Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi Này Có Yêu Khí (2)

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Sở dĩ hắn vẫn cầm đọc, chủ yếu muốn thử xem đọc sách ngàn lần thị liệu có thật sự là "kỳ nghĩa tự kiến", nói thực hắn không muốn cuối cùng lại bỏ cuộc môn Huyền Công lợi hại này.

Chỉ là đọc lâu rồi mà hắn vẫn không có chút manh mối, dần dần hào hứng của hắn cũng dần mất hết rồi.

"Cái đồ yêu này thật không phải là để người luyện đấy chứ!"

Ngọc Đỉnh nói thầm một tiếng, một nỗi ủ rũ kéo tới, thế là hắn đặt Thiên thư trên bụng bắt đầu ngủ trưa.

Lúc này, một ngọn núi khác ở Ngọc Tuyền sơn

Có một cái bóng trên nhánh cây đại thụ.

Một tay vịn cây, một tay cẩn thận từng chút nhìn về phía cây Linh đào và hình bóng dưới cây, thật lâu không muốn rời đi.

"Bép!"

Cái bóng bỗng tự cho hắn một cái tát: "Đến lúc nào rồi mà còn muốn ăn, muốn chết phải không?"

Hắn đành cắn răng, biến thành một đạo bạch quang bay về phía xa.

"Chết thì chết thôi, dù sao cũng không sống tốt được bao lâu, không nếm thử Tiên quả mà đã chết thì thật không can tâm."

Chỉ đi được một thì đạo bạch quang kia không nói liền quay ngược lại, bay về phía động Kim Hà.

"Hơn nữa, Ngọc Đỉnh Thượng tiên thần thông thế nào, há lại không phát hiện ra sự tồn tại của ta?"

Trong lòng hắn không ngừng tự thuyết phục mình.

Từ từ, hắn cách Kim Hà động càng ngày càng gần.

Thấy Ngọc Đỉnh vẫn không có phản ứng gì, cuối cùng, bạch quang to gan hơn, bay tới đáp trên cây Linh đào, bọc lại một quả Linh đào.

Trong nháy mắt, quả Linh đào tươi ngon kia liền thành một hạt đào dài ở trên cây

Trong lúc này, Ngọc Đỉnh trên ghế mây vẫn không có chút phản ứng gì.

Bạch quang trầm mặc một lát, vừa bắt chước làm theo, vừa làm mấy hạt đào trên cây dài ra.

"Phịch!"

Trên mặt đất có một âm thanh nhẹ vang lên, bạch quang sợ tới mức đứng dậy phóng đi ra xa.

Sau đó bạch quang nhìn thấy hóa ra là Ngọc Đỉnh xoay mình làm rơi cuốn ngọc sách trên mặt đất.

...

...

Ngọc Đỉnh mơ một giấc mơ đẹp, sau khi hắn tỉnh lại, vô thức lại cầm lấy Thiên thư.

Kết quả là quơ hụt.

Ngọc Đỉnh ngạc nhiên, đầu tỉnh táo lại, vội vàng căng mắt liền nhìn thấy trước mắt là một cục lông lá xồm xàm sáng choang.

Định thần nhìn lại, đúng là một con Bạch Viên cao to.

Chỉ thấy Bạch Viên tay ôm tám chín Thiên thư, cần thận ngồi xuống bên ghế dựa mây tựa như thời đi học tiểu học lén lút xem sách manga (tranh châm biếm), đang xem say sưa.

Nhìn thấy Thiên thư vẫn còn Ngọc Đỉnh cũng không lo lắng.

Về sự xuất hiện của Bạch Viên cũng không làm cho hắn quá giật mình.

Ngọc Tuyền sơn này cực kỳ lớn, trong núi có rất nhiều chim quý thú lạ sinh sống, hắn đều thấy qua, còn có một bầy khỉ thường muốn tới để trộm đào cùng với Thanh Vân đấu trí so dũng.

Chỉ là một con Bạch Viên thì không thể hù dọa hắn.

Thế nhưng Ngọc Đỉnh bỗng nhiên hơi tức giận.

Cái con Bạch Viên này bộ dáng xem như đang say sưa, hắn chẳng lẽ lại hiểu nội dung bên trong rồi hả?

Vậy bản thân hắn một năm qua mới học được chữ thì tính cái gì?

Tổn thương thì thực sự không lớn, nhưng nỗi sỉ nhục thì rất lớn.

"Xem hiểu không?"

Lúc Bạch Viên đang chăm chú, bỗng nhiên, bỗng nhiên sau lưng văng vẳng vang lên một âm thanh.

"Hiểu!" Bạch Vân trả lời theo bản năng.

Bỗng nhiên con ngươi hắn co rúm lại, lông khắp thân xù lên như điện giật.

Hắn từ từ quay đầu lại, không biết cái bóng đang ngủ từ lúc nào đã đứng sau lưng hắn và cùng hắn đọc Thiên thư bao lâu rồi.

"Hí...iiii..."

Bạch Viên chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, một khí lạnh toát từ đuôi lên đỉnh đầu, linh hồn dường như cũng đang run rẩy.

Một mạch ném luôn Thiên thư, phản ứng đầu tiên của Bạch Viên chính là biến thành một đạo quang chạy thoát thân giống như phóng thẳng về phía chân trời xa xăm.

"Ta cũng sẽ không ăn ngươi đâu."

Thần tình Ngọc Đỉnh cổ quái nhìn về hướng bạch quang bay đi.

"Lão gia người đang nhìn gì thế ạ?"

Lúc này Thanh Vân đã tiễn khách xong trở về, nhìn thấy Thiên thư trên mặt đất nói: "Lão gia sách của người tại sao lại rớt dưới đất thế này, để ta giúp..."

Nói đến đây bỗng nhiên nụ cười hắn cứng đờ, động tác cũng ngưng, nghĩ tới một chuyện kinh khủng, cứng rắn dừng chân.

Ngọc Đỉnh thu lại ánh mắt, nói: "Không có gì, đúng rồi, ngươi vừa muốn nói gì?"

Thanh Vân đang lo lắng, nói sao giờ, bỗng nhiên nét mặt biến sắc, chiếc mũi nhỏ khẽ giật giật: "Ở đây có Yêu khí!"

"Có Yêu...Yêu khí?!" Ngọc Đỉnh sững sờ.

Thanh Vân gật đầu cười nói: "Tàn dư của Yêu khí, xem ra lão gia lúc nãy trong lúc ta tiễn khách đã giải quyết con yêu quái đó rồi."

Ngọc Đỉnh nhìn mấy cuốn sách rơi trên mặt đất, vừa nhìn về hướng đạo quang vừa bay đi, bỗng nghĩ đến một chân tướng đáng sợ.

Trong chốc lát, hắn chỉ cảm thấy sau lưng hắn phát lạnh một hồi.

Con Bạch Viên lúc nãy không phải là linh viên trong núi, mà là con yêu quái Huyền Thiên Kiếm Tông truy bắt?

Yêu này không bị trận trượng do quần diễn hắn mời tới hù dọa đi không nói, mà còn ngang nhiên đọc sách của hắn trước mặt hắn...

Thực sự có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục!

"Lão gia người đi đâu thế?"

"Hai ngày này lão gia ta ngộ ra vài thứ, vào động phủ bế quan vài ngày trước."

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.