Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Vật Xuất Hiện

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Bởi vì sáng giờ Phong vừa thức dậy thì đã xuất hiện trong căn phòng nọ, nên đồ cậu mặc lúc này là một cái quần đùi cùng áo thun cộc tay, cho nên cậu không có nổi một mảnh vải nào dùng để che mặt.

Một lúc sau cả đám đi tới trước một căn phòng bảo vệ, bên trong chẳng còn lại ai canh giữ, có lẽ là do đã bị động tĩnh bên ngoài thu hút.

Mấy người chạy vào trong kiếm xem có thứ gì dùng để che mặt hay không. Kết quả là chẳng có gì cả, cả đám chạy đi dọc theo một lối nhỏ.

Hai bên lối đi là những căn phòng khóa từ bên trong, thình thoảng có thể nghe được âm thanh nói chuyện từ trong phòng.

Bảy người đi tới trước một căn phòng đóng kín cửa nhưng dường như không khóa, đám người như mèo thấy cá mà chui vào phòng.

Trong phòng trang trí vô cùng bắt mắt, Phong vừa bước vào liền mở ra tủ quần áo bên trong, cậu lấy một cái áo khoác nam và một cái quần tây dài mặc vào, may thay cái quần cũng không quá dài nên cậu chỉ cần hơi xắn ống chân lại là ổn, tiếp theo cậu lấy một cái mũ lưỡi trai hiệu Nike đội lên đầu.

"Đây rồi, khẩu trang đây!" Trung niên mặc vest đen lấy ra một hộp khẩu trang y tế, y gọi mọi người tới rồi chia cho mỗi người một cái.

Đám người đi vòng lên tầng trên cầu thang, nhân viên trên mấy cái quầy tầng này thấy đám người dường như cũng chẳng lấy làm lạ, dù gì họ cũng đâu thể nhớ mặt hết những du khách trên thuyền được, nên khi thấy đám người Phong thì không họ quá để ý.

"Tốt nhất bọn mày đừng có mà ầm ĩ, nói cho biết trước, sau khi nhiệm vụ hoàn thành chúng ta sẽ quay lại căn phòng kia lần nữa. Ai dám làm lộ thân phận cả bọn hoặc làm rối kế hoạch thì chờ trở về rồi tao tiễn đưa về nơi chín suối." Thanh niên áo trắng nhìn thấy gã trung niên mặc vest dường như có chút hành động kỳ lạ, vì lo lắng y làm hỏng chuyện nên anh ta buông lời đe dọa.

Khi cả đám đi qua thêm hai tầng nữa, họ theo chân thanh niên áo trắng đi về một hướng.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng khá giống với mấy hộp đêm trong thành phố.

Trước mắt đám người, thanh niên áo trắng lần nữa buông lời đe dọa rồi chẳng biết dùng cách gì biến mất tại chỗ.

"Cái quái gì vậy? Anh ta là siêu nhân sao?" Ông chú bác sĩ không thể tin nổi vào mắt mình mà thốt lên.

"Ha ha, thích không? Mỗi người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên đều sẽ nhận được siêu năng lực tương tự, cố mà hoàn thành cho tốt đi!" Âm thanh thanh niên nọ lại vang lên.

Đám người hưng phấn nhìn nhau, bọn họ nhìn vào đồng hồ trên tay sau đó chia nhau ra tìm xung quanh.

Phong chui vào sâu trong đám người, nơi này chẳng khác gì mấy cái quán bar bên ngoài cả, cậu tiến sâu vào trong đám người vừa đi vừa tìm kiếm người trên đồng hồ.

"Xin lỗi, thật xin lỗi quá!" Phong đang đi thì đụng phải một người trung niên, cậu vội vã cúi mình xin lỗi, chỉ là lúc Phong ngẩng đầu nhìn lại thì cậu ta giật nảy cả người.

'Là gã!' Phong hoảng sợ nghĩ thầm.

Trực giác của cậu cho thấy người này cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng y thể hiện ra lại là vẻ mặt hòa nhã, mắt đeo kính như người có tri thức.

Người này giống y chăng người trong đồng hồ, Phong hoảng sợ lùi lại phía sau. Vốn người trung niên này đang cười mỉm nhìn cậu, nhưng khi thấy đồng hồ trên tay cậu thì ánh mắt y thay đổi từ hòa nhã thành hung dữ.

"Đoàng!" Âm thanh súng nổ vang lên, cái đầu gã trung niên trước mắt cậu hóa thành một đóa hoa máu, đầu bị bắn nát, não và máu văng ra tung tóe bắn lên mặt Phong.

"Tiếng la hét hoảng sợ vang lên khắp phòng lớn, tiếng nhạc dù lớn nhưng vẫn chẳng che được âm thanh tiếng súng.

Ở nước ta, căn bản chẳng ai được quyền sử dụng súng, nên khi tiếng súng vừa vang lên thì đa số đều nghĩ là khủng bố hoặc cướp.

Trong tiếng la hét hoảng sợ của những người xung quanh, Phong dần lấy lại bình tĩnh. Cậu nhìn ra một hướng cách đó không xa thì thấy thanh niên áo trắng hiện ra trong ánh đèn nhấp nháy, lúc này sáu người khác trong đội cũng chạy tới hiện trường.

"Dễ vãi cả chưởng, con mồi là của anh mất rồi!" Thanh niên chẳng biết đã đổi súng lục thành shotgun từ lúc nào, khẩu anh ta đang cầm là Winchester M1897, âm thanh vừa rồi cũng là từ nó phát ra.

Người xung quanh tưởng anh ta là cướp nên đều ngồi xuống lấy tay che hai bên đầu lại.

Thanh niên bước tới trước người kẻ vừa bị bắn nát đầu, anh ta ngạo nghễ đạp lên thân thể người nọ, ánh mắt nhìn về phía Phong, thấy cậu không còn lại chút vẻ sợ hãi thì nhoẻn miệng cười nói:

"Khá đấy! Lúc trước có mấy thằng tân binh thấy cảnh như này không phải sợ run thì cũng là nôn tháo, tố chất tâm lý chú em ổn phết."

Trong lúc thanh niên đang nói thì bóng điện trong phòng cũng được bật lên, tuy là ban ngày nhưng do nơi này là phòng kín nên phải bật đen mấy thấy rõ mọi thứ.

Những du khách trên thuyền sợ hãi tột độ khi thấy cảnh người trung niên nát đầu nằm trên sàn, có người không nhịn nổi mà nôn ói ngay tại chỗ.

"Này, mấy thằng khác đâu ra đây đi, hoàn thành nhiệm vụ..." Thanh niên ngạo nghễ liếc nhìn xung quanh gọi mấy người khác đi ra, chỉ là lời còn chưa dứt thì trước ngực anh ta đã bị một vật nhọn đâm xuyên qua.

Bạn đang đọc Gương Vệ sáng tác bởi Hong03003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hong03003
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.