Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng ta vẫn là kẻ thù đó!

Phiên bản Dịch · 1884 chữ

“Ôi, đẹp quá...” Nhìn khung cảnh bên ngoài, tâm trạng của Quý Tâm Lan liền tốt hơn hẳn, cầm lòng không được nhìn qua Lạc Quân Diệu mà nói.

“Anh nhìn xem, tuy là lúc mưa bão rất đáng sợ, nhưng sau cơn mưa trời sẽ sáng, nhìn rất đẹp đúng không!”

Lạc Quân Diệu nhìn theo hướng cô nói, và nhìn thấy rằng sau cơn mưa, cây cối đã tươi tắn hơn nhiều, những giọt sương như thủy tinh cứ thế từng giọt từng giọt rơi xuống, một góc trời tỏa ra cầu vồng tuyệt đẹp.

Biểu cảm lạnh lùng ban đầu của Lạc Quân Diệu cũng dịu đi một chút, khi anh nhìn Quý Tâm Lan được ánh sáng bao quanh, đột nhiên anh thấy rằng, người con gái này đã thuận mắt hơn rất nhiều sau đêm qua.

“Tâm Lan, Tâm Lannnnnn.”

“Tiểu Lan à.....”

“Tiểu Lan, cháu đang ở đâu?....”

Trong lúc đang ấm áp nhất, thì cô lại nghe tiếng la hét vọng lại từ xa, Quý Lan Tâm nghe được tiếng kêu sau đó, cô mừng rỡ ra mặt, nắm lấy áo của Lạc Quân Diệu mà nói: “Nhất định là các chú bác trong thôn tìm đến, bây giờ mình có thể đi về mà không tốn sức rồi.”

Tuy rằng xe của họ dừng ở đó cách đây không xa, nhưng sau một đêm mưa gió như vậy không biết nó tàn tạ ra sao rồi, cả đêm qua không về, chắc là anh Tư Viễn bọn họ sẽ rất nôn nóng, cho nên mới trực tiếp tìm đến đây, Quý Tâm Lan tự biết mình sẽ không thoát khỏi sự trách móc của mọi người, nhưng đây không là gì khi cô nghĩ đến sự vui mừng khi được gặp lại mọi người lần nữa.

Nói rồi, cô không màn đến cơ thể yếu ớt của cô, cứ như vậy mà chao đảo đi về phía sườn núi.

“Anh Tư Viễn, em ở đây nè!”

Quý Tâm Lan vừa chạy vừa trả lời những tiếng kêu gần đó, còn Lạc Quân Diệu nhìn bóng lưng cô như một chú chim nhỏ múa lượn, đôi lông mày cau lại.

Thì ra là ngoài vẻ căng thẳng, phẫn nộ và hung hãn thì cô còn lộ ra bộ mặt dễ thương làm nũng như vậy, giống như một đóa hoa đang được nở rộ trong mùa xuân, tràn ngập ánh nắng và sương sớm.

Ở gần phía hang, Phương Tư Viễn và người dân ở Vịnh đều nghĩ như Quý Tâm Lan, đã lo lắng cả đêm dài, vừa sáng sớm thì mọi người đã đi tìm cô.

Đến giữa đường núi, Phương Tư Viễn thấy cửa kính xe của Quý Tâm Lan và Lạc Quân Diệu đã vỡ vụn, chỉ còn lại chiếc xe trống chứa đầy cát bụi, liền bảo mọi người bắt đầu tìm gần đó, có khả năng đêm qua Quý Tâm Lan đã xảy ra nguy hiểm gì rồi, anh không ngừng tự trách mình, tại sao hôm qua không đi cùng Quý Tâm Lan đến Lục Thủy trang viên.

Anh đã sớm nghe nói về tính tình cáu kỉnh của Lạc Quân Diệu, Vịnh Crescent với Hằng Dương trước giờ cũng không phải ưa gì nhau, tính tình của Quý Tâm Lan cũng rất dễ nổi nóng, nếu một câu không hợp, nhất định sẽ cùng Lạc Quân Diệu xảy ra xung đột. Sao anh có thể ngốc đến nỗi để cô đi một mình chứ!!!!

Phương Tư Viễn rất ghét người đàn ông đó, cứ nhìn Lạc Quân Diệu là anh cảm thấy rằng có cái gì đó đang uy hiếp anh vậy. Giờ đây Quý Tâm Lan đang mất tích cùng người đó, trong lòng anh bắt đầu hiện lên những suy nghĩ vớ vẩn.

“Anh Tư Viễn.” trong lúc Phương Tư Viễn suy nghĩ lung tung thì bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc truyền đến, trong lòng Phương Tư Viễn mừng rỡ, ngẩng đầu lên nhìn Quý Tâm Lan đang vui vẻ chạy về phía mình, nhưng chưa kịp vui thì anh thấy sau lưng Quý Tâm Lan có một người, là Lạc Quân Diệu.

“Tâm Lan.” Phương Tư Viễn chạy đến kéo Quý Tâm Lan lại, trước mắt nhìn xem cô như nào, sau đó lại trách cô: “Hôm qua rõ ràng anh đã gọi bảo em về ngay, sao em lại chạy đến chỗ này rồi?Nguyên đêm em không về, bộ em không biết thời tiết như này nguy hiểm thế nào sao? Lỡ em xảy ra chuyện gì anh biết làm sao ăn nói với mọi người đây?”

Quý Lan Tâm ngại ngùng cười nói: “Được rồi, được rồi, anh đừng có giận nữa, không phải em đã an toàn rồi sao. Hôm qua là anh Lạc rời khỏi Lục Thủy trang viên trước, sau đó em mới nghe điện thoại của anh, em sợ anh ấy giữa đường gặp bão, nếu đất bị sạt lở, thì sẽ rất nguy hiểm. Anh Tư Viễn đâu phải không biết đường núi mình tệ như thế nào đâu, mình cũng không thể để anh ấy gặp tai nạn ở Vịnh chúng mình chứ.”

Phương Tư Viễn nghe cô ấy trả lời xong, trong lòng liền đối với Lạc Quân Diệu càng thêm phản cảm. Cũng may là Quý Tâm Lan không sao, nếu có gì bất trắc vì Lạc Quân Diệu liên lụy đến Quý Tâm Lan thì nhất định sẽ không để yên cho anh ta đâu.

Lạc Quân Diệu cảm nhận được ánh mất đầy thù địch của Phương Tư Viễn, anh vô thức nhìn đi chỗ khác. Trong lòng anh nghĩ, Phương Tư Viễn làm gì có tư cách làm đối thủ của anh, anh không bao giờ lãng phí thời gian trên một người không có một tí uy hiếp nào đối với anh cả, ngoại trừ...

Ánh mắt của anh ngừng ở trên người Quý Tâm Lan, nghĩ đến việc anh đã lãng phí bao nhiêu thời gian trên người cô gái này, lại bỏ lỡ cuộc họp rất quan trọng của ngày hôm qua, Triệu Dân Thần và các lãnh đạo chắc đang gấp lắm đây.

Lạc Quân Diệu lấy trong tay mình ra cái điện thoại ướt nước không còn sử dụng được nữa, chỉ còn biết cau mày lại.

“Anh Tư Viễn, anh cho em mượn điện thoại của anh một tí.” Nhìn hành động của Lạc Quân Diệu, Quý Tâm Lan nhìn Phương Tư Viễn cười nói.

Phương Tư Viễn lấy điện thoại ra, Quý Tâm Lan lập tức đưa cho Lạc Quân Diệu.

“Họ Lạc kia, nể tình đêm hôm qua anh đã giúp tôi, điện thoại đưa anh mượn đó, mau gọi về nhà báo bình an đi.” Quý Tâm Lan tinh nghịch nhìn anh, nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.

Lạc Quân Diệu nhìn cô nhẹ nhàng rồi tiếp tay đến cầm lấy điện thoại, trong lòng nghĩ, cô gái này cũng rất tỉ mỉ đó chứ.

Phương Tư Viễn thấy bầu không khí của Quý Tâm Lan và Lạc Quân Diệu đã thay đổi, anh cẩn thận dò xét hai người họ, lại phát hiện Quý Tâm Lan đang chăm chú nhìn Lạc Quân Diệu.

Phương Tư Viễn nhất thời bị sốc, rốt cuộc hôm qua họ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Quý Tâm Lan căng thẳng như vậy?

Một hồi sau, người dân trong thôn đều vây quanh, bắt đầu hỏi han về Quý Tâm Lan.

“Tâm Lan, cháu không sao chứ?”

“Tâm Lan à, cuối cùng cũng tìm thấy cháu rồi!!”

“Đúng vậy, đứa nhỏ này, mưa bão như vậy còn chạy đi đâu vậy hả?”

Quý Tâm Lan một bên xin lỗi một bên nũng nịu, mỉm chi mà cười với các chú bác trong thôn, còn người vừa gọi điện thoại xong, Lạc Quân Diệu nhìn thấy cảnh này, cũng thấy ấm cúng lạ thường.

“Tôi đi trước đây.” Lạc Quân Diệu đưa điện thoại trả cho Quý Tâm Lan, lạnh lùng quay lưng mà đi xuống sườn đồi.

“Đợi tí đã, tôi tìm người chở anh về nhá.” Quý Tâm Lan liền dắt tay một ông bác, rồi quay qua nhìn Lạc Quân Diệu và nói: “Hay là anh cứ về Lục Thủy trang viên trước nhé, nghe chú nói là, hôm qua quả thật là bị sạt lở đất rồi, đường núi đã bị chặn, nếu muốn đi cũng phải đợi một tuần, xe của anh xem ra tạm thời cũng không chạy được nữa, vậy thì mời Lạc đại tổng tài chịu khó một chút, ngồi xe trong thôn của chúng tôi về cùng nhé.”

Lạc Quân Diệu không trả lời, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Quý Tâm Lan khó hiểu chớp rồi lại chớp mắt, cô cứ tưởng sẽ bị Lạc Quân Diệu mắng té tát rồi, nhưng nào ngờ anh lại không nói gì cả, người đàn ông này đổi tính rồi sao?”

“Này, chuyện của Vịnh Crescent tôi không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ đến tìm anh nữa đó, chúng ta vẫn là kẻ thù!!” Quý Tâm Lan nắm chặt nắm đấm nhìn bóng lưng của anh mà nói.

Lạc Quân Diệu nhếch mép, xoay đầu nói một câu: “Sẵn sàng chờ đợi.”

“Hứ, hãy đợi đó, bổn tiểu thư đây nhất định sẽ cho anh biết tay.” Quý Tâm Lan nhìn anh làm mặt xấu, sau đó quay qua Phương Tư Viễn dặn dò: “Anh Tư Viễn, nếu lần sau Lạc Quân Diệu có đến Vịnh thì đừng cản anh ấy, em cần bàn bạc thật kĩ với anh ta.”

“Tâm Lan, em...”

“Hắc xì!!!...” Phương Tư Viễn tính nói gì đó, nhưng Quý Tâm Lan lại hắc xì rồi co rút lại nói: “Lạnh quá đi, anh Tư Viễn, chúng ta cũng nên về thôi.”

Mọi người trong thôn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Quý Tâm Lan, liền cùng nhau dẫn Quý Tâm Lan xuống núi.

Phương Tư Viễn nhìn bóng lưng của Quý Tâm Lan, nghĩ đến việc cô và Lạc Quân Diệu hòa hợp ở bên nhau như vậy, cả hai nắm đấm vô thức nắm chặt lại.

...........................

Mấy ngày sau, Quý Tâm Lan ôm một bình cafe đi đến cửa lớn nhà cô, đặt xuống bàn gỗ rồi ngồi xuống ghế, một mặt ủ rũ nhìn xa xăm.

Người ngồi bên cạnh cô, là người bạn thân nhất Ái Tiểu An với bộ mặt mùi mẫn hỏi cô: “Tiểu Lan à, cậu với cái anh tổng tài đó thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ái Tiểu An cùng cô lớn lên từ nhỏ, đối với tính cách của Quý Tâm Lan hiểu biết không ít, chỉ là bản tính có hơi nhiều chuyện, đôi khi khiến cho Quý Tâm Lan dở khóc dở cười.

Quý Tâm Lan vô tình bị hỏi, nhất thời gấp gáp trả lời: “Cái gì mà có chuyện gì chứ? Tớ và anh ấy là kẻ thù, làm sao có chuyện gì được chứ?” Có nhầm lẫn không? Ái Tiểu An này nói năng lung tung gì vậy, sao mà lôi cô và Lạc Quân Diệu vào chung một chỗ chứ?”

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.