Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân nhân

Phiên bản Dịch · 2566 chữ

Trong xe vô cùng yên tĩnh, Sở Dư ngồi lui ở trong góc không dám nói một lời, dọc theo đường đi Trang Khanh cũng chỉ lo lái xe, không có ý định mở miệng trò chuyện.

Ở ngã tư đường chờ đèn xanh đèn đỏ, Trang Khanh dừng xe lại, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tu vi của Phù tiên sinh cao thâm, có từng nghĩ đến việc đổi một nghề khác không?”

Phù Ly gật đầu: “Chờ tôi tự học lấy được bằng tốt nghiệp đại học, tôi sẽ đi thi công chức.”

Trang Khanh không hiểu con yêu quái sống mấy ngàn năm kia tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, rồi lại đi làm cái nghề bảo vệ này, thế nên việc đối phương tỏ ý muốn thi công chức dĩ nhiên anh không tin.

“Ân nhân, tu vi ngài cao như vậy, thi công chức làm gì?” Sở Dư nói nhỏ, “Sở quản lý của chúng tôi hàng năm đều tuyển người mới, năm nay đang đến kỳ tuyển dụng, hay là ngài đến sở khảo hạch đi, đãi ngộ ở sở quản lí rất tốt, phúc lợi cũng tốt, làm trên mười năm quốc gia còn sẽ phân phát cho ngài một căn hộ nữa.”

“Đi làm ở sở quản lí có được tính là công chức không?” Phù Ly hỏi.

“Tính, tính là…công chức của giới tu hành đi. Mình cũng là một ngành phụ thuộc vào sự quản lí của quốc gia mà.” Sở Dư cảm thấy ân nhân cứu mạng của mình lợi hại như vậy, làm bảo vệ khách sạn thì tiếc quá nên vô cùng nhiệt tình khuyên bảo cậu đổi nghề, “Ngài làm công chức ở nhân giới vừa phải che giấu năng lực của mình, còn phải tốn pháp thuật để duy trì trạng thái của bản thân cho già đi, không như ở sở quản lí của giới tu hành, chỉ cần đóng cửa phòng làm việc, ngài muốn biến thành nguyên hình cũng được nữa. Cũng không biết nguyên hình của ân nhân có lớn không? Lớn cỡ nào? Nếu lớn quá thì cái văn phòng kia không đủ rộng cho ngài biến đâu.”

Sở Dư nhìn thấy biểu tình của Phù Ly hơi khác lạ, anh nhận ra những lời này của mình hơi quá, nói về nguyên hình của yêu tu trước mặt người khác giống như là cùng con người bàn tán về số đo ba vòng vậy, thuộc vào phạm vi không lễ phép, anh vội sửa: “Ân nhân, vãn bối nói sai rồi.”

“Không sao.” Phù Ly lắc đầu, nói: “Nguyên hình của tôi rất bình thường.”

Sở Dư cười gượng gạo, ngại ngùng không dám nói tiếp nữa. không khí trong xe lại trở nên xấu hổ. Cần gạt nước nhẹ nhàng gạt đi nước mưa trên kính chắn gió, Trang Khanh liếc nhìn đồng hồ xăng, nghiêm mặt tiếp tục lái xe về phía trước. Khi tìm được căn phòng trọ tồi tàn mà Phù Ly đang ở, anh lạnh lùng thông báo: “Đến rồi.”

“Cám ơn Trang tu sĩ, đã làm phiền anh rồi.” Phù Ly nhớ tới cây dù của mình đã hóa thành bụi cùng với xe taxi, đành phải rút một sợi tóc ra, biến thành một cây dù, mở ra ngăn lại mưa đang rơi trên đỉnh đầu.

“Ân nhân,” Sở Dư đưa cho Phù Ly một tờ giấy, “Đây là phiếu báo danh xin việc của chúng tôi, ngài nhất định phải đến nhé.”

“Đi làm ở ngành của các anh rồi thì đi thi công chức có được cộng thêm điểm không?” Phù Ly đã tìm hiểu và học rất kĩ để đi thi công chức, nhất là" chính sách cộng điểm cậu nhớ rất rõ ràng.

Sở Dư ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu: Không có.”

“Vậy à.” Phù Ly thuận tay nhét phiếu báo danh vào túi áo, “Đi đường cẩn thận nhé, tôi vô nhà đây.”

Nhìn bóng dáng của Phù Ly dần dần rời xa, Sở Dư đột nhiên cảm thấy bóng dáng này đặc biệt cao lớn, đặc biệt vĩ đại, tràn đầy sự thần bí, thể hiện ra một loại lực lượng kín đáo nhưng vẫn xa hoa mà lại có cảm giác mạnh mẽ đầy khí chất.

“Đừng nhìn, loại yêu tu nhờ đạt được thiên cơ để biến hóa, cho dù cậu có tu hành thêm năm nghìn năm cũng không nhìn ra nguyên hình được.” Trang Khanh nhìn cái ngõ tắt nhỏ cũ kỹ, còn có đống phòng cho thuê vừa rách nát vừa chật hẹp kia, “Không chỉ là cậu, cho dù là Lý Cẩm cũng không nhìn ra được.”

“Tu vi của Lý Cẩm có tí xíu, làm sao so sánh với tôi được.” Sở Dư không đồng ý, nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ là một con cá ở trong ao sen của chùa miếu được mấy năm. Cái tòa miếu kia cũng chẳng được bao lâu đã bị hủy đi, có vậy cậu ta cũng dám bốc phét là mình nghe phật âm để biến hóa. Đã vậy còn mặt dày đăng ảnh nguyên hình của mình lên mạng, bảo cái gì mà chia sẻ sẽ gặp may mắn, lừa dối tín ngưỡng của con người. Hừ, tôi đã gặp rất nhiều con cá, nhưng chưa từng gặp qua con cá nào mặt dày như vậy.”

Nghe Sở Dư chê bai Lý Cẩm, Trang Khanh quay đầu xe lại tăng tốc: “Cho nên tôi mới chọn cậu làm trợ thủ.”

“Tôi chỉ biết lão đại rất có mắt nhìn người mà.” Sở Dư bắt đầu nịnh nọt Trang Khanh, nhân tiện còn bí mật mang theo chút ý xấu, đạp đối thủ cạnh tranh hai phát. Cùng nghề phải cạnh tranh, anh là một con cá đạo gia thuần chủng, không quen nhìn cái thể loại cá lấy phật hiệu để điểm tô cho bản thân mình như vậy.

“Sao cậu lại gặp được Phù Ly?” Mặc dù Sở Dư đã nói một tràng khen tặng nịnh nọt nhưng Trang Khanh vẫn không có một chút dao động nào, anh bình tĩnh hỏi những việc đã xảy ra.

Sở Dư biết được hôm nay mình kiểu gì cũng bị chửi, đành phải ngoan ngoãn kể lại toàn bộ câu chuyện mình đã trải qua.

“Cậu đã tu hành hơn một ngàn năm, vậy mà chỉ một con quỷ mặt nạ mới tu hành hai trăm năm cũng không đánh lại.” Mặt của Trang Khanh không có chút biến hóa nào, “Quán chủ Trường An có xấu hổ không khi nói với người khác cậu là cá ở trong am của bọn họ?”

Sở Dư cảm thấy đầu gối của mình hơi đau: “Lão đại, tôi, tôi chỉ là không am hiểu pháp thuật dùng để chiến đấu thôi mà.”

“Ừ, trùng hợp thay cậu cũng không am hiểu phòng thủ và chạy trốn nữa.”

Sở Dư cảm thấy đầu gối của mình đã nát rồi, ngoài ra cái lòng tự trọng to lớn của anh cũng nát theo luôn.

“Tư liệu đăng kí gia nhập thế giới loài người của Phù Ly làm từ khi nào?” Trang Khanh lái xe đến tiểu khu mà Sở Dư đang ở, sau khi tắt máy xe thì đây là câu đầu tiên mà anh hỏi.

Sở Dư lấy điện thoại di động ra, xuất tư liệu đăng kí hộ tịch của Phù Ly từ hệ thống quản lý của giới tu hành, trên đó ghi lại chỗ ở của cậu là một khu rừng sâu xa xôi không có tên, thời gian nhập hộ là tháng trước, tuổi đăng kí là bốn ngàn.

“Lịch sử của quốc gia chúng ta ghi lại cũng chỉ mới có năm nghìn năm, ân nhân đã sống những bốn nghìn năm, vậy là rất giỏi rồi.” Sở Dư đưa tư liệu hộ tịch của Phù Ly cho Trang Khanh đọc qua một lần, anh sùng bái nói: “Thảo nào tu vi của ân nhân cao như vậy, dựa theo độ tuổi này, ân nhân đã có thể xin tiền trợ cấp tại sở chúng ta rồi đó.”

Ngành quản lí tu hành có một loại phúc lợi đặc biệt, dành riêng cho những người tu hành có độ tuổi vượt qua hai nghìn, chỉ cần người tu hành trên hai nghìn năm và có hộ tịch của giới tu hành, mỗi tháng có thể nhận một ngàn đồng tiền trợ cấp đặc biệt. Nếu yêu tu này còn có di sản văn hóa, sách cổ linh tinh hiến cho quốc gia, quốc gia sẽ có những phần thưởng khác cho họ nữa.

“Ôi, sao tôi lại quên nói chuyện này cho ân nhân nhỉ?” Sở Dư vỗ đùi, vô cùng hối hận.

Thời gian đăng kí là tháng trước, đã bốn nghìn tuổi…

Trang Khanh nhớ lại cách đây vài tiếng đồng hồ, khi âm kém trưởng của Minh giới nói chuyện với Phù Ly anh đã có thể khẳng định là trước kia bọn họ từng gặp mặt rồi.

“Lão đại, anh cũng cố gắng lên một chút, thêm một trăm năm nữa anh có thể xin khoản trợ cấp đặc biệt này rồi đó.” Sở Dư cười hì hì tính toán thay Trang Khanh thời gian lãnh tiền trợ cấp.

“Thay vì tính toán cái này giúp tôi thì cậu lo mà tu hành cho đàng hoàng đi.” Trang Khanh lấy ra một viên Tụ linh đan ném cho Sở Dư, nghiêm mặt nói, “Nhớ trả tiền xăng cho tôi đấy.”

“Một trăm năm mươi đồng, tôi nhớ kĩ mà.” Sở Dư ôm Tụ linh đan, cười tươi như hoa.

“Không phải một trăm rưỡi, là ba trăm.”

“Sao lại là ba trăm?” Sở Dư không hiểu, sao tự nhiên lại tăng giá rồi?

“Đây là giá của hai người.” Trang Khanh chỉ chỉ vào cửa xe, “Cậu xuống xe được rồi.”

Sở Dư: "..."

Mưa lớn cả một đêm xua đi cái nóng nực của thời tiết. Giữa trưa ngày hôm sau lúc Phù Ly tới khách sạn đi làm thì cậu không nghe thấy mấy cô lễ tân cằn nhằn thời tiết quá nóng, suýt làm chảy lớp trang điểm của họ như mấy hôm trước nữa.

Phù Ly thay xong đồng phục bảo vệ đi ra ngoài thì phát hiện có khách hàng nữ đang lén chụp hình cậu, chẳng qua cậu không thèm để ý đến chuyện nhỏ này.

Giữa trưa có khá nhiều người đến khách sạn ăn cơm, Phù Ly và các đồng nghiệp phải luôn luôn chú ý đến tình hình ở bên trong, sợ lỡ như có người uống rượu say gây sự hay là có mâu thuẫn tranh cãi gì thì bọn họ phải nhanh chóng can ngăn hai bên. Cũng may khách sạn này là chỗ cao cấp, khách hàng đều rất nhã nhặn, Phù Ly đã làm việc ở đây được nửa tháng mà vẫn chưa gặp phải trường hợp đánh nhau nào.

...

Đình Đình tham dự tiệc cưới của một người bạn học xong, cùng bạn bè đi ra khỏi nhà ăn, cảm thấy anh bảo vệ đứng thẳng tắp ngoài cửa nhìn hơi quen quen, cô nhìn kĩ một hồi đột nhiên kích động kêu lên: “Soái ca!”

Bạn của cô xấu hổ giữ cô lại: “Đình Đình à, tớ biết đó là soái ca nhưng mà cậu kiềm chế lại một chút được không?”

“Không phải,” Đình Đình nóng nảy, không thèm để ý người khác nghĩ gì về mình, “Cậu còn nhớ đợt trước tớ bị người quấy rầy rồi được một anh chàng cứu không? Người cứu tớ chính là anh ta đấy.”

“Cậu nói cái anh chàng đẹp trai tự nhận là Lôi Phong đó hả?” Bạn tốt kinh ngạc nhìn anh bảo vệ đứng trước cửa nhà hàng kia, chân dài eo nhỏ mặt mũi đẹp trai, đồ bảo vệ cũng bị anh chàng mặc thành đồ cao cấp tràn đầy khí chất. Bài đăng trên Weibo tìm người của Đình Đình có gần chục nghìn lượt chia sẻ, vô số người hỏi anh chàng đẹp trai kia là ai, cái Weibo đó đều lên top rồi mà vẫn chưa có ai liên hệ với Đình Đình.

Đột nhiên có một cô gái mặt đỏ chót chạy đến trước mặt làm Phù Ly giật cả mình, hai người bốn mắt nhìn nhau chốc lát rồi Phù Ly chủ động lui về phía sau một bước: “Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Soái ca! Cuối cùng tôi cũng tìm được anh!” Đình Đình kích động đỏ hốc mắt, đêm hôm đó nếu không có anh đẹp trai tự nhận là Lôi Phong này giúp đỡ, không biết cô sẽ gặp phải chuyện gì nữa, thế nên cô luôn luôn cảm thấy biết ơn Phù Ly vô cùng.

Người qua đường sôi nổi đứng lại nghe ngóng, thấy cậu bảo vệ dáng dấp đẹp trai mà cô gái trẻ kia lại ngọt ngào đáng yêu làm mọi người nhịn không được tưởng tượng ra một câu chuyện ân oán tình cừu dài tập.

“Cô là?” Phù Ly hơi chau mày khó hiểu, cô bé này nhận sai người hả?

“Nửa tháng trước tại tiệm cốt lết ở ngõ nhỏ, anh giúp tôi đánh lùi bọn lưu manh đó, anh còn nhớ không?” Đình Đình lấy điện thoại di động ra chỉ vào cái Weibo của chính mình, “Trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn tìm anh, còn nhờ cảnh sát liên hệ với anh nữa, đáng tiếc là vẫn không tìm được.”

Phù Ly suy nghĩ thật lâu mới nhớ lại chuyện này: “Cô là một trong số mấy cô bé kia hả?”

“Đúng đúng.” Đình Đình kích động gật đầu, “Thật xin lỗi, không được sự đồng ý của anh đã đăng ảnh lên Weibo, vì tôi thật sự rất muốn gặp lại anh lần nữa, nếu vì vậy mà đem đến rắc rối gì cho anh thì cho tôi xin lỗi nhé.”

Phù Ly lắc đầu: "Không có gì." Bởi vì cậu cơ bản không biết Weibo là cái gì.

Đình Đình lập tức xóa cái Weibo cũ đi, đăng một cái mới lên ngay trước mặt Phù Ly.

Đình Đình Ngọc Lập: Cám ơn mọi người, tôi đã tìm được ân nhân cứu mạng.

Đình Đình muốn đưa tiền cảm ơn cho Phù Ly nhưng cậu lại cảm thấy mình là một con yêu quái có khí tiết, chỉ là một chuyện nhỏ phất tay ra là giải quyết được, không thể lấy tiền của cô bé loài người này, thế là cả hai cứ đứng đùn qua đẩy lại.

“Cô gái à, thật sự là không cần đâu…”

“Nhân viên ở khách sạn chúng tôi bị cấm yêu đương khi đang đi làm nha.”

Phù Ly quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc tây trang đứng ở cửa, hai tay đút túi quần, mặt mũi có vẻ cà lơ phất phơ. Bên người anh ta còn đi theo vài người nữa, Trang Khanh đang đứng đầu trong những người vừa tới này.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 6/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.