Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vòng Loại [3]

Phiên bản Dịch · 2408 chữ

"Haha, lâu quá mới gặp ha…"

Với một nụ cười ngượng nghịu trên môi, tôi đi về phía Jin, Amanda và những người còn lại. Nhìn lướt qua nhóm của mình, tôi gần như biết tất cả mọi người trừ một người.

Cậu ấy tên là Zack thì phải.

Cậu ta đang nhàn nhã trò chuyện với Donald, người cùng nhóm tôi hồi còn ở Hollberg, và cậu ta khá gầy với mái tóc đen và đôi mắt đen, cao gần bằng tôi và ngoài chiếc mũi dài ra, cậu ta không có gì nổi bật hết.

Quan sát cậu ấy từ xa, ngoài việc cậu ta học cùng lớp với tôi ra, tôi thực sự không biết gì về cậu ấy luôn. Vì trong cốt truyện của tôi, cậu ta thậm chí còn không tham gia giải đấu chính thức nên có thể nói rằng cậu ấy sẽ thất bại trong vòng loại này.

Đến trước cả nhóm, tôi gật đầu với Jin và Amanda, những người cũng gật đầu đáp lại. Sau đó, khi tôi gật đầu với Arnold, tôi chỉ thấy cậu ta khịt mũi và nhìn đi chỗ khác.

...có vẻ như cậu ta vẫn còn ghét tôi.

Ờ, làm như tôi quan tâm lắm vậy. Trong mắt tôi, cậu ấy chỉ đang diễn trò trước mặt Jin mà thôi.

Hướng sự chú ý của mình trở lại Donald, người đang nói chuyện với Zack, tôi thản nhiên mỉm cười chào cậu ta.

"Này Donald, đã lâu rồi không gặp."

Quay lại và liếc nhìn tôi, nụ cười Donald liền biến mất và chỉ gật đầu cộc lốc.

"Hửm? Ồ là chú mày à?"

Nhìn thấy thái độ của Donald trái ngược hoàn toàn với hồi ở Hollberg, tôi liền trêu chọc cậu ấy.

"Mmhmm, hiểu rồi... Giờ tao xếp hạng cao hơn chú mày, nên giờ chú mày bắt đầu lịch sự hơn rồi phải không?"

Nghe nhận xét của tôi, Donald liền lườm tôi và cao giọng.

"Muốn kiếm chuyện đánh nhau à thằng khốn này?"

Nhướng mày, tôi lắc đầu và nói.

"Sao chú mày chưa chịu ngừng gọi tao là thằng khốn đi hả? Này, tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi mà? Tên tao là Ren. Mày có muốn tao đánh vần cho mày không? E nờ EN, Rờ EN REN!"

"Mày nghĩ tao quan tâm đến tên chết tiệt của mày-"

"Đủ rồi."

Cách chỗ tôi và Donald không xa lắm, nhận thấy mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, Amanda thở dài và lên tiếng. Giọng điệu của cô không hề hống hách cũng không lạnh lùng.

Cô ấy thực sự chỉ biết cạn lời với tình huống này.

Trong vài phút nữa, họ sẽ tham gia vòng loại cho giải đấu học viện chính thức mà lại có hai thành viên chưa gì muốn lao vào đấm nhau rồi.

Bọn họ không có chút lo lắng gì sao?

Vuốt tóc sang một bên, Amanda nói một cách điềm đạm.

"Làm ơn bình tĩnh lại, và bắt đầu thảo luận về chiến lược của chúng ta đi."

Sau đó, khi cô ấy nói xong, Amanda nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi. Ngay sau đó, như thể bắt chước Amanda, những người khác cũng nhìn về phía tôi.

"Hử?"

Nhận thấy mọi người đang nhìn chằm chằm về phía tôi, lông mày của tôi không khỏi giật giật.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Đợi đã, tại sao mọi người đều nhìn tôi?"

Không bận tâm đến vẻ mặt của tôi, Jin nhìn tôi và nói.

"Ngươi không có kế hoạch gì à?"

Liếc nhìn Jin, sau một lúc ngập ngừng, tôi gật đầu.

"...Có chứ."

Ừ thì đúng là tôi có một kế hoạch sẵn rồi.

Nhưng đáng ra mọi chuyện đâu phải thế này đâu nhỉ. Ban đầu tôi dự đoán Jin sẽ đứng ra chỉ đạo mọi người xung quanh và bảo họ phải làm gì, nhưng thật ngạc nhiên là bây giờ cậu ta lại trực tiếp hỏi ý kiến của tôi.

Chết tiệt, cậu ta thực sự đã trưởng thành rất nhiều kể từ lần cuối tôi gặp cậu ta.

Mặc dù tôi biết rằng cậu ta đã thay đổi... nhưng lúc này cậu ấy hoàn toàn khác xa với con người vài tháng trước. Chuyện gì đã xảy ra sau vụ việc ở Holberg nhỉ?

Nghe câu trả lời của tôi, Jin chỉ lạnh lùng nói.

"Vậy có vấn đề gì à?"

Thở dài

"...không có vấn đề gì hết."

Khi một tiếng thở dài thoát ra từ miệng tôi, hạ giọng xuống, tôi cân nhắc trong vài giây rồi nói.

"Được rồi, kế hoạch của tôi tương đối đơn giản thôi. Đưa mã cho tôi và mọi người sẽ lo liệu phần còn lại."

Sau khi nói xong, mọi người nhìn tôi một cách lạ lùng. Rõ ràng là họ vẫn chưa hiểu ý tôi.

Cau mày, người đầu tiên lên tiếng trong bối rồi là Donald, cậu ta cáu kỉnh hỏi.

"...kế hoạch quái gì thế? Và tại sao lại là mày được cầm mã chứ?"

Liếc nhìn Donald, tôi nhướn mày và chế giễu.

"Không phải rõ ràng rồi sao?"

"Tại sao?"

Thay vì trả lời ngay lập tức, tôi trả lời lại bằng một câu hỏi khác trong khi nhìn mọi người.

"Thông thường nếu ta có mật mã, ta sẽ đưa nó cho ai trong nhóm này?"

Nghe câu hỏi, mọi người bắt đầu cân nhắc. Người đầu tiên lên tiếng là Amanda.

"Đưa cho người mạnh nhất?"

Gật đầu về phía Amanda, tôi trả lời.

"Cũng có lý, vâng, nhưng đó không phải là lựa chọn lý tưởng nhất."

Đặt tay lên môi, Jin cau mày và cậu ta nghiêm túc hỏi.

"Thế ai mới là lý tưởng nhất?"

Nhìn chằm chằm vào Jin và những người khác, một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi tôi khi tôi giải thích.

"Người lý tưởng rõ ràng chính là người có thể chạy nhanh nhất hoặc ẩn nấp tốt nhất."

"Vì chúng ta sẽ xuất hiện trong một bản đồ ngẫu nhiên, nên nếu ở một địa hình bằng phẳng, ai có thể chạy nhanh nhất để đội đối thủ không bắt kịp sẽ là người lý tưởng nhất."

"...và giả sử nếu bản đồ không bằng phẳng hay đơn giản mà đầy chướng ngại vật thì người nào có thể ẩn nấp tốt khỏi tai mắt của kẻ thù sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất."

Ngừng lại, tôi nhìn mọi người và nói.

"Mọi người hiểu ý tôi chưa?"

Nhìn chằm chằm vào mọi người và thấy họ gật đầu hiểu ý, ánh mắt tôi nhanh chóng dừng lại ở một người nhất định.

“Và ai trong nhóm chúng ta phù hợp nhất với các tiêu chí đó không?"

Nghe những lời của tôi, sự chú ý của mọi người nhanh chóng chuyển sang Jin. Khoanh tay, một cái cau mày nhẹ xuất hiện trên lông mày của Jin khi cậu ấy nói

"Vậy ngươi muốn ta làm mồi nhử à?"

Nhìn thẳng vào mắt Jin, tôi gật đầu và thẳng thắn nói.

"Đúng vậy, và cậu sẽ phải đi một mình."

Tôi rất vui vì cậu ấy đã hiểu ý tôi.

Với việc cậu ta là ứng cử viên có khả năng nắm giữ mật mã nhất, rất có thể các đội khác sẽ tập trung chú ý vào cậu ta. Do đó, nếu tất cả mọi người tập trung vào cậu ta trong khi tôi mới là người nắm giữ mã, thì rất có thể ngay cả khi họ bắt được Jin, đến lúc họ nhận ra cậu ta không có mã thì đã quá muộn.

Nhìn chằm chằm vào mắt tôi tưởng chừng như vô tận, Jin cuối cùng cũng nhìn đi chỗ khác và gật đầu.

"...Cũng ổn."

Mỉm cười, tôi thầm gật đầu.

Với việc Jin lắng nghe những gì tôi nói, cơ hội để chúng tôi thành công vượt qua vòng loại càng tăng lên.

... Mà dù gì thì tôi cũng không lo lắng lắm, vì trong cốt truyện thì Jin, Arnold và Amanda đã vượt qua vòng loại.

Chà, mặc dù bây giờ tôi biết rằng sẽ có nhiều điều ngoài cốt truyện có thể xảy ra, nhưng với đống plot armour và hào quang nhân vật chính của bọn họ thì họ sẽ dư sức vượt qua.

Khi tôi đang vui mừng trước thái độ mới của Jin, Donald, người đang lặng lẽ cân nhắc một lúc, đột nhiên cau mày và hỏi.

"Nhưng nếu họ không nhắm vào Jin thì sao?"

Nghe câu hỏi của Donald, tôi thầm gật đầu. Cậu ta không ngốc như tôi tưởng.

"Câu hỏi rất hay, tôi cũng đã nghĩ về điều đó."

Đương nhiên là khi tôi nghĩ ra kế hoạch, tôi đã nghĩ đến yếu tố này.

Với việc Jin là mục tiêu quá rõ ràng, đội đối thủ chắc chắn cũng có thể nghĩ rằng đó chỉ là một cái bẫy và quyết định tập trung vào chúng tôi... như thế sẽ không lý tưởng cho lắm.

May mắn thay, tôi đã nghĩ đến vấn đề này từ trước. Nhìn chằm chằm vào Amanda, Donald và Arnold, tôi mỉm cười với họ và nói.

"Đó là lúc các cậu xuất hiện."

Nghiêng đầu sang một bên và để mái tóc đen tuyền nhẹ nhàng buông thỏng xuống vai, lông mày của Amanda khẽ cau lại khi cô nhìn Arnold và Donald. Với một chút nghi ngờ, cô ấy hỏi.

"Chúng tôi ư?"

Tôi gật đầu và nhìn cả Amanda và Donald, rồi tôi giải thích.

"Phải, cả hai người sẽ luôn đứng cách Arnold trong phạm vi năm trăm mét. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng vậy, luôn đứng cách xa cậu ta năm trăm mét, và mỗi khi cậu ta bắt đầu gặp khó khăn thì âm thầm giúp đỡ cậu ta."

Amanda càng lắng nghe, lông mày của cô ấy càng cau lại sâu hơn khi cô ấy hỏi.

"...tại sao lại như vậy?"

Liếc nhìn Amanda một lúc, tôi giải thích.

"...Để trông có vẻ như Arnold là người nắm giữ mật mã."

Nó thực sự đơn giản thôi à.

Nếu đội kia nghĩ rằng Jin không phải là người mang mã, thì tất nhiên đó sẽ là một trong hai chúng tôi.

Vì tôi sẽ phải giữ mật mã nên chúng ta cần phải chuyển hướng sự chú ý của họ ra khỏi tôi.

...và nếu chúng tôi cẩn thận làm sao để trông như Amanda và Donald đang 'bí mật' bảo vệ Arnold từ xa, thì họ sẽ ngay lập tức cho rằng người mang mật mã chính là Arnold.

Do đó, với mục tiêu chính nhắm vào Arnold, không ai khác nhắm vào tôi nên tôi có thể yên tâm bảo vệ mật mã.

Giải thích xong, tôi liếc nhìn mọi người và hỏi.

"MỌI NGƯỜI HIỂU RỒI CHỨ?"

Đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ, Jin cuối cùng cũng gật đầu.

"Có lý, không tệ."

Sau đó, nghe Jin xác nhận, mọi người đều gật đầu đồng ý.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

"Tôi cũng vậy."

Mỉm cười, tôi nhìn họ và hỏi.

"Còn ai thắc mắc gì nữa không?"

Suy nghĩ một chút, Zack, người đã không nói gì từ đầu, nhìn tôi và nói với một chút nghi ngờ và lên tiếng.

"Sao cậu lại tự tin rằng họ sẽ không nhắm vào cậu cơ chứ?"

Nhìn lại cậu ta, tôi lắc đầu và trả lời.

"...Không hề."

"Vậy sẽ ra sao nếu họ quyết định nhắm vào cậu?"

"Nhắm vào tôi á?"

Mỉm cười, tôi không đáp.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Với tính cách kiêu ngạo nổi tiếng của Jin khắp học viện, khả năng tôi giữ mật mã gần như bằng không. Trên thực tế, tôi thậm chí không cần nghĩ ra kế hoạch B về Arnold làm mồi nhử để làm gì.

Với tính cách nổi tiếng của Jin, mọi người sẽ ngay lập tức cho rằng cậu ta là người nắm giữ mật mã.

...Tuy nhiên, mặc dù tôi biết điều này, nhưng tốt hơn hết là chuẩn bị đầy đủ còn hơn là không chuẩn bị gì.

Hơn nữa, vì chúng tôi không biết đối thủ của mình là ai, tốt hơn hết là không nên để Jin gánh hết mọi thứ. Nếu có một điều tôi học được từ khi có mặt trên thế giới này, thì đó là luôn mong đợi chuyện tồi tệ nhất.

Khi tôi đang suy ngẫm về đời mình, Jin, Arnold và Amanda nhìn chằm chằm vào tôi, có vẻ như sự thờ ơ của tôi lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác trong mắt họ.

Họ nhìn tôi, và một người cau mày, một người rùng mình và một người thì thở phào nhẹ nhõm.

Không nhận thấy những cảm xúc khác nhau hiển thị trên khuôn mặt của họ trong khi tôi đang chìm sâu vào suy nghĩ của riêng mình, nhìn chằm chằm vào Zack, tôi nhanh chóng nói thêm.

"Dù sao đi nữa, Zack. Cậu và tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm mã từ đối thủ."

"Chờ đã, mắc gì-"

-Bíp!

[Tất cả các thí sinh vui lòng tiến tới đấu trường ảo, những học sinh năm đầu tiên sẽ thi đấu trước]

Ngay khi tôi giải thích xong kế hoạch của mình, ngắt lời Zack lại giữa chừng, chiếc loa bên dưới sân vận động vang vọng khắp đấu trường.

Sau đó, nghe thông báo của học viện, từng học sinh mặc đồng phục màu xanh lam đi xuống cầu thang về phía đấu trường.

Nhóm tôi cũng bắt đầu đi theo, và tôi suy nghĩ.

'...với kế hoạch của mình, nếu suôn sẽ thì chúng ta sẽ có thể dễ dàng vượt qua vòng loại này.’

Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ chỉ cần bộc lộ một phần nhỏ sức mạnh của mình.

Với ba người hạng E trong đội, ngoại trừ đội của Kevin ra, tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể thua bất kỳ ai khác.

Tuy nhiên, cẩn tắc vô lưu.

Vì vậy, khi suy nghĩ của tôi dừng lại ở đó, tôi nhanh chóng đi xuống cầu thang với nhóm của mình.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.