Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao hành

Phiên bản Dịch · 2395 chữ

Làm việc ở khách sạn được vài ngày, Phù Ly vẫn chưa gặp được ông chủ kiêm tiền bối của mình tại giới tu hành, nhưng lại nhận được không ít tiền boa. Cái khách sạn cậu đang làm việc rất xa hoa, có nhiều nhân viên hay bảo vệ thường xuyên giúp khách hàng cầm hành lý lên phòng. Vì khỏe nên Phù Ly giúp khách giữ gìn hành lí rất cẩn thận, vậy nên được khá nhiều tiền boa.

Nhiều khách lúc trả phòng còn khen Phù Ly với quản lý nữa, nên vừa mới đi làm được nửa tháng nhưng Phù Ly đã được giám đốc khách sạn chỉ tên khen thưởng tại đại hội công nhân viên chức.

Lúc đại hội chấm dứt, Phù Ly loáng thoáng nghe được người ta nói mấy câu như “Đồ đàn bà”, “Bán thân”, nhưng đợi cậu quay lại thì lại không thấy ai mở miệng. Quản lý bộ phận bảo an tới gần Phù Ly, vỗ vai cậu cười nói: “Tiểu Phù, vợ của tiểu Hà sinh rồi, nên tối nay cậu trực thay cậu ta nhé.”

Việc liên quan đến kéo dài nòi giống là việc lớn, Phù Ly không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Quản lý cười càng vui vẻ, người mới siêng năng chịu khó, lại còn nghe lời nữa, là cấp trên đương nhiên ai cũng hài lòng.

Duyên Nguyệt là một khách sạn cao cấp, hai mươi bốn giờ đều có khách vào ở và làm việc, khách sạn vừa cung cấp ăn uống vừa cung cấp các dịch vụ vui chơi giải trí, cho nên thời gian làm việc của nhân viên ở đây cũng chia làm ba ca, đảm bảo khách hàng lúc nào cũng có thể hưởng thụ chất lượng phục vụ tốt nhất.

Chập tối, sắc trời trở nên u ám, Phù Ly ngước đầu nhìn bầu trời rồi nói với dì lao công, “Thời tiết không được tốt lắm, dì tranh thủ về thẳng nhà, đừng dừng lại đâu hết nhé.”

“Ừ, được rồi.” Dì lao công lấy một hộp bánh cưới từ trong túi ra, hôm nay có khách cử hành hôn lễ trong khách sạn, bánh kẹo cưới dư lại họ không cần nên để lại cho các nhân viên chia nhau, “Tiểu Phù, ăn chút bánh kẹo cưới lấy hên, rồi mau mau tìm một người bạn gái hợp ý.”

“Cám ơn dì.” Phù Ly không từ chối, cậu nhận hộp bánh nhét vào túi quần, sau đó lại quầy lễ tân mượn một cái dù, đưa cho dì lao công, “Dì cầm theo trên đường xài.”

Dì lao công không tính lấy, nhưng thấy Phù Ly kiên trì đưa, bà nghĩ mình không nên cự tuyệt tấm lòng của cậu.

Vừa đi được nửa đường, bà nhìn thấy siêu thị gần đó có rau dưa hoa quả giảm giá nên ghé vào mua. Lúc ra khỏi siêu thị, bên ngoài bỗng nổi gió to, mưa đá rơi xuống đùng đùng.

Chỗ này chỉ cách nhà bà vài trăm mét, bà mở cây dù của Phù Ly đưa, che khuất trận mưa đá đáng sợ kia rồi chạy chậm về nhà.

Bà vội vã trở về nên không hề để ý thấy những hòn đá lớn khi rơi xuống cây dù của bà sẽ hóa thành giọt mưa bình thường, gió lớn như thế nhưng cũng không thể thổi bay cây dù cũ kĩ trong tay bà.

Trời mưa càng lúc càng to, cả thành phố ngập trong màn mưa. Duyên Nguyệt tọa lạc tại nơi cao nên vẫn chưa bị nước tràn vào, nhưng bên ngoài là gió to sấm sét, mưa đá đùng đùng dày đặc, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.

Vài cô lễ tân chen chúc lại cùng nơi, gọi Phù Ly đang đứng ở ngoài cửa đến tránh mưa. Các cô đều biết Phù Ly không có bằng cấp, là người từ nông thôn đến, nhưng do Phù Ly xinh đẹp lại lễ phép nên những yếu tố trên cũng không làm giảm ấn tượng tốt của các cô đối với cậu.

“Cậu nói xem có phải có vị thần tiên nào đang độ kiếp không?” Một cô lễ tân nói đùa, “Thời tiết thật là kì lạ.”

“Có lẽ là Giao hành.” Phù Ly nhìn động tĩnh bên ngoài, trả lời một cách nghiêm túc.

“Giao hành là sao?” Mấy cô lễ tân đều còn trẻ, lòng hiếu kì đều rất nặng.

“Có nghĩa là khi giao long muốn hóa rồng, nó sẽ đưa tới giông tố, sau đó sẽ tại ven đường chọn một người có duyên, hỏi người đó xem trong nước có rồng hay là rắn,” Phù Ly thấy mấy cô lễ tân đều hứng thú với đề tài này nên tiếp tục giải thích, “Nếu người đó nói là rắn, thì nó hóa rồng thất bại, còn nếu người đó nói là rồng, thì nó có thể hóa rồng bay lên trời.”

“Vậy còn người có duyên kia thì sao?” Mấy cô lễ tân càng tò mò, “Giao long hỏi vậy xong, nếu hóa rồng thì có trả ơn không?”

“Giao long nào tốt, hóa thành rồng sau sẽ trở về trả ơn, còn nếu là giao long xấu thì…” Phù Ly ngừng lại.

“Thí như thế nào?” Mấy cô lễ tân gặng hỏi.

“Sẽ ăn luôn người có duyên đó, chấm dứt nhân quả.”

Cửa xoay bị đẩy ra, một người đàn ông mặc một thân toàn đồ đen bước vào, người anh ta ướt sũng, ánh mắt quét một vòng quanh đám người Phù Ly rồi nói: “Hôm nay mưa lớn quá, cho tôi đặt một phòng đi.”

Một cô lễ tân cầm giấy chứng minh anh ta đưa, chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng, người đàn ông áo đen nhìn Phù Ly, nói giỡn: “Trận mưa này to thật, không phải có rồng đang phi thiên chứ?”

“Làm gì có rồng.” Phù Ly bình tĩnh nhìn người nọ, thuận tiện liếc nhìn sấm sét đang không ngừng lóe ra trên bầu trời, “Xã hội giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật rồi, mấy truyền thuyết toàn là giả thôi.”

Người đàn ông đang cười tươi sáng sủa nháy mắt liền trầm mặt xuống, anh ta giật lại chứng minh trong tay cô lễ tân, ánh mắt đen kịt gắt gao trừng Phù Ly, sau đó xoay người bỏ đi.

Cô bé lễ tân ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, không phải muốn thuê phòng hả? Ngoài trời mưa to như vậy, sao còn chạy ra ngoài nữa?

“Chắc anh ta quên mang ví.” Phù Ly đứng dậy cầm cây lau nhà trong góc ra, lau sạch sẽ sàn nhà hồi nãy bị nước mưa trên quần áo người đàn ông làm ướt.

Mưa to nguyên một đêm, buổi sáng lúc Phù Ly tan tầm, mưa vẫn chưa ngừng. Phòng trọ của cậu khá xa, xuống xe bus còn phải đi bộ thêm ba mươi phút nữa.

Trong một ngõ tắt nhỏ hẹp gần như không có người qua lại, Phù Ly nhìn thấy người đàn ông áo đen đang đứng đó, cậu không hề ngạc nhiên một chút nào.

Người đàn ông có vẻ rất lo lắng, anh ta nhìn Phù Ly chằm chằm rồi nói lại một lần: “Mưa lớn như vậy, nhất định là có rồng đang phi thiên.”

“Không có đâu.” Phù Ly là một con yêu quái có nguyên tắc, không có thì cậu nói không có.

Gió mạnh nổi lên, phát ra từng trận tiếng rít đáng sợ trong con hẻm nhỏ.

Hai mắt của người đàn ông biến thành màu đỏ, trên mặt cũng xuất hiện những đường gân màu đen, “Tao muốn ăn mày.”

Nó tu hành đã ngàn năm, trước kia vì hóa thành giao long nên đã ăn vô số đồng nam đồng nữ, cả ngày phải trốn đông trốn tây khỏi sự truy bắt của đạo sĩ và hòa thượng. Không ngờ công sức ngàn năm lại bị hủy hoại bởi một nhân loại nhỏ bé này. Một lần hóa rồng thất bại, nó phải tu hành thêm mấy trăm năm nữa, ai biết mấy trăm năm đó nó có bị người tu hành giết chết không?

Nhìn yêu vật hóa thành một con giao long đen tấn công mình, Phù Ly cầm dù che lại trước mặt.

Cậu ghét nhất loại động vật không có lông này, toàn thân trơn trượt lạnh lẽo, coi vài lần là da gà cả người đều nổi lên.

Biến hóa của con yêu làm cho yêu quái cả thành phố hoảng sợ, bộ quản lý tu hành bận rộn cả đêm, thở cũng chưa kịp thở hai cái liền phát hiện thành tây có sấm sét lóe ra, đã vượt qua hiện tượng tự nhiên bình thường.

“Không ổn, yêu vật Giao hành thất bại, tức giận nên chuẩn bị làm ác.” Từ Viện bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó liền lập tức mở cửa sổ ra, nhảy từ lầu bốn xuống.

Trong hẻm nhỏ, Phù Ly che dù, trên người không dính một giọt nước mưa nào, giao long lần thứ hai biến thành người, trên trán có một vết máu bầm, hai người đứng cách nhau mấy mét, ai cũng không nhúc nhích.

“Thì ra mày cũng là yêu quái, nếu cùng là yêu quái, tại sao lại không giúp tao?” Ánh mắt giao long tràn đầy sự căm hận.

“Tại sao tôi phải giúp anh?” Phù Ly khó hiểu, Giao hành hóa rồng, vốn là cơ duyên thiên đạo ban tặng, con giao long này từng ăn thịt người, lại chọn cậu là người có duyên nên mới không chiếm được câu trả lời mong muốn, đây là thiên đạo không giúp nó, “Anh ăn thịt người và thịt yêu quái khác rồi, không hóa rồng được.”

“Đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.” Giao long không cam lòng, “Nếu như tao không ăn bọn nó, bọn nó cũng đã chết rục xương. Giới yêu tinh vốn là cá lớn nuốt cá bé, tao ăn bọn nó, cũng là bọn nó đáng bị ăn.”

Từ khi lập quốc đến giờ, nó đã không hề ăn thêm người nào nữa, mấy cái chuyện xưa lắc ấy làm sao lại truy cứu đến tận bây giờ?

“Thiên đạo công bằng, nó sẽ không vì mấy chuyện này cũ mà bỏ qua cho anh.” Phù Ly nhìn mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, “Anh đi đi, anh không hóa thành rồng được đâu.”

Nếu còn không đi, tiệm bánh bao cậu thích nhất lại bán hết cho xem.

“Cái đồ yêu quái vô tri này, ai cho mày nói bậy?” Giao long nhịn không được cơn giận và dã tính, “Tao phải ăn mày.”

Phù Ly thở dài: “Mấy yêu quái trong thành phố các anh thật là kì cục, hồi trước nói một câu không hợp liền muốn giết yêu, bây giờ nói lời thật liền muốn ăn yêu, đây là bắt nạt yêu quái nông thôn chúng tôi quê mùa hả?”

Phù Ly tự cảm thấy tính tình của mình rất tốt, cũng rất nói đạo lí, nhưng cậu không thích người khác bắt nạt mình vô cớ.

Yêu quái nông thôn cũng có danh dự và tôn nghiêm nhé.

Kĩ năng lái xe của Từ Viện rất tốt, nhưng mà có tốt cỡ nào cũng không thể vượt qua dòng xe cộ đông đúc của thủ đô được. Nhìn thấy biến cố ở thành tây, lòng bà nóng như lửa đốt, chỉ muốn lấy phi kiếm ra bay ngay qua.

“Có gấp cũng vô dụng thôi.” Trương Kha khuyên nhủ, “Chị Từ, thủ đô là nơi hưng thịnh nhất của quốc gia, còn có kim long trông giữ, con giao long kia chắc cũng không dám can đảm làm loạn đâu.”

“Tôi chỉ sợ nó Giao hành thất bại, sẽ giết người có duyên kia cho hả giận.” Từ Viện quay đầu lại nhìn Trang Khanh đang ngồi im phía sau không nói gì, “Lão đại, tính sao bây giờ?”

Trang Khanh nhìn bầu trời thành tây, chỗ đó yêu khí mù mịt, mây đen cuồn cuộn, cứ như lúc nào cũng có thể có sấm sét đánh xuống. Anh lấy điện thoại ra, gọi cho đồn công an ở thành tây.

“Tiểu Bành.” Sở trưởng đi ra, nói với Bành Hàng đang ngồi uống sữa đậu nành ăn bánh bao, “Bây giờ cậu lập tức đem người đi vào mấy hẻm nhỏ tìm thử xem, có người dân báo cáo thấy có kẻ khả nghi là hung thủ giết người đi ngang qua.”

“Kẻ giết người?” Bành Hàng nhét nốt nửa cái bánh bao còn dư vào miệng, dùng mu bàn tay lau lau, “Sở trưởng, anh không đùa em chứ?”

Bây giờ người dân có thể dùng mắt thường phân biệt được kẻ giết người hả? Quan trọng là, dạo gần đây sở của bọn họ không có án kiện nào lớn xảy ra mà?

“Nói nhiều như vậy làm gì? Đi xem lẹ đi.” Sở trưởng không dám nói đây là điện thoại của cục Quốc an gọi sang, đành phải để cho nhân dân chịu tiếng xấu. Dù sao nhân dân nhiều như vậy, ai biết người dân là người nào?

Bành Hàng mang theo đồng nghiệp chạy vài nơi cũng không tìm được kẻ giết người. Nửa đường lại gặp hai nam một nữ vẻ mặt nghiêm túc đi tới một con hẻm nhỏ. Bành Hàng nghĩ nghĩ rồi quyết định cùng đồng nghiệp đi theo bọn họ.

Trong ngõ hẻm, một người tuổi trẻ đang đứng che dù, bên chân là một con rắn đen cực lớn đang nằm, không biết là nó chết hay bị thương mà cứ nằm ngâm mình trong mưa không nhúc nhích. Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, người trẻ tuổi chỉ tay vào con rắn nói: “Chỗ này có con rắn bị thương, có nên đem nó vào sở thú không?”

Bành Hàng đưa tay đỡ trán, đây không phải là thằng nhãi dùng thuốc giả lừa người hay sao?

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 29/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.