Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô sỉ

Phiên bản Dịch · 2603 chữ

“Phù đạo hữu.”

Trang Khanh vẫn khá ấn tượng với Phù Ly, một tiểu yêu quái mà lại đạt được thiên cơ để hóa thành hình người, còn nhặt được roi đánh yêu, có thể được gọi là con cưng của trời rồi. Thiên đạo thường ưu ái nhân loại hơn, so với nhân loại thì yêu quái chỉ là quà tặng kèm, còn là mua một tặng một nữa chứ, cả vận thế lẫn cơ duyên đều kém xa nhân loại.

Phù Ly chắc chắn là trường hợp đặc biệt.

“Trang đạo hữu.” Phù Ly cười nói: “Cám ơn Trang đạo hữu đã phê tiền thưởng.” Tuy rằng viên tu linh đan kia không có tác dụng gì, nhưng được cái mức tiền thưởng cao, cũng bằng hai tháng lương của cậu.

“Không cần phải cám ơn, đây là tiền quốc gia xuất ra để trợ cấp, không phải tiền của tôi.” Trang Khanh nói một cách lạnh nhạt, “Nếu như không có cậu ra tay giúp đỡ, đội hữu của tôi đã bỏ mạng trong tay Chu Yếm rồi.”

“Gặp chuyện bất bình phải ra tay tương trợ thôi.” Phù Ly chỉnh lại gói to trên vai, “Tạm biệt.”

Trang Khanh gật đầu, né sang bên cạnh một bước. Lúc Phù Ly sắp đi đến cửa thang máy, Trang Khanh gọi cậu lại, “Đừng để cho người khác biết được roi đánh yêu là của Phù đạo hữu.” Loại pháp khí có uy lực lớn như thế này, rất có lực hấp dẫn ở giới tu hành, nếu có ai đó muốn giết người cướp của, cái cậu yêu quái Phù Ly này nhất định sẽ giữ không được.

“Anh nói cái này ấy hả?” Phù Ly lấy roi đánh yêu ra, suy nghĩ một chút rồi đi đến trước mặt Trang Khanh, “Cho anh đấy.”

Trang Khanh nhăn mày lại, không hiểu ý của Phù Ly.

“Trước khi vào thành tôi có nghe yêu quái khác nói qua, sở quản lý của các anh chính là quan quân của giới tu hành, cái roi đánh yêu này tôi cũng không cần dùng đến, cho các anh dùng đi.” Phù Ly đem roi nhét vào tay Trang Khanh, “Bây giờ thế đạo so trước kia tốt hơn nhiều, có điều người xấu, yêu xấu vẫn không ít.”

Con rồng máu lai này có thể lên leo lên đến địa vị cao, khẳng định là không hề dễ dàng, nể tình tiền thưởng đặc biệt anh ta phê, đưa anh ta cái roi cho anh ta mời chào nhân tài vậy.

“Tôi không cần cái này.” Trang Khanh không hiểu nổi ý tưởng của con tiểu yêu quái này, cậu ta nghèo đến mức phải nhặt chai nhựa đổi tiền, thế mà loại pháp bảo vô giá lại tùy ý đưa tặng người khác, đầu óc không có vấn đề gì chứ?

“Anh có thể đưa cho mấy đồng đội của anh xài.” Phù Ly cảm thấy con rồng máu lai này có tí chậm tiêu. Không cho tiểu đệ ở dưới tí ngon ngọt thì làm sao ngồi an ổn được? Mấy trăm năm trước lúc cậu còn ở ngọn núi kia, đại Vương của ngọn núi là một con heo thành tinh, lúc hắn lên làm đại vương còn biết thường xuyên cho yêu quái trên núi uống rượu, ăn thịt dê, “Cầm đi.”

Loại yêu quái máu lai mà có thể leo lên đến vị trí như bây giờ, nhất định đã phải bỏ ra không ít công sức, cậu rất thích loại yêu quái hăng hái biết hướng tới trước như này.

Trang Khanh cầm cái roi đánh yêu một hồi, yên lặng nhổ hai cọng tóc, tóc rơi xuống tay liền hóa thành hai căn râu rồng, tỏa ra màu vàng lấp lánh. Râu rồng bay đến trên người Phù Ly rồi nhanh chóng biến mất.

Phù Ly loáng thoáng cảm giác được có một tia long khí bám vào người, còn có một chút xíu công đức, nhỏ đến gần như không nhận ra. Thảo nào cậu nhìn không ra tu vi của con rồng trước mặt, bởi vì con rồng lai này không chỉ là lão đại của giới tu hành mà còn liên quan đến vận mệnh quốc gia.

Không nhìn ra ha, vẫn là một con rồng có thủ đoạn.

Nhân loại là sinh vật đứng đầu, là con cưng của thiên đạo, cho nên không cần biết là con người hay yêu quái, chỉ cần được nhân loại thừa nhận và tế bái thì tu vi sẽ tăng lên rất nhiều. Có điều, yêu quái mà được quốc gia thừa nhận thì trong năm ngàn năm qua cũng không có được mấy con. Nếu thật sự có loại cơ duyên này, trong tộc chắc cũng phải tranh giành đến máu chảy đầu rơi chứ làm sao lại đến phiên một con rồng lai?

Cho nên mấy cái thể loại rồng chảnh chọe, khinh thường những loài yêu khác có gì hơn người đâu? Lúc trước còn cười nhạo cậu xấu, tu vi thấp. Hừ, bọn họ có năng lực sao lúc tranh đoạt cơ duyên lại thua một con rồng máu lai chứ?

Nguyên bản Phù Ly chỉ là kính nể Trang Khanh có tinh thần liều mạng, bây giờ cậu đã đem Trang Khanh loại ra khỏi danh sách loài rồng mà cậu ghét rồi.

“Có long khí của tôi phù hộ, những con yêu quái khác sẽ không dám động vào cậu.” Trang Khanh quyết định nhận lấy roi đánh yêu, “Cái roi đánh yêu này coi như cho sở quản lý của chúng tôi thuê, khi nào cậu cần thì chúng tôi sẽ trả lại.”

Trang Khanh đưa tay ra, trên tay anh là một cái hộp ngọc: “Đây là tiền thuê.”

Phù Ly nhận hộp ngọc, bên trong có một viên cực phẩm đan dược Tụ linh đan đang tản ra phù văn màu vàng sáng lóa. Cậu suy nghĩ một lát rồi đem hộp ngọc đưa cho Trang Khanh, “Tôi không cần đan dược, anh đổi thành tiền cho tôi đi.”

Trang Khanh: “...”

Tu vi của con tiểu yêu quái này thấp như vậy, thì ra không phải vì tố chất, mà là vì đầu óc hả?

Linh dược bây giờ khó tìm, luyện chế một viên cực phẩm Tụ linh đan khó dữ dội, đối phương thế nhưng không cần đan dược, chỉ cần tiền? Lâu lắm Trang Khanh mới hào phóng một lần, thế nhưng cậu lại từ chối khiến anh đâm ra hoài nghi, cuối cùng là anh ngốc hay cậu mới là đồ ngốc?

Phù Ly thấy biểu tình của Trang Khanh quái quái, cậu nghĩ rằng anh tiếc tiền nên bực bội nói: “Thôi bỏ qua đi.”

Yêu quái đều phát triển theo thời đại, chỉ có loài rồng keo kiệt qua bao nhiêu năm đều không có gì thay đổi. Mười con rồng hết chín con keo, còn một con thì cực kì keo, cậu không thèm cùng loại này so đo.

Huống chi anh ta còn liên quan đến vận mệnh quốc gia nữa, không thể trêu vào không thể trêu vào.

Không hiểu tại sao Trang Khanh nhìn thấy biểu tình “Không thèm so đo với anh” của Phù Ly liền bực mình đến suýt nữa ngừng thở. Anh không muốn tiếp tục nói chuyện với cái loại yêu quái không biết tiến tới, chỉ biết lấy tiền ăn chơi đàng điếm này nữa nên xoay người bỏ đi.

Phù Ly không nhìn ra được thái độ của Trang Khanh có gì sai, cậu ra khỏi Công ty khoa học kĩ thuật sinh vật Trường Long liền đi tìm trạm xe bus gần nhất.

Mấy ngày gần đây Chu Xướng rất buồn bực, khó khăn lắm mới làm được một chuyện khiến người nhà khen ngợi, ai ngờ đi khắp các tiệm thuốc lớn đều không tìm được Nhiễm di thịt, khiến người trong nhà nghĩ rằng anh làm việc không đáng tin, nói dối gạt người.

Trời đất làm chứng, anh tuy rằng lười biếng, ăn chơi đàn đúm nhưng kiểu gì cũng không thể đem người trong nhà ra mà đùa giỡn chứ.

Anh tức quá, bèn tìm một vị chuyên gia về trung dược, hỏi ông ta xem trên đời này có Nhiễm di thịt hay khong?

Vị chuyên gia nọ nghe miêu tả của Chu Xướng xong, yên lặng thật lâu rồi mới nói: “Chu tiên sinh, sách cổ quả thật có viết rằng quốc gia chúng ta có một loại cá tên là Nhiễm di, truyền thuyết nói rằng thịt loài cá này có tác dụng trừ tà, an thần.”

“Nó có tồn tại thật hả?” Chu Xướng hỏi, “Có thể mua ở chỗ nào?”

Vị chuyên gia đối với cái loại phú nhị đại này rất bao dung, bởi vì người ta trả tiền lương rất cao, cho nên dù đối phương hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, ông vẫn cười nhẹ nhàng đáp: “Chu tiên sinh, loại thuốc này không mua được.”

“Tại sao?” Chu Xướng không vui, nếu không mua được thì lần trước anh nhận được cái gì?

“Bởi vì thịt cá Nhiễm di là không có thật, nó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, thế giới này không có loại động vật thần kì như vậy.” Chuyên gia đẩy mắt kính trên mũi lên, trong mắt có vài phần đồng tình, “Tôi nghĩ cậu gặp phải kẻ lừa đảo rồi. Cậu cho rằng thuốc có hiệu quả có thể là do nguyên liệu trong đấy có tác dụng an thần, chứ không phải vì nó là Nhiễm di thịt kia đâu.”

“Bây giờ mấy kẻ lừa đảo gan lớn lắm, cái gì cũng dám nói, thịt bò cũng có thể chém gió thành thịt rồng, chim trĩ nói thành phượng hoàng, một cọng cỏ ven đường cũng có thể nói là quả dao trì.” Chuyên gia thở dài, “Mấy năm trước người bị lừa nhiều đếm không được, cho nên vài năm gần đây quốc gia đã nghiêm khắc xử phạt những hành vi trái pháp luật này, cũng tăng mạnh tuyên truyền ở các xã khu khác, hai năm nay đã rất ít nhìn thấy mấy kẻ lừa đảo như vậy rồi.”

Đương nhiên, cũng có rất ít người ngu ngốc mà bị mắc lừa như người trước mặt ông đây.

Chu Xướng không biết mình bị người nọ châm chọc chỉ số thông minh, anh ra khỏi văn phòng chuyên gia với tâm tình phức tạp vô cùng. Anh không muốn thừa nhận là mình đem thuốc giả trở thành linh đan diệu dược, nhưng cũng không thể thuyết phục bản thân là trên thế giới có loại đồ vật thần kỳ như vậy.

Lái xe đi dạo một vòng mới bớt chút bực bội, Chu Xướng ngừng xe bên đường, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện cho hai cụ ở nhà, nói không mua được loại thuốc này. Để anh thừa nhận mình bị lừa, anh vẫn có chút không cam lòng.

Điện thoại chưa có người bắt máy, Chu Xướng lại nhìn thấy được người cho anh Nhiễm di thịt trên lối đi bộ.

Chu Xướng vội vàng cúp điện thoại đuổi theo, xe cũng không kịp khóa.

“Đợi đã.” Chu Xướng chạy một đoạn đường đã bắt đầu thở hồng hộc, người kia nhìn như đi chầm chậm mà sao lại khó đuổi kịp dữ vậy?

Đến trạm xe bus, còn chưa bắt được xe, Phù Ly đang tính ngồi đợi một hồi bỗng bị người nắm lấy bả vai. Cậu quay đầu lại nhìn, thì ra là người cậu gặp hôm vừa mới vào thành.

“Quả nhiên là cậu.” Chu Xướng giữ chặt Phù Ly không cho đi, thở hổn hển mấy hơi rồi mới nói, “Cậu đi theo tôi.”

“Chàng trai trẻ, bắt cóc là phạm pháp đấy.” Phù Ly ngồi im không nhúc nhích, chỉ với bằng ấy sức lực, muốn bắt cóc cậu là không có khả năng.

“Tôi bắt cóc cậu làm gì? Về cắt thận xào rau hả?” Chu Xướng chỉ vào chiếc xe đang dừng ở phía xa, “Xe tôi đang đỗ ở bên kia kìa, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”

“Nhưng mà tôi còn phải bắt xe bus đi về…”

“Tôi đưa cậu về.” Chu Xướng ngắt lời cậu, “Đi qua một chút đi, không đi chờ xíu nữa cảnh sát giao thông tới viết hóa đơn phạt tôi mất.”

Phù Ly bị Chu Xướng kéo lên xe, Chu Xướng quay sang cười lạnh nói với cậu: “Cũng dám lên xe thật hả? Cậu không sợ tôi đem cậu kéo đến cục cảnh sát à?”

“Tại sao?” Phù Ly khó hiểu hỏi, tâm tư con người thật là khó đoán.

Lâu thật lâu trước kia, cậu cứu một con người, sau đó người kia ở lại trong động của cậu không chịu đi, cậu vốn rộng lượng dễ nói chuyện, chỉ coi như mình nuôi một vật nuôi nhỏ, cũng không có ý đuổi người nọ. Sau đó người ấy bị bệnh, chắc là đã tận số rồi, thầy thuốc của loài người cùng với thuốc do cậu tìm đến đều không có tác dụng gì.

Người kia cũng không sợ chết, thuốc và châm cứu không có tác dụng cũng không khóc gì. Nhưng mà trước khi nhắm mắt, người đó oán hận nói vài câu, hình như bất mãn cậu là yêu quái, nhưng cuối cùng lại nói hy vọng kiếp sau không tiếp tục làm người nữa.

Cách xa mấy ngàn năm, người kia trông như thế nào, tên gọi là gì, cậu cũng không còn nhớ rõ, nhưng cậu lại nhớ được tâm tư con người khó đoán vô cùng. Chẳng qua giống đực của nhân loại cũng thật kì lạ, họ rõ ràng cũng thay đổi thất thường như giống cái nhưng lại thích nói phụ nữ mới là sinh vật hay thay đổi thất thường.

Trong ngoài không đồng nhất đại khái là kĩ năng mà giống đực loài người làm thuần thục nhất.

“Cậu lấy thuốc giả lừa tôi, còn hỏi tôi vì sao nữa hả?” Chu Xướng bị sự bình tĩnh vô liêm sỉ của người đối diện làm cho sợ ngây người ra.

“Tôi không làm mấy chuyện gạt người.” Phù Ly vô cùng tự tin về phẩm hạnh của mình.

“Vậy tại sao cậu gạt tôi cái gì mà Nhiễm di thịt, chuyên gia nói trên thế giới không tồn tại cái loại Nhiễm di thịt này.” Chu Xướng đạp phanh, đem xe ngừng lại ven đường, “Cậu tông vào xe của tôi, tôi không bắt cậu đền, nhưng cậu cũng không nên vô liêm sỉ lấy thuốc giả ra lừa người chứ? Lỡ người ta uống thuốc, xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Phù Ly nhíu mày không nói gì, lần trước cậu nhìn tướng mạo của người thanh niên này, thấy được trưởng bối trong nhà sẽ có tai họa mới đưa Nhiễm di thịt cho anh ta, hôm nay nhìn kỹ lại gương mặt của người nọ thì xem ra bệnh họa đã được diệt trừ rồi.

Thuốc có tác dụng mà còn nói dối trắng trợn, con người càng ngày càng không biết xấu hổ là gì.

“Lời chuyên gia nói đều tin được hả?”

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 1/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.