Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo luật Giáo dục số Hai mươi sáu

Tiểu thuyết gốc · 3372 chữ

Nhờ tác dụng của pháp thuật liên kết, Catherine có thể dễ dàng kết nối đồ vật thuộc sở hữu của nó và Draco Malfoy lại với nhau, chia sẻ chung không gian.

Catherine nghĩ đây là cách tốt nhất để nó và Draco liên lạc, trao đổi thông tin với nhau mà không bị ai nhòm ngó.

Tình hình bên trong trường Hogwarts lúc này thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng thật ra nội bộ học sinh lại đang bị chia rẽ hơn bao giờ hết. Tai mắt của mụ Umbridge có mặt ở khắp mọi nơi, trà trộn vào giữa đám bạn, lén lút thu thập thông tin. Đó là chưa kể nội gián của Voldemort vẫn đang ẩn nấp ở đâu đó mưu tính chuyện xấu.

Sau hai tiết học, Catherine bắt đầu thấy hối hận vì đã cho Draco biết túi áo chùng của cả hai thông nhau. Thằng này không có chuyện gì làm là lại viết thư cho nó, phiền chết đi được.

Catherine nhân lúc các bạn không chú ý, lôi đống giấy da trong túi áo ra nhét hết vào cặp táp, nhất quyết không trả lời dù chỉ là một chữ.

Draco không vì thế mà tức giận hay bỏ cuộc. Nó không cần đáp lại, chỉ cần con nhỏ đọc là được. Mọi tờ giấy da gửi đi đều biến mất, dù không có hồi âm, Draco vẫn tin rằng con nhỏ sẽ đọc. Đối với nó, như vậy là đủ rồi.

Trái với sự vui vẻ của Draco, từ sáng tới giờ Harry luôn trong tâm trạng thấp thỏm không yên, chẳng buồn ăn trưa. Nhật báo Tiên tri số ra ngày hôm nay không có thêm tin tức gì về vụ vượt ngục, điều này khiến nó thất vọng vô cùng.

Dù đã nhận được lá thư trấn an của chú Sirius, Harry sẽ chỉ thực sự thở phào nhẹ nhõm khi thấy người ta đính chính lại thông tin sai lệch đã đăng trên báo. Thế nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, vào buổi chiều, sau khi học xong tiết cuối cùng, cả nhóm xuống Đại Sảnh Đường thì thấy có một bảng thông báo to đùng đặt ở ngay lối vào.

Không cần chen lấn vẫn có thể đọc được nội dung ở trên đó, hàng chữ tiêu đề vô cùng màu mè, to, rõ và chói mắt đến mức vừa nhìn đã thấy ghét.

“Đạo luật Giáo dục số Hai mươi sáu.”

Đại khái đạo luật này yêu cầu tất cả bưu phẩm hay thư cú đều phải được kiểm tra và phải có giấy xác nhận của mụ Umbridge trước khi gửi đi hay nhận về, kể cả cú giao báo.

Không riêng gì tụi Harry, hầu như đứa học trò nào cũng phẫn nộ khi Đạo luật Giáo dục số Hai mươi sáu được ban hành.

Tuy là giờ ăn tối, nhưng bầu không khí bên trong Đại Sảnh Đường lại nặng nề hơn bao giờ hết.

Harry không cảm thấy sốc như nhiều đứa khác, bởi vì nó đã bị kiểm soát thư cú từ mấy tháng nay. Vừa ăn nó vừa hỏi các bạn:

- Mấy bồ nói xem tại sao mụ Umbridge lại làm như vậy? Mình thấy cấm đoán như thế này chẳng có ích lợi gì, không khéo còn phản tác dụng.

Catherine liếc nhìn dãy bàn ăn giáo viên, nhẹ nhàng ếm bùa lên không gian xung quanh bốn đứa để đảm bảo không ai nhìn thấy hay nghe thấy tụi nó nói gì.

Hermione nhún vai đáp:

- Nếu bồ chịu khó lắng nghe mọi người ở xung quanh trò chuyện, bồ sẽ biết vì sao Đạo luật Giáo dục số Hai mươi sáu lại được ban hành.

Harry giục:

- Bồ nói huỵch toẹt ra luôn đi.

Hermione thong thả giải thích:

- Nếu bồ muốn biết thì hãy kiên nhẫn nghe mình nói. Bài báo đó chỉ qua mặt được những kẻ ngu ngốc mà thôi. Bồ đừng quên chú Sirius đã đánh lừa giám ngục bằng cách nào. Bởi vì chú ấy là một Hoá Thú Sư. Khi biến thành chó, cảm xúc của chú ấy bị đơn giản hoá, khiến chú không khác gì kẻ điên trong mắt tụi giám ngục, cho nên chúng mới không để ý đến chú. Bồ nghĩ thử xem, nếu tất cả các tù nhân được thả ra, chẳng lẽ chúng lại không thấy vui? Cảm xúc bên trong mỗi người là thứ không thể dối trá hay ngụy tạo, thì làm sao những tù nhân ấy qua mặt được bọn giám ngục Azkaban?

Harry như được khai sáng, vội nói:

- Mình hiểu rồi. Dù có người đột nhập vào được Azkaban, mở khoá cánh cửa của tất cả buồng giam, thì giám ngục vẫn sẽ chú ý đến sự khác lạ của tù nhân thông qua cảm xúc hưng phấn của bọn họ. Không lý nào chúng lại để tội phạm cứ như vậy trốn thoát mà không làm gì. Nếu để ý kỹ, kiểu gì cũng thấy giám ngục có vấn đề.

Ron thắc mắc:

- Nhưng Bộ có thể lấy lý do giám ngục bị Thần Hộ Mệnh đánh lui để biện minh cho sự tắc trách của giám ngục.

Hermione bị câu hỏi bất ngờ của Ron làm cho bối rối. Nó chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Catherine lên tiếng giải đáp thắc mắc của Ron thay nhỏ bạn:

- Chắc mấy bồ chưa biết, Bộ đã nâng cao cấp độ an ninh và tăng cường hệ thống cảnh báo. Pháp thuật bị vô hiệu hoá trên toàn bộ hòn đảo chứ không riêng gì nhà tù Azkaban. Nói cách khác, dù có cầm đũa phép tới đó thì cũng chẳng làm được trò trống gì. Biện pháp này được thực hiện nhằm đề phòng kẻ bị tống giam vào ngục là một Hoá Thú Sư chui chưa bị vạch trần. Không thể biến hình, bọn họ sẽ không cách nào học theo chú Sirius trốn thoát khỏi đó. Ngoài ra, một màn chắn pháp thuật tương tự như kết giới đã được thiết lập, cho phép giám ngục nhanh chóng phát hiện ra vị trí của kẻ đột nhập, đồng thời báo động ngay lập tức tới người quản lý hệ thống an ninh trên hòn đảo đang làm việc ở Bộ.

Nghe Catherine nói xong ba đứa còn lại đều há hốc mồm. Harry hỏi với vẻ ngạc nhiên:

- Sao bồ biết những chuyện này?

Catherine hớp một ngụm nước, ôn tồn giải thích:

- Vì lý do an toàn và bảo mật, những chuyện này không được phép công bố ra bên ngoài. Mình biết được thông qua cụ Dumbledore. Năm ngoái, sau khi kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hồi sinh, mình đã nghĩ ngay tới chuyện hắn ta sẽ tìm cách giải thoát cho lũ thuộc hạ bị giam ở Azkaban. Vừa tỉnh dậy là mình chạy đi tìm cụ Dumbledore ngay.

Cụ trấn an mình bằng cách kể vắn tắt về những biện pháp an ninh mới được áp dụng ở Azkaban. Cụ nói rằng cụ cũng không tin lũ giám ngục sẽ mãi trung thành với Bộ. Dù sao chúng cũng là sinh vật hắc ám.

Ban đầu cụ muốn loại bỏ giám ngục ra khỏi Azkaban, vô hiệu hoá sức mạnh của chúng và thay thế chúng bằng các Thần Sáng, nhưng Bộ đã bác bỏ đề xuất đó.

Những biện pháp an ninh đang được sử dụng ở Azkaban chính là kết quả của quá trình đấu tranh gần cả năm trời của cụ Dumbledore và nhiều pháp sư khác, nhằm hạn chế rủi ro khi có kẻ xâm nhập lên đảo. Nhưng mấy bồ thấy đó, điều này gần như chẳng có ích lợi gì khi bọn giám ngục trở mặt.

Sau khi đã hiểu ra vấn đề Harry tức giận nói:

- Lão Fudge đúng là hết thuốc chữa. Nếu lão chịu nghe lời cụ Dumbledore thì đâu có chuyện này xảy ra. Vậy mà lão còn muốn đổ tội cho cụ.

Ron thì nhìn Catherine bằng ánh mắt thán phục, nói:

- Bồ tài thiệt đó. Bồ đoán ra được chuyện hắn sẽ tìm cách giải cứu thuộc hạ của hắn.

Catherine đáp với vẻ hiển nhiên:

- Hắn đâu có muốn mất đi những tôi tớ trung thành ấy. Cho dù không cần tới chúng, hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội khiến cho Bộ và Hội đấu đá lẫn nhau.

Harry nện mạnh xuống bàn, giọng căm phẫn:

- Thật khốn nạn! Nếu lão Fudge sáng suốt hơn thì đã không có chuyện này xảy ra.

Hermione chờ Harry trút giận với mặt bàn xong thì tiếp tục chủ đề đang thảo luận của cả nhóm:

- Trở lại với câu hỏi của bồ khi nãy, dù không biết đến những biện pháp an ninh mới được áp dụng ở nhà ngục Azkaban, dân chúng cũng không tin nơi đó lại dễ dàng bị đột nhập và thất thủ nhanh chóng như vậy. Nói gì thì nói, trách nhiệm của Bộ ở trong chuyện này là rất lớn và không thể chối bỏ.

Mấy bồ đừng quên năm ngoái cụ Dumbledore đã nói những gì vào buổi tổng kết. Những bậc cha mẹ có đầu óc và biết suy nghĩ sẽ nhận ra ngay vấn đề sau khi vụ vượt ngục này xảy ra. Mọi bằng chứng Bộ đưa ra thoạt nhìn chắc chắn nhưng lại vô cùng lỏng lẻo. Chỉ cần chú Sirius lên tiếng, chắc chắn sẽ khiến Bộ toát mồ hôi hột tìm cách phản bác nếu vẫn muốn buộc tội chú.

Bộ Pháp thuật không thể ngăn chặn dân chúng thảo luận về việc này, nhưng họ có thể cấm lũ học trò bên trong trường Hogwarts tiếp cận thông tin. Mấy bồ thử nghĩ mà xem, nếu không làm như vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Ron trả lời ngay mà không cần phải nghĩ ngợi nhiều:

- Mụ Umbridge sẽ không thể kiểm soát hay tẩy não tụi mình được nữa.

- Chính xác!

Hermione mỉm cười giơ ngón cái với Ron, khiến anh chàng sướng rơn ở trong lòng.

Catherine bổ sung:

- Và hơn hết, mụ đang xem chúng ta là con tin.

Harry ngạc nhiên quá đỗi trước phát biểu này của Catherine, vội hỏi:

- Bồ nói vậy nghĩa là sao?

Catherine giải thích:

- Cho dù phụ huynh mất niềm tin vào Bộ, họ cũng sẽ phải dè chừng và không dám manh động, bởi vì con cái của họ đang nằm trong tay Bộ.

Câu trả lời của Catherine khiến Harry càng thêm chán ghét lão Fudge và mụ Umbridge.

Ron nhìn khắp Đại Sảnh Đường một lượt, vui vẻ nói:

- Coi bộ nhiều đứa bất mãn ra mặt với đạo luật mới. Nếu tất cả cùng đứng lên chống lại mụ thì hay biết mấy.

Catherine hỏi Ron:

- Bồ nghĩ sao nếu mình nói trong số đó có người của mụ Umbridge?

- Hả? - Ron và Harry đồng thanh.

Catherine quay sang nhìn Hermione, hỏi:

- Bồ có nghĩ giống mình không?

Hermione gật đầu, đáp:

- Khả năng đó không phải là không thể xảy ra. Tụi mình sẽ mất cảnh giác và nhận nhầm địch là bạn, khai ra hết thông tin cho gián điệp của mụ. Nhờ đó, mụ sẽ dễ dàng thu thập bằng chứng về những hành động bí mật của tụi mình, lấy đó làm cái cớ đuổi học cả bọn.

Ron cảm thán:

- Thật đáng sợ! Nhắc mới nhớ, bồ đã kiểm tra tới đâu rồi?

Hermione cau mày đáp:

- Cho tới bây giờ mình vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng con nhỏ Laura Hall, nó có tiếp xúc với một vài đứa bên nhà Slytherin.

Ánh mắt Hermione khẽ liếc sang Catherine khi nói câu cuối khiến Catherine có dự cảm không lành.

Trước sự thúc giục của Ron và Harry, Hermione nói ra những cái tên quen thuộc:

- Pansy Parkinson, Daphne Greengrass, Vincent Crabbe, Gregory Goyle và… Draco Malfoy.

Không đợi cho các bạn hỏi, Hermione nói tiếp:

- Bùa theo dõi của mình đã chỉ ra trong mấy ngày vừa qua Laura Hall đã tiếp xúc với Parkinson năm phút, với Greengrass, Crabbe và Goyle chưa tới một phút. Về phần với Draco Malfoy, Laura Hall chỉ tiếp xúc với thằng đó chưa tới mười giây.

Harry làu bàu:

- Mười giây cũng đủ để tụi nó trao đổi thông tin với nhau.

Ron hỏi:

- Bồ đã ếm bùa theo dõi lên tất cả thành viên trong Đ.Q.D. hả?

Hermione nhún vai đáp:

- Mình đâu có đủ khả năng để làm điều đó. Mình chỉ theo dõi mấy đứa mình nghi ngờ thôi.

Harry hỏi:

- Bồ tính làm gì tiếp theo? Tụi mình không có bằng chứng con bé đó làm chuyện xấu, Bây giờ mà đuổi nó ra khỏi Đ.Q.D. e rằng sẽ khiến cho những người khác hoang mang.

Lúc bấy giờ Catherine vốn đang im lặng bỗng lên tiếng:

- Để mình xử lý chuyện này cho. Mình sẽ tìm hiểu Laura Hall gặp mấy đứa bên nhà Slytherin để làm gì.

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý, nói:

- Vậy chuyện này giao cho bồ.

Ron nói với vẻ khó chịu:

- Đáng lẽ ngay từ đầu không nên cho con nhỏ đó gia nhập Đ.Q.D.. Nó là thứ dối trá, còn nhớ năm ngoái nó lên báo nói nhăng nói cuội về tụi mình không? Cứ tưởng là nó biết sửa sai, ai dè giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Harry cũng có cùng cảm xúc giống như Ron, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không cần biết nó đang làm gì, có tiếp xúc với tụi Slytherin là thấy ưa không nổi rồi.

Catherine bình tĩnh uống một hớp nước, sau đó nhìn đồng hồ, nói:

- Harry, nếu bồ không muốn trễ buổi học phụ đạo với thầy Snape thì bồ nên đi ngay bây giờ.

Harry uể oải nói:

- Không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Tạm biệt mấy bồ.

Sau bữa tối, Catherine không theo Hermione và Ron về phòng sinh hoạt chung mà theo sát Laura Hall rồi bắt cóc con bé đem đến nhà vệ sinh nữ bỏ không ở tầng hai.

Tám giờ rưỡi tối, Catherine về phòng sinh hoạt chung thì thấy Harry đã có mặt ở đó. Nó ngồi xuống cạnh bạn rồi hỏi thăm:

- Buổi học hôm nay thế nào hở bồ?

Harry buồn bực đáp:

- Một từ thôi, kinh khủng. Mình không muốn nhắc nhiều tới chuyện này. Bồ điều tra Laura Hall tới đâu rồi?

Catherine trả lời vắn tắt:

- Mình đã theo dõi nó nhưng không thấy nó làm gì bất thường. Ăn tối xong nó một mình trở về phòng sinh hoạt chung. Mình ngồi canh hai tiếng đồng hồ không thấy nó trở ra. Mình sẽ tiếp tục theo dõi nó xem sao.

Hermione dặn dò:

- Bồ nhớ cẩn thận, đừng để ai bắt gặp bồ lảng vảng ở gần lối vào phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff.

Catherine nói với vẻ tự tin:

- Mình biết mà. Về khoản này thì bồ yên tâm.

Thấy tâm trạng Harry không tốt, các bạn của nó ăn ý không hỏi về buổi học thực hành Bế quan Bí thuật mà tập trung làm bài tập, thi thoảng sẽ thảo luận với nhau nếu gặp phải câu hỏi khó.

Buổi tối ngày thứ Tư cứ như vậy mà trôi qua trong yên bình.

Catherine mệt mỏi đi ngủ sớm, không thèm để ý đến xấp giấy da đầy lên ở trong túi áo chùng.

Sáng ngày hôm sau, vừa xuống Đại Sảnh Đường, bốn đứa bị thông báo sa thải cô Trelawney làm cho choáng váng.

Cô Trelawney không vượt qua đợt thanh tra của mụ Umbridge nên đã bị sa thải ra khỏi trường Hogwarts ngay trong đêm.

Theo quan sát của Catherine, dường như các thầy cô khác cũng không biết chuyện này. Ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ hoang mang, bối rối.

Tụi nó thấy cô McGonagall chất vấn mụ Umbridge ở dãy bàn ăn của giáo viên, bên cạnh cô là thầy Snape, thầy Flitwick và cô Sprout.

Mụ Umbridge dương dương tự đắc nói:

- Nếu bà Trelawney có thực tài, hẳn là bà ấy đã tiên đoán được kiểu gì bản thân cũng sẽ thành ra như ngày hôm nay và đã sớm có sự chuẩn bị. Nhưng tiếc rằng bà ấy chỉ là phường lừa bịp, cho nên bà ấy cần phải bị loại bỏ ra khỏi ngôi trường này. Hogwarts không cần giáo viên vô năng, chỉ biết khua môi múa mép như bà Trelawney.

Cô McGonagall nghiêm trang nói:

- Bà không có quyền làm như vậy, bà Umbridge à. Sa thải một người giáo viên trong đêm mà không có một lời báo trước, không cho người ta cơ hội chuẩn bị, điều này đã vi phạm vào điều khoản hợp đồng được ký kết giữa trường Hogwarts và giáo sư Trelawney. Để tôi nhắc cho bà nhớ, bà không phải Hiệu trưởng của cái trường này, bà không có thẩm quyền đuổi cổ bất kỳ ai ra khỏi Hogwarts.

Đáp lại lời của cô McGonagall, mụ Umbridge mỉm cười giơ ra Đạo luật Giáo dục số Hai mươi lăm, thong thả nói:

- Chắc bà đã quên, bà McGonagall, theo như nội dung của Đạo luật Giáo dục số Hai mươi lăm, tôi là người có quyền hành cao nhất ở trong ngôi trường này, chứ không phải Albus Dumbledore. Cho dù ông Dumbledore có mặt ở Hogwarts hay không, ông ấy cũng không thể ngăn cản được tôi ra quyết định sa thải bà Trelawney. Nếu bà ấy có tài hơn, bà ấy đã không phải chịu cảnh này. Tại sao bà lại tới đây và chất vấn về quyết định của tôi, trong khi nó đã được thông qua bởi Bộ Pháp thuật?

Ánh mắt của cô McGonagall thoáng đanh lại, cô nói:

- Cho dù bà sa thải bà Trelawney, thì bà cũng không có quyền đuổi bà ấy ra khỏi trường Hogwarts. Ngôi trường này là nhà của bà ấy.

Mụ Umbridge không thèm che giấu sự tàn nhẫn trong giọng nói:

- Ồ, vậy thì bà hãy đi tìm và gọi bà ấy quay trở lại. Nhưng chưa chắc bà ấy sẽ chịu theo bà về, nếu bà ấy là người có lòng tự trọng.

Harry đứng nghe tới đây thì nhịn hết nổi, toan lao tới để già mồm với mụ Umbridge nhưng bị Ron và Hermione nắm áo kéo lại. Hermione khẩn trương nói:

- Bồ đừng làm chuyện gì dại dột. Cụ Dumbledore không có ở Hogwarts, không ai đủ sức che chở cho bồ đâu. Tụi mình nên tránh xa chỗ này ra.

Catherine cảm thấy bất an, dường như nó đã bỏ qua điều gì đó quan trọng. Nó suy nghĩ giây lát rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi Đại Sảnh Đường.

Sau khi liên lạc với con Ball, Catherine quay trở về thì đụng phải Mordred Lazarus ở tiền sảnh. Thấy nó, Mordred mỉm cười hỏi thăm:

- Bạn đi đâu mà ra ngoài sớm vậy?

Catherine trả lời:

- Tôi đi hóng mát chút thôi. Còn bạn?

Mordred nhìn mồ hôi rịn ra trên trán của Catherine, không vạch trần lời nói dối của con nhỏ, vui vẻ đáp:

- Tôi vừa đi làm chuyện tốt trở về. Mỗi ngày làm một việc tốt, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.

Catherine tò mò hỏi:

- Bạn có phiền không nếu chia sẻ với tôi chuyện tốt bạn đã làm?

Mordred đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng, mỉm cười đáp:

- Bí mật. Nói ra rồi sẽ không còn thú vị nữa.

Catherine không tiếp tục đào sâu vào chuyện này, chỉ vào bên trong Đại Sảnh Đường, nói:

- Chúng ta đi ăn sáng thôi.

Mordred mỉm cười gật đầu, cùng Catherine bước vào Đại Sảnh Đường, sau đó cả hai rẽ sang hai hướng khác nhau.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.