Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi việc làm

Phiên bản Dịch · 2277 chữ

Trang Khanh không về nhà mà lái xe đến thẳng sở quản lí. Người ở sở nghe nói lão đại đã trở về liền vội vạng dọn bàn dọn ghế, văn phòng đang loạn tùng phèo nhanh chóng trở nên chỉnh tề, mấy viên chức lúc đầu nằm uể oải trên bàn bây giờ đều ngồi ngay ngắn như binh lính đợi thủ trưởng kiểm duyệt.

Cộc cộc cộc.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, biểu tình của mọi người càng ngày càng nghiêm túc, ngay lúc Trang Khanh xuất hiện, cả phòng đồng thanh kêu lên: “Chào đội trưởng.”

Ánh mắt của Trang Khanh lướt qua mọi người, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Bây giờ mới biết sợ hả?”

Cả đám xấu hổ cúi đầu, lần này tà yêu làm loạn, ngành bọn họ chết vài người, xét đến cùng vẫn là do tu vi họ quá thấp. Đất nước này rộng lớn như vậy, người cũng đông, nhưng điều này cũng không có ý nghĩa là người dân phải trở thành đồ ăn của yêu quái.

Nghĩ đến có một cô bé mới hơn hai mươi tuổi bị ăn mất tim mà chết, người nhà của cô thương tâm khóc đến ngất đi, Từ Viện liền thấy trong lòng khó chịu.

“Tôi đi xem xem vị thượng cổ đại yêu này.” Trang Khanh lúc không vui không giận như này còn đáng sợ hơn lúc anh mắng chửi người nữa. Tổ quản lí im phăng phắc, một tiếng thở mạnh cũng không có. Nghe Trang Khanh nói muốn đi thẩm vấn Chu Yếm, lão Hoàng vội cười lấy lòng, đi lên trước để dẫn đường.

Trong tầng hầm ngầm của sở quản lí, có một khóa linh trận chuyên môn dùng để giam giữ những người làm trái pháp luật của giới tu hành. Trận pháp này là do Trang Khanh lấy máu dẫn để thiết lập, bốn phía bày pháp bảo để trấn áp yêu ma, yêu quái có tu vi kém cỏi còn không thể tiến vào trong trận, nếu vào sẽ thấy khó chịu toàn thân.

Chu Yếm bị nhốt trong này đã mấy ngày, thái độ kiêu ngạo vẫn không hề giảm, thấy có người đi vào hắn còn châm biếm nói: “Đồ nhân loại và yêu quái vô dụng.”

Trang Khanh cởi cái áo vest tràn đầy vẻ tinh anh ra, đưa cho Sở Dư đang đi theo phía sau: “Cầm đàng hoàng, đừng để dính máu.”

Sở Dư ngoan ngoãn nghe lời, ôm áo khoác lùi về sau mấy bước, còn làm một cái màn chắn chắn trước mặt, cam đoan không làm dơ áo vest một xíu nào.

“Chu Yếm.” Trang Khanh bước vào Khóa linh trận, nhìn Chu Yếm trong lốt người đang bị trói không thể cử động, “Thượng cổ đại yêu.”

“Một con rồng trẻ ranh cũng dám xấc láo trước mặt bổn vương.” Chu Yếm nhướng mắt lên, cả người tràn ngập khinh thường: “Lũ vô tri các ngươi thật sự là làm mất mặt yêu tộc.”

Trang Khanh không thèm để ý đến lời của hắn, vươn tay cầm lấy roi đánh yêu trên người hắn rút ra, roi liền rớt xuống. Chu Yếm thấy cái roi trói mình bị buông lỏng ra, liền hóa thành một luồng ánh sáng muốn bay ra khỏi Khóa linh trận. Chu Yếm luôn rất tự tin vào tốc độ của bản thân, năm xưa thượng cổ đại yêu nhiều như cỏ, hắn liền dựa vào năng lực chạy trốn tuyệt hảo của mình để sống tới giờ.

Nhưng mà lần này lại khác, lúc hắn sắp bay ra cửa thì có một tia sáng hiện lên, toàn thân hắn giống như bị sét đánh trúng, rơi mạnh vào lại Khóa linh trận.

“Tôi cho ông đi rồi sao?” Trang Khanh khoanh tay trước ngực, đứng nhìn xuống Chu Yếm, “Dựa vào pháp lệnh mới của Quốc gia, ông lấy người làm đồ ăn là một tội lớn.”

Chu Yếm quỳ trên mặt đất, cú đánh vừa rồi quá mạnh, hắn còn chưa kịp hoàn hồn lại. Chu Yếm là một con yêu quái thức thời, khi gặp được đối thủ đánh không lại, hắn thường có hai lựa chọn, một là quỳ xuống nhận Đại vương, hai là bỏ chạy.

Bây giờ trốn không được, hắn chỉ có thể thức thời nhận thua.

Mắt không liếc, không cười khểnh, hắn ngoan ngoãn co người trên đất, giả vờ mình là một con vượn hay khỉ bình thường, chỉ có điều ngoại hình nhìn kì dị chút.

“Yêu hoàng là ai?” Thấy Chu Yếm ngoan ngoãn, Trang Khanh vỗ vỗ ống quần, tâm trạng tốt hơn một chút.

Chu Yếm nhìn Trang Khanh, chột dạ né tránh: “Cái này, thật ra tôi cũng không biết nữa.”

Từ Viện đang đứng bên cạnh nói: “Đại ca, nó lừa anh đấy, trước khi anh về nó còn nói cái gì Ngô hoàng trở về, làm sao lại không biết được?”

Rầm rầm.

Chu Yếm bị đánh văng vào tường rồi lại té về chỗ cũ, người nào không biết còn nghĩ là Trang Khanh chơi boomerang.

Thiên đạo hỡi, bây giờ loài rồng tu luyện như thế nào vậy? Tu vi sao lại cao đến thế này? Chu Yếm phun ra một ngụm máu, hắn sợ Trang Khanh tiếp tục đánh nên vội vàng nói: “Tôi không có lừa anh, tôi thật sự chưa gặp qua Yêu hoàng, chỉ nghe qua truyền thuyết của ngài thôi.”

Hắn len lén nhìn Trang Khanh, thấy anh có vẻ không tính đánh tiếp mới lén thở phào nhẹ nhõm.

“Nói.”

“Trước kia, Chung Điêu cùng Tranh bất hòa, đánh nhau tại Vị Thủy, không ngờ lại chọc tức Yêu hoàng, Yêu hoàng chỉ dùng một chiêu liền phế đi tu vi gần vạn năm của hai vị yêu vương, từ đó hai vị yêu vương liền biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, không xuất hiện trên thế gian nữa. Đồn đãi nói Yêu hoàng tu vi cao thâm, tính tình thất thường, chưa có ai thấy qua nguyên hình của ngài. Nếu có người gặp qua, một là chết hai là giữ im lặng không dám nói nửa lời. Để bày tỏ sự kính sợ với ngài, giới yêu quái của chúng tôi xưng ngài là Hoàng. Ngàn năm trước trong giới liền có một đồn đãi, tại khối thổ địa này, quốc gia sẽ trở nên hưng thịnh, Yêu hoàng cũng sẽ tái xuất hiện trên thế gian.”

“Sao tôi chưa bao giờ nghe qua lời đồn này?” lão Hoàng phản bác.

“Ha ha.” Chu Yếm bới bới tóc, “Cái loại tôm tép không quan trọng gì như ngươi làm sao mà biết được?”

Lão Hoàng sờ râu mép, cười nhạt, “Đại ca, tôi thấy hắn chưa nói thật đâu, anh đánh hắn thêm một trận nữa đi.”

“Tôi nói thật đấy!” Chu Yếm xem thường lão Hoàng nhưng lại sợ Trang Khanh, “À đúng rồi, tôi còn nhớ một chuyện nữa, hai ngàn năm trước có một con rồng đi về phía nam tạo thành mưa lớn, lúc ấy nó không biết Yêu hoàng đang ở gần đó nên khiến nước ngập động phủ của Yêu hoàng, bị Yêu hoàng bẻ gẫy sừng, cạo vảy rồng. Sau đó Long tộc kéo một nhóm người muốn đi báo thù, cuối cùng…”

Hắn liếc nhìn Trang Khanh một cái, nghĩ lại vị này cũng là rồng nên chọn một cách nói khéo léo hơn: “Cuối cùng chịu một chút thiệt thòi.”

Chỗ nào là thiệt thòi, quả thực là một sỉ nhục to lớn của loài rồng. Nghe nói mấy con rồng đánh nhau với Yêu hoàng đều bị đánh đến hói đầu, mấy trăm năm đều không dám đi ra khỏi biển.

Trong câu lạc bộ dưỡng lão, Phù Ly đeo ba lô ngồi bên cạnh một cái bàn gỗ cũ kĩ nhìn mấy người già đánh bài, mấy ông bà lão này đều là nhân viên về hưu của giới tu hành, đánh bài đều phải bấm đốt ngón tay, còn dùng cả Càn Khôn Đại Na Di.

“Này Tiểu Phù.” Vương Thúy Hoa vừa thắng một ván bài, tâm trạng rất tốt, bà cảm thấy từ lúc Phù Ly ngồi cạnh mình thì bà may mắn hơn hẳn, bà còn chia hạt dưa cho Phù Ly ăn cùng, “Nghe nói cậu không muốn làm việc ở công trường nữa hả?”

“Vâng.” Phù Ly gật đầu, “Con dùng thuốc hái ở trên núi trị bệnh giúp một đứa trẻ, sợ gặp rắc rối nên từ chức.”

Vương Thúy Hoa gật đầu, mấy con yêu quái ở rừng sâu thường có chút nhân sâm đương quy cũng là bình thường, nhưng mà bị người khác điều tra cũng không tốt lắm. Bà liên tục bốc trúng mấy lá bài tốt, thuận miệng nói, “Tôi có mấy hậu bối kinh doanh ở nhân gian, để tôi hỏi giúp cậu thử xem ở đó có việc gì không.”

Nói xong bà nhìn Phù Ly, nói: “Cậu có ngoại hình, chắc cũng không khó tìm việc đâu.”

“Anh Triệu nói cái loại yêu quái cả bằng trung học cũng không có giống con, kiếm ăn cũng không dễ dàng gì.” Phù Ly nhớ tới lúc rời khỏi công trường, Triệu Tam Tường kêu cậu về quê mà sống đi, cảm thấy mình đang bị khinh thường.

“Cậu trông đẹp trai vậy, so sánh với mấy con yêu quái nhãi nhép đó làm gì…” Vương Thúy Hoa ngừng lại, đẩy mấy con bài ra, “Đến.”

Trong tiếng oán giận của mấy người choi cùng bàn, Vương Thúy Hoa đắc ý đem tiền mặt thắng được đặt ở trên khăn trải bàn, quay đầu tiếp tục nói với Phù Ly: “Có cái nghề gọi là làm người nổi tiếng trên mạng, hình như cũng kiếm được nhiều tiền lắm. Mấy con yêu quái bọn cậu, dù gì cũng sống mấy trăm năm, cầm kì thư họa kiểu gì cũng biết một tí, không được nữa thì cũng có thể phân biệt đồ cổ, đấy cũng là một cách kiếm ăn.”

Phù Ly lắc đầu nói: “Trước kia có mấy con yêu quái cạnh con biết làm mấy cái này, con thì lại không biết.”

Vương Thúy Hoa ngạc nhiên, sau đó thở dài nói: “Yêu quái còn trẻ, nên học nhiều tay nghề một chút, tục ngữ nói học nhiều không chết được, đi đâu cũng sống tốt được, cậu như thế là không nên đâu.”

Phù Ly buồn phiền che mặt, nhìn chằm chằm Vương Thúy Hoa, nhìn ngoan ngoãn khiến người ta không thể nói nặng lời.

“Cũng không trách cậu được, do cậu ở trong rừng sâu nên cũng không có cơ hội biết mấy thứ này, đúng không?” Vương Thúy Hoa vỗ vỗ bả vai của Phù Ly, “Vụ tìm việc này cứ giao cho tôi, tôi tìm người quen cho cậu đi cửa sau.”

“Cám ơn tu sĩ Vương.” Phù Ly nhìn bàn mạt chượt, cười tủm tỉm, “Chúc ngài mỗi ngày đều thắng bài.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.” Vương Thúy Hoa cười càng hiền lành, già rồi, liền không muốn nhìn thấy mấy đứa trẻ ngoan ngoãn như vầy chịu thiệt thòi, khó trách sách xưa thường nói “Yêu sắc hoặc nhân”, bà già bảy tám chục tuổi như bà còn kìm lòng không được nữa mà.

Có một đứa trẻ bị u ác tính, nhờ ăn một loại thuốc lạ không biết tên mà khỏi bệnh hẳn. Lời đồn này bắt đầu truyền lưu rộng rãi ở trong bệnh viện, nhưng mà hễ ai am hiểu y học một chút cũng có thể biết đây là chuyện không thể, tám chín phần mười là bệnh viện kiểm tra sai, bây giờ đồn như vậy để lừa gạt dân chúng bình thường, giữ lại thể diện cho bệnh viện nhà mình.

Bác sĩ ở các bệnh viện khác đều chửi cái bệnh viện này không biết xấu hổ, vì danh dự mà bày ra loại nói dối này, không có y đức, không có nhân phẩm!

Bành Hàng cũng suýt chút nữa tin tưởng người thanh niên kia cho cậu bé uống linh đan, nhưng mà lúc anh đến công trường kiếm người thì phát hiện người đã trốn mất, hơn nữa có một người bạn của anh làm bác sĩ giải thích cho anh nghe thì anh đã nghĩ việc này hẳn là trùng hợp thôi.

Nguyên nhân chính có thể là do bệnh viện khám sai, còn người thanh niên kia tự biết mình lừa người nên chột dạ trốn mất. Chứ nếu không cái thuốc kia thần kì như vậy, cậu ta lấy ra bán đại cũng thành tỉ phú rồi, còn dọn gạch làm gì nữa?

Vương Thúy Hoa không hổ danh là tiền bối trong giới tu hành, chưa được hai ngày bà đã giúp Phù Ly tìm được công việc mới, đó là làm bảo vệ trong khách sạn của một đàn em. Giới tu hành có chính sách giúp đỡ yêu quái nông thôn vào nghề, nên dù Phù Ly không có bằng trung học nhưng vẫn được hưởng mức lương bằng với những bảo vệ khác.

Ngày đầu tiên đi làm, Phù Ly mặc đồng phục bảo vệ ra đứng trước cửa sảnh lớn, nháy mắt đem người đối diện đối lập thành một trái bí đỏ.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 25/12/2017) – Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.