Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá mã [3]

Phiên bản Dịch · 2066 chữ

Nhận được thông báo về việc nhìn thấy Jin từ xa, suy nghĩ đầu tiên của John là ngay lập tức lệnh cho mọi người tấn công cậu ta. Lý do quá rõ ràng rồi... xét qua tính cách và sức mạnh của Jin, cậu ta là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí người nắm giữ mật mã.

Với sức mạnh và tốc độ nhanh nhẹn của mình, cậu ta có thể bỏ xa tất cả mọi người. Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, John đã kiềm chế không làm như vậy. Đây rất có thể là chiêu tung hoả mù.

Mặc dù qua cách hành động lộ liễu rõ ràng kia, nhưng Jin không hề ngu ngốc. Cậu ta rất có thể đang cố làm mồi nhử.

Cắn móng tay theo thói quen, John tự nghĩ.

'...Jin có thực sự là người nắm giữ mật mã không nhỉ?'

Đó là kết luận hợp lý nhất mà John có thể nghĩ ra. Rốt cuộc, Jin rất nổi tiếng kiêu ngạo và hống hách. Cậu ta có nhiều khả năng là người nắm giữ mật mã.

Tuy nhiên, John vẫn do dự. Cuối cùng, cậu ta chỉ đành lắc đầu. Cậu ấy cần thêm thông tin trước khi đưa ra quyết định đúng đắn.

-Bíp!

Ngay khi John đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, đồng hồ của cậu rung lên. Sau đó, John nghe thấy giọng nói của một trong những đồng đội của mình phát ra từ loa của đồng hồ.

[Đội trưởng, phát hiện kẻ địch ở phía tây].

Nghe được tin tức này, John lông mày hơi nhíu lại, cẩn thận hỏi.

"Dante, cậu có biết danh tính của người đó không?"

[Không chắc chắn-chờ đã, tôi đang xem xét kỹ hơn]

"Ừ, cẩn thận đừng để bị phát hiện. Nhớ giữ khoảng cách an toàn với kẻ địch nhé."

Gật đầu, John cảnh báo trước cho Dante, đồng đội của mình.

Nếu đội khác phát hiện ra rằng team họ đã nhìn thấy, yếu tố bất ngờ của họ sẽ ngay lập tức biến mất. Họ phải hết sức cẩn thận.

[Hiểu mà]

Tắt đồng hồ khi chờ Dante trả lời, John nhíu mày chìm sâu vào suy nghĩ.

Trước khi vòng loại bắt đầu, John xem qua danh sách những học sinh mà cậu ấy phải đề phòng. Vì vậy, ngay khi biết Jin là một trong những người có mặt, cậu ta đã phần nào đoán được đồng đội của Jin.

Theo những gì cậu ta nhớ, đội đó gồm có Jin, Amanda, Arnold, Donald, Zack và Ren.

...ngoài Jin, Amanda và Arnold, John không cảnh giác lắm với ba người còn lại. Đối với cậu ta, họ chỉ là nhân vật làm nền, không có gì đáng để lưu ý.

Do đó, trọng tâm hiện tại của cậu ấy là tìm ra tung tích của Amanda và Arnold. Một khi cậu ấy đã tìm ra bọn họ, cậu ấy có thể đưa ra một kế hoạch thích hợp.

-Bíp!

Vài phút kể từ lần cuối Dante liên lạc với anh, John đột nhiên cảm thấy cổ tay mình rung lên. Nhanh chóng bật đồng hồ lên, John nghiêm túc hỏi.

"Sao rồi?”

[Đội trưởng, Dante đây, tôi thấy rõ rồi. Theo những gì tôi có thể thấy, Arnold đang đi một mình]

"Arnold? Đợi đã, cậu có chắc không?"

[Chắc.]

Nghe thấy tên của Arnold, thay vì vui mừng, John cau mày sâu hơn.

...đó là bởi vì cậu ta không đi cùng với Jin.

Vì đã điều tra trước về nhóm nên cậu biết rõ Arnold là ai. Tay sai của Jin.

Câu hỏi thực sự là, tại sao cậu ta lại đi một mình.

Tuy nhiên, trước khi cậu có thể nghĩ xa hơn, giọng nói của Dante đã cao lên vài độ khiến John thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình.

[-Chờ đã, Đội trưởng, có vẻ như có ai đó cách cậu ta khá xa-không, có hai người đang lặng lẽ di chuyển bên cạnh cậu ấy. Nếu không phải nhờ tôi đang sử dụng kỹ năng của mình, tôi không nghĩ mình có thể phát hiện ra họ...]

"Cậu nhìn thấy rõ là ai chứ?"

[Tôi không chắc vì tôi đang ở quá xa, nhưng tôi thấy bóng của một cô gái và một chàng trai trẻ]

"Một trai một gái á? Chắc chứ?"

[Chắc chắn.]

"Huuuu...được rồi, đủ rồi, hãy theo dõi sát sao và đảm bảo rằng cậu không để mất dấu họ."

-Click!

Tắt đồng hồ, đầu óc John quay cuồng.

Vì chỉ có một cô gái trong nhóm nên John đã có thể biết danh tính của một trong hai người xung quanh Arnold. Amanda Stern.

Một người ngang hàng với Jin. Tuy nhiên, John không quá lo lắng về cô ấy. Vì sức mạnh của mọi người là như nhau, sẽ không quá khó để đánh bại cô ấy nếu họ bu đông. Hơn nữa, cô ấy là một cung thủ.

Nếu họ phục kích từ khoảng cách gần, cô ấy có lẽ là thành viên dễ bị đánh bại nhất.

[Đội trưởng, Roman đây, tôi đã nhìn thấy hai thành viên còn lại]

Ngay khi một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu John, cậu đột nhiên nghe thấy một đồng đội khác liên lạc với mình. Dừng lại suy nghĩ của mình, cậu cẩn thận hỏi.

"Họ ở đâu?"

[Họ đang ở trung tâm và tiến về phía cây cột]

"Hướng tới cây cột à?"

Nghe tin này, tay chống cằm, John chìm vào trầm tư. Sau đó, cậu mỉm cười.

"Được rồi, tôi nắm được đại khái tình hình."

Nắm chặt tay, John nhanh chóng ra lệnh.

"Gửi Sera và Bob đến phía đông nơi Jin đang ở. Nói với họ rằng tất cả những gì họ cần phải làm là câu giờ. Đừng cố đánh bại Jin bằng bất cứ giá nào....những người còn lại hãy tấn công bộ ba ở đằng xa."

[Hiểu rồi… nhưng còn hai thành viên còn lại của đội đối phương thì sao?]

"Đừng lo lắng bọn đó, chúng chẳng qua là bia đỡ đạn mà thôi, cho dù biết đồng đội của mình bị mai phục, chúng cũng không kịp tới tiếp viện."

Hai người đó rõ ràng đã được lệnh đi đến cây cột và đợi ở đó để họ nhập mã sau khi bọn họ đánh bại chúng ta.

Thật kiêu ngạo.

Ý định của bọn họ rõ ràng như ban ngày. Vì vậy, John thậm chí không thèm để ý đến hai người họ mà chọn cách trực tiếp chia ra hai nhóm. Một nhóm kìm hãm Jin, những người còn lại tấn công và giật mã từ Arnold.

Khịt mũi, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của John.

"Chính sự kiêu ngạo của các ngươi sẽ là nấm mồ chôn của các người."

Dám tự tin cho rằng mình sẽ chiến thắng đến mức họ chỉ gửi hai thành viên của mình về phía trụ của đối thủ, cách vị trí hiện tại của Jin và Arnold một khoảng khá xa. Vào thời điểm nhóm của cậu ta tấn công nhóm của Arnold và Jin, sẽ mất quá nhiều thời gian để tiếp viện.

Hơn nữa, ngay cả khi Arnold không có mã, với ba thành viên đã biến mất, chiến thắng vẫn nằm trong tầm tay của cậu ta.

John càng nghĩ, tim cậu ta càng đập rộn ràng vì phấn khích.

Chiến thắng quá gần trong tầm với của John.

[John, chúng ta sẽ ổn chứ?]

Khi John bắt đầu ngày càng tự tin hơn vào suy luận của mình, cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói lo lắng của Dante phát ra từ loa đồng hồ. Cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Dante, John mỉm cười trấn an cậu ta.

"Yên tâm đi, mặc dù tôi sở hữu mật mã, tôi sẽ cẩn thận. Đây là bốn chọi ba, bất luận bọn họ mạnh như thế nào, thực lực của chúng ta tương đối giống nhau, nên chúng ta đều có thể đánh bại chúng nhanh chóng. Hơn nữa, chúng ta sẽ phục kích chúng. Nếu chúng mất cảnh giác, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ tăng theo cấp số nhân."

[...Tôi hiểu rồi.]

-Click!

Tắt đồng hồ, John nhìn chằm chằm về phía đông và tự nghĩ.

'Oh Jin Jin Jin, mặc dù ngươi có tài năng thật, nhưng có vẻ như ngươi không giỏi nghĩ ra các chiến lược cho lắm... Ta đoán ngươi chỉ đến mức này thôi'

Tạm dừng suy nghĩ của mình ở đó, John mỉm cười và nhanh chóng nhảy khỏi tòa nhà rồi tăng tốc về phía tây, nơi có Arnold và nhóm của cậu ta.

Đây sẽ là chiến thắng thuộc về cậu ta.

...

15M : 31S

"Mười lăm phút hả, chắc cũng đến lúc rồi."

Kiểm tra đồng hồ khi tôi tiến về phía trước, bước chân của tôi dừng lại. Sau đó, tôi nhìn Zack đang ở phía sau mình một lúc, rồi bấm đồng hồ và liên lạc với Jin.

...nếu tôi đoán không sai, thì đội kia đã bắt đầu hành động rồi.

"Jin, tình hình thế nào rồi?"

[Có hai tên]

Đúng như tôi nghĩ.

Họ thực sự đã hành động rồi.

"Được rồi."

-Click!

Gật đầu tắt đồng hồ, tôi nhanh chóng liên lạc với Amanda để biết tình hình của họ.

"Amanda, tình hình chỗ cậu như thế nào?"

Sau một lúc im lặng, giọng nói lanh lảnh và dễ nghe của Amanda vang lên từ loa của chiếc đồng hồ. Âm thanh lớn của kim loại va chạm nhau vang lên đằng xa.

[Bốn tên đang ở chỗ bọn tôi]

"Được rồi."

-Click!

Tắt đồng hồ, tôi thở phào nhẹ nhõm với một nụ cười nở trên môi.

Có vẻ như bọn họ đã cắn câu.

Chuyển sự chú ý của tôi trở lại Zack, tôi chỉ vào cây cột lớn bằng kim loại màu đen ở đằng xa và ra lệnh.

"Zack, đi đến cây cột và đợi tôi đọc cho cậu biết mật mã".

Sửng sốt, Zack nhìn tôi. Giọng cậu không khỏi cao lên vài độ và hỏi.

"Tại sao lại là tôi? Còn cậu thì sao?"

Nhìn thẳng vào mắt Zack, tôi trả lời cậu ấy bằng một giọng chắc nịch.

"Cứ đi đi, và tin tôi đi. Cậu không cần phải lo cho tôi. Mọi chuyện sẽ do tôi chịu trách nhiệm."

Nhìn chằm chằm vào tôi trong vài giây, chỉ sau khi Zack nghe rằng tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, cậu ấy mới chịu gật đầu. Ngay sau đó, giống như tôi đã ra lệnh cho cậu ta, cậu ta đi về phía cây cột ở đằng xa.

"...được rồi."

Một lúc sau khi Zack rời đi, quay lại, tôi nhanh chóng kích hoạt thuật di chuyển của mình [Tốc Lướt] và bước đi. Sau đó, tốc độ của tôi tăng lên theo từng bước tôi đi.

Cảm nhận làn gió lướt qua da mình, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi khi tôi nhanh chóng di chuyển về phía Arnold và Amanda.

Nếu tôi tính toán đúng, thì tôi hiện đang bị phe địch đánh giá thấp. Đúng như tôi dự đoán, có lẽ họ cho rằng Arnold mới là người nắm giữ mật mã.

Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, lý do tại sao họ không cử ai cản trở Zack và tôi là vì họ không thèm xem trọng chúng tôi và họ tự tin đánh bại Arnold trước khi chúng tôi có thể đến và tiếp viện cho họ.

Tôi càng nghĩ, tình huống càng trở nên buồn cười. Thay vì tức giận, tôi thực sự khá nhẹ nhõm.

Điều này có nghĩa là không ai chú ý đến tôi. Điều đó thật tốt, đây chính xác là những gì tôi muốn. Lowkey.

Hơn nữa, nếu họ thực sự nghĩ rằng tôi không thể đến kịp để giúp Arnold và những người còn lại, thì họ đã tính toán sai lầm trầm trọng.

Tôi đã dự đoán trước kịch bản này. Ngay từ đầu... bọn họ đã trọn trong lòng bàn tay của tôi.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.