Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm kém

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, âm kém và Phù Ly cùng quay sang nhìn về hướng tiếng bước chân truyền đến, một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang xuất hiện tại góc đường. Nhìn thấy rõ dung mạo của người nọ, trên mặt âm kém lộ ra vẻ kính sợ: “Trang Khanh tiên sinh.”

Trang Khanh gật gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người Phù Ly, dừng chân lại, không có ý định tham dự vào đối thoại của hai người.

Địa phủ cũng có lui tới với sở quản lý, có Trang Khanh ở đây, âm kém trở nên câu nệ hơn. Nhưng nhìn đến Phù Ly vẫn khiến hắn nghĩ đến chuyện cũ của rất nhiều năm trước. Lúc đó, hắn vừa mới bắt đầu làm âm kém, còn chưa nhìn quen sinh li tử biệt, có khi sự đau lòng khổ sở của người thân quỷ hồn khiến lòng hắn cũng cảm thấy rất khó chịu. Nếu gặp được yêu quái có tu vi cao, chúng còn có thể tìm cách cướp đoạt hồn người chết với họ, không cho họ đem hồn phách về địa phủ.

Khi biết được mình phải đi vào một ngọn núi có yêu tu ở để đón một hồn phách của con người thì hắn rất sợ hãi, sợ hãi trong suốt quãng đường đi. Lúc hắn tới nơi, yêu tu đang ngồi ở bên cạnh thi thể người chết, giúp người chết đắp lên một cái áo ngủ bằng gấm rất xinh đẹp. Nghe nói loại áo ngủ này là dùng tơ do tằm yêu phun ra mà dệt thành, có thể bảo vệ thi thể trăm năm không bị phân hủy. Cả loại chăn quý như vậy cũng lấy ra được, hắn nghĩ việc mang hồn phách này đi sẽ rất khó khăn.

May là hồn phách cũng không khóc lóc hay la hét không muốn chết, yêu tu hình như cũng chẳng quan tâm lắm, từ đầu tới đuôi đều không nói gì, chỉ có lúc hắn đeo xích khóa phách cho quỷ hồn thì mới nói một câu “Nhẹ tay một chút!” rồi thôi.

Dọc theo đường đi hồn phách đều không nói gì cả, cho đến khi vào cửa địa phủ, trong mắt hồn phách mới chảy ra hai hàng lệ máu. Nước mắt màu đỏ tươi, khuôn mặt lại không hề có biểu cảm, hình ảnh ấy thật sự rất rúng động, cho nên dù đã trôi qua rất nhiều năm rồi, hắn vẫn còn nhớ rõ hồn phách và vị yêu tu nọ.

“Hai ngàn năm trước, tôi và cậu đã có duyên gặp mặt nhau một lần.” Âm kém không nhắc đến hồn phách của con người kia, hắn sợ bị yêu tu hỏi người ấy đã đầu thai chuyển thế thành ai rồi.

“Hai ngàn năm trước…” Phù Ly suy nghĩ thật lâu mới nhớ tới lần đầu tiên mình gặp âm kém, “Ông là tên âm kém đến từ Minh phủ ấy sao?”

Âm kém xấu hổ mỉm cười, năm đó lá gan của hắn quả thật rất nhỏ: “Tại hạ tên là Lịch Tư, đã nhiều năm mới có thể gặp lại lần nữa, âu cũng là duyên phận.” Hắn để ý thấy quần áo Phù Ly đang mặc, cậu đang làm bảo vệ ở thế giới loài người sao?

Phù Ly nhìn quần áo trên người Lịch Tư, thấy có một chút khác biệt so với âm kém cậu gặp ban chiều, cậu hiểu rõ nói: “Xem ra qua hai ngàn năm, ông đã được thăng chức.”

Lịch Tư mỉm cười, lấy một điếu thuốc đưa cho Phù Ly, sau khi cậu từ chối, hắn tự mình châm lửa hút thuốc: “Tôi cứ tưởng cậu cũng giống như mấy con yêu quái trên núi, bị…” Hắn nhìn Trang Khanh đang đứng gần đó, lại nuốt lời sắp nói xuống.

Hắn chỉ đi dẫn hồn trên ngọn núi đó một lần, một trăm năm sau hắn hỏi một âm kém khác về bọn yêu tu trên núi ấy mới biết được, tám mươi năm sau khi hắn độ hồn, có mấy con rồng xanh nghịch nước tạo thành mưa lớn liên miên, yêu tu trên ngọn núi kia không nỡ nhìn loài người chịu khổ nên đi tìm mấy con rồng xanh này năn nỉ, nào ngờ rồng xanh giận dữ, cuối cùng đám yêu tu này kẻ thì chết, kẻ thì bị thương, ngay cả ngọn núi cũng bị san phẳng. Hắn cho rằng yêu tu trước mặt mình đây đã sớm chết, không nghĩ tới thương hải tang điền, con yêu này lại vẫn còn sống sót.

Mí mắt của Phù Ly rũ xuống, giọng điệu của cậu lúc nhắc tới chuyện cũ cũng không có nhiều phập phồng: “Lúc đó tôi đang ngủ.”

Lịch Tư hiểu ra, có lẽ vì vậy nên con yêu quái này mới tránh thoát một kiếp nạn.

“Bùm.” Một tiếng nổ phát ra, cách đây không xa lắm, ánh lửa bốc lên tận trời.

Lịch Tư ném điếu thuốc đi, dùng lòng bàn chân giẫm nát dưới đất, “Tôi phải đi làm việc đây.”

“Chờ chút.” Phù Ly gọi hắn lại.

Lịch Tư căng thẳng, chẳng lẽ cậu muốn hỏi chuyện của linh hồn kia?

“Không được vứt rác bừa bãi.” Phù Ly chỉ cái tàn thuốc bên chân hắn, rồi lại chỉ vào cái thùng rác có dán quảng cáo văn minh lịch sự gần đó.

Lịch Tư: "..."

Hắn nghe lời cúi xuống nhặt tàn thuốc lên, ném vào trong thùng rác cách đó vài mét.

“Cậu Phù đẹp trai, cậu đang nói chuyện với ai đấy?” Cô lễ tân thấy Phù Ly đang nói chuyện với không khí, nhịn không được rùng mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cô nghĩ rằng cuối cùng mình cũng gặp phải việc kì lạ trong truyền thuyết rồi. Hầu như trong khách sạn nào cũng sẽ lưu truyền dăm ba câu chuyện kì kì quái quái, cái định luật này cũng giống như trường học lúc nào cũng xây trên bãi tha ma hay miếu thờ gì đấy.

“Tôi nói chuyện với một người bạn thôi.” Ánh mắt của Phù Ly rơi xuống trên người Trang Khanh, “Anh ta có tí việc cần tìm tôi.”

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Phù Ly, Trang Khanh bước lại gần, xuất hiện trong tầm mắt của cô lễ tân.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, cô lễ tân đã cảm thấy gần đây mình nghe truyện ma hơi nhiều rồi, làm gì có con quỷ nào đẹp trai, tinh anh như vậy chứ. Cô vô cùng ngay thẳng mà khuất phục trước vẻ ưa nhìn của Trang Khanh.

Lúc này lại có người đến làm thủ tục nhận phòng, cô nàng lễ tân kia tuy rằng đang thèm chảy nước miếng vì vẻ đẹp của Trang Khanh cũng phải đi hoàn thành công việc trước cái đã.

“Mời Trang tiên sinh ngồi.” Phù Ly rót một ly nước, dẫn Trang Khanh đến ghế salon công cộng ở khu nghỉ ngơi.

“Hôm nay có một nghệ sĩ chết ở khách sạn của cậu hả?” Trang Khanh hỏi thẳng vào vấn đề, “Lúc ấy cậu có mặt tại hiện trường không?”

Phù Ly lắc đầu, “Tôi là nhân viên mới, trừ khi có khách yêu cầu, nếu không thì tôi không có tư cách đi vào khu VIP.”

“Tôi hiểu rồi.” Trang Khanh đứng lên, bình thường anh đều không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng khi nhìn thấy Phù Ly mặc đồng phục bảo vệ, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc liền nhịn không được hỏi một câu: “Cậu tính làm bảo vệ mãi sao?”

“Không, lí tưởng của tôi là làm công chức nhà nước.” Phù Ly thấy Trang Khanh không dùng đồ uống liền bưng lên tự uống, “Tiếc là còn thiếu một vật.”

“Thiếu cái gì?”

“Bằng đại học.”

Trang Khanh có một loại cảm giác ức chế không nói nên lời, tính hỏi lại cậu một chuyện nữa thì Phù Ly đã đi giúp khách xách hành lý rồi. Anh ra khỏi khách sạn, đưa mắt nhìn về phương xa, trông thấy cách xa mấy trăm mét vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe cộ liên hoàn, xích khóa phách của âm kém đang treo một chuỗi hồn phách thật dài.

Hiện trường rất hỗn loạn, xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương chạy qua chạy lại, xe thông thường nhanh chóng nhường đường sang một bên, hiện trường nhìn vô cùng thê thảm.

Xe cứu hộ đi qua trước mặt Trang Khanh, biểu cảm của anh không hề biến chuyển, đưa tay đút vào túi quần cho đến khi âm kém mang theo hồn phách xuất hiện trong tầm mắt. Gió đêm nổi lên mang theo mùi máu tươi nhè nhẹ.

“Trang tiên sinh.” Lịch Tư thấy Trang Khanh đứng yên tại chỗ, nghĩ rằng anh có chuyện tìm mình nên dừng bước lại hỏi, “Ngài có việc tìm tôi sao?”

Trang Khanh thấy hồn phách có nữ có nam, có già có trẻ, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt mình, “Địa phủ lúc xế chiều hôm nay độ hồn tại khách sạn Duyên Nguyệt có thấy tình huống nào khác thường không?”

“Vẫn chưa nghe nói gì. Ông chủ của khách sạn Duyên Nguyệt có liên quan đến giới tu hành, người bình thường sẽ không dám dùng thủ đoạn gì trong khách sạn của ông ta.” Lịch Tư nói, “Tên minh tinh kia đúng là không đáng làm người, tư liệu làm chuyện ác trong cuộc đời hắn đều gom thành một đống lớn, chỉ sợ là sẽ phải làm khổ dịch mấy trăm năm ở địa ngục. Kiếp trước không tích phúc, kiếp này lại không tu đức, kiếp sau không biết có thể đầu thành thai gì nữa.”

“Lão đại.” Sở Dư lái xe lại đây, nhìn thấy Lịch Tư liền cười nói: “Ồ, âm kém trưởng đại nhân, sao hôm nay ông lại tự mình đi độ hồn thế này?”

“Đồng nghiệp bận quá, tôi liền giúp hắn chạy một chuyến.” Lịch Tư biết hai người có việc muốn làm nên thức thời nói, “Tôi đi trước một bước, hai vị cứ tùy ý ha.”

Chờ Lịch Tư đi khỏi, Sở Dư nhìn Trang Khanh, lắc lắc đầu.

Trang Khanh ngồi vào xe, nghiêng đầu nhìn tòa nhà cao tầng gần đấy, ngọn đèn trên biển hiệu lóe sáng, từ xa vẫn có thể nhìn thấy bốn chữ “Khách sạn Duyên Nguyệt”.

“Tôi đi dạo một vòng quanh khách sạn, không nhìn thấy tí xíu sát khí nào. Lúc nãy tôi liên hệ với Vương Hàn, cậu ta nói trong khách sạn này chỉ có một công nhân là yêu quái, tên hình như là…”

“Phù Ly.” Trang Khanh mở miệng, anh đọc ra cái tên này, ngữ khí cứng ngắc lại xa lạ giống như đang nói về một tảng đá ven đường, hay là một đóa hoa tầm thường nào đó, “Vừa nãy tôi có gặp qua cậu ta.”

Sở Dư vô cùng mẫn cảm với yêu khí và sát khí, khí tức mà người khác phát hiện không được anh đều có thể dễ dàng nhận ra. Nếu nguyên hình của anh không phải là cá mà là chó, anh nhất định có thể vào đội cảnh khuyển để kiếm cơm ăn. Anh không phát hiện gì xung quanh khách sạn, vậy thì chứng minh bọn họ bấm đốt ngón tay sai lầm, cái chết của Lục Nhâm Gia không liên quan đến người khác.

“Không cần điều tra chuyện này nữa, kết án vì tự nhiên tử vong đi.” Trang Khanh nhắm mắt lại, “Về nhà thôi.”

Dưới danh nghĩa của Trang Khanh có một bộ biệt thự vô cùng xa hoa, phong cách trang hoàng thiên về xanh vàng rực rỡ, người nào tới nhà anh cũng đều bị cách bài trí trong phòng làm cho kinh ngạc ngây người. Các loại đá quý lóe sáng, san hô, trân châu... vân vân.... Ngay cả phim truyền hình khoa trương nhất cũng ngại ngùng không dám quay như vậy, sợ bị người ta chê là phù khoa(1).

(1) Phù khoa: nhìn thì lộng lẫy nhưng thực ra bản chất không có gì cao siêu, chỉ được vẻ bề ngoài.

Một ngọn đèn thủy tinh thiên nhiên cực lớn treo trong phòng khách, mỗi góc độ đều chiết xạ ra ánh sáng mang cùng một hàm nghĩa: Nó đắt, rất rất đắt tiền.

Trên bức màn treo ngọc trang sức, tất cả đều là trân châu màu tím, to cỡ bằng ngón cái, chúng nó đang lắc lư, chớp lên theo làn gió đêm.

Sở Dư bị ánh sáng của các loại đá quý làm hoa mắt, anh cầm hoa quả trong tay đặt lên bàn, “Lão đại, tôi về đây.”

“Ừ.” Trang Khanh gật đầu đồng ý. Anh không có thói quen để người khác ngủ lại nhà mình.

Sở Dư vội vàng ra khỏi cửa, ngồi lên một chiếc xe taxi, lát sau, anh nhận thấy được phương hướng xe đi không đúng, “Sư phụ, đường ông đi hình như có vấn đề.”

“Không có vấn đề gì cả.” Tài xế xe taxi cười khẽ, nói: “Nguyệt hắc phong cao, thật thích hợp để giết cá.”

Thấy Sở Dư định chạy trốn, lái xe mỉm cười cứng ngắc nói: “Chiếc xe này là ta cố ý tạo ra cho ngươi, có thể ngăn cách yêu khí, quỷ khí, đương nhiên cũng có thể giam cầm yêu quái. Ngươi luôn tự xưng là con cá yêu có linh cảm xuất chúng mà, dùng nó chôn cùng là thích hợp nhất đó.”

“Ngươi là quỷ mặt nạ?” Lòng bàn tay Sở Dư chảy ra mồ hôi lạnh.

Mấy hôm trước, anh phát hiện một con quỷ mặt nạ giả làm người thường xuyên đi lừa gạt nên mang theo đồng đội đi bắt, con quỷ kia định chạy trốn đã bị lão đại dùng sét đánh chết, con quỷ này là tới báo thù sao? Tuy rằng linh cảm của Sở Dư xuất chúng, nhưng sức chiến đấu còn thua cả một con ngan. Lần này anh tiêu thật rồi.

Xe taxi chạy nhanh như bay, quỷ mặt nạ đã bóc lớp da thịt giả kia, hiện ra bộ xương trắng nhìn rất kinh khủng.

Sở Dư tuyệt vọng nghĩ, nếu một màn này bị camera theo dõi quay lại, bọn họ nên làm như thế nào cho người khác tin rằng đây không phải là một bộ xương khô đang lái xe, mà chỉ là một trò đùa dai đây? Không đúng, mạng của anh còn không giữ được đây nè, ai thèm quan tâm chuyện này làm gì nữa chứ?

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn thế giới này lần cuối cùng, nhưng chỉ nhìn thấy biển quảng cáo to đùng có bốn chữ “Khách sạn Duyên Nguyệt.”

Anh ghét quảng cáo.

Trời đã khuya, trên đường xe không có nhiều lắm, người lại càng ít. Cho nên khi có người đứng bên đường kiên trì ngoắc đón xe, mà còn không sợ lái xe là một bộ xương khô thì không khí liền trở nên kì lạ.

Quỷ mặt nạ dừng xe lại, để cho cái người to gan lớn mật này lên.

“Bạch cốt tinh các ông buổi tối còn phải lái xe taxi kiếm tiền nữa hả?” Phù Ly ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn vào, “Kiếm ăn thật không dễ dàng nhỉ.”

Mặt nạ quỷ: "..."

Sở Dư: Tuyệt vọng quá đi!

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 4/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.