Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồng Hoàng Không Chỉ Có Đánh Đánh Giết Giết (2)

Phiên bản Dịch · 1272 chữ

Linh Hư Tử nhớ tới chính sự nhanh chóng nén lại niềm vui trong lòng, cung kính nói: "Đúng là, bọn ta muốn vào núi để bắt Yêu vật kia, không biết ý Thượng tiên như thế nào?"

Ngọc Đỉnh không trả lời. mà hỏi ngược lại: "Vì sao các ngươi lại đuổi giết yêu quái kia?"

Linh Hư Tử, Xích Dương Tử, Thủy Vân Tử ba người khẽ giật mình.

"Bởi vì hắn hại người ạ!"

Xích Dương Tử nói, "Từ xưa, nhân-yêu bất lưỡng lập, người tu hành đương nhiên trảm yêu trừ ma, lấy vệ chính đạo."

Linh Hư Tử và Thủy Vân Tử cũng gật gật đầu.

Ngọc Đỉnh bỗng nhiên thở dài.

Xích Dương Tử cẩn thận từng câu từng chữ: "Thượng tiên sao lại thở dài ạ?"

Ngọc Đỉnh lắc đầu nói: "Bần đạo thở dài không phải vì Yêu, là vì thế gian vĩnh viễn tranh đấu không ngừng nghỉ."

Ba người ánh mắt liền thay đổi, cảm thấy kính nể.

Ngọc Đỉnh nói tiếp: "Các người muốn giết Yêu kia, về sau Yêu lại quay lại tìm các ngươi báo thù, cứ như thế oan oan tương báo tiếp diễn, rồi tới khi nào mới là thủ lĩnh?"

Xích Dương Tử không hiểu nói: "Vậy theo ý Thượng tiên là..."

"Các người lần này làm không tồi, nhưng người tu hành trong tâm chỉ có vệ đạo trảm yêu trừ ma thì mãi mãi không đủ." Ngọc Đỉnh nói.

Ba người nhìn nhau, nhanh chóng cúi người hành lễ: "Xin Thượng tiên chỉ giáo!"

Bọn hắn đã sáng tỏ!

Vị Thượng tiên này là có ý muốn chỉ điểm bọn hắn.

"Các ngươi phải biết rằng Người có thiện ác, Yêu cũng thế, Người biết Yêu đáng sợ, nhưng trên đời có lòng người so với bề ngoài của ma quỷ còn đáng sợ hơn."

Ngọc Đỉnh chân nhân nói: "Lúc các ngươi chém Yêu có thể không một chút do dự, xong sự thì tâm không lo nghĩ, thế nhưng đối với những người độc ác hung hẵng thì các ngươi hạ thủ được không?"

"Cái này..."

Ba người nhíu mày.

Nhân-Yêu bất lưỡng lập, mâu thuẫn giữa Nhân tộc với Yêu tộc đã tích lũy từ rất rất lâu trước kia.

Này đây, Yêu cũng sẽ thường xuyên hại người, kẻ tu hành Nhân tộc trông thấy yêu sẽ không bỏ qua.

Nói về những người độc ác, nói thật bọn hắn cũng đã gặp không ít, cũng đúng như những lời Ngọc Đỉnh Thượng tiên nói, so với những loại người tâm địa độc ác không từ thủ đoạn thì đám yêu quái vẫn đúng là đơn thuần hơn nhiều.

Nhưng chuyện giữa loài người với người, bọn hắn sẽ không quản.

Hoặc là nói, không quản được.

Bởi vì Nhân tộc có nhân vương, quản những chuyện của người bằng cách của nhân vương, để giáo hóa.

Thủy Vân Tử nói: "Vậy Thượng tiên muốn bọn ta phải làm như thế nào?"

"Rất đơn giản, bọn ngươi ngoài việc có tâm trừ ma vệ đạo thì cần phải có khả năng biện bác thiện ác thị phi. Về phần làm thế nào, làm hay không tất cả đều do bọn ngươi."

Ngọc Đỉnh mỉm cười nói: "Kiếm Giả lưỡng đao, có thể để giết, cũng có thể để bảo vệ. Chắp tay trung kiếm, giết hại nhân-yêu, bảo vệ thiên địa chính đạo, đây mới là kỳ vọng của bần đạo đối với các ngươi. Nếu như các ngươi ngộ được dốc tâm tu hành, một lòng hướng thiện, lúc không có yêu tinh hại người, cũng mong các ngươi nhớ câu nói của bần đạo."

"Câu gì ạ?" ba người vội hỏi.

"Thượng thiên hữu hảo sinh chi đức!" (trời cao có đức-hiếu-sinh)

Ngọc Đỉnh cười nói: "Không nên quấy rầy tu hành của bọn họ, đây cũng được coi là kết hạ một đoạn thiện duyên, tu một việc công đức."

Hắn tốt xấu gì cũng từ nhỏ lớn lên nhờ đọc chuyện Tây Du Bạch Xà liêu trai.

Ba "khán giả" vẫn đang thút thít

Ba người Linh Hư Tử thần tình chấn động, ngay ngắn cúi đầu: "Đa tạ Thượng tiên chỉ giáo."

"Về phần yêu quái lần này..."

Ngọc Đỉnh bây giờ mới kéo về chủ đề chính, nói: "Giao cho bần đạo đi."

Linh Hư Tử thần tình chấn động, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ yêu quái kia đã bị Thượng tiên tóm được rồi?"

Trên mặt Ngọc Đỉnh lộ ra một nụ cười bí hiểm.

Không thừa nhận cũng không phủ định.

Chỉ là nụ cười của hắn trong mắt đám người tự nhiên liền trở thành một thỏa thuận ngầm.

Nghĩ tới cũng phải, Ngọc Đỉnh chân nhân thần thông ra sao?

Bắt một con yêu quái chưa đạt Tiên cảnh đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

"Lão gia bắt con yêu quái đó từ lúc nào vậy ạ?"

Thanh Vân một bên đang có chút bực dọc cũng tự nhiên hai mắt tỏa sáng.

Phải chăng công phu lão gia đã giải quyết xong lúc hắn xuống núi gặp bọn người kia.

Bây giờ nghĩ thử, ừm, khả năng cũng lớn đó!

"Đa tạ Thượng tiên thay chúng ta thiện hậu."

Đám người Huyền Thiên Kiếm Tông khom người cúi đầu: "Ta thay thượng hạ Huyền Thiên Kiếm Tông cảm tạ đại ân đại đức Thượng Tiên."

Cái gì mà đại ân đại đức? Quá lời rồi đó!

Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng nhìn bọn họ.

Ngọc Đỉnh chỉ điểm cũng chỉ điểm rồi, bình giá cũng bình giá rồi.

Nên đi rồi nhỉ?

Vậy mà bọn người Huyền Thiên Kiếm Tông bái xong rồi vẫn chưa chịu rời đi.

Chỉ trơ mắt nhìn Ngọc Đỉnh.

Tựa như...

Đang mong đợi gì.

"À, đúng rồi, tương phùng tức là duyên."

Ngọc Đỉnh chợt nghĩ ra điều gì, cười nói: "Thanh Vân, ngươi vào trong động phủ lấy ra cuốn <> ra đây, tặng cho những tiểu hữu này."

Hắn trước kia đúng là cái thuẫn tiêu thụ, há lại không hiểu rõ ý tứ của mấy người này.

Nghĩ cũng đúng, mướn diễn viên quần chúng thì cũng phải trả lương phát cơm, hắn cũng không thể để đám này phí công biểu diễn được.

Quả nhiên...

Cho dù là Hồng Hoang cũng không chỉ là đánh đánh giết giết, mà còn là đạo lí đối nhân xử thế nữa đó.

Tiểu bằng hữu...

Nghe được xưng hô như vậy mấy người Linh Hư Tử mừng rỡ như điên, hỉ ngoài mong đợi.

Không chỉ bởi vì lời xưng hô này vô hình chung kéo lại khoảng cách bọn hắn và Ngọc Đỉnh Thượng tiên, và còn vì bọn hắn thật sự giống với tổ sư gia được chính tay Tiên nhân tặng một bộ tiên pháp.

Chỉ là so với bọn hắn lần này, tổ sư gia đạt được quá trình tiên pháp thì càng nhiều tính truyền kì hơn.

Tục truyền rằng tổ sư gia bọn chúng chính là phàm nhân, nhưng bị người hãm hại, rơi xuống vách núi, gặp được Tiên nhân, luyện tập được tiên pháp.

Mà giờ, chỉ là bắt đầu cuộc đời truyền kỳ của tổ sư gia bọn hắn mà thôi.

Tiếp theo vất vả tu hành, tu vi tăng trưởng, báo được đại thù, một đường đánh liều, tiếp lấy bạch...

Khục khục, tóm lại sau khi đi lên đỉnh phong nhân sinh, cứ như vậy Huyền Thiên Kiếm Tông bọn hắn đã khai sáng.

Bạn đang đọc Đừng Để Ngọc Đỉnh Thu Nhận Đồ Đệ Nữa (Bản dịch) của Ba La Tiểu Xuy Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yannn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.