Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gắp lửa bỏ tay người

Tiểu thuyết gốc · 4311 chữ

Sáng hôm sau, Catherine vừa cùng Hermione xuống phòng sinh hoạt chung thì bị Harry kéo vào trong góc thông báo một tin động trời.

- Voldemort đang rất phấn khích. Mình có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự đắc ý đó thông qua tiếng cười của hắn.

Catherine ếm bùa lên xung quanh để không ai nhìn hay nghe thấy bốn đứa tụi nó, đoạn ra hiệu cho Harry hãy giữ bình tĩnh, hỏi:

- Bồ có thấy mặt hắn không?

Harry đưa tay lên xoa xoa cái thẹo ở trên trán, nói:

- Mình không thấy gì hết. Mình chỉ cảm nhận được cảm xúc của hắn ta thôi. Và rồi cái thẹo của mình đau rát.

Hermione hỏi:

- Chuyện xảy ra vào lúc nào? Bây giờ cái thẹo của bồ còn đau không?

Harry đáp:

- Tầm hai giờ sáng. Bây giờ thì nó đỡ đau rồi.

Ron thắc mắc:

- Điều gì làm cho hắn vui sướng như vậy? Có phải kế hoạch nào đó của hắn đã thành công đúng như mong đợi?

Harry nghe Ron nói như vậy thì càng thêm lo lắng:

- Có lẽ mình phải đi tìm cụ Dumbledore thôi.

Catherine thấy Harry gấp gáp muốn rời đi thì đưa tay cản bạn lại, hỏi:

- Trước khi ngủ bồ có thực hiện bước thư giãn đầu óc, thả lỏng tinh thần và giữ cho tâm trí nhẹ nhàng, thoải mái không?

Harry đáp với vẻ chột dạ thấy rõ:

- Mình có.

- Thật không?

Đối diện với ánh mắt sắc bén của Catherine, Harry biết mình không nói xạo được, bèn kể sự thật:

- Mình có thử, nhưng không thành công. Bồ không biết đâu, thầy Snape khiến mình khó chịu lắm, cứ như có cục tức đang nghẹn lại ở cổ họng vậy. Mình không cách nào tĩnh tâm nổi, hễ nhắm mắt là mình lại nhớ tới mấy lời sỉ vả của thầy.

Đột nhiên Ron nói ra một suy đoán kinh người:

- Có khi nào thầy Snape cố tình làm như vậy không?

Trước ánh mắt ngạc nhiên của ba đứa bạn, Ron chậm rãi giải thích:

- Thay vì dốc hết sức để chỉ dạy Harry thực hành đúng cách, thầy Snape đã nhân cơ hội này lục lọi ký ức của bồ ấy, khiến đầu óc bồ ấy trở nên hỗn loạn. Vậy là một công đôi việc.

Catherine bình tĩnh hỏi:

- Nhưng thầy ấy làm vậy nhằm mục đích gì?

Ron nhún vai đáp:

- Bồ không nhớ rằng thầy cũng có hình xăm Dấu hiệu Hắc ám trên tay sao?

Hermione kêu ré lên:

- Ý của bồ là thầy Snape…

Ron gật đầu:

- Chín phần mười là thế.

Harry cảm thấy Ron phân tích rất có lý. Nó nói:

- Mình nghĩ là mình nên đi tìm cụ Dumbledore ngay. Hẹn gặp lại mấy bồ sau.

Harry gấp gáp bỏ đi, để lại ba đứa bạn đứng nhìn nhau với ánh mắt hoang mang.

Năm phút sau cả bọn có mặt ở Đại Sảnh Đường.

Chưa kịp ăn thì cú giao báo bay tới, sà xuống trước mặt Hermione. Con nhỏ gỡ tờ báo ra khỏi chân con cú, thưởng cho nó một viên kẹo rồi mở báo ra đọc.

Đột nhiên ánh mắt của Hermione trở nên thảng thốt khác thường, nó cắm đầu đọc, thiếu điều muốn vò nát tờ báo trong tay. Một phút sau Hermione đập mạnh tờ báo xuống bàn, kêu lên với vẻ tức giận:

- Không thể tin được là họ lại dám viết như vậy!

Catherine bình tĩnh cầm tờ báo lên để nó và Ron có thể cùng đọc.

Trên trang nhất của tờ Nhật báo Tiên tri là mười bức hình đen trắng của mười tên tù nhân khét tiếng, gồm chín nam và một nữ.

“Cuộc vượt ngục lịch sử ở Azkaban - Nghi vấn Black là kẻ đứng sau.

Vào lúc một giờ sáng ngày hôm nay đã xảy ra cuộc vượt ngục chưa từng có trong lịch sử. Tất cả tù nhân bị giam giữ trong nhà ngục Azkaban đã trốn thoát, trong số đó có mười kẻ nguy hiểm nhất, từng là thủ hạ dưới trướng của kẻ-chớ-gọi-tên-ra.

Theo Percy Weasley, phát ngôn viên mới được bổ nhiệm của Bộ Pháp thuật, Bộ đã khoanh vùng được những kẻ đứng sau cuộc vượt ngục này, một trong số đó chính là Sirius Black, người từng có kinh nghiệm qua mặt giám ngục Azkaban và trốn thoát thành công khỏi đó.

Cũng theo Weasley, một số tù nhân vì lương tâm cắn rứt đã tự đầu thú ngay trong đêm. Bọn chúng khai nhận Sirius Black chính là kẻ đã thả chúng ra ngoài, sau khi bắt chúng cam kết phục vụ cho tổ chức phản động của hắn ta.

Cần phải nói thêm, Sirius Black và Bellatrix Lestrange là anh em họ, tình cảm giữa hai người rất tốt. Có lẽ đây chính là lý do hắn ta lựa chọn nhà ngục Azkaban là nơi ra tay đầu tiên của mình. Theo những điều tra ban đầu, Bộ tin rằng phía sau Black là một tổ chức khủng bố được thành lập và lãnh đạo bởi một phù thủy tiếng tăm lừng lẫy, với âm mưu kinh hoàng là lật đổ Bộ Pháp thuật.

Hiện tại Sirius Black đã trốn thoát và đang bị truy nã gắt gao trên toàn lãnh thổ nước Anh. Bộ Pháp thuật đã tiến hành bắt giữ và hỏi cung những kẻ có liên quan tới Black để phục vụ cho việc điều tra.

Nhờ những quyết định nhanh chóng và dứt khoát của ông Cornelius Fudge - Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, Bộ đã hành động kịp thời và bắt giữ lại phần lớn các đối tượng đã trốn thoát trước đó, cũng như thông báo đến Thủ tướng Muggle để bọn họ có sự chuẩn bị, nhằm đảm bảo an toàn cho cư dân Muggle. Nhờ vậy, đến nay vẫn chưa có thương vong đáng tiếc xảy ra.

Tuy nhiên, một số kẻ nguy hiểm vẫn chưa rõ tung tích. Vì vậy, mong quý vị độc giả gần xa nâng cao cảnh giác, không để những đối tượng có tên trong danh sách truy nã tiếp cận mình.

Cuối buổi phỏng vấn, Percy Weasley cam đoan sự cố này sẽ sớm được giải quyết rốt ráo để đảm bảo cuộc sống yên bình cho cộng đồng phù thủy. Những điều chúng ta cần làm là bình tĩnh và tin tưởng vào những sách lược của Bộ.

Chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tin tức sớm nhất và chính xác nhất về vụ việc này đến quý vị độc giả.”

Ở trang hai là một loạt cái tên, cộng với mười kẻ ở trang đầu, tổng cộng có ba mươi lăm tên tù vượt ngục chưa bị bắt.

Mặt Ron đã đỏ lên như trái cà chua chín, nó vò nát tờ báo, nghiến răng nói:

- Khốn kiếp!

Nhiều đứa học trò ở gần đó bị tiếng mắng chửi của Ron làm giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía này.

Lác đác vài nơi trong Đại Sảnh Đường, những đứa đặt mua Nhật báo Tiên tri cũng vừa đọc xong bài viết ở trang nhất và đang chuyền tay nhau tờ báo với vẻ mặt hoảng sợ.

Cảm nhận được ánh mắt âm trầm của mụ Umbridge, Catherine ước gì có thể lập tức khiến mụ ngất xỉu rồi quăng mụ ra khỏi trường Hogwarts.

Harry thất thểu ôm cặp đi xuống Đại Sảnh Đường, chưa kịp lên tiếng đã bị Ron gí sát tờ báo vô người với vẻ phẫn nộ:

- Bồ đọc đi. Nguyên nhân khiến hắn ta cảm thấy vui sướng.

Harry có dự cảm không lành. Đọc xong, giọng nó run lên vì tức giận:

- Thật nực cười! Không đời nào chú Sirius làm như vậy! Ai cũng biết chú ấy không ưa Bellatrix Lestrange. Sao bọn chúng lại dám đổ tội lên đầu chú ấy một cách trắng trợn như vậy? Chú ấy sẽ không sao chứ?

Ron rầu rĩ nói:

- Mình hy vọng chú ấy trốn đủ xa để không bị Bộ tóm được.

Harry lo lắng hỏi:

- Không biết Bộ Pháp thuật đã bắt được những ai. Lúc nãy mình đến văn phòng của cụ Dumbledore nhưng không có ai ở đấy. Mình đã kiểm tra Bản đồ Đạo tặc, cụ không có ở trường.

Ron thở dài:

- Mình tự hỏi không biết tại sao bọn tù vượt ngục lại khai gian về việc chú Sirius là người đã thả chúng ra.

Catherine rít qua kẽ răng:

- Lời nguyền Độc đoán.

Hermione bổ sung:

- Biết đâu có người đã dùng thuốc Đa dịch để giả dạng chú Sirius, nhằm vu oan giá hoạ cho chú ấy. Cũng có thể bọn tù nhân ấy bị Bộ ép phải khai như thế, hoặc nhận được lợi ích từ ai đó để khai gian báo dối. Nói chung là có nhiều khả năng, tụi mình khó mà xác định được đâu là lý do thật sự khiến chúng làm như vậy.

Harry vò đầu bứt tai:

- Vậy chúng ta phải minh oan cho chú Sirius như thế nào đây?

Catherine cố tỏ ra bình tĩnh, nói:

- Tụi mình cần thêm thông tin. Chúng ta phải biết có bao nhiêu thành viên của Hội đã bị cuốn vào chuyện này.

Đoạn nó quay sang Hermione, hỏi:

- Bồ đã nói chuyện với Rita Skeeter chưa? Đã tới lúc chúng ta cần dùng đến tài thu thập tin tức và viết lách của ả rồi.

Hermione do dự hỏi:

- Liệu có ổn không? Ả chỉ đồng ý với mình thực hiện phóng sự phơi bày bộ mặt thật của mụ Umbridge. Nếu bây giờ chúng ta bắt ả chống lại Bộ, chắc chắn ả sẽ từ chối.

Catherine tự tin nói:

- Ả buộc phải đồng ý với yêu cầu của chúng ta. Nếu không, mọi bí mật của ả sẽ bị phơi bày, kể cả vụ ả là Hoá Thú Sư chui, và việc ả đã dùng ngòi bút dối trá để làm tan nát một gia đình phù thủy vô tội.

Hermione lại hỏi:

- Vậy bồ muốn ả làm gì?

Catherine nhìn Hermione bằng ánh mắt mệt mỏi, nói:

- Cái đó tùy bồ. Mình sẽ lo liệu chuyện điều tra về Hội, bồ lo về Bộ. Như thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Hermione suy nghĩ rồi nói:

- Vậy mình sẽ yêu cầu ả đột nhập vào Bộ, tìm hiểu xem những kẻ nào đã khai ra chú Sirius, ai là người thực hiện việc lấy lời khai. Ngoài ra, mình cũng muốn biết ai là người đã phát hiện ra vụ vượt ngục để báo động cho Bộ, tình trạng hiện tại của ngục Azkaban, giám ngục vẫn còn ở đó hay đã rời đi. Bồ có muốn bổ sung gì không?

Catherine không có ý kiến gì. Nó cảm thấy trước mắt cứ như vậy là đủ rồi.

Hermione mở cặp lấy ra một chiếc lọ nhỏ đựng cái nút áo màu xanh ngọc. Nó liếc mắt nhìn về phía mụ Umbridge, đoạn nói nhỏ với Catherine:

- Bồ đánh lạc hướng mụ Umbridge giúp mình.

Catherine nhẹ nhàng điều khiển đũa phép, tạo nên một làn sương vô hình bao phủ hai đứa, khiến cho người khác không cách nào biết tụi nó đang làm gì.

Vài phút sau, cuối cùng Hermione cũng đã thực hiện xong điều nó muốn thực hiện, và Catherine cũng đã liên lạc xong với con Ball bằng bùa truyền tin mà nó đã ếm lên con cú trước đó.

Nãy giờ hai đứa con gái cứ rủ rỉ rù rì với nhau, không cho ai nghe, khiến Harry và Ron nóng nảy khó chịu. Một lúc lâu sau, hai thằng con trai được thông báo rằng những gì tụi nó có thể làm chính là chờ đợi.

Catherine trấn an Harry và Ron:

- Chú Sirius sẽ không sao. Và cả ba má bồ cũng vậy, Ron à. Anh Percy sẽ không bình tĩnh trả lời phỏng vấn nếu như ảnh biết ba má của mình bị bắt.

Ron mỉm cười với vẻ chua chát:

- Biết đâu được. Ảnh là thằng vô ơn, là một kẻ phản bội.

Đúng lúc này Ginny đi tới, hai mắt đỏ lên vì tức giận:

- Lão Filch không cho phép em bước vào chuồng cú, với lý do bọn chúng bị ốm cần phải tịnh dưỡng. Lão già chết tiệt!

Cặp sinh đôi đồng thanh:

- Chỗ này sắp sửa biến thành nhà tù thứ hai của Bộ.

Mấy đứa còn lại nghe vậy thì đồng loạt thở dài. Catherine cảnh cáo:

- Các anh đừng làm chuyện gì dại dột, hãy bình tĩnh chờ đợi tin tức từ ba má các anh. Em đã tìm cách để liên lạc với người của Hội.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Vào buổi chiều, khi đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, bốn đứa được biết bác Hagrid bị mụ Umbridge đưa vào diện cần phải xem xét lại, chỉ vì bác có xuất thân không tốt. Hiện tại bác ấy đang trong thời gian thử thách, nếu vẫn không đạt yêu cầu, bác sẽ bị đuổi việc và cấm quay trở lại Hogwarts dưới mọi hình thức.

Harry nhìn một bên mắt sưng vù, bầm tím của bác Hagrid, quan tâm hỏi:

- Bác không sao chứ? Nhìn bác như vừa bị ai đấm vào mặt.

Bác Hagrid trả lời lấy lệ:

- Bác không sao đâu, bác vô ý bị vấp té thôi.

Nói rồi bác Hagrid vội vã bỏ đi, để bốn đứa ở lại với chiếc hộp trong suốt to tướng chứa tổ của mấy con Ong Không Cánh, bảo tụi nó nghiên cứu tập tính và vẽ lại cấu tạo ngoài của chúng.

Bác Hagrid vừa đi Ron liền nói:

- Bác ấy có bí mật.

Ba đứa còn lại đồng loạt gật đầu tán thành. Harry nghi hoặc hỏi:

- Có khi nào bác ấy đã bị thương trong lúc làm việc cho Hội?

Hermione không cho là phải, nói:

- Chiều tối hôm qua bác ấy vẫn còn ở trường Hogwarts mà Harry, tụi mình đã thấy bác ấy vào giờ ăn tối, bồ không nhớ hay sao? Lúc đó bác ấy vẫn bình thường, hoàn toàn lành lặn. Chắc chắn bác ấy có bí mật, nhưng nó không liên quan đến Hội. Và nếu bồ không biết thì để có thể khiến bác ấy bị bầm mắt thì chỉ có hai khả năng, hoặc là bác ấy đánh nhau với người khổng lồ, hoặc là bác ấy đọ sức với mấy con vật có kích thước to quá cỡ, như rồng chẳng hạn.

Harry nghe Hermione phân tích có lý nên không hỏi gì thêm nữa. Nó ngồi nhìn lồng nhốt ong, chán nản nói:

- Mình không có tâm trạng đâu để mà học hành.

Đúng lúc này Lucas Bernard đi đến, thấy bốn đứa vẫn chưa bắt tay vào việc, anh ta mỉm cười hỏi:

- Các em gặp khó khăn ở chỗ nào, cứ nói ra, anh sẽ giúp các em.

Lucas Bernard nói rồi ngồi xuống bên cạnh Catherine, trong lúc nhấc chiếc lồng lên, bàn tay của anh ta vô tình chạm vào bàn tay của nó.

Chính vào khoảnh khắc này, Catherine cảm nhận được bông tai của mình nóng dần lên. Đột nhiên trong đầu nó xuất hiện một suy nghĩ, muốn giao vật này cho anh ta, không vì lý do gì.

Catherine cố trấn áp suy nghĩ kỳ cục đó, giơ tay giành lại cái lồng trên tay Lucas, lịch sự từ chối:

- Cảm ơn anh, nhưng bọn em không cần sự giúp đỡ. Em thấy nhóm của Neville đang gặp rắc rối với lũ ong, anh hãy đến đó giúp bạn ấy.

Lucas Bernard đứng dậy, híp mắt cười với bốn đứa, giọng anh ta nhẹ nhàng truyền cảm đến bất ngờ:

- Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ kêu anh.

Chờ Lucas đi xa, Harry hậm hực nói:

- Anh ta gặp ai cũng vui vẻ niềm nở, nhìn giả tạo hết sức.

Hermione lập tức phản bác:

- Anh ta là trợ giảng, Harry à. Anh ta làm vậy đâu có gì sai. Bồ bớt bắt bẻ tào lao lại, tập trung vào bài học giùm mình. Tụi mình phải hoàn thành báo cáo trước khi tiết học kết thúc. Đừng gây rối trong tiết của bác Hagrid, tránh cho mụ Umbridge có cớ bắt bẻ bác ấy.

Harry bực mình lắm nhưng nó biết Hermione nói không sai, vì thế nó bắt đầu dán mắt vào cái lồng để vẽ lại hình con Ong Không Cánh một cách chính xác nhất.

Buổi tối, khi cả bốn đang ngồi làm bài tập ở phòng sinh hoạt chung thì con Ball mang tin tức đến.

Catherine nghe tiếng mổ lên cửa kính liền biết bên ngoài là ai, vội vã chạy ra mở cửa.

Con Ball kêu mấy tiếng rồi giơ chân lên cho Catherine gỡ thư ra, sau đó nhanh chóng bay đi.

Catherine cầm thư trở về chỗ ngồi, nói với các bạn:

- Là thư của chú Sirius.

Hermione cẩn thận ếm bùa lên xung quanh rồi giục Catherine mở thư ra đọc.

Lá thư được mã hoá bằng một loại pháp thuật cao cấp. Mất năm phút để giải mã, Catherine mới mở khoá được bức thư. Nó đọc to cho các bạn cùng nghe:

“Các con thân mến, các con đừng quá lo lắng, mọi người trong Hội đều an toàn, không một ai bị bắt như báo đã đưa tin.

Anh Arthur và chị Molly nhờ chú nhắn với các con của anh chị ấy là họ vẫn khoẻ mạnh, hãy yên tâm và đừng làm điều gì dại dột.

Về những gì Nhật báo Tiên tri đã viết, tất cả đều sai sự thật.

Thứ nhất, chú không có mặt ở ngục Azkaban khi vụ vượt ngục xảy ra. Chú có bằng chứng về chuyện này, và sẽ công bố trong nay mai. Theo như chú được biết, tất cả giám ngục đã rời khỏi Azkaban, đến nay vẫn chưa quay về.

Thứ hai, Bộ không bắt được bất kỳ ai trong Hội, kể cả những người chạy việc cho chú và nhân viên nhà hàng. Theo nguồn tin của chú, những kẻ Bộ bắt được đều là những kẻ lạ mặt, chưa từng xuất hiện bao giờ. Đa số bọn chúng chủ động chạy đi đầu thú chứ không thật sự bị bắt như báo đã đưa tin. Hội đang bí mật điều tra về việc này.

Thứ ba, cụ Dumbledore tạm thời sẽ vắng mặt tại trường Hogwarts vài ngày để giải quyết những rắc rối liên quan tới cáo buộc cụ là chủ mưu phía sau vụ vượt ngục. Nhưng các con yên tâm, cụ Dumbledore có cách chứng minh cụ nằm ngoài vụ này. Không một thế lực nào lật đổ hay huỷ hoại được cụ.

Thứ tư, cụ Dumbledore muốn con tiếp tục theo Severus Snape học Bế quan Bí thuật. Cụ nhấn mạnh chuyện này rất quan trọng nên dù không muốn chú vẫn phải khuyên con nên nghe theo lời cụ.

Cuối cùng, và cũng quan trọng nhất, chú không muốn các con bị chuyện này làm phân tâm. Hãy tập trung học hành thi cử, tránh xa những rắc rối. Nhất là con đó, Harry à. Đừng cho mụ Umbridge có cớ đuổi học con. Không có cụ Dumbledore ở trường, không một ai đủ sức bảo vệ con khỏi ác ý của mụ ta đâu.

Mong các con luôn mạnh giỏi. Hãy chỉ gửi thư cho chú khi các con thật sự muốn biết điều gì đó.

Chú của các con,

Sirius.”

Lá thư của chú Sirius đã phần nào xoa dịu cảm giác bất an ở trong lòng của bốn đứa nhỏ.

Chờ Catherine đọc xong, Ron vội chạy đi thông báo tin tức ba má vẫn an toàn tới hai ông anh và nhỏ em gái để cả ba an tâm.

Hermione đứng dậy nói:

- Chú Sirius đã cung cấp cho tụi mình nhiều manh mối, mình nghĩ mình cần thay đổi một chút trong kế hoạch của mình.

Nói rồi Hermione cũng vội vàng chạy lên phòng ngủ.

Lúc bấy giờ Harry đã phần nào trút bỏ được gánh nặng, nó thắc mắc:

- Sao con Ball của bồ vào khuôn viên trường Hogwarts được vậy? Mình nhớ trước Giáng sinh mụ Umbridge đã ếm bùa cấm nó bén mảng lại gần đây rồi mà?

Catherine “hừ” lên một tiếng, đáp:

- Chút pháp thuật đó sao làm khó được mình.

Harry vui vẻ nói:

- Vậy bây giờ mình có thể liên lạc với chú Sirius bằng con Ball rồi.

Vừa hay Hermione đã quay trở lại, nghe Harry nói, nó lập tức gạt đi:

- Chú Sirius chỉ muốn chúng ta gửi thư cho chú khi cần, nghĩa là chú không thực sự có điều kiện để đọc thư của bồ mọi lúc mọi nơi.

Ron ngồi xuống bên cạnh Harry, suy tư nói:

- Không biết chú Sirius sẽ làm gì để tự minh oan cho mình nhỉ?

Hermione suy đoán:

- Chắc chú ấy chứng minh chú đang có mặt ở một nơi khác cách xa Azkaban khi cuộc vượt ngục xảy ra.

Harry nói:

- Chỉ cần dùng Chân dược với bọn chúng là êm xuôi mọi chuyện. Nhưng chắc Bộ không làm như vậy đâu.

Đột nhiên Catherine quay sang Harry hỏi:

- Bồ có định tập Bế quan Bí thuật với thầy Snape nữa hay là bỏ luôn?

Harry suy nghĩ một hồi rồi trả lời:

- Mình sẽ cố thử hết tuần này xem sao. Nếu lão Snape thật sự có ý đồ xấu, mình sẽ khiến lão phải lộ tẩy.

Catherine biết Harry đang khó chịu ở trong lòng nên cũng không lên tiếng nhắc nhở thằng bạn về cách xưng hô thiếu lễ phép đó, để tránh xảy ra cãi nhau không đáng có.

Hermione nhìn đồng hồ, lên tiếng nhắc nhở các bạn:

- Tụi mình nên tiếp tục làm bài tập, nếu không sẽ không thể hoàn thành trong đêm nay.

Bốn đứa vừa làm bài vừa câu có câu không thảo luận với nhau về lá thư của chú Sirius.

Harry đã thả lỏng tinh thần hơn, cũng sôi nổi hơn sau khi biết ba đỡ đầu của mình vẫn an toàn.

Trước khi đi ngủ, Harry thử thực hành phong toả tâm trí một lần nữa, và theo như nó tự đánh giá thì không đến nỗi nào. Ít nhất nó không thấy khuôn mặt khó đăm đăm của thầy Snape hiện lên mỗi khi nó nhắm mắt, đầu óc cũng vì thế mà được thả lỏng.

Nửa đêm, sau một giấc ngủ chập chờn kéo dài hai tiếng, Draco Malfoy vừa mới thay đồ, đang định rời khỏi phòng ngủ thì đột nhiên túi áo chùng nóng lên. Nó đưa tay vào bên trong, lấy ra một mẩu giấy da nhỏ, nội dung như sau: “Ngủ đi. Tối nay không tập.”

Draco không hiểu tại sao túi áo của mình lại xuất hiện mẩu giấy da này. Nó đoán có lẽ con nhỏ ấy đã phù phép áo chùng của nó trong lúc nó không để ý.

Draco lấy bút lông ngỗng ra viết mấy chữ ở mặt sau của mẩu giấy da rồi nhét vào túi áo: “Bạn ổn không? Có cần tôi giúp gì không?”

Vài phút sau, túi áo chùng lại nóng lên, Draco lấy mẩu giấy da ra, những dòng trên đó đã biến mất, thay bằng nội dung mới: “Không cần đâu. Cảm ơn. Tôi ổn. Mọi thứ đều ổn. Ngủ ngon.”

Con nhỏ chủ động chúc mình ngủ ngon sao? Draco càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ ở trong lòng. Nó lập tức gửi lời chúc ngủ ngon tới đối phương, nhưng chờ mãi không thấy hồi âm. Chắc con nhỏ ngủ rồi.

Draco cởi áo chùng ra treo lên giá, thay đồ ngủ rồi trèo lên giường. Đêm nay chắc chắn nó sẽ ngủ ngon.

Ba giờ rưỡi sáng, Draco Malfoy bật người ngồi dậy sau mấy tiếng đồng hồ nằm trằn trọc. Nó lấy ra một tờ giấy da mới, viết gì đấy lên đó rồi nhét vào túi áo. Xong xuôi, nó tiếp tục ngủ trong sự thấp thỏm không yên.

Năm giờ sáng, ở phòng ngủ nữ nhà Gryffindor, Catherine cau mày đọc những dòng nắn nót ghi trên tờ giấy da.

“Tôi không thể ngủ được nếu không nói điều này với bạn: Tôi thích bạn nhiều lắm. Một ngày nào đó, tôi muốn bạn là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi thức dậy vào mỗi sáng sớm, có được không?”

“Một ngày nào đó” sao? Đấy có thể là tương lai gần, tương lai xa, hoặc là không bao giờ.

Catherine suy nghĩ giây lát rồi cất tờ giấy da vào chiếc hộp để ở đầu giường. Biết đâu một ngày nào đó nó cần dùng tới.

Điều đầu tiên Draco làm khi thức dậy là kiểm tra túi áo chùng.

Nó không thấy tờ giấy da, bên trong chỉ có một cái túi nhỏ đựng hai cục kẹo sô-cô-la.

Draco không hiểu thiếu nữ muốn nhắn nhủ điều gì. Nó buồn bực mở túi kẹo ra, định bụng ăn luôn cho bõ ghét.

Bỗng Draco khựng lại, trên giấy gói kẹo có chữ. “Sô-cô-la niềm vui. Từ khoá của ngày hôm nay là nụ cười.”

Draco cảm thấy nó không cần câu trả lời nữa. Nó đang rất vui vẻ, như thế là đủ rồi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.