Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn nhà [2]

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

-Clank

Mở cửa phòng, tôi lập tức được chào đón bởi hai người đứng trước cửa.

"Xin chào."

"Rất vui được gặp cậu."

"Vâng, tôi có thể giúp gì cho hai cậu?"

Đứng ở phía bên phải, với nụ cười thân thiện trên môi, là một người cao lêu nghêu với mái tóc vàng xoăn dài và đôi mắt xanh lục. Đưa tay về phía tôi, cậu ấy giới thiệu bản thân và người ngồi bên trái mình, người có ngoại hình hoàn toàn trái ngược với cậu ta.

"Rất vui được gặp cậu, tôi là Leo Smith từ phòng 905 và cậu ấy là Ram Johnson từ phòng 907."

Với cái bụng phệ và mái tóc màu gừng bóng bẩy, người bên trái, tên Ram, nở một nụ cười khá ngượng nghịu nhưng đầy thân thiện.

"Chào buổi tối."

Đảo mắt giữa hai người họ, tôi nhướn mày và nhìn sang trái và phải và thấy phòng 905 và 907. Sau đó, mỉm cười với họ tôi nói.

"Ồ? Hai người ở cạnh phòng nhỉ? Thế chúng ta là hàng xóm sao?"

Gật đầu mỉm cười tử tế, Leo nói.

"Yup. Chúng tôi vừa nhận được thông báo rằng hôm nay có người chuyển đến, và chúng tôi muốn là những người đầu tiên chào đón cậu."

Mỉm cười đáp lại, tôi đưa tay về phía họ và giới thiệu bản thân với họ.

"Mọi người thật tốt bụng, xin chào, tôi là học sinh năm nhất và tên tôi là Ren Dover. Rất vui được gặp cả hai."

Gật đầu, Leo và Ram bắt tay tôi.

"Hân hạnh được gặp cậu."

"Cũng hân hạnh được gặp cậu."

Bắt tay tôi, vài giây sau khi chúng tôi buông ra, một bầu không khí im lặng khá khó xử kéo dài. Nhận thấy điều này, liếc nhìn vào phòng của tôi, tôi đề nghị.

"...Hai cậu có muốn vào không?"

Nghe đề nghị của tôi, nhìn nhau, Ram và Leo gật đầu.

"Cũng được."

"Cảm ơn."

Thấy họ thân thiện như vậy, tôi quyết định cho họ vào. Mặc dù nơi này đầy rẫy những đứa trẻ kiêu ngạo, nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy.

Qua cách họ không kiêu ngạo coi thường tôi hay cố gắng tỏ ra thượng đẳng trong lần gặp đầu tiên, tôi biết rằng hai người họ là những người khá tốt... Đây quả thực là một sự thay đổi tốt đẹp so với những gì tôi thường xuyên thấy trong học viện.

"Được rồi, mời vào."

Cười tươi hơn nữa, tôi bước sang một bên và để họ vào. Thật tốt khi họ đến vì tôi có vài điều muốn hỏi họ về tòa nhà này.

Mỉm cười, Leo nhìn về phía Ram và ra hiệu cho cậu ta đi vào.

"Sau cậu."

"Cảm ơn."

Gật đầu, Ram bước vào phòng ngay sau đó là Leo. Sau đó, thấy cả hai đã vào phòng, nhìn trái nhìn phải xem còn ai không, cuối cùng tôi đóng cửa lại.

-Lạch cạch!

Đóng cửa lại, tôi quay lại nói.

"Xin chào, mặc dù tôi vừa mới chuyển đến đây, nhưng nơi này đã được tân trang đầy đủ trước khi tôi đến, nên hãy tự nhiên trong khi tôi đi pha trà."

"Được rồi."

"Cảm ơn."

Gật đầu, Leo và Ram điềm đạm đi về phía ghế sofa và ngồi xuống. Khi họ đi về phía ghế sofa, nhìn qua khoé mắt, tôi có thể quan sát thấy rằng họ dường như khá quen thuộc với cách bài trí nội thất trong căn hộ.

...Có vẻ như phòng của chúng tôi đều có bố trí giống nhau.

Thấy Leo và Ram đang thoải mái ngồi trên ghế sô pha, tiến về phía nhà bếp, tôi nhanh chóng đun một ấm trà.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp những người mà không hề kiêu ngạo hay nằm trong dàn nhân vật xuất hiện trong cốt truyện tiểu thuyết. Tôi không muốn để lại ấn tượng xấu. Rốt cuộc, tôi cũng không thích trở thành người cô độc trong học viện này.

Vài giây sau khi Leo và Ram ngồi xuống, quay lại với một bình trà bốc khói, tôi ngồi lên chiếc ghế sofa và rót trà cho họ.

"Cảm ơn nha."

"Cảm ơn cậu."

Cảm ơn tôi và cầm tách trà trước mặt, Leo và Ram nhấp một ngụm. Đặt ấm trà xuống và thổi vào tách trà của mình, tôi nhìn họ và hỏi.

"Cả hai người cũng là năm nhất sao?"

Nhấp một ngụm trà và thưởng thức hương vị trong vài giây, đặt tách trà xuống, Leo nhìn tôi và gật đầu.

"Ừ, mình lớp A23 cậu ta thì lớp A19, còn cậu?"

"Lớp A-25."

"..."

"..."

Vừa dứt lời, cả căn phòng chìm trong im lặng. Sau đó, tôi thấy cả Leo và Ram nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

"..Thật lấy làm tiếc cho cậu."

"Yup."

Bối rối, tôi nghiêng đầu sang một bên và hỏi.

"Tại sao lại thế?"

"...không phải cậu học cùng lớp với đầy rẫy những tên công tử thiếu gia cực kỳ kiêu ngạo và coi trời bằng vung sao? Bộ ở đó không căng thẳng à?"

Khẽ cau mày, tôi liền hỏi.

"Chứ lớp bọn cậu thì không phải như vậy sao?"

Liếc nhìn nhau, Leo và Ram đồng thời lắc đầu. Nhấp thêm một ngụm trà, Leo nhẹ nhàng nói.

"Không có chuyện đó đâu, lớp mình khá là cool. Hơn nữa, mọi người đều đoàn kết và không chia bè phái riêng như lớp cậu."

Nhíu mày và đan hai tay vào nhau, tôi nghiêng người về phía trước và hỏi.

"Thật luôn á?"

"Chà, đó là bởi vì thực sự không có ai có gia thế khủng trong lớp của chúng tôi...cậu hiểu ý tôi chứ?"

Nghĩ một lúc, tôi lắc đầu.

"hừm...không, không hẳn."

Gật đầu, điềm tĩnh đặt tách trà xuống, Leo giải thích.

"Về cơ bản, bởi vì thực sự không có ai có vị thế cao trong lớp của chúng tôi, nên không ai cần phải bợ đít nhau. Nếu phải nói, lớp của chúng ta khá cân bằng luôn. Lớp của Ram cũng như vậy, mọi người đều hòa thuận với nhau hơn là để ai đó đứng lên cai trị những người còn lại..."

Nghe Leo nói, thỉnh thoảng Ram sẽ bổ sung vài điều rồi gật đầu đồng ý.

"mmhmm...mặc dù chúng tôi có một số người có gia thế ổn áp hơn, nhưng vì phần lớn xuất thuân lớp của chúng tôi đều giống nhau, nên chúng tôi khá đoàn kết và do đó không có chuyện như vậy xảy ra cả."

Tôi chống tay lên cằm lắng nghe họ nói, tôi khẽ gật đầu.

"mhh...tôi hiểu rồi"

Cũng có lý.

Vì hầu hết những đứa công tử bột kiêu ngạo đều tụ tập hết vào trong lớp của tôi, nên không có gì lạ khi tất cả chúng đều thành lập bè lũ của riêng mình và tách biệt khỏi những học sinh khác.

Bảo sao lớp học mất đoàn kết.

Một lúc sau, nhìn cả Leo và Ram, tôi liền đùa.

"Chắc tôi chuyển lớp vào lớp mấy cậu ha?"

Sau một khoảng dừng ngắn, nhìn chằm chằm vào nhau, tất cả chúng tôi đều cười nhẹ.

"Hahaha."

"Hahaha."

Cười khúc khích cùng với họ, rồi tôi ngừng cười và nghiêm túc nói.

"Hahaha...tôi không đùa đâu."

Tôi nói thật đấy.

Có thể lúc đầu tôi đùa thật, nhưng càng nghĩ về điều đó, tôi càng muốn chuyển lớp. Lớp của họ không khác gì thiên đường trong mắt tôi cả.

Mặc dù bây giờ tôi đã chăm sóc cho Arnold và một vài thằng nhóc phiền phức khác, nhưng tôi vẫn bị phớt lờ và bị xúc phạm hết lần này đến lần khác.

Và đúng như họ đã nói. Hầu hết mọi người trong lớp tôi đều là thành viên của một gia đình có thế lực khủng, hoặc có cha mẹ là những nhân vật quan trọng tầm cỡ.

Nếu tôi muốn đối phó với họ, tôi phải cực kỳ kỹ lưỡng. Tôi không thể cứ thế mà kiếm chuyện với bất cứ ai tôi muốn.

Đặc biệt là khi xem xét thực tế là bây giờ tôi có một gia đình phải chăm sóc, bọn họ có thể nhắm vào gia đình tôi bất cứ lúc nào mà tôi không hề hay biết.

Điều này đã được chứng minh sau sự cố với nữ chúa quỷ.

Mọi hành động đều sẽ có hậu quả, và trừ khi tôi tiêu diệt triệt để kẻ thù của mình cho đến khi tôi chắc chắn rằng chúng sẽ không thể trả thù tôi, tôi sẽ không làm càn.

Do đó, lớp học của họ nghe giống như thiên đường đối với tôi. Một nơi mà tôi không phải suy nghĩ quá nhiều về nước đi của mình.

Nhìn tôi với ánh mắt thương hại, Leo cố gắng an ủi tôi.

"Tôi thông cảm với cậu, nhưng chỉ được chuyển lớp vào đầu năm, nên chúc cậu may mắn vào năm tới".

Ngả người ra sau trên ghế sofa, một nụ cười cay đắng xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi tôi nói một cách mỉa mai.

"Ha ha, giá như tôi may mắn như vậy..."

Cậu ấy không sai.

Mỗi năm, chúng tôi được phân vào những lớp học khác nhau, vì vậy có lẽ năm sau tôi sẽ gặp may mắn. Nhưng xem xét vận may của tôi cho đến nay... tôi chỉ có thể bất lực thở dài.

-Đinh! -Đong!

Khi tôi đang trò chuyện vui vẻ với Leo và Ram, đột nhiên chuông cửa lại reo. Quay về phía cửa, tôi nhìn Leo và Ram một lúc trước khi nói.

"Hửm? Thêm hàng xóm khác nữa à?"

Nghiêm túc nhìn nhau, khuôn mặt của Ram và Leo bỗng dưng trở nên căng thẳng. Sau đó, nắm lấy tay áo tôi, Leo cẩn thận nói.

"Ren...cẩn thận đấy."

Nhướng mày nhìn kỹ bọn họ, tôi chậm rãi hỏi.

"Cẩn thận chuyện gì?"

Nhìn nhau, sau một lúc ngập ngừng, Leo lặng lẽ nói.

“Chúng tôi đã định nói với cậu điều này sau, nhưng thực ra, tòa nhà này không yên bình như vẻ ngoài đâu."

Nhíu mày, tôi đột nhiên có một cảm giác đáng ngại

"Không yên bình như vẻ ngoài ư?”

Gật đầu, Leo và Ram nhìn về phía cửa với một chút sợ hãi.

"...Ừ."

Nhận thấy hành vi kỳ quặc của Leo và Ram, vẻ cau có trên mặt tôi càng sâu hơn. Nếu nói tôi bất ngờ vì tiết lộ này thì đó là nói dối.

Qua kinh nghiệm của tôi, tôi đã phần nào đoán ra có chuyện gì đang diễn ra trong toà nhà này rồi.

Mặc dù tôi không biết nhiều về nơi này, nhưng có vẻ như có một hệ thống phân cấp xã hội ở đây mà tôi chưa hiểu rõ.

Dù ai đang ở cửa, chắc chắn là người mà tôi không nên đụng chạm.

-Đinh! -Đong!

"Tới đây!"

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tôi nhìn về phía Ram và Leo trước khi đi về phía cửa.

'...Mình sẽ phải quan sát kỹ trước rồi mới hành động'.

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.