Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt Đầu Điều Tra

Phiên bản Dịch · 1797 chữ

Một lát sau cả 2 người đã có mặt tại Lý Gia Thôn. Sự tình trong thôn khiến Trương Phong không khỏi nhíu mày, mới là giờ Dậu ( 20h) đêm mà trong thôn không còn một nhà nào sáng đèn. Hắn hiếu kì quay sang Tiểu Minh hỏi.

• Tiểu Minh, dân ở đây đi ngủ sớm vậy sao?

Tiểu Minh lắc đầu nói.

• Nào có, chỉ là gần đây xảy ra nhiều chuyện quái dị, thôn dân cũng hạn chế ra ngoài ban đêm.

• Thì ra là vậy.

Trương Phong khẽ đáp, sau đó tiến bước vào thôn. Vì tất cả các hộ đều đã cửa đóng then cài, nên trong thôn không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Trương Phong bảo Tiểu Minh tìm đến nhà Trưởng thôn nói chuyện 1 chút.

• Là căn nhà lớn ở phía kia.

Tiểu Minh chỉ tay về phía ngôi nhà có cánh cửa được làm bằng thân tre nói. Cả 2 sải bước tiến nhanh đến, bất chợt Trương Phong nắm tay Tiểu Minh kéo lại, ra dấu cho hắn yên lặng. Kế đó lớn tiếng nói.

• Chúng ta là người bên Dương Thôn, tìm trưởng thôn Lý Gia có việc cần bàn.

Hắn vừa rứt lời thì từ 2 bên ngách nhỏ trước mặt có hơn 10 thanh niên lực lưỡng bước ra, trên tay người nào người nấy cũng lăm lăm vũ khí. Một trong số bọn họ lên tiếng.

• Các ngươi lấy gì chứng minh.

• Chứng minh cái đầu ngươi Lý Long, là ta Dương Tiểu Minh đây.

Tiểu Minh nghe ra giọng nói của thanh niên kia, biết hắn là bạn mình Lý Long nên lớn tiếng mắng.

• A...là Tiểu Minh sao. Đêm tối không nhìn rõ. Xin lỗi,...xin lỗi. đêm hôm thế này các ngươi đến Lý Gia Thôn là có chuyện gì ?.

Thanh niên tên Lý Long hỏi.

Tiểu Minh cũng không vòng vo trực tiếp nói bọn họ có việc tìm Lý trưởng thôn. Lý Long nghe xong liền biết có việc quan trọng, nên giao việc tuần tra lại cho đám người kia , sau đó dẫn 2 người Trương Phong, Tiểu Minh đến nhà Lý trưởng thôn.

3 người đi thêm một đoạn thì dừng chân trước cánh cửa tre kia, Lý Long tay gõ cửa miệng gào lớn.

• Lý bá phụ, người mau mở cửa, Tiểu Minh bên Dương Gia Thôn tìm người.

Lý Long vừa rứt lời thì từ trong nhà vang lên tiếng bước chân, kế đó cửa tre bị người đẩy ra, trước mặt mấy người Trương Phong là một đại bá tuổi tầm 60, dáng người cao lớn, đôi mắt có thần. đại bá nọ quét mắt quan sát 3 người Trương Phong, sau đó cất giọng ồm ồm nói.

• Có gì vào nhà lại nói.

Trương Phong nhận ra trong ánh mắt của đại bá nọ ẩn chứa sự đề phòng với hắn, hắn không rõ nguyên do chỉ đành để sang một bên, cùng Tiểu Minh, Lý Long tiến bước vào trong.

• Các cậu ngồi đi, hôm nay các cậu tới tìm ta là có chuyện gì.

Vừa vào trong nhà đại bá kia đã hỏi thẳng.

• À không phải cháu tìm mà là bạn cháu.

Tiểu Minh có chút sợ sệt trước ánh nhìn của đại bá kia, lắp bắp nói sau đó chỉ tay về phía Trương Phong.

• ồ, thì ra là Trương Đại Sư tìm ta.

Trương Phong nghe ra trong lời nói của đại bá nọ mang theo trào phúng, trong lòng than thầm.

• Rồi...rồi...đám chó lợn kia sau lưng mình dở trò rồi đây.

Nghĩ là vậy nhưng Trương Phong vẫn lễ phép chắp tay cúi chào đại bá nọ, sau đó giới thiệu bản thân.

• Xin chào đại bá, cháu tên Trương Phong, người cứ gọi là Tiểu Phong được rồi, 2 tiếng Đại Sư kia cháu thật không dám nhận.

• Hừ...ta tên Lý Nhạc. Hôm nay cậu tới có phải vì chuyện quỷ quái hại dòng họ ta hay không, nếu là vậy thì không cần, hiện tại Tống Đạo Trưởng đã chiếu cố cho thôn ta rồi.

Đại bá Lý Nhạc rất không khách khí nói. Kế đó lấy từ trong áo ra một lá linh phù màu vàng đặt lên trên bàn như muốn chứng minh cho những lời nói của mình.

Trương Phong nghe thấy những lời này lại liếc qua lá linh phù, không những không tức giận mà còn cười cười, kế đó nói.

• Lý Nhạc bá, người có thể không tin những lời cháu nói, nhưng xin người bớt chút thời gian nghe hết. Nếu nội trong tối nay hoặc ngày mai, trong thôn có người ốm nặng, lại kêu đau đớn khắp người phiền bá cho người báo với cháu một tiếng, những lá bùa này tuy pháp lực không tệ nhưng để giúp mọi người xua đuổi những Thi Quỷ kia là điều không thể, mong người nhớ kĩ cho.

Trương Phong rứt lời cũng không nói gì thêm, đứng dậy hướng Lý Nhạc chắp tay sau đó xoay người rời đi. Tiểu Minh thấy Trương Phong đi rồi cũng chào hỏi Lý Nhạc cùng Lý Long sau đó chạy theo.

Lúc này trong nhà chỉ còn lại Lý Long cùng Lý Nhạc, Lý Long lúc này mới lên tiếng.

• Bá phụ, cháu thấy Trương Phong kia nhìn qua không giống phường lừa gạt, từ đầu đến cuối cũng không nhắc tới thi pháp thu tiền như lời Tống Đạo Trưởng kia nói. Có phải chúng ta ...

• Cháu thì biết gì. Tống Đạo Trưởng đã nói, tiểu tử này tâm cơ rất sâu, vừa nãy nếu không phải ta nói phủ đầu từ trước, kiểu gì hắn cũng dùng lời lẽ dọa nạt ép chúng ta mời hắn thi pháp này nọ. cháu còn trẻ chưa hiểu long người đa đoan, hiện tại tất cả cứ nghe theo Tống Đạo Trưởng phân phó là được. Đám thanh niên các cháu tiếp tục tuần tra trong thôn đi. hễ thấy sự lạ phải lập tức báo lại. nhớ dặn dò mọi người mang theo bùa Tống Đạo Trưởng cho đấy.

Lý Long thấy Lý Nhạc tức giận như vậy cũng không dám nói gì thêm, gật đầu một cái sau đó rời đi.

Phía ngoài Lý Gia Thôn, Trương Phong cùng Tiểu Minh đang dão bước đi đến thôn kế tiếp. Cả một đoạn đường Tiểu Minh thấy Trương Phong trầm lặng không nói, nghĩ hắn vì những lời nói của Lý Nhạc làm tổn thương trong lòng, nên chủ động lên tiếng an ủi.

• Tiểu Phong, cậu cũng đừng để ý lời nói của Lý Nhạc bá. Ông ấy cũng chỉ vì an nguy của cả thôn mà thôi.

Nghe thấy những lời ấy của Tiểu Minh, Trương Phong liếc mắt nói.

• Cậu là đang an ủi tôi hay là trào phúng tôi đấy hả. Ý cậu tôi là phường lừa gạt, còn Tống Kiệt kia là cao nhân.

• ấy...tôi không có ý đó, chỉ là... mà thôi sắp tới Đỗ Gia Thôn rồi, chúng ta trước làm chính sự đã, vào tìm Đỗ bá nói chuyện 1 chút.

Tiểu Minh biết mình lỡ lời vội nói lãng sang chuyện khác, sau đó hăm hở đi trước dẫn đường, nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước đã bị Trương Phong gọi lại.

• không cần vào thôn đâu, đám người kia chắc hẳn cũng đã bị Tống Kiệt vũ mị đầu óc rồi. có vào cũng chỉ tổ dước nhục.

Nói xong cũng không để cho Tiểu Minh hỏi nguyên do, Trương Phong đã ngửa cổ hướng Đỗ Gia Thôn hét lớn.

• nếu trong thôn có người ốm nặng, hay đau khắp thân thể thì lập tức tìm ta, ta tên Trương Phong sống tại Tửu Điếm đầu Dương Gia Thôn.

Rứt lời Trương Phong thúc dục Tiểu Minh tiếp tục tiến đến các thôn kế tiếp, vẫn cách cũ đó, sau một canh giờ cả 2 người đã đi hết lượt 5 thôn. Lúc này Tiểu Minh mới lên tiếng thắc mắc.

• Này cậu làm như vậy cũng không sợ uổng công sao, nhỡ không có người nghe thấy thì sao.

Trương Phong khẽ nhếch miệng cười. sau đó nói.

• Một khi đã đóng kích, liền có bài bản. cậu yên tâm Tống Kiệt kia ắt có an bài cho 5 thôn nọ. trước tạo lòng tin sau đó mới ra tay giết thịt.

Tiểu Minh nghe những lời này thì không khỏi ngây ngẩn, hắn cho dù không hiểu ra ý tứ, nhưng cũng cảm nhận thấy có gì đó rất ghê rợn sắp xảy ra.

Trương phong nói đoạn lại thở dài, nội tâm hắn giờ đây cũng mang đầy ưu phiền, tuy rằng hắn là người cố chấp, có ơn tất báo, có hận ắt sẽ trả thù nhưng nghĩ tới những thôn dân kia sắp tới sẽ phải chịu cảnh tang thương, trong lòng hắn cũng không dễ chịu chút nào.

Lúc này, trong một đại sảnh sa hoa phía Huyện Thành có 2 người đang ngồi uống rượu, nói chuyện.

• Đạo Trưởng, ngài xác định khu đất mà đám thôn dân kia sinh sống có bảo tàng chứ.

• Dĩ nhiên, bao năm qua ta giúp ngài làm không ít chuyện có lợi, Tri Huyện đại nhân lại không tin tưởng ta sao.

• Nào có...nào có. Đạo Trưởng pháp lực thông huyền, bản quan cũng nhờ ngài mới có ngày hôm nay. Haha

Thì ra 2 người nọ chính là Tống Kiệt cùng Đinh Nghị. 2 con dã thú đang bàn luận về một kế hoạch tàn ác, tán tận lương tâm.

• Chuyện lần này cả 2 đều có lợi, nhưng những quỷ hồn người thả ra, có phần hung ác quá đấy, liệu có bất chắc gì hay không

Đinh Nghị miệng nhồm nhoàm cái đùi gà hướng Tống Kiệt nói.

• Không có khả năng. Đám quỷ hồn đó là ta triệu hoán từ quỷ vực tới, chỉ cần cho bọn chúng chỗ tốt nhất định chúng sẽ một mực phục tùng. Đại nhân yên tâm. Sẽ nhanh thôi đám thôn dân kia sẽ sợ hãi mà chạy hết. Đến khi đó bảo tàng sẽ là của chúng ta.

Tống Kiệt mân mê mấy sợi ria mép, ánh mắt quỷ quyệt liếc qua Định Nghị. Trong lòng hắn lúc này còn ẩn chưa một kế hoạch khác, mà chỉ mình hắn biết.

Đinh Nghị nghe thấy những lời ấy thì cao hứng không thôi, lại nâng chén kính Tống kiệt.

Bạn đang đọc Hậu Lê Du Hành Ký của Hoàng Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangvu797979
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.