Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

142: Phá mã [1]

Phiên bản Dịch · 2241 chữ

Đi xuống cầu thang, chúng tôi nhanh chóng đến sân đấu trường. Bên trong một căn phòng rộng lớn có kích thước bằng một sân vận động bóng đá, liếc nhìn xung quanh, tôi rất ngạc nhiên trước những gì tôi nhìn thấy.

Toàn bộ căn phòng đều chứa đầy những viên nang nhiều đến vô tận. Nếu tôi phải ước tính, tôi cho rằng ít nhất hơn vài trăm cái.

...chỉ tưởng tượng đến chi phí vận hành thôi đã khiến tôi rùng mình.

Quan sát các viên nang từ xa, tôi đặc biệt chú ý đến cách sắp xếp của chúng.

Sáu viên nang được nhóm lại với nhau và hướng ra ngoài tạo thành một vòng tròn. Đằng sau đó có thể nhìn thấy những màn hình lớn với những con số hiển thị trên màn hình.

Bên cạnh các viên nang, những người mặc đồng phục màu trắng đang cầm một số máy tính bảng và kiểm tra các viên nang thường xuyên.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi kinh ngạc suy nghĩ.

'...vậy đây là đấu trường thực tế ảo.'

Đó là một cảnh tượng thực sự ngoạn mục. Những chiếc máy này lớn hơn và tiên tiến hơn nhiều so với những chiếc máy trong lớp ảo mà tôi đã sử dụng vào đầu năm trong lớp học của giáo sư Thibaut. Hơn nữa, vì chúng tiên tiến hơn so với những cái trong lớp, nên chúng tôi không cần phải mặc những bộ đồ bó sát khó chịu đó.

"Mọi người, xin hãy chú ý một chút."

Ngay khi tôi đang bận chiêm ngưỡng khu vực VR dưới lòng đất, người hướng dẫn Sean, xuất hiện ở giữa phòng khi ông ấy thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình.

"Tuyệt vời.”

Sau khi thấy mọi người hướng sự chú ý về phía mình, với nụ cười mãn nguyện trên môi, huấn luyện viên Sean tiếp tục nói.

"Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Như hầu hết các em đã biết, các em sẽ sớm đối đầu với nhau trong thế giới ảo, và trò chơi mà các em sẽ chơi sẽ là trò chơi phá mã."

Dừng lại và nhìn chằm chằm vào tất cả những học sinh năm nhất, giảng viên Sean tiếp tục.

"Tôi đã nói qua quy tắc trò chơi rồi, nên tôi sẽ không giải thích nữa, và lần này tôi chỉ cảnh báo là mọi người nên cẩn thận một chút."

Giơ một ngón tay lên, người hướng dẫn Sean nói.

"Đầu tiên, tất cả những người tham gia trò chơi sẽ bị áp chế sức mạnh xuống hạng G như mặc định.."

Dừng lại và nhận thấy rằng sắp có hỗn loạn xảy ra, ông giơ tay và nói to hơn.

"Trước khi các em định nói bất cứ điều gì, đây là quyết định mà học viện đã đưa ra trong giải đấu liên học viện lần trước, và có một lý do tại sao chúng tôi chọn làm như vậy."

"Tóm lại, như vậy là để chúng tôi có thể nhìn thấy kỹ năng thực sự của các em thay vì chỉ xem các em phô trương sức mạnh áp đảo của mình. Như thế càng đảm bảo tính công bằng..."

Khi tôi lắng nghe người hướng dẫn Sean nói, tôi bất chợt cau mày.

Điều này đã thay đổi hoàn toàn thế trận.

Ngay bây giờ, cơ hội chiến thắng của chúng tôi giảm đi rất nhiều. Mặc dù Jin và Amanda có kỹ năng tốt nhưng nếu đối thủ chơi đúng bài, chúng tôi rất có thể sẽ thua ván này nếu không cẩn thận.

Tuy nhiên, tôi tin rằng kế hoạch mà tôi đã đề xuất trước vẫn an toàn, vì nó không đặc biệt tập trung vào việc tấn công đối thủ trực diện. Hơn nữa, ngay khi phát hiện ra Jin, họ sẽ ngay lập tức nhận ra mình đang đối đầu với ai. Rốt cuộc, Jin cũng rất nổi tiếng với tính cách kiêu ngạo trong năm đầu tiên.

Nghĩ tới đây, tôi không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

...Thật tốt khi Jin đã thay đổi.

Chỉ cần tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy ích kỷ gom hết mọi thứ một mình khiến tôi đau đầu dữ dội.

"...Một điều khác mà các em phải chú ý khi tham gia trò chơi, đó là các em sẽ không biết đối thủ của mình là ai cho đến giây phút cuối cùng. Học viện đã ra quyết định như vậy để giúp thử thách này thực tế hơn."

"Bởi vì khi em chiến đấu với đối thủ ngoài đời thực, rất có thể các em sẽ không biết gì về họ cũng như..."

Nghe huấn luyện viên Sean nói, tôi không khỏi gật đầu.

Những gì ông ấy nói hoàn toàn là sự thật.

Trừ khi ta chủ động kiếm chuyện với ai đó, còn không thì nếu ta bị tấn công bất ngờ thì rất có thể ta sẽ không biết gì về họ. Vì vậy, đây là một ý tưởng tuyệt vời vì nó làm cho thử thách này thực tế hơn.

"...và đó là lý do tại sao chúng tôi quyết định làm theo cách này"

Dừng lại ở đó và nhìn chằm chằm vào một số sinh viên dường như đã trở nên lo lắng hơn vì những diễn biến mới, huấn luyện viên Sean mỉm cười thân thiện và nói.

"Đừng lo lắng... hãy coi đây là một trải nghiệm tốt cho tương lai. Ngay cả khi các em không vượt qua, các em có thể dùng nó để tích luỹ kinh nghiệm khi tốt nghiệp khỏi học viện. Sau cùng, nếu chỉ nhiêu đây thôi mà các em đã lo sốt vó thì sau này bước chân vào thế giới thực thì các em sẽ sống sao?"

Dừng lại ở đó, người hướng dẫn Sean mỉm cười và chỉ về phía những viên nang gần đó.

"Được rồi, nói thế đủ rồi, xin hãy đi đến khoang của mình. Nhóm và tên của các em sẽ ở trên một trong những màn hình phía trên khoang. Chúc tất cả các em may mắn."

Nói xong những gì muốn nói, huấn luyện viên Sean liếc nhìn các học viên một lúc trước khi quay trở lại tầng trên.

Ngay sau khi Sean rời đi, tất cả những học sinh năm nhất liền giải tán và tìm đường đến những viên nang được chỉ định cho họ.

Tôi cùng với các thành viên trong nhóm của mình bắt đầu nhìn xung quanh và kiểm tra xem nhóm của chúng tôi nằm ở đâu.

Khi đi loanh quanh với hy vọng tìm thấy các viên nang được chỉ định của mình, chúng tôi phải cẩn thận để không vấp phải những sợi dây kim loại dày kéo dài từ các máy VR. Chúng ở khắp mọi nơi và kéo dài từ các viên nang như mạng nhện khổng lồ.

"Đây."

Sau vài phút tìm kiếm, Zack vẫy tay và chỉ vào một nhóm các viên nang bên cạnh cậu ta.

Ngay sau đó, khi tất cả chúng tôi đã đến trước các viên nang, một người hướng dẫn mặc đồng phục màu trắng đã đến gặp chúng tôi. Đeo cặp kính gọng dày, người hướng dẫn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng trên tay trong vài giây trước khi thoáng liếc nhìn chúng tôi.

"Các em chắc là nhóm từ lớp A-25 phải không?"

Gật đầu, Donald trả lời thay chúng tôi.

"Vâng, đúng rồi."

Cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào chúng tôi qua khe hở trên của cặp kính, sau vài giây, người hướng dẫn nhìn lại máy tính bảng của mình và tiếp tục nói.

"Được rồi, hãy vào máy ảo đi."

-Vút!

-Shuuua!

Sau đó, ấn vào máy tính bảng của anh ấy, hơi nước bắt đầu bốc lên từ viên nang VR bên cạnh chúng tôi khi nắp từ từ nâng lên.

Thấy các khoang đã mở nắp, không ngần ngại, chúng tôi nhanh chóng ngồi vào khoang. Khoang mà tôi vào nằm cạnh Donald và Amanda, và họ cũng nhanh chóng ngồi vào.

Sau khi tôi đã thoải mái bên trong viên nang của mình, tôi hít một hơi thật sâu. Sau đó, nhìn chằm chằm vào các thành viên trong nhóm bên cạnh tôi một lúc, tôi thận trọng đội mũ bảo hiểm lên đầu.

Ngay sau đó, tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

"Bật mô phỏng thực tế ảo. Vòng loại sẽ bắt đầu ngay khi các em xuất hiện trên bản đồ."

Khi tầm nhìn của tôi tối đi, tôi nghe thấy giọng nói của người hướng dẫn bên tai mình. Ngay sau khi tôi nghe thấy giọng nói của người hướng dẫn, tôi dần mất đi ý thức.

"Mô phỏng bắt đầu, chúc các em may mắn."

...

-Shua!

[Xử lý thông tin học viên....]

[Quét võng mạc...đã kiểm]

[Quét vân tay... đã kiểm]

[Kiểm tra dữ liệu di truyền... đã kiểm]

[Thời gian tải...57%....87%...94%...]

[Đã tải thông tin người dùng]

[Hạng 197, Ren Dover, xác nhận truy cập Y/N]

Khi tôi tỉnh lại, mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là hàng hàng hàng chữ màu xanh.

Sau đó, dành một phút để điều chỉnh tâm trí trước những thay đổi đột ngột, tôi xem qua thông tin và nhấn Y. Vì tôi đã trải nghiệm điều này một lần nên tôi không bị choáng ngợp như bốn tháng trước.

Sau khi xác nhận, đột ngột một tiếng leng keng bắt đầu vang vọng bên tai tôi. Ngay sau đó, thế giới xung quanh tôi bắt đầu thay đổi khi các tòa nhà và đường xá bắt đầu mọc lên xung quanh tôi.

Dần dần, thế giới xung quanh tôi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, tôi có thể nhìn thấy một thành phố hiện ra trước mắt tôi khi những tòa nhà dần mọc lên từ dưới lòng đất và cản trở tầm nhìn của tôi.

Khi tôi đang quan sát thế giới xung quanh mình được dựng lên, tôi liền cau mày.

Đây không phải là một thành phố bình thường.

Khi tòa nhà bên cạnh tôi bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, tôi có thể thấy rằng tất cả chúng đều đã xuống cấp và hư hỏng nặng nề.

Đống đổ nát và kính vỡ xuất hiện khắp các đường phố, rêu và dây leo bao phủ một số tòa nhà ở phía xa.

Nơi này trông giống như một thành phố ma sau tận thế. Hoàn toàn bỏ hoang và hao mòn dần. Gần giống như Chernobyl ở trái đất sau sự cố nhà máy điện hạt nhân.

Nhìn lên bầu trời, tôi có thể thấy bầu trời đầy những đám mây xám dày và một chút ánh sáng mặt trời thưa thớt chiếu xuống thành phố hoang tàn này.

-Shua!

-Shua!

Ngay sau đó, khi tôi đang nhìn chằm chằm vào thành phố trước mặt, xuất hiện bên cạnh tôi là Arnold, Amanda và những người còn lại.

Mở mắt ra, Donald là người đầu tiên lên tiếng khi cậu bối rối nhìn xung quanh.

"Đây là bản đồ gì vậy?"

Liếc nhìn Donald rồi đến thành phố, tay chống cằm, Amanda cân nhắc một chút trước khi đáp lại ngắn gọn.

"Đánh giá qua cơ sở hạ tầng của các tòa nhà, có vẻ như chúng ta đang quay trở lại quá khứ. Ngay sau trận đại tận thế đầu tiên."

"Quả thật là như vậy."

Nhìn chằm chằm vào Amanda, tôi gật đầu.

Sinh ra vào những năm 1980 trên trái đất, tôi có thể nói rằng bản đồ này chắc chắn nằm trong thời gian đó vì một số cơ sở hạ tầng giống với ký ức thời thơ ấu của tôi. Quay về phía Jin, tôi gật đầu và đưa đồng hồ đeo tay lên.

"Jin, cậu biết phải làm gì rồi đó. Nhớ báo cáo mọi thứ cậu nhìn thấy nhé."

Không trả lời, Jin gật đầu và liền biến mất khỏi nơi cậu đang đứng.

-Shua!

Nhìn chằm chằm vào nơi Jin từng ở, tôi quay sang nhìn Amanda và những người khác.

"Chúng ta sẽ tiến hành theo kế hoạch. Nếu có thể, hãy cố gắng hạ gục đối thủ của mình khi gặp họ và luôn đảm bảo rằng giữ liên lạc với nhau trong trường hợp có sự cố xảy ra"

Gật đầu, Amanda và Donald nhìn Arnold khịt mũi và bỏ đi theo hướng ngược lại với Jin.

...rõ ràng là cậu ấy không hài lòng với việc tôi đứng ra chỉ đạo. Tuy nhiên, vì Jin đã tuân theo nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng và làm theo lời tôi.

Một lúc sau khi tôi nói xong, Donald và Amanda tách ra khỏi Arnold và di chuyển quanh thành phố. Như tôi đã đề cập trước đây, họ sẽ luôn ở trong bán kính năm trăm mét với cậu ta.

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Amanda, Donald và Arnold biến mất ở đằng xa trong vài giây, chuyển sự chú ý của tôi trở lại Zack, tôi nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.