Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn nhà [1]

Phiên bản Dịch · 2296 chữ

-Ziiiiiiiip!

"Hápp..."

Thở ra, tôi đặt tay lên eo và gật đầu hài lòng.

Sau chuyến đi nhỏ đến trụ sở của nhóm lính đánh thuê của mình, tôi nhanh chóng quay trở lại học viện Lock.

Có một lý do để tôi làm vậy... vì hôm nay tôi cuối cùng đã rời khỏi ký túc xá của mình và chuyển đến một nơi tốt hơn.

Tòa nhà Manticore.

...một phiên bản nâng cấp đáng kể so với tòa nhà mà tôi hiện đang ở. Không cần phải chỉ ra lý do tại sao tòa nhà Manticore tốt hơn vì sau tất cả, tôi sẽ có phòng tập của riêng mình như cũng như một quản gia cá nhân. Chỉ riêng hai điều đó đã cho thấy nơi này tốt hơn nhiều như thế nào.

Tuy nhiên, nếu tôi có khiếu nại gì thì đó sẽ là về giá cả. Dù các bạn có tin hay không, tôi đã phải trả khoảng 100.000 U tiền thuê hàng tháng...ừ.

Rất đắt đỏ, vì điều đó có nghĩa là về cơ bản tôi sẽ phải trả 1.200.000 triệu U tiền thuê hàng năm.

Đắt... nhưng xắt ra miếng.

Với việc có phòng tập riêng, tôi không còn phải lo về việc kìm sức khi tập nữa. Cuối cùng thì tôi cũng có thể dốc toàn lực và luyện tập mà không cần lo lắng về việc người khác sẽ phát hiện ra bí mật của mình.

...và vâng, mặc dù tôi có thể chuyển đến tòa nhà Hydra, tòa nhà thậm chí còn tốt hơn tòa nhà Manticore, nhưng tôi kiên quyết phản đối ý tưởng đó.

Quá đắt đỏ và đầy rẫy mấy thằng công tử bột trẻ trâu. Có cứt mà tôi chịu được đám loi choi đấy.

Bên cạnh đó, lý do chính khiến tôi chuyển đến tòa nhà Manticore thay vì tòa nhà Hydra là vì có Ava đã ở đây.

Với việc cô ấy ở cùng tòa nhà với tôi, tôi có nhiều cơ hội hơn để tương tác với cô ấy.

Ít nhất thì tôi muốn tương tác với cô ấy một cách tự nhiên hơn là tiếp cận cô ấy một cách đáng sợ trong lớp. Như thế thì sẽ trông rất đáng ngờ.

Tóm lại, hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.

"Được rồi."

-Vuuuam!

Chạm vào vòng tay của tôi một lần, tất cả các gói hàng trước mặt tôi biến mất.

"Xem nào, mình còn thiếu gì nữa không nhỉ?"

Sau khi chắc chắn rằng tôi đã lấy mọi gói hàng trước mặt, bước ra ngoài ký túc xá, tôi nhìn thoáng qua bên trong phòng và kiểm tra xem mình có bỏ sót thứ gì không.

Sau một vài phút, chắc chắn rằng không quên thứ gì, tôi bất chợt nhớ lại khoảng thời gian tôi đã sống ở nơi này.

Mặc dù bốn tháng tôi ở ký túc xá này khá ngắn ngủi, nhưng tôi không thể nói rằng tôi ghét nơi này được.

Nếu mà ở đây mà có cơ sở huấn luyện dành riêng cho mỗi cá nhân, tôi đã chọn ở lại đây hơn là chuyển đi. Rốt cuộc, tôi thà tiết kiệm tiền còn hơn. Nhưng hoàn cảnh bắt buộc, và tôi thực sự cần phòng tập riêng của mình, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chuyển nhà.

"haa.."

Thở dài một hơi rồi liếc nhìn vết chém dài trên bức tường bên phải, khóe miệng tôi không khỏi co giật. Sau đó, tắt đèn, tôi đóng cửa phòng và rời đi.

-Lạch cạch!

Gì? Ai biết gì đâu? Vết chém đó không liên quan gì đến tôi hết...

...

"Tên và thẻ sinh viên."

Đến quầy lễ tân của tòa nhà Manticore, tôi ngay lập tức được chào đón bởi một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nghiêm nghị.

Người đàn ông trung niên trước mặt tôi có khuôn mặt hơi dài, chiếc mũi dẹp và đôi môi dày. Mái tóc nâu nhạt của ông được chải chuốt cẩn thận vuốt sang một bên để trông gọn gàng hơn, tuy nhiên, đôi mắt rũ xuống có quầng đen bên dưới đã cho thấy ông ấy trông như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhìn chằm chằm vào nhân viên tiếp tân trước mặt, tôi không khỏi cảm thấy thương hại cho ông. Đặc biệt là vì một đặc điểm đáng chú ý khác khác, đó chính là mái tóc màu nâu đang có dấu hiệu thưa thớt dần.

...có vẻ như ông ấy đang thực sự có một khoảng thời gian tồi tệ ở đây.

"Đây, tôi tên Ren."

Làm theo yêu cầu của ông ấy, tôi đưa cho ông thẻ sinh viên của mình và nói cho ông ấy biết tên của tôi.

"Hừm... cảm ơn."

Không thèm nhìn tôi, người đàn ông trung niên uể oải cầm lấy tấm thẻ của tôi. Vài phút sau khi lấy thẻ của tôi, sau khi kiểm tra thông tin thẻ và soạn thảo một vài thứ trên giấy, người đàn ông trung niên liếc nhìn tôi một cái trước khi ngáp dài.

"Huuuuuammm...tất cả các quy tắc và nội dung sẽ sớm được gửi đến điện thoại của cậu, vì vậy nếu cậu có bất kỳ thắc mắc nào, hãy xem qua đó."

Sau đó, lấy ra một tấm thiệp màu tím từ một trong những ngăn kéo của bàn làm việc, ông ấy nhanh chóng đưa nó cho tôi trước khi nhắm mắt và khoanh tay lại.

Nhìn chằm chằm vào người đàn ông, miệng tôi khẽ co giật và tôi chỉ lắc đầu bất lực trước hành vi của ông ta.

"...cảm ơn nhé."

Quay người lại, tôi nhìn vào tấm thẻ trên tay và thấy một con số [906] được khắc trên đó. Sau đó, tôi nhanh chóng đi về phía thang máy.

Khi đi dọc hành lang của tòa nhà, tôi rất ấn tượng bởi thiết kế nội thật của tòa nhà. Đặc biệt là các bóng đèn khi hành lang tôi đang đi được thắp sáng bằng thứ ánh sáng dịu nhẹ và dễ chịu, như thể đó là ánh nắng mặt trời với tông màu phấn nhẹ nhàng.

Sàn nhà được làm bằng đá cẩm thạch và một tấm thảm dài màu đỏ bao phủ hầu hết vỉa hè dẫn thẳng đến khu vực thang máy.

Vì vậy, đi theo thảm đỏ, đến trước thang máy, tôi nhanh chóng bấm nút và kiên nhẫn chờ thang máy đi xuống.

"hừ hừ. . ."

Hít một hơi thật sâu, sau khi đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, tôi nghĩ lại sự việc với Angelica.

Sau khi cân nhắc một lúc, tôi nhận ra rằng mình đã quá kiêu ngạo và vô tư. Những hành động mà tôi thực hiện đã dẫn đến việc ai đó đang nhắm vào tôi... dừng suy nghĩ của tôi ở đó, tôi cau mày sâu khi tôi chợt nghĩ đến đến việc bọn chúng cũng có thể nhắm vào cha mẹ tôi...

Nếu kẻ nhắm đến tôi và cũng nhắm vào bố mẹ tôi, tôi sẽ không biết mình sẽ làm gì vào lúc đó.

Liệu Ren cũ đã chiếm lấy cơ thể tôi và làm điều gì đó liều lĩnh như vậy, hay tôi mới chính là người đã liều lĩnh như thế? Tôi không chắc... nhưng tôi không háo hức muốn tìm ra câu trả lời.

May mắn thay, vì kẻ nhắm vào tôi có vẻ như là một ác quỷ, nên chúng đã không động đến bố mẹ tôi vì chúng sớm nhận ra rằng họ chịu lời nguyền từ một con quỷ khác... và việc giết một người vốn đã là mục tiêu của một con quỷ khác là điều cấm kỳ đối với lũ quỷ, vì điều đó có nghĩa là chúng đang ăn cắp thức ăn của kẻ khác và công khai tuyên chiến với họ... và may mắn thay, nhờ điều này nên bố mẹ tôi hiện vẫn bình an vô sự.

Trong cái rủi có cái may quả đúng thật. Ý tôi là, chính thứ lời nguyền chết tiệt đó đã cứu mạng họ.

...tuy nhiên, nếu kẻ thù của tôi không phải là quỷ, mà là con người thì sao? Nếu vậy thì điều gì sẽ xảy ra?

Tôi đã quá ngây thơ, và ngu dốt.

Tôi cần suy nghĩ sâu hơn về mọi hành động của mình kể từ giờ trở đi. Đưa ra các biện pháp đối phó cho mọi thứ... đó là lý do tại sao việc thành lập nhóm lính đánh thuê này là điều bắt buộc phải làm.

Chỉ khi tôi có sức mạnh thực sự thì tôi mới không cần phải lo lắng về những điều như vậy... Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn bây giờ.

-Đinh!

Kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình là tiếng chuông lớn phát ra từ thang máy. Bước vào thang máy, không chần chừ, tôi nhanh chóng nhấn nút lên tầng chín.

Tòa nhà Manticore có mười lăm tầng, và tầng hiện tại mà tôi đang hướng tới là tầng 9, nơi có phòng của tôi, 906.

Nhớ ra điều gì đó, tôi nhanh chóng rút điện thoại ra và kiểm tra thông báo của mình.

"Hmmm..."

Nhấn vào điện thoại của mình, tôi nhanh chóng xem qua hộp thư đến của mình trước khi nhấp vào một email nhất định có tệp đính kèm trên đó. Mở tập tin ra, tôi nhanh chóng bắt đầu đọc qua nội dung.

"Hmm, tóm lại, quản gia sẽ chỉ định cho mình sau một tháng sau khi mình chọn từ danh sách trong này à? Để xem còn gì nữa... một chế độ ăn kiêng cá nhân cũng sẽ bày cho mình?"

Khi đọc qua nội dung trong tệp đính kèm email, tôi bắt đầu ngày càng hài lòng hơn với quyết định của mình.

...Lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn. Với tất cả những lợi ích và dịch vụ mà tôi được cung cấp, tôi có cảm giác như đang ở trong một khách sạn năm sao vậy.

Thật là tuyệt.

-Đinh!

Ra khỏi thang máy, trước mặt tôi là một hành lang nhỏ chia làm hai bên trái và phải. Kiểm tra điện thoại, tôi rẽ phải và sau khi đi qua một vài cánh cửa, tôi nhanh chóng nhìn thấy một cánh cửa có số [906] hiển thị ở bên cạnh.

Không do dự, tôi quẹt thẻ vào cửa. Ngay sau đó, khi tay nắm cửa chuyển sang màu xanh lục, tôi mở cửa phòng mình.

-Click!

Bước vào phòng, tôi ngay lập tức choáng váng bởi nội thất trong đó. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một cửa sổ lớn bên trong phòng khách chiếu sáng toàn bộ nơi này. Sau đó, tôi nhìn vào tất cả các đồ trang trí xung quanh nơi này, từ những chiếc ghế sofa trắng sạch sẽ đến căn bếp cá nhân được trang bị đủ loại đồ dùng.

So với ký túc xá trước đây của tôi, tôi có cảm giác như chuyển từ khu ổ chuột đến thành phố chính.

Một sự khác biệt quá lớn.

Rẽ phải từ phòng khách, tôi nhanh chóng nhìn thấy phòng ngủ với một chiếc giường lớn màu trắng ở giữa. Có một vài đồ trang trí khác ở nơi này, tuy nhiên, đó không phải là thứ thu hút tôi...không, thực ra thứ cuốn hút tôi nhất là một cánh cửa ở bên cạnh phòng ngủ.

Không do dự, tôi ngay lập tức tiến về phía cửa và mở nó ra. Thứ duy nhất khiến tôi quan tâm vào lúc này.

-Click!

Vừa mở cửa, tôi lập tức cảm thấy không khí mát lạnh lướt qua quần áo. Sau đó, nhìn vào căn phòng, một vẻ kinh ngạc xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

"Fuuu...đây rồi, lý do chính mà mình chuyển đến đây."

Một căn phòng rộng lớn gấp đôi phòng khách xuất hiện trước mặt tôi. Ở phía bên phải của căn phòng, nhiều loại thiết bị khác nhau, từ tạ, giá tập squat và tất cả các loại thiết bị tập gym khác trước mặt tôi. Hơn nữa, tất cả chúng dường như được tạo ra bởi công nghệ tối tân vì những quả tạ lớn nhất, nặng tận 500kg, chỉ có kích thước bằng một chai nước thôi. Rất nhỏ và gọn.

Bên cạnh đó, ở phía bên trái của căn phòng, không có thiết bị hay bất cứ thứ gì cả. Tuy nhiên, vỉa và các mặt của bức tường được làm bằng vật liệu đặc biệt có khả năng hấp thụ chấn động.

Về cơ bản, khu vực đó là nơi mà tôi có thể yên tâm rèn luyện kiếm thuật của mình mà không lo để lại vết chém dài trên tường như trước đây. Khi tôi nhìn vào phòng tập, một nụ cười toe toét hài lòng xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

"Ahhhh...càng ở đây, mình càng nhận ra mình đáng ra nên làm điều này sớm hơn. Bây giờ không ai làm phiền mình trong quá trình luyện tập nên mình sẽ không cần phải kiềm chế mà có thể dốc toàn sức được rồi!

-Đinh! -Đồng!

Ngay khi tôi đang vui vẻ chiêm ngưỡng phòng tập mới của mình, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Sửng sốt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một cái cau mày thoáng hiện trên mặt tôi.

"Hmm... ai thế nhỉ?"

Tôi không nhớ là mình có quen biết gì ai ở đây? Vậy đó có thể là ai nhỉ?

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.