Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi xin lỗi!

Phiên bản Dịch · 1818 chữ

“Còn các anh thì sao? Trong đầu các anh chỉ biết tiền bạc và thú vui, dục vọng và chiếm hữu. Các anh sớm đã quên đi cái gì gọi là sự mỹ lệ và thuần khiết, đừng bao giờ vọng tưởng đến cái gì mà phát triển nên kinh tế của Vịnh Crescent, các anh chỉ là những người phá hoại Vịnh Crescent mà thôi!”

“Quý Tâm Lan!!” sắc mặt Lạc Quân Diệu trở nên rất khó coi, anh biết mình đã chọc giận nha đầu thối này rồi, nhưng dù cho là vậy, anh cũng không cho phép cô một rồi hai, hai rồi ba lần mà vượt quá giới hạn của mình.

“Sao hả? Anh tưởng tôi sợ anh à? Bây giờ anh muốn làm gì bổn tiểu thư đây? Động khẩu? Hay động thủ? Tôi nói cho anh biết, tôi không hề sợ anh, dù cho anh là tổng tài của Hằng Dương thì sao, anh là người thừa kế Lạc thị thì sao? Trong mắt tôi, anh chính là loại người không phân lý lẽ, là cái đồ đáng ghét mà khiến người ta ưa không nổi !!” Quý Tâm Lan kích động nhìn Lạc Quân Diệu mà mắng té tát, bộ dáng hiện giờ tức run cả lên.

Quý Tâm Lan xả giận xong thì cảm thấy ổn hơn rồi, nhưng trong lòng vẫn còn đọng lại những thiệt thòi không tả được. Cơ thể cô rất lạnh, trong đáy lòng cũng vậy, mọi thứ đều xoay quanh đến tương lai của Vịnh Crescent khiến cô bất an và tuyệt vọng, Quý Lan Tâm chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, nước mắt vô thức trào ra nhưng lại bị cô cắn chặt mà nuốt ngược vào trong. Bất lực mà ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu.

Lạc Quân Diệu bị Quý Tâm Lan chặn cứng họng, trong lòng gần như mất hết lý trí, anh bước nhanh đến chỗ Qúy Tâm Lan để tính sổ, nhưng chợt phát hiện bộ mặt trắng bệt không bình thường của cô.

Đau đầu, chóng mặt. Qúy Tâm Lan cắn răng ôm lấy đầu, trong đầu vọng lại từng tiếng từng tiếng ong ong rất khó chịu. Cơ thể càng ngày càng lạnh, cô cảm thấy mình lạnh như tảng băng vậy.

“Này, cô đừng có mà giả chết.” Lạc Quân Diệu nghi hoặc nhìn Quý Tâm Lan, đôi mắt trợn tròn của cô, nhìn bộ dáng thật sự đang rất khó chịu, anh do dự đi đến chỗ cô, đưa tay sờ lên trán, rất nóng, Lạc Quân Diệu cau mày nói: “Cô sốt rồi?”

Con gái thật là yếu ớt và phiền phức, chỉ là ướt mưa một chút là sốt rồi, anh nhìn xung quanh mình, hoàn toàn không tìm được gì để giúp cô hạ sốt, trời thì càng lúc càng lạnh, Lạc Quân Diệu cũng thấy là trong hang này rất ẩm ướt, anh cũng vì thế mà hơi đau đầu.

Triệu chứng cảm sốt này là bệnh nhẹ, nếu có thể kịp thời đến bệnh viện xử lý thì rất nhanh sẽ khỏi, nhưng trong tình huống này.... Bên ngoài lại đang bão, mưa to gió lớn như vậy, không cẩn thận mà lan sang phổi thì nguy.

Nghe được giọng nói có phần mất kiên nhẫn, cô chỉ có thể gắng sức mà nói: “Đừng ồn, tôi đang rất khó chịu.”

Giọng nói của Lạc Quân Diệu thật ra không khó nghe đâu, chỉ là vì hiện giờ cơ thể cô không được ổn, vả lại âm thanh anh nói không lớn, nhưng cô nghe như là tiếng sấm giáng xuống vậy. Cái đồ khó ưa này, đến nước này rồi thì đừng có bắt nạt cô nữa được không? Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, nhưng bão vẫn như vậy mà không có dấu hiệu ngừng lại, Lạc Quân Diệu lại một lần nữa trở về từ miệng hang, lại thấy Quý Tâm Lan đang cuộn tròn trên mặt đất, nhìn như con sâu róm đang hết sức mà run rẩy vậy.

“Này, tỉnh lại!!” Lạc Quân Diệu ngồi kế bên liên tục lay thức Quý Tâm Lan, cứ la hét để cô thức. Đồ ngốc này, nếu trong tình trạng này mà còn ngủ thì nguy mất.

“Lạnh....” Ý thức của Quý Tâm Lan dần dần biến mất, chỉ biết là mình đang rất lạnh, Lạc Quân Diệu đưa tay đỡ lấy vai cô, toàn thân cô run rẩy, phát ra những tiếng rên rỉ, theo bản năng nắm lấy bàn tay ấm áp của anh rồi để lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Cô......” Động tác của cô khiến Lạc Quân Diệu đơ người, mặt tối sầm nhìn con mèo nhỏ trước mặt. Rồi không đợi Lạc Quân Diệu kéo tay ra, không biết sức mạnh ở đâu ra khi cô nắm được tay anh, cô liền đem cả người sà vào lòng của Lạc Quân Diệu.

“Shhhhh...” Cô gái trong lòng anh như con cá bị đóng băng vậy.

Lạc Quân Diệu nhìn khuôn mặt trắng bệt của Quý Tâm Lan, hận không được chỉ muốn vứt cô xuống đất, nhưng nghĩ lại vì anh mà cô mới lái xe đến ngăn cản, anh ngập ngừng, lau mặt trong thất vọng rồi ngồi bệt xuống đất ôm Quý Tâm Lan vào lòng.

Mẹ nó, thật là xui xẻo mà. Cô không màng đến nguy hiểm mà đến tìm anh, thì anh cũng phải hi sinh một chút, cho cô ta sưởi ấm một tí cũng được mà...

Dù sao đi nữa, nếu lỡ thật sự lan sang phổi mà chết đi, anh sẽ gặp phiền phức hơn nữa.

Nhưng chẳng bao lâu, anh phát hiện ra quyết định của anh rất sáng suốt.

Cơ thể lạnh băng của Quý Tâm Lan cuối cùng cũng ấm áp trở lại, cho nên cô muốn tìm nhiệt độ thích hợp hơn, bàn tay bé nhỏ luồn vào trong áo dọc theo cổ anh, cô dán toàn bộ khuôn mặt nhỏ bé lên xương đòn của Lạc Quân Diệu, cơ thể cô như một con cá nhỏ linh hoạt, cứ ra sức mà ôm lấy ôm để.

Lạc Quân Diệu cắn răng bặm môi, thầm mắng người con gái này đúng là trời sanh ra để hành hạ anh mà.

Ánh sáng trong hang rất yếu, Lạc Quân Diệu chỉ có thể mượn những đòn sét mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng lúc này cô đã cởi bỏ lớp kiêu ngạo bên ngoài, hiện giờ trong lòng anh chỉ còn lại một chú mèo nhỏ được thuần hóa. Khuôn mặt trắng bệt cũng không dấu được ngũ quan tinh tế của cô, còn tăng thêm vài phần dịu dàng. Đột nhiên Lạc Quân Diệu cảm thấy, những lúc cô gái này không nói chuyện, thật sự rất là đẹp...

Chưa bao giờ có cô gái nào có thể gần gũi với anh như vậy, bởi vì không có bất kì người cô gái nào to gan như Quý Tâm Lan đây. Lạc Quân Diệu chợt nghĩ đến hoa lan, tuy vẻ ngoài yếu ớt nhu mì nhưng ý chí kiên cường, giống như cô gái đang ở trong lòng anh vậy.

Hừm, tự mình phản ứng ra mình thất thần vì Quý Tâm Lan? Trời đánh chứ, anh lại vì một cô gái không có tố chất so sánh với hoa lan ư? Có phải uống nhầm thuốc rồi không?

Vì vậy, Lạc Quân Diệu chỉ có thể kìm nén cơn giận trong lòng, đau khổ ôm lấy Quý Tâm Lan đến ngày thứ hai.

........................

Sáng ngày hôm sau, Quý Tâm Lan lờ mờ tỉnh dậy, cô chỉ động đậy nhẹ thôi liền cảm thấy ê ẩm khắp người, cổ họng khô đến nỗi muốn nứt ra, cho nên đã phát ra một tiếng rên rỉ.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nói lạnh băng truyền đến, Quý Lan Tâm định thần, lập tức trừng mắt, tiếp đến là thấy khuôn mặt anh tuấn đang áp sát mặt mình, cô hét lên một tiếng, một là đẩy Lạc Quân Diệu ra, hai là lấy tay sờ soạng cơ thể mình có bị mất mát miếng nào không.

Lạc Quân Diệu ôm lấy cô từ hôm qua đến giờ, trước giờ con của trời như anh chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy, bây giờ lại bị Quý Tâm Lan nhẫn tâm đẩy ra như vậy, chỉ cảm thấy nguyên người như muốn rã ra, anh không còn sức nào để nổi giận với cô gái này nữa, trước mặt hiện giờ chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này mà thôi.

Quý Tâm Lan nhìn thấy mình vẫn nguyên vẹn, hồi ức lại tình trạng của đêm qua, mặt cô liền đỏ lên, cô nhớ là cô đã ôm Lạc Quân Diệu cả đêm, vậy mà Lạc đại tổng tài không những không đẩy cô ra, còn cho cô mượn thân thể để sưởi ấm cả đêm.

Quý Tâm Lan cười gượng, có chút xấu hổ mà nói: “Ùm... Đêm qua... Tôi xin lỗi, với lại tôi phải cám ơn anh...” Người đàn ông này không xấu như lúc đầu cô nghĩ, nếu không phải có anh giúp cô ta sưởi ấm, nói không chừng cô đã lạnh chết trong hang từ lâu rồi.

Lạc Quân Diệu nhìn cô với cặp mắt vô tình, lạnh lùng nói: “Rời khỏi đây ngay.” Anh thật sự không muốn ở lại đây với cô gái phiền phức này một phút nào nữa.

Quý Tâm Lan ho khan hai tiếng liền đồng ý, đứng dậy mà bước ra khỏi hang. Đã qua một đêm quằn quại, tuy là cô đã hạ sốt, nhưng liên tục cả ngày lẫn đêm không ăn gì, cả người nhẹ như tơ vậy, vừa bước được hai bước lại vấp ngã. Vừa hay lúc đó Lạc Quân Diệu bước đến gần, liền đưa tay ra đỡ lấy Quý Tâm Lan.

Quý Tâm Lan chỉ cảm thấy bàn tay nóng như nước sôi chạm vào cô, liền loạn cả tay chân đẩy anh ra rồi lại nói: “Xin lỗi, ummmm... cám ơn anh.”

Làm cái trò gì chứ, sao mà họ cứ cảm thấy bầu không khí này thật kì quái, lạ thường, không phải cô cực kì ghét người đàn ông này sao? Chỉ là vì sự cố của đêm qua, lại không cẩn thận níu kéo anh ấy sưởi ấm cho mình, vậy mà giờ cô không dám nhìn thẳng mặt Lạc Quân Diệu nữa.

Quý Tâm Lan nhanh chân đi ra khỏi miệng hang và đưa đầu ra nhìn, mượn sương sáng sớm thổi bay cơn nóng trên khuôn mặt. Còn Lạc Quân Diệu lại cau mày, không nói lời mà đi theo cô bước ra ngoài.

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.