Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ ngốc, cô tưởng cô là người rừng sao?

Phiên bản Dịch · 1931 chữ

Quý Tâm Lan cắn môi, dậm chân ga, trực tiếp vượt mặt Lạc Quân Diệu, chặn đầu xe anh, Lạc Quân Diệu giật thót tim, thắng gấp, sắc mặt âm u không khác gì bầu trời lúc đó. “Cô muốn chết à!!” Lạc Quân Diệu mở cửa xe bước xuống hét vào mặt Quý Tâm Lan, anh chưa từng thấy qua người phụ nữ nào điên cuồng như vậy, quả thực là vượt cả những gì anh suy nghĩ về phụ nữ.

Nhưng anh lại nghe được Quý Lan Tâm nói: “Quay về đi, bão sắp ập đến đấy, đường núi phía trước rất là khó đi, nếu anh cứ vậy mà đi thì rất là nguy hiểm.”

Lạc Quân Diệu khẽ nhướn mày, anh vừa ở xe nghe được dự báo thời tiết nói là vùng biển lân cận Vịnh Crescent sẽ có bão. Nhìn bầu trời âm u như vậy, chắc cơn bão sẽ ập đến ngay thôi. Nhưng anh không ngờ cô vì chuyện này mà chạy theo anh tới đây, anh còn nghĩ là bám theo anh là vì chuyện của Vịnh Crescent lúc nãy.

Quý Tâm Lan xuống xe đi tới trước mặt của Lạc Quân Diệu, sắc mặt không vui vẻ cho lắm: “Lạc Quân Diệu, tuy là tôi không ưa anh, nhưng cũng không thể để anh xảy ra chuyện tại Vịnh của chúng tôi được, đường núi phía trước rất nguy hiểm, nếu gặp bão thì đất sẽ bị sạt lở, anh về Lục Thủy trang viên trước đi, chuyện của Vịnh thì về sau mới tính sổ với anh.”

“Tôi có việc cần phải về Đài Bắc ngay bây giờ.” Lạc Quân Diệu kiên quyết nhìn về hướng đi phía trước, anh vẫn muốn đi về Đài Bắc, cơn bão chắc sẽ không ập đến nhanh vậy, anh cũng không xui xẻo đến nỗi sẽ gặp cảnh sạt lở đất đâu mà, chỉ cần tăng tốc vượt qua đường núi này là được.

Như muốn chống đối Lạc Quân Diệu vậy, khi anh vừa nói dứt câu thì mưa to gió lớn đều đồng loạt giáng xuống, Quý Tâm Lan trong lòng nghĩ “nguy rồi”, nhất thời không biết làm sao đã nắm lấy tay của Lạc Quân Diệu leo lên sườn đồi.

“Này, cô định làm gì vậy, chúng ta không thể để xe ở giữa đường như vậy.”

Lạc Quân Diệu muốn thoát khỏi Quý Tâm Lan, nhưng lại bị cô ấy nắm chặt lại.

Quý Tâm Lan trong lúc mưa gió tìm đường trả lời anh: “Nếu anh không muốn gặp nguy hiểm thì mau theo tôi đi, xe để đó không sao cả, giông bão như vậy sẽ không ai chạy đến hướng này đâu.”

“Cô định dẫn tôi đi đâu?” mưa gió làm Lạc Quân Diệu cả người ướt đẫm, vẻ anh tuấn ngày thường của anh hiện giờ trở nên sói lang dị thường, anh phát hiện ra mỗi lần mình gặp cô gái này đều rất xui xẻo, thiết nghĩ chắc là bát tự không hợp, trời sinh tương khắc lẫn nhau.

“Khí trời hiện giờ nếu lái xe thì sẽ rất nguy hiểm, không chừng bão sẽ ập đến bất cứ lúc nào, chúng ta đến cái hang gần đó tránh một chút.” Cô đưa tay lau nước mưa đọng trên mặt để dễ dàng xác định hướng đi của họ, khu rừng trên sườn đồi có thể giúp họ tránh được nhưng cơn gió thật mạnh, nhưng dù vậy mắt họ vẫn mở không nổi vì cơn mưa dày đặc tạt thẳng vào mặt.

Lạc Quân Diệu nhìn cô cực khổ mà kéo mình leo lên sườn đồi, trong lòng có gì đó rất khó lý giải. Người con gái này phải có gì đó không ổn, hai người mỗi lần gặp nhau đều làm một trận linh đình không ai vui vẻ. Anh cứ nghĩ rằng cô sẽ hận những người ở Hằng Dương đến tận xương tủy, nhìn anh gặp xui xẻo như vậy không cười trên nỗi đau của anh đã là rất tình nghĩa rồi, đâu có nghĩ đến cô sẽ đến cứu anh mà không màng đến nguy hiểm chứ.

“Tìm được rồi, chắc là ở phía trước thôi.” Trong mưa gió Lạc Quân Diệu nghe được giọng nói vui mừng của Quý Tâm Lan, sau đó dùng hết sức lực để kéo anh tiến về phía trước, hai người rất nhanh đã đi đến túp lều bỏ hoang đó.

“Ở phía bên này có rất nhiều hang, nhưng hiện giờ họ đều bỏ phế hết rồi. Nhưng mà thực vật ở bên này so với phía trước nhiều hơn hẵn, cho nên không dễ dàng sạt lở đâu, mình nấp ở đây đợi bão đi rồi sẽ an toàn.” Quý Tâm Lan giũ hết nước trên người xuống rồi nói với Lạc Quân Diệu.

Mưa gió bão bùng, sớm đã làm quần áo của Quý Tâm Lan ướt nhẹp rồi, bộ quần áo mỏng dính ngay lúc này, làm lộ ra tấm thân thon thả nuột nà của cô.

Lạc Quân Diệu cởi áo vest, kéo cavat ra, nhìn đi chỗ khác mà nói: “Cô có mục đích gì?” anh không thể tin được một cô gái không có gia giáo như vậy sẽ tốt bụng đến nỗi cố tình chạy qua đây cứu anh.

Gió thổi ngày một lớn hơn, mưa to dường như đã làm bít kín cả lối ra, Quý Tâm Lan liếc nhìn Lạc Quân Diệu, xoay người tìm chỗ sạch sẽ chút ngồi xuống, nói khẽ: “Đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Cô lục túi lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại gặp nước không cách nào mở lên được, bèn xụ mặt than thở: “Đáng lý ra mình nên gọi về báo một tiếng rồi hãy chạy qua đây mới đúng chứ, mưa to thế này, mình lại không ở trong thôn, chắc là mọi người đang rất lo lắng.”

Nhưng mà... nếu Phương Tư Viễn mà biết cô mạo hiểm đến ngăn cản Lạc Quân Diệu về Đài Bắc, nhất định sẽ mắng cô đến thúi đầu và không cho cô đến đây nữa.

Đôi mắt Lạc Quân Diệu ngây đi, đối với Quý Tâm Lan vẫn là không tin tưởng, như thể hoàn toàn không tin được người con gái hung hãn này mà có đức tính tốt đẹp giúp đỡ người khác như vậy.

“Này, anh cũng đến đây ngồi đi, kiểu này mình còn phải ở đây trú cả đêm đấy, anh đứng đó như vậy sẽ lạnh lắm.” Quý Lan Tâm tìm trong góc kẹt có một số củi khô để lại, liền xếp đống củi đó chồng chất lên nhau, chạy đến chỗ Lạc Quân Diệu nói: “Có bật lửa không, cho tôi mượn tí.”

“Tôi không hút thuốc.” Lạc Quân Diệu lạnh lùng trả lời, khuôn mặt nhỏ bé chờ đợi của Quý Tâm Lan liền xụ xuống, đúng là không hút thuốc là một ưu điểm, nhưng trong tình huống này thì..... Nhiệt độ trong hang về đêm cực kì thấp, nếu mưa còn không ngừng, thì sẽ rất là lạnh, toàn thân cô hiện giờ đều ướt nhem, cứ để vậy cả đêm thì chắc chắn chịu không nỗi. Đều tại cái đồ sao chổi trước mặt, Quý Lan Tâm đưa mắt liếc Lạc Quân Diệu một cái.

Dáng vẻ tội nghiệp nhìn đống củi khô, chợt cô nảy ra một ý định, cô nhặt hai miếng gỗ lên, Lạc Quân Diệu thấy cô làm động tác nhóm lựa, anh chau mày hừ lạnh rồi nói: “Đồ ngốc, cô tưởng cô là người rừng sao?”

“Anh không lên tiếng, không ai nói anh là câm đâu.” Quý Tâm Lan vứt miếng gỗ, tức đến nỗi mà nhảy dựng lên, phẫn nộ mà liếc Lạc Quân Diệu.

Lạc Quân Diệu nhìn qua cô một cái, rồi tìm một góc nhỏ cách xa cô ngồi xuống.

Quý Lan Tâm thầm mắng một câu “đồ đáng ghét”, cũng không thèm chấp nhất với cái đồ một nửa kiến thức như anh, rồi đi về chỗ ngồi lúc nãy cuộn người thành một cục, miệng lẫm bẫm trù ẻo anh.

Chỉ là vừa liếc nhìn Lạc Quân Diệu một hồi, tâm tình của Quý Lan Tâm chợt thay đổi hẵn, người đàn ông này quả thật rất là đẹp, tuy là thiếu đi vẻ điển trai của thường ngày, người ngợm ướt nhem, nhưng những giọt nước vương trên tóc cứ thế mà nhễu xuống nhìn thôi cũng mê hoặc, áo sơ mi mỏng bị ướt áp sát cơ thể anh, càng lộ ra cơ thể cường tráng, thêm nét đẹp lạnh lùng và hoàn hảo khiến anh ấy như một tác phẩm điêu khắc tuyệt vời. (mê trai đầu thai mới hết nha!! :))))))

“Cô dẫn tôi đến hang động này chính là vì muốn ngẩn người ngồi nhìn tôi?” cảm thấy bị Quý Tâm Lan nhìn đến đứng hình, Lạc Quân Diệu không khách khí cười giễu.

Thái độ ác ma của anh liền đánh tan khoảnh khắc lúc đó. Cô thầm nghĩ “lòng tốt không được báo đáp, ai gặp phải anh đều xui xẻo cả.” Quý Tâm Lan bây giờ vừa đói vừa lạnh, không còn đủ sức mà cãi nhau với anh nữa, cô vứt cục lơ cho Lạc Quân Diệu, càng ôm xiếc cơ thể mình hơn, tự nhủ mình sao mà ngu xuẩn thế, đáng lẽ phải để anh ấy cứ vậy mà đi trong bão táp cho rồi.

Lạc Quân Diệu thấy Quý Tâm Lan không lên tiếng, tưởng là chắc cô chột dạ rồi. Nghĩ đến hai lần trước cô dám thô lỗ và vô lễ với anh, anh cười lạnh mà nói: “Sao vậy? Lưỡi cô bị mèo gặm đi mất rồi à? Cô đừng tưởng cô mượn cớ mưa bão rồi đưa tôi đến đây câu dẫn tôi, thì tôi sẽ quên hết trước đó cô đã làm gì tôi. Cô muốn dùng cô để đổi lấy Vịnh Crescent à, nhưng mà thật tiếc, trong mắt tôi cô không đáng giá cỡ đó đâu.”

Quý Tâm Lan không ngờ miệng của người đàn ông lại này lại có thể thâm độc như vậy, đáng lý là vì cảm thấy cơ thể không ổn nên đành nén cơn giận đi, Quý Tâm Lan đứng dậy, trừng đôi mắt phẫn nộ nhìn Lạc Quân Diệu hét lớn: “Đáng ghét, tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đáng ghét và tự cao tự đại như anh cả!”

Sự phẫn nộ của cô khiến Lạc Quân Diệu giật cả mình, không ngờ tới Quý Tâm Lan sẽ nổi trận lôi đình như vậy, nhưng việc khó nói nhất là, đôi mắt rạng ngời ấy khiến tim anh vô thức xao động, khoảnh khắc cảm thấy đôi mắt đó thật sự rất đẹp.

Nhưng lại nghe tiếng Quý Tâm Lan run rẩy nói: “Anh thì biết gì chứ, đám người giàu các anh căn bản không hiểu được tình cảm mà chúng tôi dành cho mảnh đất đó, anh sẽ không hiểu được ý nghĩa của Vịnh Crescent đối với mỗi người dân chúng tôi! Tổ tiên của chúng tôi đều từng sống ở nơi này, đất đai nơi đó nói với chúng tôi mà nói như là sinh mệnh thứ hai vậy, chúng tôi yêu mỗi giọt nước, mỗi tấc đất, mỗi bông hoa, mỗi gốc cây, anh có hiểu được không!?”

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.