Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phần thưởng

Phiên bản Dịch · 2419 chữ

Trương Kha nhận ra Phù Ly chính là con yêu quái lần trước cho mình mượn roi đánh yêu, đang vui vẻ định tiến lên nhưng bị Trang Khanh ngăn cản.

“Lão đại?” Trương Kha nhìn Trang Khanh, không hiểu tại sao anh lại cản ông lại. Trang Khanh không để ý đến ông, ánh mắt anh lướt qua con rắn đen to tướng đang nằm trên mặt đất, nói với Phù Ly: “Đa tạ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ.”

Bành Hàng không biết lai lịch của hai nam một nữ này, nhưng trong tiềm thức anh lại lo lắng cho cậu nhóc lần trước nói dối và dùng thuốc giả cứu người chịu thiệt, vì vậy anh lấy giấy chứng nhận cảnh sát của mình ra, “Xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ah, là bác cảnh sát.” Phù Ly chỉ vào con rắn lớn đang nằm trên đất từ nãy đến giờ vẫn chưa hề nhúc nhích, “Tôi tan ca đi ngang qua đây, thấy con rắn này nằm trên mặt đất.”

Bành Hàng: Ai là bác của cậu?

Bành Hàng tiến lên đứng bên cạnh Phù Ly, xem xét con rắn. Đó là một con rắn rất lớn, cả người đen thui, phần đuôi và bụng có vết thương, có thể do sét đánh nên miệng vết thương bị cháy đen. Anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra liên lạc với cục lâm nghiệp địa phương, báo bọn họ phái người lại đây nhìn.

Gọi điện xong, Bành Hàng quay đầu nhìn ba người Trang Khanh đang đứng gần đó, cau mày hỏi: “Ba vị là…?”

Trương Kha cùng Từ Viện ngạc nhiên, bọn họ kiểu nào cũng không nghĩ đến việc ác giao sẽ bị sét đánh thành như thế này, tu vi tan hết, nếu không tu luyện thêm mấy trăm năm e rằng sẽ không hóa thành người được. Cũng không biết con giao này trước đây làm bao nhiêu việc ác mới có thể bị sét đánh thành như vậy.

Có điều con yêu quái họ muốn bắt lại bị cục lâm nghiệp mang đi, chuyện này phải xử lý như thế nào?

Phù Ly nhìn thấy Trương Kha, nghĩ đến người ta đã hứa sẽ đặc biệt xin cho cậu tiền thưởng, vì vậy cậu nói với Bành Hàng: “Bọn họ là bạn của tôi, nghe nói gặp được rắn lớn nên chạy tới xem cho vui.”

“Mưa to như vậy, có muốn hóng chuyện cũng nên chú ý an toàn nhé.” Bành Hàng đã quen với việc dân chúng thích nghe ngóng chuyện lạ nên giáo dục Trang Khanh ba người vài câu, sau đó lại nói với Phù Ly: “Cậu ở đây chờ người của cục lâm nghiệp tới, tôi còn phải đi tuần tra nữa.”

“Được ạ.” Phù Ly ngoan ngoãn gật đầu.

Bành Hàng còn định khuyên nhủ Phù Ly lần sau đừng lấy tổ truyền linh dược gì đó ra cho người khác uống nữa, nhưng nghĩ lại ở đây còn có vài người bạn của cậu liền nhịn xuống. Người trẻ tuổi lúc nào cũng thích thể hiện trước mặt bạn bè, chuyện này để dành nói sau vậy.

Bành Hàng vừa rời khỏi, không khí trong ngõ hẻm lại bắt đầu xấu hổ lên. Trương Kha lau nước mưa trên mặt đi, thấy Trang Khanh không muốn mở miệng đành cười gượng gạo giới thiệu: “Lão đại, đây chính là vị đạo hữu đã cho tôi mượn roi đánh yêu.”

Trang Khanh nhìn lại Phù Ly vài lần rồi mới mở miệng nói: “Cám ơn đạo hữu ra tay giúp đỡ.”

“Không có việc gì, đừng ngại.” Phù Ly lắc đầu, không thèm để ý, “Không biết tiền thưởng của tôi khi nào mới được nhận?”

“Hai ngày nữa.” Trang Khanh tiến lên vài bước, nước mưa rớt trên người anh rồi lại chảy xuống mặt đất, quần áo không hề ướt một tí nào. Chân của anh rất dài, đi vài bước liền tới gần Phù Ly, “Chờ chút để tôi phê duyệt cho cậu mảnh giấy.”

Yêu khí trên người Phù Ly rất yếu, hình như là gặp được cơ duyên gì đó mới có thể biến thành người. Kiểu yêu quái này tuy là tu vi thấp, nhưng vì được thiên đạo ưu ái, nên nếu họ không nói rõ thân phận thì trong mắt của những người trong giới tu hành, họ đều là người bình thường. Trước kia lúc người và yêu chưa chung sống hòa bình với nhau, loại yêu quái này có thể trốn thoát sự đuổi bắt của tu sĩ, trốn ở nhân gian, an ổn sống qua ngày.

Bây giờ nhân loại và yêu quái đã chung sống hài hòa, nhưng những con yêu quái đạt được cơ duyên để hóa thành người như Phù Ly vẫn rất hiếm. Ngay cả anh cũng chỉ miễn cưỡng mới nhận ra được yêu khí trên người đối phương để xác định cậu là yêu quái chứ không phải người.

Giao long mất hết tu vi thì cũng giống như một con rắn bình thường, Trang Khanh chỉ nhìn hai cái liền hết hứng thú, anh quay sang nhìn Phù Ly, Phù Ly hơi hơi ngửa dù ra sau, dùng đôi mắt trong suốt, đen nhánh như bầu trời đêm không có ánh trăng và sao nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đây là một con ác giao, lúc cậu tới nó đã nằm đây rồi hả?” Trang Khanh nhìn bốn phía, không thấy có dấu vết đánh nhau.

“Lúc tôi tới, nó vẫn là hình người.” Phù Ly thành thật lắc đầu, “Nó nói muốn ăn tôi, sau đó liền bị sét đánh.”

Nghe vậy, Trương Kha hơi khẩn trương hỏi: “Cậu không sao chứ?” Đây là ân nhân cứu mạng của ông, nghĩ lại đối phương suýt chút nữa đã bị ác giao ăn mất, ông liền đổ mồ hôi lạnh, “Sao nó lại muốn ăn cậu?”

“Tối qua nó hỏi tôi, mưa to như vậy có phải là do rồng phi thiên không.” Phù Ly híp mắt cười, “Tôi nói xã hội khoa học, không có rồng.”

Nghe vậy, Trương Kha cũng không biết nên nói gì, Giao hành muốn thành công thì phải hỏi loài người mới được, ánh mắt con giao này thật vụng về, chọn tới chọn lui thế nhưng lại chọn một con yêu quái. Cho dù Phù Ly nói có, nó cũng không hóa rồng được.

Cái cậu Phù Ly này cũng thành thật quá, nói câu có rồng thì đã làm sao, dù sao cũng không thành sự thật được. Ông là một người tu hành, tuổi cũng không lớn, ông không hiểu lắm mấy yêu quái này nghĩ cái gì.

“Cậu nói rất đúng, vài thập niên này, quốc gia vẫn không có giao long có thể hóa thành rồng.” Lúc nhắc tới rồng, ngữ khí của Trang Khanh rất bình thản, cứ như thể cái chủng tộc này không có liên quan gì đến anh, “Con mãng xà này đã không còn tác dụng gì, đưa đi vườn bách thú cũng tốt.”

Từ Viện rùng mình một cái, cái loại yêu quái tu hành ngàn năm như vậy, đã bị phế bỏ tất cả tu vi, lại còn bị đối xử giống như động vật không có linh trí, bị con người vây xem như một trò vui, đây quả thật là một đòn đánh nghiêm trọng cả về thể xác lẫn tâm hồn.

“Có thể giúp vườn bách thú kiếm thêm tiền.” Phù Ly gật đầu, mang niềm vui đến cho con người cũng có thể chuộc một phần tội nghiệt trước giờ đã tạo ra.

Con Giao long đang nằm trên đất chậm rãi ngẩng đầu, bản năng đối với loài rồng có một cỗ kính sợ, nên khi nó nhận ra sự tồn tại của Trang Khanh, cái đầu chưa kịp nâng lên hẳn đã rụt trở về, lưỡi cũng rút lại vào miệng.

“Xem ra nó chưa chết thật.” Phù Ly ngồi xổm xuống, nhặt một cành cây ở bên cạnh chọc chọc vào đầu rắn, “Đi vào vườn bách thú nhớ ngoan ngoãn làm việc, tranh thủ được ăn ngon ngủ ấm.”

Con rắn lớn có lịch sử đen tối kia không hề có phản ứng, để mặc cho Phù Ly đem mình chọc đến chọc đi.

Nhân viên công tác của cục lâm nghiệp tới rất nhanh, kiểm tra xong xác nhận con rắn vẫn còn dấu hiệu sống, mà còn là động vật được bảo hộ bậc một, vì vậy liên tục khen ngợi Phù Ly và đám người Trang Khanh, cùng bọn họ chụp một tấm ảnh rồi mới rời đi.

Hai ngày sau, tài khoản Weibo của cục lâm nghiệp đế đô đăng một dòng trạng thái, trong đó kèm hai tấm hình, một tấm là chụp ảnh người qua đường nhiệt tình kia, một tấm là chụp hình con rắn đang cuộn mình trong hang thủy tinh. Chẳng qua cục lâm nghiệp không có fan, trừ nhân viên công tác nhấn like như thường lệ thì chẳng có người qua đường nào bình luận cả.

Phù Ly không biết mình được cục lâm nghiệp cảm ơn, cậu đi ba chuyến xe bus mới tìm được văn phòng của cục quản lý tu hành. Chẳng qua bảng hiệu bên ngoài tòa nhà không phải là cục quản lý gì cả, mà là Công ty khoa học kĩ thuật sinh vật Trường Long, biển hiệu màu vàng lấp lánh, ngay cả cửa chính của tòa nhà cũng được lắp thủy tinh sáng chói, ánh mặt trời chiếu vào, phản xạ ra những tia sáng chói lòa.

Bảo vệ cửa là hai người trẻ tuổi có vẻ ngoài bình thường, được cái người có vẻ cường tráng, tư thế oai dũng mười phần. Phù Ly nhìn lướt qua một cái liền biết bọn họ một người là tôm biển, một người là cua.

Người có ước mơ, biết phấn đấu là rất tốt. Ai quy định hình người của tôm cua thì phải thấp bé đâu?

Vào cửa lớn, dọc theo đường đi Phù Ly gặp được không ít “người”, những “người” này có cả yêu quái lẫn người tu hành. Phù Ly có mảnh giấy và chữ kí của quản lý nên dọc đường đi không hề bị ai ngăn cản, thuận lợi đến được phòng tài vụ của công ty Trường Long.

Con rồng máu lai mấy hôm trước cậu gặp nói là cậu có thể cầm chữ kí của hắn để lãnh phần thưởng.

Giới yêu quái thường chú ý huyết thống, cái loại rồng lai giữa người và rồng như hôm trước cậu gặp thường rất hay bị ghét bỏ. Nghĩ vậy, Phù Ly có chút cảm thán, con rồng máu lai kia nhất định đã phải cố gắng nhiều lắm mới leo lên được vị trí “Tiểu đầu mục” của giới tu hành như bây giờ.

Nhân viên công tác của phòng kế toán đều là những tu sĩ học ngành kế toán chuyên nghiệp, tuy tu vi không cao nhưng tính toán lại cực kỳ giỏi, tại sở quản lý này rất được tôn trọng. Thấy Phù Ly vào, họ lười biếng hỏi vài câu, đến khi nhìn thấy chữ kí trên mảnh giấy thì tất cả mới giật mình ngồi ngay ngắn.

“Đây là phúc lợi lão đại đặc biệt phê duyệt hả?” Nhân viên giáp của phòng kế toán đứng dậy rót ly nước cho Phù Ly, “Mời cậu chờ chút, chúng tôi sẽ cho người lấy tiền thưởng và quà tặng ngay.”

Nhìn thấy ly trà nóng hổi trước mặt, Phù Ly mới biết thì ra con rồng hôm trước kí tên cho cậu là sếp ở chỗ này. Cậu quay đầu nhìn Phòng kế toán trang trí vô cùng khí phái, cảm thấy hâm mộ vô cùng.

Lúc cậu ẩn thân vào nhà của nhân loại coi Thời sự thì đã nghe nói qua, những người làm việc trong văn phòng đều là nhân tài cấp cao, rất nhiều người trẻ tuổi dốc hết tâm huyết mới có thể thi đậu công chức, so với những người ở thời đại trước thi tú tài còn cố gắng hơn.

Nhân viên phụ trách đón tiếp Phù Ly thấy cậu không nói gì liền cười bắt chuyện: “Lúc nãy không biết cậu là người do lão đại đặc biệt giới thiệu, nếu có chỗ nào không tốt mong cậu đừng để trong lòng.”

Phù Ly ngạc nhiên một lát mới hiểu được ý đối phương. Chẳng qua cậu vốn không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, cậu đã từng gặp phải những chuyện so với như vậy càng quá đáng, cơ bản là không có tâm trí đi so đo. Chỉ cần đưa tiền thưởng cho cậu, những vấn đề khác đều không quan trọng.

Rất nhanh, tiền thưởng liền được nhân viên công tác đưa tới, ngoài tiền thưởng ra còn có một bằng khen “Yêu quái ưu tú” và một cái hộp gỗ đàn hương nhìn không thu hút lắm, cùng với một cái hộp đen đựng roi đánh yêu của cậu.

Phù Ly mở hộp gỗ, bên trong là một viên đan dược đang tỏa ra linh khí.

“Đây là tu linh đan, cậu nhớ phải cất kĩ.” Nhân viên công tác có chút ước ao nói, đây chính là tu linh đan đó, cậu ta có để dành một năm tiền thưởng cũng chỉ đủ mua nửa viên thôi.

Phù Ly bỏ viên đan dược vào lại trong hộp, có chút nghi ngờ. Tu linh đan là cái gì vậy nhỉ? Không lẽ Tụ linh đan luyện chế thất bại xong thành tu linh đan? Giới tu hành bây giờ thật là tiết kiệm, cái loại đan dược bị đào thải này cũng còn cố lấy ra xài nữa.

Phù Ly tùy ý đem roi đánh yêu và tu linh đan ném vào ba lô, mở phong bì tiền thưởng nhìn nhìn, sau đó cười tủm tỉm nói cám ơn, đem tiền và giấy khen cất kĩ rồi rời khỏi phòng kế toán.

Mới vừa đi đến cửa, cậu liền nhìn thấy Trang Khanh đang đi về phía mình. Cậu suy nghĩ một chút rồi dừng bước.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 29/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 181

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.