Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn nhà [3]

Phiên bản Dịch · 3427 chữ

"Xin lỗi vì sự chậm trễ."

-Swoooosh!

Mở cửa và gãi đầu, ở phía bên kia cánh cửa, tôi thấy ba người đang đứng thẳng lưng. Ngay khi tôi mở cửa, một luồng aura áp đảo tràn vào, tạo ra một luồng không khí mạnh mẽ khiến tôi liên tưởng đến một cơn bão.

Cảm nhận luồng không khí lướt qua mình khi quần áo của tôi bay nhẹ, tôi cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên môi khi nhìn những người trước mặt.

Nhìn kỹ hơn, có ba người trước cửa.

Ba người họ trông đều ở độ tuổi đôi mươi, tuy nhiên, xét về việc họ đều mặc đồng phục Lock, thì chắc chưa tới mức đó.

Xếp hạng của họ dường như nằm trong hạng , với người yếu nhất là . Mỗi người đều mặc đồng phục màu xanh lá cây cho thấy họ đang học năm thứ hai và người dẫn đầu, người mạnh nhất trong số họ, tôi có thể cảm thấy thứ hạng của anh ta vào khoảng

Lý do tôi biết điều này là vì họ không ngại giải phóng áp lực áp bức của mình. Ý định của họ rất rõ ràng: Đe dọa tôi.

...Well, thì đáng ra là để khiến tôi phải sợ, nhưng nó thực sự không có tác dụng gì với tôi vào lúc này. Tuy nhiên, tôi giả vờ nhăn mặt trước áp lực của họ.

"kkhh... ai thế?"

'Quan sát kỹ trước khi hành động.'

Thấy phản ứng của tôi, bọn họ vẫn giữ áp lực trong vài giây trước khi thu hồi sức mạnh lại, và thanh niên đi đầu nhìn tôi và nói với giọng trang nghiêm. "Cậu chắc hẳn là người mới chuyển đến sao?"

Giả vờ khó thở, tôi chậm rãi gật đầu và đáp lại. "Huff...huff...Đúng vậy."

Khi trả lời họ, tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân. Mặc dù cách họ nói chuyện và hành xử khiến tôi khó chịu, nhưng tôi phải kìm nén cho đến khi biết được ai là người chống lưng cho họ.

Rất có thể họ là người mà tôi có lẽ không nên xúc phạm vào lúc này.

Sau khi gã ta đã thể hiện 'sự thống trị' của mình đối với tôi, thanh niên dẫn đầu thoáng liếc nhìn hai tay sai phía sau trước khi quay lại nhìn tôi và nói.

"Tôi tên là Noah Riley, một học viên sống trong tòa nhà này. Hiện tại, tôi đang tập hợp tất cả những người trong tòa nhà này cho cuộc họp cuối tuần như thường lệ. Thấy cậu đang ở đây, cậu cũng nên đến đó và giới thiệu bản thân đi."

"Yên tâm đi, cậu ta chỉ là muốn tìm hiểu rõ về cậu, và giúp cậu nhanh chóng thích ứng nơi này thôi..." Noah thản nhiên nói.

Mặc dù gã ta tuyên bố rằng gã ta đang mời, nhưng giọng điệu của gã ta thì lại giống với ép buộc hơn.

Có vẻ như điều gì đó khó chịu sắp xảy ra.

Hách dịch xông vào phòng tôi mà không xin phép, Noah và đám tay sai của hắn liếc nhìn quanh phòng trước khi nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt khi nhìn thấy hai người trong phòng.

Chuyển sự chú ý của mình về phía họ, khoanh tay, Noah khịt mũi nói.

"hmph, có vẻ như Leo và Ram cũng ở đây, tuyệt vời, các cậu cũng phải đi với chúng tôi."

Âm thầm nắm chặt tay dưới lớp quần áo, Leo và Ram đều mỉm cười với Noah và đứng dậy.

"...Vâng."

"Đã hiểu."

Gật đầu hài lòng, Noah bình tĩnh nhìn Leo và Ram rời khỏi phòng với cái đầu cúi gầm xuống. Sau đó, hướng sự chú ý về phía tôi, gã ta nói.

"Nhanh lên vì chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu."

"Được rồi…"

Quan sát từ bên cạnh, tôi bình tĩnh quan sát mọi người có mặt trong phòng. Qua cái cách mà bộ ba khinh thường Leo và Ram, và cả cách mà cả hai đều không hề tỏ ra chút phản kháng nào.

Mặc dù tôi rất muốn giúp họ, vì họ là những người đầu tiên tôi thực sự cảm thấy thân thiết trong học viện này... Nhưng giờ không phải lúc.

...Theo tôi thấy, có vẻ như người chống lưng cho bộ ba này đều có quyền lực rất lớn. Bảo sao đám lâu la này rất tự tin và cao ngào. Qua giọng điệu và cách nói chuyện, có vẻ như họ nắm quyền nơi này ... tình hình này thực sự có thể trở nên rắc rối.

Sau khi chắc chắn rằng Leo và Ram đã đi ra ngoài, nhìn tôi, huých đầu vào tôi, Noah lạnh lùng nói.

"Đi lẹ đi."

Mỉm cười thân thiện, tôi gật đầu.

"Được rồi."

"...lựa chọn tốt đấy."

Thấy tôi gật đầu, Noah quay người bỏ đi.

Gật đầu với hai đàn em của mình, Noah trực tiếp rẽ phải và đi qua hành lang dài dường như kéo dài vô tận.

Khi tôi nhìn Noah và những người còn lại từ phía sau, trong giây lát mắt tôi nheo lại. Sau đó, một nụ cười thân thiện xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi tôi đóng cánh cửa lại sau lưng.

-Lạch cạch!

‘Mình thực sự tò mò không biết người cầm đầu đám bọn này là ai đây..."

...

Lên thang máy và đi hết tầng mười lăm, chúng tôi nhanh chóng đến trước một cánh cửa gỗ lớn được trang trí bằng những hoa văn dát vàng ròng tinh xảo.

Chỉnh thẳng lưng và mặc quần áo, Noah và hai đàn em của mình cẩn thận sửa sang quần áo cho chỉnh tề.

Quay đầu sang một bên, tôi nhanh chóng nhận ra Leo và Ram cũng khẽ rùng mình khi họ cúi đầu xuống. Quan sát mọi người xung quanh, tôi ghi nhớ cẩn thận hành vi của mọi người trong tâm trí mình.

Điều này là để tôi biết chút ít về người mà tôi sắp gặp.

"Được rồi."

Sau khi chắc chắn rằng bọn họ đều trông tươm tất và chỉnh tề, chỉnh sửa lại mái tóc của mình, Noah cẩn thận gõ cánh cửa lớn.

-Knock! -Knock!

Sau đó, vài giây sau khi Noah gõ cửa, mở cửa là một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục quản gia.

Với mái tóc đen được chải gọn gàng sang một bên và mặc bộ đồ quản gia bảnh bao, chàng trai trẻ trông chừng ngoài hai mươi tuổi ra đón chúng tôi ở cửa. Đưa tay về phía trước và mỉm cười, người quản gia nói.

"Xin mời vào."

"Cảm ơn, Chris.”

Gật đầu về phía người quản gia tên là Chris, Noah bước vào phòng, theo sau là hai tên đàn em của gã ta. Ngay sau đó, theo sự dẫn dắt của Noah, Leo, Ram và tôi cũng bước vào phòng.

Khi tôi bước vào phòng khách của căn hộ này, tôi ngay lập tức không nói nên lời bởi độ hoành tráng của nơi này. Với sự pha trộn của màu sắc rực rỡ phù hợp với căn phòng được trang trí đẹp mắt, sự sắp xếp của đồ nội thất và cây cối, đã làm cho phòng khách hiện đại và đa chức năng này trở nên sống động và sang chảnh.

Những bức tường trắng tinh tươm và sàn gỗ tối màu trông giống như một bức tranh trống càng trở nên nổi bật hơn bởi màu sắc tinh tế trên đồ nội thất và các phụ kiện với cây xanh đặt hai bên.

Tuyệt vời nhất là cái cửa sổ lớn ở cuối phòng cho phép ánh sáng từ mặt trời chiếu sáng cả căn phòng, tạo ra luồng ánh sáng rực rỡ làm ấm sắc màu của căn phòng. Dường như còn có tầng hai vì bên hông căn hộ là một cầu thang gỗ.

Trong khi tôi đang chiêm ngưỡng căn phòng này, tôi bất chợt nghĩ lại căn phòng mới của mình. Căn hộ áp mái này hoàn toàn tốt hơn rất nhiều so với căn phòng mà tôi mới chuyển đến, tuy nhiên, tôi không hề ghen tị chút nào.

Rốt cuộc, nghĩ về giá thuê hàng tháng của nơi này thôi đã khiến nơi này không còn hấp dẫn trong mắt tôi nữa rồi.

"'Ah, Noah, đây là những người cuối cùng rồi sao?"

Khi tôi vừa ngắm xong, rảo bước về phía trước là một thanh niên mặc vest xám và áo phông trắng tiến lại chào chúng tôi.

"Vâng."

Khẽ kéo chiếc áo khoác màu xám về phía trước, chàng trai nhướn mày khi thấy tôi đứng bên cạnh Leo và Ram.

"Ồ? Có vẻ như chúng ta có người mới ở đây."

Gật đầu, Noah bình tĩnh giới thiệu tôi với chàng trai trẻ đó.

"Vâng, cậu ta là học sinh mới đến hôm nay. Tên cậu ta là Ren."

Khi Noah đang giới thiệu tôi, tôi quan sát thanh niên bên cạnh gã ta từ đầu đến chân.

Bên cạnh căn hộ trông như penthouse, có một lý do khác mà tôi có thể nói rằng anh ta xuất thân từ một gia đình danh giá, đó là quần áo của anh ta dường như được tạo ra bởi những nhà thiết kế thời trang hàng đầu.

Khuôn mặt của anh ta khá điển trai vì làn da dường như không có mụn hay khuyết điểm nào. Đặc điểm đáng chú ý nhất của chàng trai trẻ là cặp lông mày giống như lưỡi kiếm khiến anh ta trông sắc sảo và uy nghiêm hơn.

Khi tôi đang quan sát anh ta, người thanh niên đó cũng đang quan sát tôi tương tự.

Ngay sau đó, sau khi quan sát tôi trong vài giây, mỉm cười, chàng trai trẻ nhìn vào Noah.

Sau đó, sau khi thấy Noah gật đầu, người thanh niên nở nụ cười rạng rỡ.

"Vậy đây là học sinh mới sao? Tuyệt vời."

Đưa tay về phía trước, trên môi nở nụ cười thân thiện, người thanh niên nhìn tôi và nói:

“Chào mừng đến với tòa nhà Manticore, anh tên là Gerrard Lim, và hiện đang học năm thứ ba tại Lock."

Mỉm cười tương tự, đưa tay về phía anh ta, tôi bắt tay anh ta và tự giới thiệu.

"..vâng, rất vui được gặp anh. Tên tôi là Ren."

"Haha, tuyệt, tuyệt."

Bắt tay trong vài giây, tôi nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn khi một tia lạnh lùng ánh lên trong mắt Gerrard và áp lực xung quanh anh ta bùng phát lên.

"kh...."

Ngạc nhiên, tôi ngay lập tức nhận ra những gì gã này đang làm và tôi ngay lập tức áp dụng kỹ năng diễn suất thần sầu của mình.

-Bịch

Quỳ một gối xuống đất, tôi 'sợ hãi' nhìn lên Gerrard. Tay tôi run lên ngay sau đó...

"Kh... chuyện gì vậy?"

Vài giây sau, nhìn thấy tôi đang kinh ngạc cùng sợ hãi, buông tay ra, Gerrard cười thành tiếng đỡ tôi đứng dậy.

"Hahah, anh chỉ đùa thôi mà, không cần phải nhìn anh như vậy đâu."

Vỗ nhẹ vào lưng tôi, gã cùng với những người khác cười phá lên.

"Hahah, đùa vui đó".

"Hahah, vui thật".

Đứng dậy, tôi gật đầu với Gerrard, cảm ơn gã đã đỡ tôi dậy.

"C-cảm ơn..."

Hạng .

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà gã ta thể hiện sức mạnh của mình, tôi nhận thấy rằng sức mạnh của gã ta chỉ là hạng . Mạnh hơn tôi một chút.

Nhưng cũng không thành vấn đề. Tất cả những gì tôi cần là một vài giây và đầu gã ta sẽ lăn lông lốc trên sàn.

"Haha, xin lỗi về trò đùa đó của tôi. Đây, tại sao cậu không tham gia cùng những người khác đi."

Chỉ sau khi đứng lên thì tôi mới phát hiện ra một đám đông sinh viên đang đứng trên tầng hai của căn hộ. Có vẻ như Leo và Ram, những người đã ở cùng tôi lúc trước đều đã được hộ tống lên lầu lúc nãy.

"V-âng.”

Gật đầu, tôi giả vờ vẫn còn run rẩy sau vụ việc và chậm rãi lên lầu. Chậm rãi đi lên lầu, từ khóe mắt, tôi nhìn thấy Gerrard gật đầu hài lòng với Noah và những người khác.

Nhìn thấy họ từ đằng xa, khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.

Đợi đi… cứ đợi đi, rồi tôi sẽ chơi anh một vố thậm chí còn hay hơn. Một vố mà cả đời anh sẽ không bao giờ quên."

Đi lên cầu thang, tôi nhập bọn với những học sinh còn lại đang tập trung trong phòng. Tôi nhanh chóng nhận ra Ram và Leo đang đứng lặng lẽ trong góc. Không do dự, tôi vào đứng cùng họ.

Tiến về phía họ, ngay khi họ nhận thấy sự hiện diện của tôi, tôi thấy cả hai đều lặng lẽ tiến về phía tôi để kiểm tra xem tôi có ổn không.

"Này... chúng tôi đã thấy những gì vừa xảy ra, cậu ổn chứ?"

"Cậu có sao không?"

Mỉm cười, tôi lắc đầu và trấn an họ.

"Haha, không có gì phải lo lắng. Tôi không sao."

Tôi không hề nói dối.

Mặc dù cấp bậc của Gerrard thực sự cao hơn tôi, nhưng áp lực của gã ta thực sự chẳng ảnh hưởng nhiều đến tôi. Nhìn chằm chằm vào Leo và Ram, tôi bắt đầu thăm dò.

"Phải rồi, người tên Gerrard Lim này... tại sao mọi người xung quanh lại sợ gã ta đến như vậy? Không phải gã chỉ là hạng thôi sao? Mặc dù đó thực sự là một thứ hạng ấn tượng...đối với năm thứ ba thôi thì, mhh, tôi nên nói thế nào đây, thiếu-"

Ngay khi tôi sắp kết thúc câu nói của mình, thật ngạc nhiên, tôi thấy cả Leo và Ram đều đặt tay lên miệng tôi khi họ cố ngăn tôi nói thêm nữa. Vẻ hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt họ.

"'Suỵt, cậu muốn chết sớm sao?"

Sửng sốt, tôi nhìn họ trong bối rối và hỏi.

"...Sao thế?"

Lặng lẽ liếc nhìn sang trái và phải để chắc chắn rằng không có ai chú ý đến chúng tôi, hạ thấp giọng, Leo chậm rãi thì thầm gần như không ai có thể nghe thấy.

"Đừng bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến tài năng của anh ta nữa, nếu không cậu sẽ phải gặp rắc rối lớn đấy."

"...rắc rối lớn?"

Gật đầu, Leo trịnh trọng nhìn tôi và một tia sợ hãi lướt qua mắt cậu ấy. Bằng một giọng thậm chí còn trầm hơn, cậu lặng lẽ nói.

"Có lần một học sinh mắc lỗi tương tự như cậu, khi cậu ta chế nhạo thứ hạng của Gerrard... Cậu có biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không?"

Tôi lắc đầu, hỏi.

"Chuyện gì xảy ra?"

Khẽ cắn môi, cậu ta nhích đầu lại gần hơn.

Leo lặng lẽ nói.

"...ba tuần sau vụ việc đó, nhân viên trong Lock đã tìm thấy cậu ta chết trong chính căn hộ của mình với một lá thư tuyệt mệnh được viết ngay ngắn ở góc bàn."

Mở to mắt, tôi kinh ngạc nhìn Leo.

"Một bức thư tuyệt mệnh?"

Gật đầu, không hề bối rối trước vẻ mặt sửng sốt của tôi, Leo tiếp tục.

“Phải, và điều kỳ lạ là mặc dù mọi người đều biết Gerrard là người chịu trách nhiệm cho vụ đó, nhưng vì nhà trường và chính quyền không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy đây là một vụ giết người, nên vụ án được coi là một vụ tự sát điển hình... Tuy nhiên, lý do tại sao mọi người đều biết rằng chính gã ta đã làm điều đó... là bởi vì ngay sau đó, gia đình của học sinh đó cũng chết bởi một loạt các tai nạn kỳ lạ từ đụng xe và ngừng tim... tất cả mọi người đều chết hết."

"huuu..."

Nghe Leo kể lại những gì Gerrard đã làm, tôi không khỏi thở hắt ra.

...ngay cả gia đình cũng là mục tiêu.

Cảm ơn chúa tôi đã không hành động hấp tấp, nếu không mọi thứ có thể trở nên nghiêm trọng.

Gãi đầu mũi, bằng một giọng trang trọng, Leo nói.

"...hãy tin tôi khi tôi nói với cậu điều này, nhưng Gerrard là một tên điên... Có điều gì đó không ổn trong đầu anh ta, và khiêu khích anh ta chẳng khác nào tự mình đòi chết."

Nghe Leo nói, cái cau mày trên mặt tôi càng sâu hơn khi tôi không thể không khẽ lầm bầm.

"... tên điên tâm thần."

Công khai giết học sinh chỉ vì họ chế giễu tài năng của gã ta thôi á? Hơn nữa, cả cha mẹ của họ cũng bị liên luỵ nữa? Gã này không thể cứu được nữa rồi.

Đầu óc Gerrard không bình thường... và mọi người trong căn phòng này đều hiểu sự thật đó. Có lẽ đây là lý do tại sao mọi người rất sợ gã ta.

Thấy tôi đã hiểu, thở phào nhẹ nhõm, Leo nói thêm.

"Ừ, vì vậy xin đừng bao giờ đề cập đến những gì tôi vừa nói với cậu."

Gật đầu, tôi trấn an cậu ấy và chuyển chủ đề

“..được rồi, tôi sẽ cẩn thận, nhưng ai chống lưng cho gã ta? Người đó có quyền lực thế nào? Ý tôi là, để có thể che giấu bằng chứng rõ ràng như vậy… chắc hẳn người đó phải có lai lịch khá lớn.”

Nghe câu hỏi của tôi, cả Leo và Ram đều nhìn tôi lạ lùng. Sau đó, Ram tham gia vào cuộc trò chuyện khi anh ấy hỏi tôi với một chút nghi ngờ trong giọng nói.

"Cậu thật sự không biết à?"

Tôi lắc đầu phủ nhận.

"Không."

Tôi thật sự không biết.

Người này không phải là người xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, cũng không phải là người mà tôi từng viết.

Vì vậy, cũng chẳng lạ gì khi tôi không biết gì về gã ta.

"Cậu thực sự cần phải cập nhật thông tin cho bản thân đi."

Nhìn tôi lạ lùng, hạ giọng xuống, Ram bắt đầu nói.

"...Gerrard Lim là con trai duy nhất của chủ tịch công ty dược phẩm số một W.V. được định giá là có giá trị hơn 100 tỷ U... Kẻ khổng lồ trong số những kẻ khổng lồ, và gần đây công ty đã có sự gia tăng thị phần lớn trong thị trường thuốc."

Tôi nhướn mày lên khi Ram đang nói, đầu tôi nhanh chóng quay sang hướng của cậu ấy khi một từ nào đó thu hút sự chú ý của tôi.

"Cậu vừa nói Tập đoàn dược phẩm W.V. à?"

Gật đầu nghiêm túc, đứng bên cạnh Ram, Leo một lần nữa lên tiếng cảnh báo tôi về hậu quả của việc chọc tức Gerrard.

"Đúng, vì vậy hãy cẩn thận hơn và cố gắng hết sức để không..."

Tuy nhiên, trái với mong muốn của Leo, khi cậu ấy cố gắng giảng dạy cho tôi, lời nói của cậu ta truyền từ tai này sang tai kia khi khóe miệng tôi đe dọa sẽ nhếch lên bất cứ lúc nào.

Xoa xoa cằm, tôi không khỏi nhớ lại một chuyện mới xảy ra cách đây không lâu...

'..ra là vậy.'

'Vậy ra Gerrard là con trai chủ tịch tập đoàn dược phẩm W.V. Công ty đầu tiên tôi đặt cược trong hai tháng đầu tiên ở thế giới này... và là công ty chịu trách nhiệm cho cái chết của Tobias Church.

...Chuyện này bắt đầu ngày càng thú vị hơn rồi.

Càng nghĩ, khóe miệng tôi lại vô ý nhếch lên. Cuối cùng, mặc dù tôi đã cố gắng che giấu điều đó, nhưng một nụ cười thật tươi vẫn xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

'Thật là một mẩu tin thú vị.'

Một thông tin quá ư là hấp dẫn.

'Có vẻ như mình sẽ cho hắn ta một vố thật lớn để đời rồi’.

Zi
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.