Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim cương

Phiên bản Dịch · 2516 chữ

Trời đột nhiên đổ mưa lớn, những hạt mưa rơi trên kính chắn gió phát ra những tiếng vang lộp độp rất lớn.

Phù Ly nhận ra trên xe còn có một con yêu quái khác nên cười ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi thấy bảng hướng dẫn sáng đèn đang trống nên cứ tưởng trên xe không có người.”

“Không sao.” Giọng nói của quỷ mặt nạ mang theo sự lạnh lẽo, “Mua một tặng một, không lỗ tí nào.”

Sở Dư che mặt, anh cảm thấy con yêu quái mới lên xe này là một đứa ngốc, cho dù một con bạch cốt tinh buổi tối ra ngoài lái xe taxi thì cũng làm sao dám lộ ra mặt thật được chứ? Xung quanh thành phố đều có camera theo dõi, nếu mà bạch cốt tinh dám làm vậy thật thì bảo đảm ngày mai các kênh truyền thông sẽ xuất hiện mấy cái tiêu đề kiểu như “Tin chấn động, một bộ xương khô có thể lái taxi kiếm tiền” chắc luôn.

“Đây là lần đầu tiên tôi đi taxi.” Phù Ly nhìn đèn đường ngoài cửa sổ đang bị màn mưa to che phủ, “Thú vị thật đó.”

Mưa càng lúc càng lớn, lúc xe taxi lại vượt một cái đèn đỏ thì Phù Ly cau mày nói: “Có một câu rất hay là 'thà chậm một giây còn hơn gây tai nạn', vượt đèn đỏ là hành vi rất nguy hiểm.”

“Không có vấn đề gì. Lát nữa ta sẽ làm việc càng nguy hiểm hơn.” Đã lâu lắm rồi quỷ mặt nạ mới gặp được một con yêu quái ngu như vậy, hắn cười nhạo: “Chạy nhanh ta mới đưa cậu về nhà nhanh được.”

“Nhưng tôi chưa nói cho ông biết địa chỉ mà, sao ông biết tôi ở đâu?”

Thằng ngu, tại vì nó muốn làm thịt cậu đó! Sở Dư ngầm hò hét trong bụng, nhưng mà không biết từ lúc Phù Ly lên xe quỷ mặt nạ đã dùng pháp thuật gì khiến cho anh không thể nào mở miệng nói chuyện được.

Xe lao vút đi như tên bay, nhanh chóng ra khỏi nội thành, dừng lại trước một công trình kiến trúc bỏ hoang. Quỷ mặt nạ không mở cửa xe, hắn quay sang nhìn Sở Dư, năm ngón tay biến thành đao, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Này anh bạn.”

Một bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng kéo lại bàn tay đầy xương xẩu của hắn: “Tôi thấy vị khách ngồi đằng sau này có công đức trên người, lại là yêu tu đi đường chính đạo, giết anh ta có phải là quá đáng lắm không?”

“Bởi vì bố mày đi hướng tà tu,” Quỷ mặt nạ cười lạnh, “Cậu đừng vội, chờ ta ăn nội đan của con cá này xong sau đó sẽ đến lượt cậu.”

“Yêu giới chúng ta có quy tắc là không ăn sinh vật đã mở linh trí rồi, ngoại trừ những kẻ làm việc ác.” Phù Ly không ngờ lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thử đi xe taxi liền gặp được cảnh tượng yêu quái giết yêu quái như thế này. Cậu chỉ là ngủ một giấc thức dậy, coi thời sự mới phát hiện thế giới đang chuyển biến từng ngày nên mới nghĩ đến việc ra ngoài thể nghiệm sinh hoạt của con người, nhưng mà sao toàn gặp được cái chuyện giết người giết yêu thế này?

Thảo nào mấy danh sĩ hay thi nhân hồi trước đều thích quy ẩn vào núi rừng, hóa ra là bởi vì nhân gian thật sự có quá nhiều việc lộn xộn mà.

“Cút ngay!” Quỷ mặt nạ lười nói chuyện không đâu với Phù Ly, giơ tay định lấy mạng của Sở Dư, đầu ngón tay nhọn hoắt lao tới rất nhanh, trong chớp mắt đã đến ngực của Sở Dư.

“Răng rắc.”

Lúc Sở Dư tưởng mình chết chắc rồi thì mấy ngón tay trước ngực của anh đều bị bẻ gãy, trở thành một mớ đốt ngón tay rơi rụng trong xe.

“Mày muốn chết hả?” Quỷ mặt nạ giận dữ, cánh tay bị bẻ gãy chuyển hướng về phía Phù Ly đập nát kính chắn gió, hắn không thèm quan tâm Sở Dư nữa mà phi người lên đánh úp về phía cậu.

Trong con mắt của Phù Ly, động tác của quỷ mặt nạ chậm như ốc sên, pháp lực lại càng thấp kém muốn chết, mấy con chim sẻ ở ngoài cửa động phủ nhà cậu hồi trước còn giỏi hơn. Cậu dễ dàng nắm lại cốt đao mà quỷ mặt nạ đâm tới, vươn tay đánh một chưởng, khung xương của quỷ mặt nạ lập tức vỡ ra văng khắp nơi, biến thành một đống xương vụn.

Sở Dư ngồi ở phía sau sờ cổ của mình, ánh mắt anh trừng lớn như chuông đồng.

Phù Ly lau nước mưa trên mặt đi, nhìn cái kính chắn gió phía sau của xe taxi đã vỡ vụn đành phải mở cửa sau xe ra chen chúc ngồi cùng với Sở Dư.

Thấy Phù Ly lại đây ngồi, Sở Dư sợ tới mức run rẩy, mông liên tục xê dịch về hướng cửa xe.

Tổ sư tu hành trên trời có mắt, anh chỉ là một con cá âm dương tu hành ngàn năm tại đạo quan mới biến hóa được, tuy là có khả năng xem khí đoán hình, nhưng anh chỉ có chút xíu bản lĩnh ấy, ngay cả dùng bản thể đổi vận anh cũng không làm được nữa là.

Mưa càng lúc càng lớn, mưa từ dãy ghế trước chảy ra ghế sau, hàng ghế nhanh chóng ướt nhẹp.

“Anh còn có bà con bạn bè gì không? Anh có cần tôi phát thiên lý truyền âm giúp anh để cho họ tới đón không?” Phù Ly thấy con cá này bị dọa sợ, vô cùng nhiệt tình đề xuất ý kiến giúp đỡ.

Sở Dư lắc đầu, chỉ vào cổ họng của mình.

“Anh trúng thuật cấm ngôn hả?” Bây giờ Phù Ly mới phát hiện ra Sở Dư không thể nói chuyện được, tu vi của con cá này đến cùng là thấp cỡ nào mà cái loại phép thuật cỏn con này cũng có tác dụng vậy trời?

Phù Ly cởi bỏ thuật cấm ngôn trên người Sở Dư rồi nói: “Này, đưa tên với địa chỉ họ hàng bạn bè gì đấy của anh đây, tôi truyền âm giúp cho.”

“Không, không cần đâu.” Sở Dư lui cổ lại, cẩn thận lấy điện thoại di động ra, lại lén nhìn Phù Ly một cái nữa, thấy cậu không có phản đối hành động này mới dám bấm số điện thoại của lão đại.

Nói chuyện điện thoại xong, Sở Dư càng nhìn Phù Ly càng thấy quen mắt, anh suy nghĩ cẩn thận một chút mới chợt nhớ ra, đây không phải là tiểu yêu quái nhặt chai nhựa ở cửa bệnh viện sao? Lúc ấy anh còn dám thương xót người ta sống quá cực khổ, bây giờ nghĩ lại mới thấy xấu hổ đỏ mặt, anh làm sao có mặt mũi lớn như vậy?

Sở Dư ngước nhìn đống xương gần như vỡ vụn thành bụi ngoài kia rồi quay sang cám ơn Phù Ly: “Cám ơn tiền bối đã ra tay cứu mạng, thủ đoạn của con quỷ mặt nạ này vô cùng độc ác, mà nó còn nhiều quỷ kế nữa, nếu không có tiền bối thì hôm nay vãn bối đã toi mạng ở đây rồi.”

“Quỷ mặt nạ á?” Phù Ly kinh ngạc, “Thì ra là một con quỷ tu, tôi còn tưởng là bạch cốt tinh.”

Sở Dư cười gượng gạo" “Quỷ mặt nạ bình thường chỉ có thể mượn lớp da của con người mới có thể đi lại ở nhân gian, nhưng con quỷ này tu vi cao thâm, đã tu ra được khung xương, dù không có máu thịt và bộ da của con người thì vẫn có thể đi lại.”

“Chỉ có một mớ xương xốp, bóp phát là bể nát vậy mà cũng dám đi lại trên thế gian hả?” Phù Ly bắt đầu nghi ngờ bản thân, có lẽ cậu đang hiểu lầm gì đó đối với cái cụm từ “tu vi cao thâm” này.

“Tu vi của tiền bối cao thâm như vậy, vì sao…” Sở Dư muốn nói là vì sao lại sống nghèo túng thế kia, nhưng anh sợ chọc giận đối phương, người ta lại chụp cho anh một chưởng nên vội đổi cách nói uyển chuyển hơn, “Vì sao lại sống kín đáo đơn giản như bây giờ?”

Lần thứ hai nghe được bốn chữ “tu vi cao thâm”, Phù Ly không hề có cảm giác được khen tặng, cậu trả lời tùy ý: “Từ lúc sinh ra đến nay tôi đều sống trong núi rừng, thỉnh thoảng nghe mấy yêu quái ở núi khác nhắc tới câu chuyện về những yêu vương ở bên ngoài, chẳng qua tu vi của tôi bình thường nên chưa bao giờ ra khỏi núi. Tôi chỉ tu luyện và đi ngủ thôi, nhiều năm trước gặp một số chuyện, động phủ bị phá hủy, tôi không dám đi chiếm địa bàn của những đại yêu khác nên mới đi tìm một khu rừng rậm vắng vẻ để ngủ.”

“Ngài ngủ đến khi nào mới tỉnh thế ạ?” Sở Dư cảm thấy con yêu quái này sống thật là buồn tẻ.

“Ba năm trước.” Phù Ly vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với xã hội mới này, “Tôi từng lén vào nhà người ta coi qua Thời sự, biết được xã hội bên ngoài đã thay đổi rồi.”

Sở Dư: "..."

Chỉ coi Thời sự liền dám ra ngoài xông xáo, lá gan lớn khiến cho những yêu tu khác phải xấu hổ thay.

“Ngài sống lâu năm như vậy, trong tay chắc hẳn phải có vài thứ tốt, có thể dùng chúng bán đổi lấy tiền.” Sở Dư nghĩ, làm vậy thì sẽ không cần phải nhặt chai nhựa đi bán nữa.

“Không được, như vậy thì làm sao có cảm giác thành công khi xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng được?” Phù Ly lắc đầu, “Với lại mấy thứ kia của tôi cũng không đáng tiền.”

Sở Dư: "..."

Một con yêu quái còn bày đặt xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bị dở hơi sao?

Nửa tiếng sau, nước ở trong xe đã ngập qua bắp chân, Phù Ly cuộn chân ngồi trên ghế, hơi nghi ngờ hỏi: “Bạn của anh sẽ đến đón anh thật hả?”

Nếu biết trước lâu như vậy, cậu sẽ không ở chỗ này đợi đâu. Lâu lâu tính chiếm chút tiện nghi đi ké xe về thôi mà sao cũng khó khăn quá vậy?

Sở Dư nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc chắn sẽ đến.”

Sở Dư đang nói thì có một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đi đến trước đầu xe, nhìn hai người bọn họ qua cái kính chắn gió đã bể nát.

“Lão đại.” Sở Dư thấy Trang Khanh xuất hiện liền ngồi thẳng lưng lên, cổ không rụt, cũng không sợ mưa bên ngoài xối ướt quần áo đã vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài, “Lão đại, ngại quá, hơn nửa đêm rồi còn gọi anh tới đây nữa.”

Trang Khanh nhìn Sở Dư rồi lùi về phía sau một bước, sợ nước mưa trên người cậu ta bắn đến người mình: “Tiền xăng một trăm năm mươi đồng.”

Sở Dư: “Được rồi…”

Trang Khanh nhìn Phù Ly đang ngồi trong xe, hỏi Sở Dư: “Được cậu ta cứu hả?”

Sở Dư xấu hổ gật đầu.

“Tôi thấy cậu ta thích hợp làm trợ thủ cho tôi hơn đấy.”

“Còn tôi thì sao?” Sở Dư hỏi.

“Cậu có thể đi nhặt chai nhựa.” Trang Khanh đi đến bên cạnh cửa xe, cách cửa sổ nói với Phù Ly, “Phù tiên sinh, không nghĩ nhanh như vậy đã lại gặp được cậu.”

Phù Ly mở cửa xe hé ra một khe hở, nói với Trang Khanh: “Làm phiền anh cầm dù xích qua đây một chút.”

Trang Khanh không hiểu cậu định làm gì, nhưng vẫn nghiêng dù hơi hơi dời qua.

Phù Ly tranh thủ cơ hội chui ra khỏi xe, trốn vào dù của Trang Khanh, nước mưa có vài giọt dính vào trên tay áo anh. Trang Khanh cúi đầu nhìn cái áo sơ mi hàng hiệu của mình dính ướt, biểu cảm trên gương mặt vô cùng lạnh lùng.

Sở Dư quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như mình không nhìn thấy gì cả.

"Đi thôi." Giọng nói của Trang Khanh lạnh lẽo âm trầm cứ như là muốn rơi vụn băng ra vậy.

Ba người đi được vài bước, Trang Khanh bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn xác xe taxi và đống xương vụn kia rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng nhiên một tia chớp sáng lên, hai tia sấm sét đánh xuống đất, xe taxi cùng đống xương vụn kia hóa tan thành bụi, hoa cỏ bên cạnh thì lại không dính chút ảnh hưởng nào.

Phù Ly khen tặng: “Tu vi của Trang tiên sinh tốt thật đấy.”

“Không bằng Phù tiên sinh đã trở lại nguyên trạng.”

Cánh tay của Phù Ly không cẩn thận va lại đây, tay áo của Trang Khanh lại có thêm một vệt nước nữa. Anh hơi hơi nhếch đuôi lông mày lên, “Phù tiên sinh có muốn đem quần áo ra tiệm giặt ủi không?”

“Không cần đâu, quần áo của tôi rẻ tiền lắm.” Phù Ly kéo kéo cái áo sơ mi trên người, “Cái áo này chỉ ba mươi đồng, không cần phải giặt.”

“Phí giặt cái áo sơ mi này của tôi là sáu mươi tám đồng, phí hội viên.” Trang Khanh nói, mặt không có chút thay đổi nào.

“Hả?” Phù Ly chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới hiểu ra, “Trang tiên sinh, anh giàu thật đó.”

Trang Khanh không thèm để ý đến cậu, anh mở cửa xe ra ngồi vào, Phù Ly chen tới chỗ ngồi phía sau. Cậu ngẩng đầu lên thấy trên trần xe có gắn mấy miếng kim cương được cắt cẩn thận, nhờ ánh sáng của đèn đường chiếu vào mà phản xạ ra những chùm sáng mê người.

Phù Ly vươn tay ra định sờ một chút, thật sự chỉ một chút thôi.

Có điều tay còn chưa kịp đưa ra, cậu đã thấy Trang Khanh quay đầu lại nhìn mình với vẻ mặt nghiêm túc.

Sở thích của những kẻ có tiền kì quái quá đi, có thể nghĩ ra cách nạm kim cương trong xe để khoe khoang thế này cơ đấy!

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 6/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.