Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá mã [2]

Phiên bản Dịch · 1906 chữ

"Nơi này ổn này."

Bước vào một trong những tòa nhà bỏ hoang với Zack, tôi thận trọng quan sát xung quanh để xem có ai ở đó trước khi dựng trại.

Sau khi ổn định lại, Zack vẫn đứng yên bối rối nhìn tôi khi hỏi.

"Chúng ta làm gì bây giờ?"

Thành thật mà nói, nếu không phải vì mọi người đều tuân theo mệnh lệnh của tôi, Zack sẽ không bao giờ để một người như tôi ra lệnh cho cậu ta.

Cậu ấy thực sự chỉ muốn rời đi và tự làm theo ý mình muốn, nhưng vì điều đó sẽ khiến các thành viên khác trong nhóm tức giận nên cậu ấy quyết định không làm như vậy.

Liếc nhìn Zack qua khóe mắt và đọc được suy nghĩ của cậu ấy, tôi đáp lại một cách ngắn gọn.

"Chưa đến lúc chúng ta phải hành động đâu."

Ngay từ đầu, tôi có thể thấy rằng cậu ấy không hài lòng với tôi. Tuy nhiên, thật không may cho cậu ta, tôi không quan tâm.

Với đâu ai bảo cậu ta phải làm theo lời tôi đâu?

Tôi thầm lắc đầu và hướng sự chú ý của mình trở lại thành phố, rồi cẩn thận quan sát thành phố từ tòa nhà mà tôi đang ở. Hiện tại, mọi thứ vẫn bình yên và lặng lẽ, tuy nhiên, tôi biết rằng mọi thứ sẽ sớm thay đổi...

Tôi chống tay lên cằm, nheo mắt nhìn về phía xa xăm.

Theo suy luận của tôi, kẻ định nhắm đến Jin có thể không phải là người giữ mật mã.

Với kỹ năng của Jin, việc cử người giữ mật mã đến đối đầu với cậu ta thì chẳng khác nào tự sát và ngu dốt cả.

Do đó, tôi cho rằng bất kỳ ai đang nhắm vào Jin chắc chắn sẽ không phải là người nắm giữ mật mã.

Tốt hơn là, tôi mong rằng họ sẽ cử hơn một người đuổi theo cậu ta vì như thế càng tăng khả năng tôi tìm ra người giữ mã. Nhưng có lẽ chỉ cần một người là đủ. Không nên quá tham lam.

Giờ, tôi cần phải nghĩ ra điều gì đó.

Liệu người nắm giữ mật mã sẽ lẩn trốn hay họ sẽ đi cùng với những người còn lại giống như kế hoạch Arnold?

Nghĩ đến đây, liếc nhìn đồng hồ, tôi bấm ngay một dãy số.

May mắn thay, chúng tôi được phép liên lạc với nhau trong suốt trận đấu vì cả hai đội đều được cấp quyền sử dụng thiết bị liên lạc dưới dạng đồng hồ. Nó không có tác dụng gì khác ngoài việc liên lạc, nhưng nó tiết kiệm rất nhiều thời gian.

"Jin, cậu có nghe thấy tôi nói không?"

...

-Vút!

Lén lút di chuyển quanh những ngôi nhà bỏ hoang, Jin lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau đó, giống như một chú mèo săn mồi, Jin tiếp tục tiến về phía trước mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Nhanh chóng và lén lút.

[Jin, cậu có nghe thấy tôi không?]

Khi Jin đến đỉnh của một trong những tòa nhà, đột nhiên đồng hồ của cậu ấy rung lên.

Dừng bước một chút và nghe thấy giọng nói của Ren, một cái cau mày thoáng hiện trên khuôn mặt của Jin.

Gõ lên màn hình chiếc đồng hồ, Jin lạnh lùng trả lời.

-Nghe.

[Được rồi, tuyệt, tôi cần cậu để lộ bản thân để đối thủ biết vị trí của cậu]

Nhắm mắt lại, Jin không trả lời ngay lập tức. Sau đó, hiểu được ý định đằng sau những lời nói của Ren, Jin gật đầu.

-Hiểu rồi.

[Được rồi rất-]

-Click!

Tắt đồng hồ, không để Ren có cơ hội nói xong, Jin nhanh chóng nhảy cao hơn cho đến khi chạm đến nóc tòa nhà. Sau đó, cậu ta nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Khi cậu ta di chuyển, cậu ta đảm bảo rằng sao cho trông cậu ta thật hống hách và kiêu ngạo nhất.

Vì cậu ta biết rõ tính cách của mình, nếu cậu ấy hành động theo cách người khác nghĩ, khả năng họ nghĩ cậu ta là mồi nhử sẽ giảm đi.

Nếu không phải vì kế hoạch của Ren, thì Jin vốn dĩ đã thực hiện nhiệm vụ như thế này.

Sau tất cả, làm sao mà những người khác có cửa đấu với cậu ta được chứ?

-Vút! -Vút!

Khi Jin di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, cậu đột nhiên cảm thấy một cảm giác cực kỳ ghê tởm lan tỏa khắp cơ thể. Ngay sau đó, nhớ lại điều gì đó, Jin siết chặt tay lại.

Không ngờ cũng có ngày cậu ta phải làm theo lệnh của người khác.

Cậu ta, Jin Horton, đứa con trai danh giá đầy kiêu hãnh của gia tộc Horton, đang làm theo mệnh lệnh của người khác...

"Thật kinh tởm."

Đó là những lời vô thức thoát ra khỏi miệng cậu ấy khi cậu ấy tiếp tục tiến về phía trước.

...chưa bao giờ trong đời cậu ta lại nghĩ rằng sẽ có ai đó ra lệnh cho cậu ta phải làm gì. Chưa bao giờ. Nếu không phải vì người đã ra lệnh cho cậu ta là người đã đánh bại cậu ta, Jin sẽ không bao giờ làm theo mệnh lệnh của Ren.

Đột nhiên, khi suy nghĩ của Jin dừng lại ở đó, khuôn mặt của Ren xuất hiện trong tâm trí của Jin. Cụ thể hơn là ánh mắt lạnh lùng và vô cảm đến đáng sợ ở Hollberg.

...Jin sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó, và cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.

Lần đầu tiên trong đời, cậu ta thực sự cảm thấy bất lực.

Mặc dù Jin cực kỳ ghét Ren, nhưng khoảnh khắc ở Hollberg đó đã dạy cho cậu một bài học đau điếng.

Đó là đừng bao giờ quá tự phụ, vì núi cao luôn có núi cao hơn nữa.

Tuy nhiên, chỉ vì cậu ta thua không có nghĩa là cậu ta sợ Ren. Không, lòng tự tôn bẩm sinh đã khắc sâu vào cơ thể cậu kể từ khi sinh ra không thể biến mất dễ dàng như thế.

Sợ hãi chỉ bởi vì một thất bại duy nhất thôi á?

Quá thảm hại.

Cậu ta không hề yếu đuối như thế.

"huuuu..."

Thở ra, Jin tăng tốc khi nhanh chóng di chuyển quanh các tòa nhà.

Kể từ cái ngày định mệnh ở Hollberg, Jin đã hạ quyết tâm.

Dù là Kevin, Amanda, Melissa...hay Ren đi chăng nữa.

Cậu không còn quan tâm đến bọn họ nữa.

Cậu ấy đã nhận ra rằng mình đã quá chú tâm vào việc so sánh mình với người khác hơn là tập trung vào bản thân mình.

Nghĩ về việc hiện đang kìm hãm bản thân và phối hợp với những người khác, điều mà cậu ấy chưa bao giờ làm trước đây, Jin chợt lẩm bẩm một mình.

"...Thật kinh tởm."

Cậu không muốn gì hơn ngoài việc nhanh chóng kết thúc chuyện này. Cảm giác làm việc với những người khác thay vì đơn phương độc mã càng khiến cậu khó chịu. Lý do duy nhất khiến cậu ta làm điều này là vì cậu ta tin rằng mình có thể học được điều gì đó từ Ren... tuy nhiên, khi cậu ta di chuyển quanh các tòa nhà, Jin không khỏi cảm thấy đây là một quyết định sai lầm.

Làm thế nào mà việc làm mồi nhử có thể giúp ích cho cậu ta cơ chứ?

"Chết tiệt."

Nghiến răng, Jin thậm chí còn tăng tốc độ của mình hơn nữa khi cậu ta hống hách di chuyển xung quanh các cơ sở hạ tầng xung quanh mình. Nhìn chằm chằm vào xung quanh, cậu ta lạnh lùng thốt lên.

"Vì công việc của ta là thu hút sự chú ý của những người khác, nên ta sẽ làm như ngươi muốn!"

...

Đứng trên nóc một tòa nhà, một thanh niên với mái tóc đen dài và đôi mắt xanh thẳm hiện đang nhìn chằm chằm vào thành phố trước mặt. Với chiếc đồng hồ gần miệng, chàng trai khẽ lẩm bẩm.

"Đã phát hiện kẻ địch chưa?"

Tên của thanh niên đó là John Redgrave, và cậu ta hiện là trưởng nhóm đại diện cho lớp A-04.

Là trưởng nhóm của mình, John chịu trách nhiệm về nhóm của mình và là người chịu trách nhiệm đưa ra chiến lược cho nhóm.

Hiện tại, họ đang ở trong một nơi trông giống như là một thị trấn ma hậu tận thế. Vì cậu ta không quen biết kẻ thù cũng như môi trường ở đây, nên mệnh lệnh đầu tiên của cậu ta là chia thành ba nhóm hai người để do thám vành đai ngoài với hy vọng tìm thấy phe địch.

Cậu ta cần phải hiểu rõ hơn về kẻ thù của mình là ai và vị trí chính xác của họ. Hơn nữa, xét thực tế là sức mạnh của mọi người là như nhau, nên John cảm thấy yên tâm hơn.

Nhưng cậu vẫn không mất cảnh giác. Nhớ tới cái gì, cậu nhẹ giọng lẩm bẩm, trong giọng nói lộ ra một tia lo lắng.

"...Tôi chỉ hy vọng chúng ta không phải đấu với những con quái vật từ lớp A-25."

Nếu mà đụng mặt bọn họ, John không chắc phải tiếp tục như thế nào.

Đặc biệt là đối đầu với hạng 1 của năm nhất, Kevin Voss. Nếu họ phải đối đầu với gã đó, cậu ta thực sự không thể thấy bất kỳ cơ hội chiến thắng nào cả.

[Đội trưởng, tôi đã phát hiện ra một người... nhưng tôi có tin xấu.]

Sau mười phút im lặng, đồng hồ của John rung lên. Sau đó, khi nghe tin nhắn, tim của Johns chợt chùng xuống.

Không lẽ họ thực sự đấu với Kevin ư? Có phải vận may của cậu ta thực sự tồi tệ đến vậy à?

Mong đợi điều tồi tệ nhất, John nhìn đồng hồ nhẹ nhàng nói.

"Tin xấu là gì?"

Sau khoảng năm giây ngắn ngủi tưởng chừng như kéo dài vô tận, giọng nói ở phía bên kia đồng hồ phản hồi.

[Là Jin Horton.]

Nghe qua cái tên, John sững người trong giây lát. Sau đó, cậu ta chợt cau mày và suy nghĩ một chút. Sau vài phút, cái nhíu mày của John chợt dịu đi.

'...nếu mà là Jin Horton, thì mọi thứ thực sự có thể dễ dàng hơn mình nghĩ.'

Ngay sau đó, đầu óc của John bắt đầu hoạt động, và một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của cậu ta khi cậu ta nhanh chóng bật đồng hồ lên và gửi một vài mệnh lệnh.

"Được rồi, tôi muốn cậu theo dõi cậu ta từ xa. Hãy đảm bảo rằng cậu sẽ theo dõi sát sao Jin và đừng để mất dấu cậu ta dù chỉ một giây, hiểu chứ?"

[Hiểu rồi.]

-Click!

Sau đó, tắt đồng hồ đeo tay, John nở một nụ cười và suy nghĩ.

'Chúng ta có thể thắng trận này'.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.