Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Này Có Yêu Khí (1)

Phiên bản Dịch · 1013 chữ

"Vâng!" Thanh Vân kinh ngạc nhìn đám người.

Hắn không hiểu, những người này lên đây ngoáy ngoáy kiếm vậy mà cũng được lão gia bọn hắn tặng một cuốn kiếm quyết.

Lão gia cũng rộng lượng quá rồi chăng?

Cũng may là cuốn kiếm quyết này cũng không quan trọng lắm, nhờ lão gia hết lòng dạy giỗ, hắn cũng học thuộc rồi, nhưng đồ nhà mình cứ đi tặng như thế nên trong lòng hắn vẫn thấy tiếc tiếc.

Chốc lát Thanh Vân từ trong động phủ cầm ra một cuốn ngọc sách đưa trước mặt Linh Hư Tử.

"Đa tạ Thượng tiên, đa tạ Tiên đồng!"

Linh Hư Tử kiềm chế niềm vui trong lòng, đưa hai tay ra nhận lấy cuốn pháp quyết, cẩn thận cầm lấy ánh mắt nhiệt thiết, tựa như chứng kiến đạo lữ hồi trước đưa cho hắn đứa trẻ mới sinh, chỉ sợ không cẩn thận làm hư hại bảo vật.

Nói thực hắn tu hành bao nhiêu năm, đạo tâm sáng sủa, những vật tầm thường sớm đã không có cách nào làm cho cõi lòng hắn rung động, thế nhưng giây phút này đây, cuốn kiếm quyết trước mắt hắn lại làm cõi lòng hắn như con sóng cuồn cuộn.

Không chỉ là hắn.

Phía sau hắn, bất kể là da trắng, dung mạo xinh đẹp của Thủy Vân Tử, hay là một Xích Dương Tử nghiêm nghị, lúc này trên mặt đều hiện rõ mừng rỡ và cảm động biểu lộ trong lời nói.

Tuy rằng đối với cuốn kiếm quyết này, bọ hắn hoàn toàn không biết gì cả, không biết được uy lực thế nào, tu luyện rồi có dễ hay không, nhưng trong lòng bọn hắn đã rõ một chuyện.

Tuy trong mắt Tiên nhân chỉ là một món đồ tầm thường, nhưng đối với bọn hắn đều là bảo bối.

Mà cuốn kiếm quyết này bất kể là đối với bọn hắn hay là bọn Huyền Thiên Kiếm Tông sau lưng, giá trị không cách nào chỉ dùng vài chữ để hình dung.

Với lại bọn hắn ở cảnh giới hiện tại đã mấy trăm năm, cuốn kiếm quyết này khiến bọn chúng nhìn thấy được khát vọng tiến lên đột phá.

Sau khi tặng xong kiếm quyết, Ngọc Định lại nhìn bọn hắn.

Lần này cầm được thứ tốt rồi nên đi rồi nhỉ?

Nhưng mà ba bọn hắn vẫn y như cũ chưa chịu đi.

Ngọc Đỉnh thản nhiên nói: "Chư vị còn có chuyện gì à?"

Các ngươi cũng đừng không biết đủ là gì chứ.

Ngọc Đỉnh trong lòng run rẩy, mặc dù nói đời trước để lại cho ta rất nhiều gia sản, nhưng tặng một cuốn kiếm quyết đã là ranh giới của ta rồi.

Linh Hư Tử nhanh chóng chắp tay nói: "Dạ không có ạ."

Bọn hắn lần này không chỉ nhận được tán thưởng, còn được chỉ điểm lí niệm tu hành, còn nhận được kiếm quyết Tiên nhân...

Chuyến này đã thu hoạch vượt mức mục tiêu nhỏ ban đầu.

Quá hời rồi!

"Chư vị, nhân gian chính đạo là tang thương, đang cần những người trẻ như các ngươi đi bảo vệ, đi đi!"

Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi vào bên vách núi nhìn quầng phong mù mịt, nói: "Khi một ngày nào đó các ngươi lúc các ngươi nhớ lại chuyện xưa cũ trước kia, sẽ không phải uổng phí thì giờ mà hối hận, cũng sẽ không vì cả đời tầm thường vô vi(không có đích sống) mà thấy nhục nhã;

Như vậy các ngươi có thể thẳng thắn vô tư mà nói với hậu nhân: Tất cả sinh mệnh và toàn bộ sinh lực của ta cũng đã hiến dâng cho sự nghiệp vĩ đại trong Tam giới-------bảo vệ nghĩa lý và chính khí của nhân gian!"

"Nhân gian chính đạo là tang thương!"

"Bảo vệ nghĩa lý và chính khí của nhân gian!"

Trong lòng đám người Huyền Thiên Kiếm Tông gợn sóng, bị khí phách trong hai câu này cảm hóa, không khỏi cảm thấy trên thân mình được giao cho một sứ mệnh thần thánh thiêng liêng.

Đây...chính là kỳ vọng của Ngọc Đỉnh Thượng tiên đối với bọn ta sao?

Bọn hắn có thể làm được sao?

Bọn hắn có tài có đức gì mà được Thượng tiên nhìn trúng thế?

Đám đệ tử trẻ tuổi kia cảm thụ không sâu, nhưng cuộc đời từng trải nhiều như ba người Linh Hư Tử không khỏi trầm tư.

"Bọn vãn bối cáo lui."

Rốt cuộc, Linh Hư Tử thở dài một hơi, chắp tay cáo lui.

Hắn biết nơi đây không phải là nơi suy nghĩ.

Trước khi xuống núi, Linh Hư Tử quay người nhìn bóng hình đang đứng bên vách núi xa kia.

Gió nhẹ phơ phất, tay áo bồng bềnh.

Thượng tiên là đang vì Tam giới phân tranh mà sầu lo sao?

Hình bóng đó siêu nhiên ở trong lòng hắn tựa như được phủ thêm một lớp quang huy thần thánh, hình tượng càng cao lớn thêm.

Bọn hắn nhẹ nhàng đi,

Chính giống như lúc bọn hắn đến.

Lấy hồi quần diễn, đổi lấy một cuốn kiếm quyết của ta...

Ngọc Đỉnh nhìn bầu trời lặng lẽ say mê, việc mua bán này lời hay là lỗ?

Bỗng nhiên hắn ho khan một tiếng, cảm thấy hơi khát nước, thế là quay lại cây Linh đào, hái một quả Linh đào, lấy Bát Cửu Huyền Không từ trong ngực ra, nằm trên ghế mây tiếp tục đọc.

Trên thực tế, bất kể là Huyền Công Tâm Pháp hay là phần sau của thần thông và khẩu quyết của đạo thuật nói hắn không đọc thuộc làu làu, thì tối thiểu nhất cũng là thuộc như cháo.

Chỉ tiếc là tu luyện lâu mà vẫn không có cách nào nhập môn, tu không ra pháp lực thì việc nắm chắc khẩu quyết đạo thuật với kết ấn thì cũng như không.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.