Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi giữa kỳ [5]

Phiên bản Dịch · 1999 chữ

-Vuuuuam!

Bước một bước vào ngục tối, tôi cảm thấy thế giới xung quanh mình như xoắn hết cả lại.

Đầu tiên, nó bắt đầu từ thị lực của tôi... mọi thứ trở nên tối đen như mực.

Sau đó là đến thính giác của tôi, xúc giác của tôi.... sau đó tất cả các giác quan còn lại của tôi đều biến mất.

Tôi chả cảm thấy gì cả.

Cảm giác như thể tôi chỉ là một hạt bụi nhỏ trôi nổi trong một không gian mênh mông to lớn.

Tôi nhanh chóng cảm nhận về thời gian.

Cảm giác như tôi đã ở đây rất lâu luôn rồi.

-Vuuuuam!

"Phìuuuuu....."

Cuối cùng, sau một khoảng thời gian không xác định được, nghe thấy lại tiếng thở yếu ớt của mình, tôi biết rằng các giác quan của mình đã bình thường trở lại.

Bởi vì tôi đã từng trải qua tình huống này trước đây, hồi còn ở ngục tối trong chợ đen, nên tôi phần nào có thể thích nghi với sự thay đổi này.

Và không như lần trước, lần này tôi không nôn nữa.

Mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở trong một môi trường ẩm ướt và tối tăm.

Ngay lập tức, một mùi đá granit nặng nề xộc vào mũi tôi. Ngay sau đó, một luồng gió ẩm ướt lạnh lẽo thổi qua da tôi.

Liếc nhìn xung quanh, tôi thấy nhiều học sinh đang nhăn mặt và ôm bụng, cố gắng hết sức để không nôn vãi ra.

-Blaaargh! -Blaaargh! -Blaaargh!

...ừm, luôn có một số người không thể cầm cự được.

Vì muốn vào ngục tối thì cần phải có giấy phép chứng nhận Anh hùng, nên ngoại trừ một số ít người ra, hầu hết các học sinh ở đây đều chưa bao giờ vào trong ngục tối thực thụ cả. Phản ứng của họ là cũng dễ hiểu thôi.

Đến đứng trước mặt chúng tôi là một sinh viên năm hai với bộ đồng phục Lock màu xanh lá cây. Anh ta nở nụ cười ấm áp với chúng tôi.

Anh ta có mái tóc đen xoăn ngắn xõa nhẹ xuống một bên khuôn mặt, và đôi mắt đen sâu thẳm dường có chút ấm áp càng nhấn mạnh cho mái tóc gọn gàng ấy. Anh ta trông không đặc biệt nổi bật cả, nhưng anh ta trông như là một người hòa nhã, ngay lập tức khiến mọi người có ấn tượng tốt về anh ta.

Khi anh ấy nói, giọng nói trầm nhưng dễ chịu vang lên nhẹ nhàng giú từng học sinh bình tĩnh lại.

"Được rồi, các em, anh sẽ cho các em năm phút để ổn định lại trước khi anh bắt đầu nhé."

Ngay khi anh ta dứt lời, đại đa số học sinh đều bình thường trở lại.

Ngạc nhiên đôi chút, tôi nhìn chằm chằm vào những sinh viên dường như đột nhiên hồi phục sau cơn buồn nôn một cách kỳ diệu. Liếc nhìn không khí xung quanh, tôi nhanh chóng nhận ra một chuyện.

‘Mật độ mana xung quanh chúng ta đã tăng lên rất đáng kể... Hiểu rồi, học sinh năm hai kia chắc hẳn đã vận mana vào giọng nói của mình để tạo ra một hiệu ứng êm dịu và thoải mái để giúp tụi mình...'

Thú vị đấy...

Thanh niên năm hai kia đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.

Có thể tác động đến tâm trạng của người khác chỉ bằng một vài từ đơn giản.

Đáng sợ vãi.

Nếu bọn họ mà là kẻ địch thì toang.

Chỉ với một vài từ, họ có thể thao túng tâm trí của ta. Thử tưởng tượng ta đang trải qua một trận chiến sinh tử, và ta đột nhiên mất khả năng suy nghĩ thấu đáo vì để cảm xúc làm lu mờ lý trí xem...

Như vậy sẽ khiến chúng ta mắc rất nhiều sai lầm chí mạng...Giống như những gì đã xảy ra với Alex khi còn ở Galxicus.

Liếc nhìn anh ta với vẻ thích thú, tôi chợt nghĩ đến việc chiêu mộ anh ta vào nhóm lính đánh thuê của mình.

Mặc dù anh ta chưa bao giờ xuất hiện trong tiểu thuyết bao giờ, nhưng tôi rất ấn tượng bởi sức mạnh của anh ta.

Sức mạnh của anh ấy chắc chắn rất thú vị ...

Là một con tốt, hay một quân cờ quan trọng đây?

Tôi sẽ cần quan sát nhiều hơn.

"Được rồi, bây giờ mọi người đã ổn rồi thì anh sẽ nói ngắn gọn thôi. Tên anh là Benjamin Hor và như các em có thể thấy từ bộ đồng phục của anh, anh là sinh viên năm thứ hai. Anh sẽ giải thích ngắn gọn cho các em một vài điều quan trọng mà các em cần biết để đảm bảo an nguy cho bản thân khi bắt đầu bài kiểm tra, nên hãy chờ anh một phút."

Chỉ về phía bên trái của mình, nơi có một bộ quần áo chiến đấu màu xám nằm trên sàn, Benjamin nói.

"Bên trái của anh đây là một đống quần áo mà các em sẽ cần phải mặc khi băng qua hầm ngục."

"Chúng được trang bị thiết bị theo dõi cũng như cơ chế phòng thủ có thể chịu được những cú đánh đến từ quái vật hạng E ít nhất một lần. Bằng cách này, bọn anh có thể bảo toàn tính mạng của các em trong trường hợp nguy hiểm phát sinh."

Dừng lại và liếc nhìn các sinh viên để chắc chắn rằng tất cả theo kịp những gì anh ấy đã nói, Benjamin mỉm cười.

"Sau khi anh nói xong, các em sẽ có vài giây để thay bộ quần áo chiến đấu đó vào. Hãy đảm bảo phải mặc chúng vì chúng rất quan trọng để giữ an toàn cho mọi người..."

...và như thế, Benjamin đã tóm tắt cho chúng tôi thêm một vài điều nữa.

Thành thật mà nói, sau khi nghe phần đầu tiên, tôi đã gần như ngừng nghe lại. Còn lại chỉ là các quy tắc an toàn thông thường mà tôi đã được thông báo hồi ở trong ngục tối của chợ đen.

Không có gì đặc biệt quan trọng cả.

Sau khi nói chuyện thêm vài phút, mỉm cười, Benjamin liếc nhìn tất cả các học viên và nói.

"...Được rồi, xong xuôi cả rồi đó. Đi thay bộ đồ chiến đấu vào và đợi anh ở vạch xuất phát của ngục tối"

Gật đầu, tôi lấy một bộ vest màu xám và nhanh chóng thay vào.

Rõ ràng là có hai cọc đồ, một bên cho nam và một bên cho nữ. Khi mặc bộ đồ vào, tôi chợt nhớ đến bộ đồ mà tôi phải mặc hồi ở trong lớp học thực tế ảo.

Mặc dù nó không quá chật, nhưng cũng không khấm khá hơn chút nào cả vì tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình trở nên cứng đờ đi.

Ở phía trước của bộ đồ là một số miếng đệm màu đen làm từ vật liệu chống sốc đặc biệt được gắn ở ngực và bụng của bộ đồ, cũng như đầu gối, khuỷu tay và các vùng quan trọng khác của cơ thể.

Chúng được đặt ở những khu vực đó để bảo vệ những khu vực dễ bị tổn thương.

Khi tôi di chuyển với bộ đồ này, mặc dù lúc đầu hơi khó chịu nhưng tôi nhanh chóng làm quen với nó.

Đến vạch xuất phát, tôi khởi động một chút.

-Sầm!

"Hử?"

Khi tôi đang vươn vai, cảm thấy có ai va vào mình, tôi quay lại. Ngay sau đó tôi thấy bóng dáng khổng lồ của Arnold đứng cách chỗ tôi đang đứng vài mét. Liếc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ tột độ, gã ta chậm rãi thốt lên.

"Tốt hơn hết là mày nên cẩn thận bên trong đó đấy...vì không có camera nên không ai có thể biết trước chuyện gì đâu..."

"...Ờm."

Mỉm cười lịch sự, tôi gật đầu và lùi lại vài mét.

Gã vẫn chưa bỏ cuộc à?

Mà thôi kệ.

...Tôi đã nghĩ ra kế hoạch rồi.

Cùng với nhiều ánh mắt chằm chằm khác, tôi đã nhận thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của gã sau khi tôi hoàn thành đánh giá xếp hạng. So với những ánh mắt khác, gã là người duy nhất toát lên nồng nặc mùi sát khí đến vậy.

Tôi nghĩ Jin đã không nói với gã về chuyện gì đã xảy ra ở Hollberg.

Càng tốt.

Suy nghĩ lại, tôi nghĩ những người còn lại cũng giống như Jin, có lẽ cũng nghĩ rằng tôi đáng ra phải được xếp hạng cao hơn.

Tôi đoán cuối cùng họ vẫn nghĩ rằng tôi đang che giấu sức mạnh thật của mình vì giả mạo thứ hạng với quả cầu cũng không hề khó cho lắm.

Có một số cổ vật có thể hạn chế dòng mana, khiến thứ hạng của họ thấp hơn thực tế, tuy nhiên, làm như vậy sẽ mất nhiều thời gian và vô cùng đau đớn, nên hầu hết mọi người đều không làm như vậy.

Thành thật mà nói, tôi mừng vì Jin đã không tiết lộ gì hết.

Tôi vẫn còn ác cảm với Arnold vì những gì gã đã làm với tôi khi tôi mới vào thế giới ảo.

Mặc dù xuất thân gã đúng thật là hơn tôi, nhưng giờ đây khi Jin đã không còn chống lưng cho gã, nên tôi không phải lo lắng về việc gã nhắm vào gia đình tôi.

Ngay cả khi gã dám cả gan làm vậy đi nữa... tôi vẫn chấp.

Giờ tôi đã hiểu rõ hơn về cách vận hành ở thế giới này, tôi biết rất nhiều cách để thủ tiêu gã ta. Tôi chỉ không cần phải đối đầu trực diện với gã. Tôi có thể thao túng tất cả mọi thứ xung quanh gã đến mức biến cuộc sống tầm thường ngạo nghễ kia thành địa ngục sống.

Dừng suy nghĩ của tôi ở đó, khẽ liếc nhìn gã từ bên cạnh, tôi mỉm cười trong lòng.

‘Mày mới là đứa cần phải cẩn thận đấy...'

"Được rồi, có vẻ như mọi người đều có mặt rồi."

Đứng bên cạnh hang động, Benjamin liếc nhìn những học sinh đang đợi phía sau điểm xuất phát của hang động.

Cách các học sinh túm tụm lại với nhau khiến anh nhớ đến những cuộc chạy ma-ra-tông.

Ở phía trước là những học sinh tràn đầy tự tin, và ở phía sau là những học sinh kém tự tin hơn.

Dừng lại, sau khi thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, giơ tay lên, Benjamin chậm rãi nói.

"Chuẩn bị... Đi!"

-Bíp!

-Vút! -Vút! -Vút!

Như một phản ứng dây chuyền, tất cả học sinh bắt đầu chạy nước rút về phía trước.

Mặc dù không có ánh sáng phía trước, nhưng các học viên vẫn dũng cảm chạy qua hang động, hoàn toàn quên rằng đây không phải là một cuộc đua, mà đây là một ngục tối.

Nhìn các học sinh chạy bán sống bán chết, tôi chỉ lắc đầu ngán ngẩm.

Lũ ngây thơ.

Chạy trước những người khác có lẽ là quyết định tồi tệ nhất mà họ đưa ra... đặc biệt là vì đây là một môi trường xa lạ và không ai biết điều gì đang chờ đợi họ ở phía trước.

-Kehuuuk! -Kehuuuk! -Kehuuuk!

... và đúng lúc đó, vài mét phía trước tôi, nơi có hầu hết các học sinh, những đôi mắt màu vàng xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Dừng lại, và liếc nhìn về phía những cặp mắt đằng xa, tôi không khỏi lẩm bẩm

"Kỳ thi giữa kỳ cuối cùng cũng bắt đầu rồi."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.