Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông là ai?

Phiên bản Dịch · 2492 chữ

Chu Xướng bị câu hỏi của Phù Ly chặn họng, cả buổi đều không nói được lời nào.

“Thế giới này rất rộng lớn, cũng rất thần bí.” Con ngươi đen nhánh của Phù Ly dường như che giấu vô số bí mật, Chu Xướng ngừng xe bên đường, nhìn vào mắt của cậu, anh cảm thấy mình giống như là đang nhìn một cái vực sâu.

“Có một vài thứ anh cho là không tồn tại nhưng thật ra nó đang bên cạnh anh.” Phù Ly nhìn về phía sau lưng Chu Xướng, “Anh mãi mãi sẽ không biết bên người còn che giấu bao nhiêu thứ đâu.”

Một người dễ thương lại nói những lời kinh khủng nghe khiến người ta nổi da gà, Chu Xướng cảm thấy hơi sợ, anh rụt cổ, cảm thấy lạnh toát cả người: “Cậu đẹp trai, mình nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc được không? Tôi là tôi tin chủ nghĩa duy vật nha.”

“Chủ nghĩa duy vật rất tốt, chủ nghĩa duy vật sẽ thúc đẩy phát triển khoa học kĩ thuật, tạo ra sức sản xuất tiên tiến.” Phù Ly thu hồi tầm mắt lại, ngồi thẳng lưng lên, “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Không phải anh nói sẽ đưa tôi về nhà hả?”

“À.” Chu Xướng gật đầu, ngoan ngoãn lái xe theo con đường Phù Ly chỉ.

Chỗ ở của Phù Ly rất hẻo lánh, hoàn cảnh cũng không tốt, xe của Chu Xướng bị xóc nảy, nghiêng tới nghiêng lui, anh nhịn không được cười nhạo cậu: “Chàng trai, cậu có nhiều linh đan thuốc tiên như vậy sao không bán lấy tiền mà phải ở cái chỗ tồi tàn như thế này?”

“Tôi không biết bán cho ai.” Phù Ly nghiêng đầu nhìn Chu Xướng, “Thuốc lần trước tôi đưa cho anh không lấy tiền mà.”

Chu Xướng ngây ra một lát, rất nhanh anh liền hiểu được ý của Phù Ly. Thuốc là cậu cho không, anh cũng không trả cho cậu cái gì, như vậy cũng không thể nào nói người ta là kẻ lừa đảo bán thuốc giả được. Ủa không đúng, đèn xe bị thằng nhãi này đụng hư, anh cũng có bắt cậu ta đền đâu.

Lần thứ hai ngừng ở bên ngoài con hẻm nhỏ cũ nát, Chu Xướng nói với Phù Ly: “Anh bạn, tôi biết có thể hoàn cảnh nhà cậu rất khó khăn, cái loại phú nhị đại chơi bời lêu lổng như tôi cũng không có tư cách dạy dỗ cậu. Nhưng mà cậu còn trẻ, có một số việc cậu không thể làm, làm là không thể quay đầu không được đâu. Mấy thứ thuốc thang này vừa có thể cứu người cũng có thể giết người, có khi thuốc giả sẽ khiến người ta mất mạng, trông cậu còn nhỏ tuổi hơn tôi, nhìn cũng không phải người xấu, suy nghĩ cẩn thận, đừng đi sai đường nha.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trẻ tuổi trước mặt, Phù Ly lấy từ trong ba lô ra một củ nhân sâm: “Anh nói rất đúng, nhưng tôi cũng không phải loại chuyên nói dối gạt người.”

“Cậu làm gì vậy?” Chu Xướng nhìn củ nhân sâm kia, hơi có chút thất vọng đối với Phù Ly, anh đều nói đến thế rồi mà cậu còn khăng khăng như vậy, lừa dối người khác có gì hay lắm sao?

“Đây là tiền xe.” Phù Ly mở cửa xe ra đi xuống, đứng ở trên bậc thang nhìn Chu Xướng, “Tính tình của anh mặc dù lười biếng nhưng phẩm chất lại đơn thuần, nhân hậu, mệnh là trời sinh hưởng phúc, con người như vậy thật đáng yêu.”

“Ơ nhưng mà…” Chu Xướng định nói là mình không cần cái này nhưng ai ngờ tốc độ của người thanh niên kia quỷ dị như vậy, anh vừa sửng sốt một lát cậu đã đi ra rất xa, nhanh chóng biến mất ở cuối hẻm.

Mùi nhân sâm tràn ngập trong xe, Chu Xướng cắn răng một cái, quay đầu xe đi tìm một vị trưởng bối biết cách giám định trung dược trong nhà.

Lỡ như…người kia không phải là lừa đảo thì sao?

Cho dù loại khả năng này nhỏ đến đáng thương, Chu Xướng vẫn muốn thử một lần. Có lẽ là do ánh mắt của đối phương rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến anh cảm thấy không tin cậu chính là tội lỗi lớn dữ lắm.

Lúc Chu Xướng đưa nhân sâm cho vị trưởng bối kia, tay của vị ấy run rẩy hẳn, cái bộ dáng say mê vui mừng kia khiến Chu Xướng cứ tưởng mình đưa cho ông ấy một món đồ có thể mê hoặc tâm thần người khác chứ không phải là nhân sâm.

“Tiểu Chu, củ nhân sâm quý giá này con tìm được ở chỗ nào vậy?” Trưởng bối cẩn thận đặt nhân sâm vào trong khay, “Tuy rằng để có hơi lâu một chút nhưng trăm phần trăm là nhân sâm hoang dại, mà còn là loại quý giá có tiền cũng mua không được. Con nói cho bác biết, thứ tốt này tìm được ở đâu thế?”

“Bác ơi, củ nhân sâm này… là thật hả?” Chu Xướng nuốt nước miếng một cái, cảm thấy động tác xách cái củ nhân sâm trăm năm tuổi hồi nãy của anh hình như hơi tùy tiện.

Trưởng bối gật đầu: “Đợt trước có một gốc nhân sâm hoang dại phẩm chất giống vậy nhưng chỉ tầm năm mươi năm tuổi, bán đấu giá được giá cao gần cả triệu nhân dân tệ. Cái củ nhân sâm này của con là có tiền cũng tìm mua không được, con đem về hiếu kính cha mẹ, chỉ có điều mỗi lần chỉ nên xài một chút xíu thôi, loại này dược tính nặng lắm.”

Chu Xướng ngồi ngơ ngác, một lúc lâu sau mới cảm thấy mặt mình nóng ran.

Anh tự xưng là phú nhị đại ăn chơi trác táng, vậy mà lại đi lấy không đồ của người khác, còn chê bai đồ của người ta là hàng giả.

Năm giờ chiều, Phù Ly tới khách sạn đúng giờ, đổi ca với bảo vệ của ca trước. Thay xong đồng phục, cậu đi ra khỏi phòng thay quần áo, trên hành lang thật yên tĩnh, Phù Ly nhìn xung quanh không thấy một bóng người nào.

Đinh, đinh, đinh.

Tiếng chuông như có như không truyền đến từ dưới nền đất, Phù Ly dừng bước lại, không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Nhân gian có truyền thuyết nói rằng dưới địa phủ có quỷ làm công việc câu hồn người chết gọi là âm kém, bọn họ cầm chuông dẫn hồn và xích khóa phách trên tay, đưa những sinh linh hồn phách số mệnh đã hết về địa phủ.

Phù Ly đã gặp qua hai lần âm kém, đây có lẽ là lần thứ ba.

Tiếng chuông càng ngày càng gần, Phù Ly quay người lại nhìn thì thấy một người trẻ tuổi mặc đồng phục màu đen, bụng đeo thắt lưng đang vội vàng chạy về hướng bên này, trong tay còn cầm một vật hình chữ nhật cỡ bằng bốn ngón tay, nhìn hơi giống di động mà con người hay xài.

Tay còn lại người nọ cầm một cái dây thép, đầu kia của sợi dây đang cột một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ tắm, người đàn ông đang gào thét “Không muốn chết”, “Tôi có rất nhiều tiền” linh tinh. Âm kém trẻ tuổi chỉ lo tập trung chơi di động, không thèm để ý đến hắn.

Đinh.

Âm kém dừng chân lại, tiếng chuông cũng biến mất. Âm kém ngẩng đầu, thấy Phù Ly đang đứng ở phía trước bèn nhét di động vào túi quần, lấy ra giấy chứng nhận của mình: “Âm kém đang làm việc, người không liên quan chớ quấy rầy.”

Phù Ly nhìn thấy trên giấy chứng nhận của âm kém có hai chữ Ngưu Trinh viết bằng kiểu chữ Triện.

“Cậu có thể thấy tôi hả?” Người đàn ông trẻ tuổi bổ nhào vào trước mặt Phù Ly, “Cậu cứu tôi đi, cứu tôi đi, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền.”

Ngưu Trinh cười nhạo: “Địa phủ của chúng tôi muốn bắt người, ai cũng không thể cứu về, anh cầu xin ai cũng vô dụng.”

“Cậu là bảo vệ trong khách sạn, lí ra cậu phải bảo vệ người trong khách sạn.” Người đàn ông kia có vẻ đã mất đi lí trí, anh ta cầm lấy ống quần của Phù Ly gào thét, “Cậu phải cứu tôi.”

Phù Ly lui về sau một bước, thoải mái tránh thoát tay của người đàn ông: “Tôi chỉ bảo vệ những người khách còn sống trong khách sạn. Anh đã chết rồi.”

“Không, không, tôi không muốn chết.” Người đàn ông càng giãy giụa mạnh hơn, xích khóa phách đang xích trên cổ tay hắn càng chặt, như thể đã hòa cùng với xương thịt của người nọ. Người đàn ông đau đớn kêu rên, mặt mũi nhăn nhúm vặn vẹo lại cùng một nơi.

“Phù Ly, cậu còn đứng đây làm gì!” Một người bảo vệ là đồng nghiệp của cậu đi tới, giọng nói không mấy thân thiện, “Sắp tới ca của cậu rồi, đừng nghĩ là có vài khách hàng nữ khen ngợi cậu là có thể làm biếng.”

Phù Ly nhìn người đồng nghiệp này đang vô tình giẫm phải hồn phách đang kêu rên trên mặt đất, im lặng gật đầu.

Bảo vệ nghi ngờ sờ sờ chân của mình, độ ấm trên hành lang hình như hơi thấp thì phải? Hắn ngẩng đầu nhìn Phù Ly, thấy cậu không nói gì, hắn không vui bảo, “Cậu…”

Ngay lúc này, bộ đàm bên hông của hắn vang lên.

“Bảo vệ tổ hai lập tức tập hợp khẩn cấp, nghệ sĩ nổi tiếng Lục Nhâm Gia đã xảy ra chuyện ở khách sạn của chúng ta.”

Bảo vệ cầm bộ đàm liền quay người chạy về phía trên lầu, lúc chạy đến cửa thang lầu bỗng nhiên vấp chân, té một cái vồ ếch, hắn đứng lên nhìn Phù Ly còn đang ở trên hành lang, xấu hổ chạy đi.

Ngưu Trinh buộc chặt xích khóa phách, gật đầu với Phù Ly rồi lôi hồn phách của người đàn ông tuổi trẻ kia đi xa.

Sau khi tiếng chuông biến mất, Phù Ly phất tay áo, phá vỡ cái chắn, “Cô đi đi, sau này đừng tùy tiện đi vào phòng thay quần áo nam nữa.”

Một người thiếu nữ mặc váy ngắn bó thắt lưng đi ra khỏi phòng, cô cười với Phù Ly, trong hốc mắt nhỏ ra hai hàng lệ máu: “Cảm ơn đạo trưởng ra tay giúp đỡ.”

Phù Ly không tiếng nào, cậu vẫn không hiểu con người đang nghĩ gì như trước, rõ ràng người đàn ông kia đã sắp hết mệnh số, tại sao nữ quỷ này vẫn thà là dính vào sát khí cũng muốn cho người đàn ông kia chết trước thời gian?

“Mặc dù không có âm kém đến dẫn cô, nhưng mà cái này có thể giúp cô tìm đường đi xuống địa phủ,” Phù Ly đưa một nhánh Mê chi cốc cho nữ quỷ, “Mong cô kiếp sau an ổn sinh sống.”

“Tôi không có năng lực gì, chỉ mong rằng kiếp sau có thể báo đáp đạo trưởng.” Nữ quỷ trịnh trọng lập lời thề, “Nếu không phải đạo trưởng giúp đỡ, tôi đã bị coi là ác quỷ mà bị bắt đi rồi, làm sao còn có cơ hội đầu thai chuyển thế.”

“Không cần, tôi chẳng qua tiện tay mà thôi.” Phù Ly lắc đầu, “Tôi không thích nuôi con người làm thú cưng.”

Nữ quỷ ngạc nhiên, thấy vị đạo trưởng này không phải nói đùa liền cúi người bái Phù Ly thật sâu một cái rồi mới giơ Mê chi cốc lên rời đi.

Một giờ sau, tin tức về nghệ sĩ nổi tiếng Lục Nhâm Gia tử vong đã truyền khắp các kênh giải trí truyền thông. Sau đó cảnh sát đối ngoại phát biểu nguyên nhân cái chết của anh ta không phải tự sát, cũng không phải giết người, mà là do hút thuốc phiện quá liều, bỏ mình ngoài ý muốn.

Nguyên nhân tử vong vừa được công bố, cả nước ồ lên kinh ngạc. Điều càng làm cho người ta sợ hãi là hai ngày sau, cảnh sát lại công bố một sự kiện khác, nửa năm trước án mạng của một cô nữ sinh rớt xuống lầu chết cũng có liên quan đến Lục Nhâm Gia.

Cô nữ sinh kia là fan của Lục Nhâm Gia, hắn thấy cô xinh đẹp liền cố ý mời cô ra ngoài, không chỉ khiến cho cô nhiễm phải chất độc gây nghiện mà còn có ý đồ gây rối với cô. Mục đích ban đầu của hắn là muốn cô bé nghiện rồi sẽ nghe lời hắn, không ngờ tính cách của cô bé kia rất quật cường, trong lúc tranh chấp với hắn thì vô ý rơi từ trên lầu xuống.

Sau khi cô nữ sinh kia mất còn có người mắng cô chết là xứng đáng, nghiện thuốc còn đi khách sạn mướn phòng với người khác, trượt chân té xuống cũng là ông trời có mắt.

Sự nhục mạ của người qua đường cùng nước mắt của cha mẹ khiến cô chết cũng không thể nhắm mắt, cuối cùng hóa thành quỷ oán, ngày ngày quấn quýt bên người Lục Nhâm Gia, mong muốn tìm được cơ hội báo thù.

Phù Ly chỉ làm một việc duy nhất là khi cô trốn tránh âm kém thì giấu cô vào kết giới mình tạo ra.

---

Lúc Phù Ly trực ca ban đêm, nghe thấy mấy cô lễ tân đang bàn tán về scandal của Lục Nhâm Gia. Phù Ly không để ý lắm, cậu đang nhìn bóng tối phía bên ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng leng keng quen thuộc. Cậu đứng ở cửa lớn, thấy được âm kém từ từ đi vô.

“Là cậu.” Âm kém này tuy mặc đồng phục màu đen, nhưng đầu còn để kiểu tóc búi của nhiều năm trước, nhìn qua chẳng ra cái gì cả.

“Nhiều năm như vậy, con yêu quái nhỏ bé như cậu vẫn còn sống à?”

Phù Ly dùng ánh mắt tối như mực nhìn âm kém: “Ông là ai?”

Âm kém chưa kịp nói gì, từ một đầu khác của ngã tư đường bỗng có tiếng bước chân truyền đến.

---

Truyện được chuyển ngữ bởi Lạc Yên (ngày 2/1/2018) - Đăng tải độc quyền trên Truyenyy.com

Bạn đang đọc Đừng Kỳ Thị Giống Loài của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.