Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi giữa kỳ [6]

Phiên bản Dịch · 1778 chữ

-Khuala! -Khuaka! -Khuaka!

Giống như một cơn sóng thần, những sinh vật giống như màu xanh lá cây có vóc dáng thấp hơn con người với chiếc mũi dài khoằm, đôi tai giống dơi và vẻ mặt ác độc với khuôn mặt méo xệch tràn ra từ mọi ngóc ngách trong hang động.

"C-cái gì vậy?"

"C-Chúng là gg-globin hả?"

"Địttt."

Bất ngờ trước vụ việc đột ngột này, các học sinh ở phía trước ngay lập tức ngừng chạy và túm tụm lại với nhau.

Dựa lưng vào nhau, mỗi người đều giơ vũ khí lên và lo lắng nhìn về phía xung quanh. Hàng loạt goblin xuất hiện khắp mọi nơi.

"C-chúng ta phải làm gì giờ?"

"Ai biết."

Mặc dù goblin là quái vật phổ biến nhất trong ngục tối, nhưng chúng vẫn là những sinh vật khá nguy hiểm chứ đùa.

Với khứu giác, thính giác siêu nhạy và xu hướng săn mồi theo nhóm, rất nhiều anh hùng trẻ tuổi đã ngã xuống vì chúng.

Nên tôi chắc không cần phải nói về những học sinh non nớt không có kinh nghiệm ở trong ngục tối.

"C-Chúng ta bị b-bao vây rồi!"

Nhìn chằm chằm vào vô số Goblin chặn đường họ, một trong những học sinh không thể không nói với giọng run run.

"C-chắc chắn là có gì đó không ổn. L-làm sao lại có nhiều goblin như vậy bên trong một hầm ngục hạng cơ chứ. T-tất cả chúng ta sắp chết hết rồi!"

Cậu ta không phải là người duy nhất nghĩ vậy, vì hầu hết mọi người ở phía trước đều run sợ lật cập.

Ý tôi là, mặc dù xung quanh tối thui, nhưng số lượng goblin trước mặt họ ít nhất cũng lên tới cả nghìn con. Làm thế nào họ có thể chiến đấu với nhiều goblin đến vậy?

"Tránh ra một bên đi, lũ linh trưởng yếu ớt chưa phát triển."

Thờ ơ đi phía trước các học sinh, bóng dáng của Melissa xuất hiện, trên tay cầm một cây thương dài bằng kim loại có khắc hình ngọn lửa ở đầu ngọn giáo.

Không để học sinh có cơ hội hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngả người về phía sau, Melissa điều chỉnh vị trí của mình và ném cây thương trong tay lao đi.

-Vù vù!

Giống như một tia chớp, ngọn giáo xuyên qua biển goblin để lại một vệt lửa đỏ rực...

-Kacha!

-Bùm!

Ngay sau đó, một vụ nổ vang trời rung chuyển toàn bộ ngục tối. Hang động rung chuyển, mảnh đá và bụi mù bay khắp nơi.

Khi bụi mù lắng xuống, các học viên không khỏi sững sờ trước những gì họ nhìn thấy.

"C-cái gì thế?"

"Hử?"

Biển goblin trước mặt họ đã biến mất, và thay vào đó là một con goblin duy nhất mặc áo choàng pháp sư với một quả cầu trong tay.

À, thì ra là thế.

Hiện tại, xác của nó đang nằm bất động trên nền đất cứng với ngọn giáo cắm trên đỉnh đầu.

"Đó là một pháp sư goblin đấy à?"

"Gì cơ?"

"Vậy ra tất cả chỉ là ảo giác thôi ư?"

Phần nào lấy lại tinh thần, mọi người nhìn chằm chằm vào thi thể của con goblin hiện đang nằm bất động trên mặt đất.

Họ sớm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả chuyện vừa rồi đều là tác phẩm của một pháp sư goblin, một phiên bản tiến hóa hơn và hiếm thấy của goblin thông thường.

Pháp sư goblin đã tạo ra ảo ảnh để dọa các học sinh nghĩ rằng họ hiện đang phải đối mặt với một bầy goblin cực kỳ đông đúc. Đó là một chiến lược khá phổ biến mà chúng sử dụng để săn lùng con mồi.

Cũng không khó để nhận ra nếu ta chịu để ý kỹ. Tất cả những gì họ phải làm là tìm kiếm hình ảnh phản chiếu mà quả cầu mà pháp sư goblin tạo ra.

Ngay khi ta phát hiện ra quả cầu, ta có thể ngay lập tức tìm thấy vị trí của pháp sư goblin và sau đó giết nó.

...Chúng tôi đã học điều này trong lớp, nhưng rõ ràng là hầu hết học sinh đã quên bén điều này rồi.

Có lẽ là do quá sợ hãi hoặc lo lắng nên dường như mọi thứ học sinh đã học trên lớp đều bị quên sạch.

Đi trước mọi người, với nụ cười dịu dàng nhất mà Melissa có thể thể hiện ra, quay nhìn lại những học sinh ở phía trước, cô ấy nói

"Lần sau mà nếu sợ hãi thì cút sang chỗ khác chứ đừng có chắn đường người khác. Phiền kinh ra, nên hoặc chết quách đi còn không thì cút ra. Cảm ơn nhiều."

Nói xong, không quay đầu lại, Melissa nhặt ngọn giáo của mình lên và lao sâu hơn vào hang động.

Đứng ở phía sau, nhìn theo bóng dáng Melissa, tôi gật đầu lia lịa.

Đấy, Melissa của mọi người đấy.

Vâng...vâng...vâng

Khuôn mặt dịu dàng xinh xắn với cái mỏ hỗn không ai sánh bằng... chỉ có Melissa mới làm được điều này.

Mặc dù tôi phải thừa nhận rằng, mặc dù thực tế là Melissa chỉ hạng F, nhưng sức mạnh của cô ấy cũng không phải dạng đùa. Ngay cả tôi cũng gặp khó khăn trong việc phòng thủ trước cú ném đó.

Phải tới hai hoặc ba tinh cầu thì tôi mới chặn được.

"Đi nào".

"Theo cô ây".

Nhìn Mellissa rời đi, một số học sinh hoàn hồn và ngay lập tức đi theo sau cô ấy.

"Hừ hừ. . ."

Liếc nhìn một số học sinh đi theo bước chân của Mellisa, hít một hơi thật sâu, tôi cũng bắt đầu di chuyển.

Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai.

Vì thời gian là một trong những tiêu chí được sử dụng để đánh giá thành tích của học sinh, nên tôi không thể lãng phí thời gian được.

Luân chuyển mana bên trong cơ thể, tôi kích hoạt Tốc Lướt.

Sau đó, khi tôi tiến về phía trước, với mỗi bước tôi đi, các psyons gió dưới chân tôi sẽ mạnh lên.

Ngay sau khi tôi kích hoạt kỹ năng, tôi thấy mình tự do chạy qua ngục tối khi tốc độ tăng dần theo từng bước tôi đi.

-Vù!

"C-cái gì vậy?"

"Huh?"

Như một vệt sáng, tôi thoăn thoắt lướt qua mấy học sinh đang chạy phía trước. Mặc dù tôi vẫn còn cách xa những người ở vị trí đầu tiên, nhưng tôi tự tin rằng mình sẽ sớm bắt kịp họ.

-Keng! - Keng! - Keng!

Khi tôi tiến về phía trước, các học sinh chiến đấu chống lại goblin xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Di chuyển cơ thể một chút, tôi xoay sở tránh tham chiến được phần nào đó... nhưng tôi biết rằng tôi không thể tránh mãi được.

...và tôi đã đúng.

Một vài goblin sớm xuất hiện trước mặt tôi, cản trở đường đi của tôi.

Bởi vì tôi đang di chuyển quá nhanh, tôi không có đủ thời gian để dừng lại. Do đó, liếc nhanh về phía xung quanh để đảm bảo không có ai đang nhìn, tôi gõ nhẹ vào vỏ thanh katana của mình.

-Click!

-Bịch! - Bịch!

Ngay sau đó, hai cái đầu xanh lăn lóc trên mặt đất. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên dù có camera cũng không thể bắt kịp chuyện gì đã xảy ra.

Nhanh tức thì.

Ngay sau khi đầu của lũ goblin chạm đất, cách chỗ chúng mười mét, cuối cùng tôi cũng có thể ngăn cơ thể mình cử động.

Chạy ngược lại chỗ lũ goblin, tôi nhanh chóng nắm lấy đầu của lũ goblin và gõ hai lần vào vùng ngực bên phải của mình. Ngay sau đó, những cái đầu biến mất khỏi tay tôi.

...và ngay khi đầu của những con goblin biến mất khỏi tay tôi, một số [2] lớn xuất hiện ở bên phải cánh tay của tôi.

Kiểm tra dây đeo của mình, khẽ gật đầu, thay vì kích hoạt Tốc Lướt, tôi chạy bộ về phía trước.

Các con đường trong hang dần trở nên hẹp hơn nữa, và mặt đất không bằng phẳng khiến tôi khó lấy đủ động lượng.

...

Cứ như thế, trong 30 phút tiếp theo, hoặc tôi vượt qua các học sinh hoặc săn lùng goblin, hoặc những con quái vật khác sẽ cố phục kích tôi khi tôi tiến về phía trước.

'Đây là một tốc độ rất tốt luôn.'

Khi tôi chạy bộ, bên phải cánh tay của tôi có in một con số [55] lớn trên đó.

Dù nhiều, nhưng vẫn kém xa so với Kevin và những người còn lại. Ý tôi là, nếu tôi không nhớ nhầm, Kevin đã trở lại với số điểm lên đến 215 trong tiểu thuyết.

...Do đó, 55 vẫn nằm trong khả năng của tôi và giúp bớt thu hút quá nhiều sự chú ý.

Nhưng không phải 55 đã tốt rồi sao? Không phải là không tốt.

Nhưng 79 mới là mục tiêu hiện tại của tôi.

Tôi đã ước tính rằng con số này này sẽ là điểm số tốt nhất để tôi có thể lọt vào top 100. Đó là tôi đã cân nhắc rằng điểm thi lý thuyết của mình sẽ dưới mức trung bình.

Dù khó, nhưng không phải là bất khả thi. Đặc biệt là vì tôi có thể tự do sử dụng [Kiếm Kỹ Keiki] khi không có ai theo dõi...ừm khi tôi chắc chắn rằng không có ai xung quanh. Có rất nhiều chỗ mà học sinh năm hai và năm ba không có mặt.

Sau khi tìm kiếm thêm một chút, tôi nhanh chóng đến một ngã ba đường chia thành ba hướng khác nhau. Không cần suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng chọn đúng đường để đi.

"Được rồi đi thôi..."

Ngay khi tôi rẽ sang con đường bên phải, tôi nghe thấy một giọng nói trầm phát ra từ bên tai trái của mình. Liếc về phía giọng nói phát ra, tôi nhanh chóng nhận ra một người cao lớn với mái tóc húi cua và ánh mắt đằng đằng sát khí.

...rõ ràng là gã ta đã cố tình đợi tôi.

"Mày đây rồi."

"...ah, cậu sao rồi Arnold?"

Không trả lời tôi, khoanh tay trước ngực, Arnold di chuyển về phía giữa hang, cản trở đường đi của tôi.

"Tao đợi mày nãy giờ..."

Darkie
Bạn đang đọc Góc Nhìn Của Tác Giả của Entrail_JI
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi darkie2305
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.