm gì thế, nhẹ tay chút đi. đau chết tôi rồi.

Tiểu Minh bị Trương phong nắm đầu kéo vào, kêu la oai oái.

• Có chuyện gì nói nhanh đi, tôi còn phải tu luyện.

• Cậu tu luyện pháp thuật sao, chỉ tôi với.

Tiểu Minh nghe tới tu luyện thì mắt sáng ngời, túm áo Trương Phong đòi học.

• Cậu có tu cả đời cũng không đánh lại một cái quỷ hồn sơ cấp đâu. Vẫn là thôi đi.

Trương Phong nét mặt khinh thường liếc Tiểu Minh nói.

Tiểu Minh mặt xị xuống kế đó mới đem chuyện mình cần hỏi ra nói.

• Này đêm qua cậu nói những lời cậu nói là có ý gì, tôi nghĩ mãi mà không ra.

“Tưởng là chuyện gì, thì ra cái tên ngốc này lại tìm mình sáng sớm chỉ vì có vậy” Trương Phong thầm mắng Tiểu Minh một câu sau đó nói.

• Cậu nhìn Tống Kiệt kia có da dáng cao nhân không.

Tiểu Minh suy nghĩ hồi lâu sau đó gật gật đầu trả lời.

• Đúng thật là rất giống.

• Mẹ...

Trương Phong tí nữa thì té xỉu, trứng mắt, chửi thề 1 câu. Sau đó lại nói.

• Hắn tuy có chút thực lực, nhưng để xếp vào hàng cao nhân thì còn lâu mới xứng. Linh phù hắn cho người trong 5 thôn kia, chỉ là linh phù đuổi quỷ bình thường, nếu chỉ dựa vào nó mà đánh đuổi được Thi Quỷ, thì tôi làm con cậu.

• Không phải chứ, tuy lão ta rất đáng ghét nhưng ngày hôm qua tôi nhìn thấy cậu đánh nhau với lão, lão già như vậy mà cậu đến một chút lợi thế cũng không chiếm được...

Tiểu Minh nói đoạn lại len lén nhìn Trương Phong. Từ khi biết hắn là pháp sư có thể hàng yêu, tróc quỷ. Trong tâm lý Tiểu Minh đã sớm ngưỡng mộ. Thái độ đối với hắn cũng có phần cung kính hơn.

Trương Phong nghe ra trong lời nói của Tiểu Minh có phần xem nhẹ mình thì trong lòng cảm thấy bị tổn thương, hắn ra dấu mời kế đó nói.

• Đấy, cậu đi mà tìm hắn xin chỉ điểm 1,2 biết đâu sau này lại trở thành pháp sư lợi hại, nhưng mà mạng cậu có dài đến khi đó được hay không, tôi không biết đâu đấy.

• ầy...Trương Phong tôi không có ý chê bai cậu, dù sao cậu cũng còn trẻ tuổi,

• kém người ta một chút cũng đâu có sao.

Tiểu Minh thấy Trương Phong giận dỗi bèn tiến lên nói mấy lời an ủi, xoa dịu hắn nào ngờ mấy câu an ủi ấy lại như đổ thêm dầu vào lừa. Trương Phong lúc này mặt đã đen sạm lại, mắng.

• Biến ngay.

• ấy...ấy. thôi xem như tôi chưa nói gì.

Tiểu Minh ủy khuất một hồi sau đó lại hương chuyện chính nói.

• Theo lời cậu nói thì linh phù kia chỉ đảm bảo được phần nào an toàn cho những người kia sao ?

• Chính xác là không có một chút tác dụng gì. Linh phù đó có chăng chỉ dọa được những vong hồn mới tu luyện thành quỷ sơ cấp mà thôi.

• Nhìn qua nó cũng rất lợi hại mà.

Tiểu Minh thắc mắc.

Trương Phong cười nhạt nói.

• Cậu không phải pháp sư nên không biết, từng cấp bậc đạo sĩ lại dùng linh phù có màu khác nhau. Đạo gia Trung Hoa chia thành các cấp bậc: Đạo Đồng thì chưa dùng được linh phù, phương sĩ dùng linh phù màu vàng, chân nhân có thể dùng linh phù màu xanh, cao hơn màu vàng 1 bậc, còn linh phù màu tím là cao cấp nhất, loại linh phù này chỉ có cấp bậc Thiên Sư mới có đủ pháp lực để sử dụng. Đạo gia Trung Hoa cũng dùng màu sắc linh phù để biểu thị cấp bậc tu vi đấy.

Tiểu Minh lại hỏi.

• Thế còn cậu? tôi thấy cậu cũng dùng linh phù màu vàng.

• Tôi chỉ là một nửa Đạo sĩ, vã lại tôi tu luyện là đạo pháp Nội Đạo chính tông của Đại Việt, không giống Đạo gia Trung Hoa. Linh phù của tôi vốn chỉ có một màu, bất kể cấp bậc. Hạ Sư, Trung Sư, Đại Sư hay Thượng Sư đều chỉ dùng linh phù màu Vàng.

• Ồ...Thế Tống Đạo Trưởng kia là phương sĩ cấp bậc sao. Tôi thấy linh phù hắn cho Lý Nhạc bá có màu vàng.

• Hắn là Chân Nhân cấp bậc, ngày hôm qua đấu pháp tôi cảm nhận được tu vi của hắn không dưới tôi. Sở dĩ hắn cho đám người kia linh phù màu vang là bởi vì. Hắn..không muốn cứu họ.

Trương Phong nói ra những câu cuối với thái độ bực tức. Hắn không chỉ căm tức tên bịp bợm Tống Kiệt mà còn giận đám thôn dân kia mê muội kia.

Tiểu Minh như hiểu ra vấn đề lo lắng nói.

• Nếu là như vậy thì toàn bộ thôn dân trong 5 thôn kia không phải là đang gặp nguy hiểm sao. Trương Phong không lẽ cậu cứ như vậy không để ý?

Trương Phong liếc mắt nói.

• Cậu nghĩ tôi muốn sao, tối qua cậu cũng thấy rồi, đám người kia thực chất không đếm xỉa gì đến tôi.

• Dẫu là vậy chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Tiểu Minh vẫn kiên trì thuyết phục.

Trương Phong bực tức nói.

• Cậu có cách nào sao?

• Tôi không có mới hỏi cậu, cậu lớn bằng này rồi còn khi dỗi như con nít hay sao, tuy gặp cậu không lâu nhưng tôi biết cậu là một chính nhân quân tử, đầu đội trời chân đạp đất. Là rồng trong loài người..bala...balaaa.

Tiểu Minh luôn miệng nịnh bợ khiến Trương Phong không khỏi buồn nôn. Hắn liếc ánh mắt xem thường về phía Tiểu Minh mắng.

• Tiểu tử cậu đến nịnh người khác cũng không khéo, cậu nói tôi là rồng trong loại ngươi, có phải hay không muốn đầu tôi rơi xuống đất.

Tiểu Minh ngẩn ra vội cười hì hì, kế đó thúc dục Trương Phong sang bên mấy thôn kia một chuyến nữa.

Trương Phong bị hắn lèo nhèo đến phát bực cuối cùng cũng không chịu được đành thay quần áo đi cùng hắn.

Ngay lúc hai người vừa bước ra khỏi Tửu Điếm thì một mảnh nhốn nháo khiến cả 2 không khỏi giật mình. Tiểu Minh vội vươn tay kéo một vị đại thúc chạy ngang qua hỏi.

• Lý Vinh thúc, có chuyện gì vậy, sao mọi người nhớn nhác như thế.

• Quỷ là có quỷ đấy. Các cậu cũng đừng qua đó. Tống Đạo Trưởng đang đấu pháp với nó, con quỷ kia thật sự rất lợi hại.

Nghe thấy những lời này Trương Phong chỉ khẽ cười nhạt, hướng Tiểu Minh nói.

• Đi thôi, xem kịch một chút, coi như là giải trí.

• Xem kịch? Là quỷ, quỷ đấy.

Tiểu Minh nét mặt sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Nhưng dù sao khí lực của hắn so với Trương Phong chỉ là tôm tép, bị hắn kéo đi xềnh xệch sang phía Lý Gia Thôn.

Một lát sau cả 2 người đã có mặt tại Lý Gia Thôn, lúc này ngay chính giữa sân của một hộ trong thôn đang có 2 thân ảnh di chuyển qua lại, một kẻ điên cuồng la hét quyền cước loạn xạ, mặt mày be bét máu, kẻ còn lại chính là Tống Kiệt, giờ đây hắn đang thể hiện bản thân rất tốt, ấn pháp cùng linh phù được hắn thi triển hoa lệ vô cùng, đám thôn dân can đảm không bỏ chạy giờ đây đang vây xem, những tiếng vỗ tay cùng tiếng hò hét khen ngợi Tống Kiệt vang lên không ngớt.

• Tống Đạo Trưởng đúng là bậc tiên nhân.

• Phải đấy, nhìn ngài ấy xem, ác quỷ kia hung dữ như vậy mà cũng không làm gì được ngài ấy.

• Đánh chết nó...đánh chết nó đi Tống Đại Tiên.

Trương Phong khoanh tay đứng nhìn nãy giờ, khi nghe đến 3 chữ Tống Đại Tiên thì không kìm được, miệng phì cười khẽ mắng thầm.

• Mẹ...đám người này trình độ nịnh bợ cũng là bậc thượng thừa.

Phía trong sân lớn, người bị ác quỷ kia nhập gào thét thảm thiết, kế đó mọi thứ im bặt mất mấy phút.

• Hay quá..hay quá. Tống Đại Tiên thật giỏi.

Sau một hồi im lặng đám thôn dân bỗng hò hét khi thấy người bị quỷ nhập kia ngã xuống.

• Cảm ơn mọi người. ác quỷ đã bị ta thu phục, người nhà Lý Trung mau đem ông ta vào nhà sau đó mời đại phụ xem xét thương thế đi.

• Đạo Trưởng, ác quỷ kia cuối cùng cũng bị ngại thu phục, thật tốt quá.

Ngay lúc Tống Kiệt rứt lời, Lý Nhạc trưởng thôn Lý Gia Thôn tiến lên cung kính nói.

• Không đáng nhắc tới..không đáng nhắc tới. hề hề.

Tống Kiệt bày ra bộ dáng phong khinh vân đạm xua tay, kế đó lại hướng Lý Nhạc nói.

• Lý trưởng thôn. Tuy ác quỷ đã bị thu phục, nhưng ta thấy mảnh đất này quỷ khí nồng đậm. Nếu các người vẫn tiếp tục sống ở đây, ta chỉ e lại có người bị nhiễm quỷ khí mà biến thành ác quỷ.

Lý Nhạc nghe những lời này thì không khỏi lo lắng vội hỏi.

• Ý của đạo trưởng là...?

Tống Kiệt vuốt vuốt ria mép, ánh mắt giảo hoạt nói.

• Đêm qua khi xem xét địa thế tất cả các thôn ở đây, ta phát hiện, vùng đất này ẩn chứa quỷ huyệt, âm khí cùng quỷ khí vô cùng nồng đậm, chính vì vậy với bàn với tri huyện đại nhân, di dời các người đến sinh sống tại mảnh đất bìa rừng. Nơi đó ta cũng đã xem qua, địa thế rất tốt, là nơi có dương mạch, có thể giúp các người xua đuổi quỷ khí bám ở trên người lâu nay.

• Nhưng mà mảnh đất này là từ đời tổ tiên chúng ta khai hoang mà thành, nhà cửa cũng xây dựng đầy đủ như thế này rồi, hơn nữa bao nhiêu mồ mả gia tiên đều ở đây, bảo chúng ta cứ thế dời đi, chỉ sợ mọi người không đành lòng.

Lý Nhạc có chút khó khăn nói.

Tống Kiệt đảo tròng mắt một chút kế đó lại nói, lần này trong lời nói có phần dọa nạt.

• Hừ..của cải của các ngươi tuy nhiều nhưng người chết rồi có dùng được nữa hay không. Ta có ý tốt khuyên các ngươi, các ngươi không nghe thì bần đạo cũng hết cách, cáo từ...

Hắn nói đoạn quay lưng ý định rời đi, nhưng trong lòng biết rõ Lý Nhạc chắc chắn sẽ giữ hắn lại.

Quả nhiên, Lý nhạc sau khi nghe những lời nói của Tống Kiệt, trong lòng cân nhắc thiệt hơn, lại thấy hắn tức giận định bỏ đi thì cuống cuồng giữ lại nói.

• ấy...ấy đạo trưởng, người bớt giận. ta biết đạo trưởng là vì nghĩ cho thôn chúng ta, nhưng sự việc trọng đại, chi bằng ngài đợi một chút ta bàn bạc lại với mọi người đã.

• Vậy được. Tri huyện đại nhân cũng đã làm phúc, sai quân lính phát hoang khu đất rộng ở bìa rừng, các ngươi chỉ cần ra đó dựng nhà ổn định cuộc sống thôi. Hiện tại ta còn phải sang các thôn khác xem xét tình hình. Các ngươi nghĩ nhanh một chút. Bần đạo vốn tính thiện lương mới muốn ra tay nhắc nhở các ngươi như vậy, quyết định như thế nào là ở các ngươi.

Tống Kiệt nói đoạn tiêu sái bước đi, trên môi lão ẩn hiện một nụ cười quái dị. Lão tin chắc đám người này chắc chắn sẽ nghe theo lời lão. Âm mưu của lão xem như hoàn thành được một nửa.

Phía bên này Trương Phong nhìn thấy thái độ của Tống Kiệt lại nghe thấy cuộc trò chuyện của hắn cùng Lý Nhạc, trong lòng thoáng có chút suy nghĩ. Ban đầu hắn nghĩ Tống Kiệt là kẻ đứng sau sai khiến đám Thi Quỷ kia, nhưng hiện tại hắn lại chủ động ra tay trấn áp, nếu đã là như vậy đám Thi Quỷ kia chắc chắn sẽ không dám ra tay, vì nếu còn có người xảy ra truyện danh tiếng của Tống Kiệt xem như hỏng. Trương Phong dù nghĩ thế nào cũng không ra nguyên nhân. Hắn đành tạm gác lại. xem xét thêm một chút, sau đó lại tính.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.