Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những thứ đã bị lãng quên

Tiểu thuyết gốc · 3486 chữ

Harry ngồi làm bài cùng Ron và Hermione tới gần mười một giờ đêm. Ginny đã đi ngủ từ lâu, ngay sau khi giải quyết xong đống bài tập của cô bé.

Lúc này phòng sinh hoạt chung chẳng còn lại mấy người, chủ yếu là những học sinh năm thứ năm trở lên đang chăm chỉ học bài và làm bài tập.

Harry nhìn quanh, đắn đo một lúc rồi thở dài, ếm bùa chống nghe lén, sau đó quyết định thành thật chia sẻ với các bạn thay vì nói giảm nói tránh như hồi nãy:

- Xin lỗi hai bồ, mình đã không nói sự thật. Mình cảm thấy cực kỳ tồi tệ sau buổi học Bế quan Bí thuật với thầy Snape. Dường như thầy đang cố tình làm xáo động tâm trí của mình hơn là giúp mình xây dựng nên hàng phòng thủ trong tâm trí. Cứ đà này, mình sợ tinh thần của mình sẽ bị suy sụp trước khi kịp học thành tài. Thật khó chịu nếu phải đối diện với một người nhìn thấu suy nghĩ của bản thân trong căn phòng đóng kín suốt mấy tiếng đồng hồ. Cảm xúc tiêu cực bủa vây lấy mình, khiến mình như muốn phát điên. Mình nên làm gì bây giờ?

Hermione chưa từng thực hành Bế quan Bí thuật nên nó không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên nào có giá trị về mặt thực tiễn. Nghe Harry tâm sự, nó rất muốn giúp bạn vượt qua khó khăn trước mắt để tiến xa hơn nhưng lại chẳng biết phải làm gì. Ngẫm nghĩ một hồi, nó nói:

- Mình đã tìm hiểu về Bế quan Bí thuật trong một số tài liệu. Thời gian đầu, người học thuật này sẽ trở nên nhạy cảm và yếu đuối, rơi vào trạng thái u uất hoặc sợ bóng sợ gió giống bồ vì bị người khác đọc được suy nghĩ.

Để thoát ra khỏi tình trạng này, bồ phải ngăn chặn việc xâm nhập ngay từ đầu, tức là phát hiện và loại bỏ ngay khi thuật đọc tâm trí vừa được thi triển lên người bồ.

Điểm mấu chốt của Bế quan Bí thuật chính là làm sạch tâm trí, rũ bỏ mọi suy nghĩ và cảm xúc. Muốn làm được như vậy, bồ phải thả lỏng, từ cơ thể đến tinh thần. Mình nghĩ thái độ của thầy Snape đã khiến bồ cảm thấy căng thẳng, đúng chứ?

Harry chăm chú lắng nghe. Khi được hỏi, nó gật đầu, buồn bực nói:

- Thầy luôn miệng mỉa mai và châm chọc mình. Đặc biệt là ánh mắt của thầy, khiến mình cảm thấy khó chịu vô cùng.

Hermione khuyên:

- Bồ hãy xem thầy Snape như không khí để giảm bớt căng thẳng không đáng có, như vậy tinh thần của bồ mới được thả lỏng.

Harry bực mình nói, giọng hơi lớn hơn bình thường:

- Làm sao mình có thể xem thầy như không khí khi thầy đang đứng lù lù trước mặt mình?

Lúc bấy giờ Ron mới lên tiếng, hiến kế giúp bạn:

- Bồ đừng xem thầy như con người, cũng đừng xem thầy như sinh vật sống, cứ tưởng tượng thầy là bức tượng đá có khuôn mặt khó ưa biết cử động là được.

Hermione lườm Ron một cái sắc lẹm khiến Ron vô thức rụt cổ lại. Nó yếu ớt chống chế:

- Dạo này mình luôn tưởng tượng mụ Umbridge là cây dù hồng biết đi, điều đó giúp mình thoải mái hơn khi bước vào lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Mình nghĩ Harry có thể áp dụng cách này khi đối diện với thầy Snape. Mình nói sai ở chỗ nào sao?

Hermione không trả lời Ron mà quay mặt sang hướng khác để che giấu khoé miệng giật giật như đang muốn cười lớn của mình.

Không để ý tới phản ứng của nhỏ bạn thân, Harry hào hứng nói:

- Nghe hay đó chứ. Vậy mà mình không nghĩ ra. Mình sẽ áp dụng cách của bồ vào buổi học sau xem thế nào. Từ giờ thầy Snape sẽ là cây đèn cầy màu đen cỡ lớn.

Ron phụ hoạ:

- Hoặc là cây gậy đánh bóng, thậm chí là trái Bludger hung hãn cũng được. Tóm lại, chỉ cần không xem thầy là con người hay sinh vật sống, bồ sẽ không bị thái độ hay lời nói của thầy làm phân tâm. Sau đó bồ chỉ cần tập trung vào việc rũ sạch suy nghĩ tạp nham ra khỏi đầu là được. Bồ cứ thử xem sao.

Hermione lắc đầu ngao ngán trước phương pháp có phần trẻ con và hỗn hào này của Ron. Nhưng nhất thời nó không thể nghĩ ra cách nào khá hơn nên đành im lặng nhìn Harry và Ron thi nhau tưởng tượng thầy Snape thành đồ vật để có thể lờ thầy đi cho rảnh nợ.

Thấy Harry ngồi nhe răng cười sau màn pha trò của Ron, Hermione hỏi:

- Bây giờ bồ đã cảm thấy khá hơn chưa?

Harry gật đầu, vui vẻ đáp:

- Nhờ hai bồ mà mình đã xua tan được đám mây đen bao phủ ở trong lòng từ tối tới giờ. Lát nữa đi ngủ mình sẽ cố thả lỏng đầu óc, làm sạch tâm trí. Hy vọng là mình làm được.

Hermione cổ vũ:

- Chỉ cần bồ thực hành đúng phương pháp, chắc chắn bồ sẽ làm được.

Nhờ các bạn, Harry đã lấy lại sự tự tin, càng thêm quyết tâm học thành thạo Bế quan Bí thuật để nhanh chóng thoát ra khỏi vụ này, đồng thời chứng tỏ cho thầy Snape thấy nó không phải đứa vô dụng như thầy đã nói.

Về phần Catherine, nó đã dành cả buổi tối để nghiên cứu lọ thuốc của Mordred Lazarus.

Tạm thời Catherine không thấy có gì bất thường, thành phần chính đúng như lời cậu ta nói, đều là những thứ hiếm có khó tìm, nếu không muốn nói là gần như đã bị tuyệt chủng. Nhất là máu phượng hoàng, cậu ta đi đâu để tìm được thứ ấy?

Mặc dù đã khá chắc chắn lọ thuốc này an toàn để sử dụng, Catherine vẫn quyết định để sang một bên. Nó không tin tưởng Mordred Lazarus, càng không muốn mắc nợ cậu ta.

Catherine có cách để hoá giải hoàn toàn Lời nguyền Tàn sát mà không cần dùng tới lọ thuốc của Mordred, chỉ có điều sẽ lâu hơn và để lại di chứng về sau. Nó chấp nhận lựa chọn con đường khó khăn và chông gai hơn, miễn là không phải phụ thuộc vào người khác, nhất là người không rõ lai lịch, không biết là người tốt hay kẻ xấu như Mordred.

Một giờ sáng, Catherine đang tự mình luyện tập pháp thuật thì cửa Phòng Yêu Cầu hé mở, Draco Malfoy lách người bước vào, hiên ngang đi tới trước mặt nó, nói:

- Bạn đang tập luyện hả? Chúng ta cùng tập nha.

Catherine nhíu mày. Sau những chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ Draco vẫn muốn ở bên cạnh nó?

- Bạn còn nhớ tôi từng nói gì với bạn không? Hãy tránh xa tôi ra. Tôi sẽ làm hại tới bạn. Bạn nghe không hiểu hay sao?

Draco giả ngu đáp:

- Bạn có nói như vậy hả? Hồi nào? Tôi chẳng nhớ gì cả. Nhưng có chuyện này tôi nhớ kỹ lắm nè, rằng bạn đã hứa với tôi là sẽ giúp tôi tập luyện pháp thuật để trở nên mạnh hơn. Bạn đã quên rồi sao?

Đúng là Catherine đã quên mất lời hứa đó. Nó nhìn người trước mặt, suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Cũng được thôi, nhưng bạn phải đứng cách tôi một khoảng cách ít nhất là năm thước. Nếu bạn làm trái lời tôi, đừng trách tôi nặng tay với bạn.

Draco nghe vậy thì đắc ý ở trong lòng. Nó đoán quả không sai. Con nhỏ này rất dễ thương lượng, chỉ cần nó dùng lý lẽ để nói chuyện, không sợ con nhỏ không nghe theo.

Catherine không biết mình đã bị Draco bắt bài. Nó lấy giấy bút ra cẩn thận lên kế hoạch tập luyện, thậm chí có thể vì sự tiến bộ của thiếu niên mà tính toán giảm bớt thời gian nghỉ ngơi hằng ngày của bản thân.

Sau khi đã phác thảo sơ qua chương trình tập luyện, Catherine ngẩng đầu lên thì thấy Draco đang nhìn mình. Trên môi thiếu niên còn vương ý cười, chẳng biết là đang cười chuyện gì.

Catherine đứng ngẩn ngơ, quên mất những lời định nói.

Nụ cười của thiếu niên như làn gió mát thổi lướt qua mặt hồ phẳng lặng, làm gợn lên từng cơn sóng nhỏ ở dưới đáy lòng của người đối diện.

- Nếu bạn đã thích nhìn tôi đến vậy thì chi bằng làm bạn gái của tôi đi.

Giọng nói phách lối của Draco vang lên khiến Catherine hoàn hồn. Nó nhận ra mình vừa bị nụ cười của thằng này hớp hồn, nhất thời không thể chấp nhận nổi, quát lớn:

- Đừng có nói bậy. Ai thèm nhìn bạn. Tôi đang nhìn kệ sách ở sau lưng bạn.

Draco không nói gì, chỉ cười lên thành tiếng. Điều này càng khiến Catherine bối rối, tim đập mất kiểm soát, mặt mày nóng bừng, như thể sắp bốc khói tới nơi. Giận quá nó bèn nói:

- Cười nữa là giải tán!

Draco thấy thiếu nữ đỏ mặt, bộ dáng thẹn thùng xấu hổ đến nỗi luống cuống tay chân thì không nỡ trêu nữa. Nó nín cười, bày ra bộ dáng nghiêm túc, nói:

- Cũng không còn sớm, chúng ta mau tập thôi.

Catherine xụ mặt, ra điều kiện:

- Sau này không được nói với tôi mấy lời cợt nhả đó nữa.

Draco nhún vai:

- Đấy là những lời thật lòng.

Thấy sắc mặt nữ sinh trở nên khó coi, Draco vội bổ sung:

- Nhưng nếu bạn không thích thì tôi sẽ không nói như vậy nữa. Xin lỗi.

Catherine cho Draco một ánh mắt cảnh cáo, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung hướng dẫn thiếu niên tập luyện.

Thời gian dần trôi, đến bốn giờ sáng thì cả hai đều đã thấm mệt. Mỗi đứa ngồi ở một góc để nghỉ ngơi, không ai nói với ai câu nào.

Thật ra chỉ có Catherine là không muốn nói chuyện, chứ Draco thì đang có vô vàn câu hỏi cần câu trả lời.

Mười lăm phút trôi qua, nhịn hết nổi, Draco lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh ở bên trong Phòng Yêu Cầu:

- Bạn đang bệnh sao? Tôi thấy Lazarus đưa cho bạn thứ gì đó. Bạn đừng tin nó, nó xấu tính lắm.

- Trước đây bạn cũng xấu tính với tôi đấy thôi. Nhưng tôi vẫn lựa chọn tin bạn. - Catherine thờ ơ đáp lại.

Draco không nhớ những chuyện có liên quan tới nữ sinh này nên nó không biết mình đã xấu tính như thế nào. Nó nghe mà cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ tới chính sự, nó nén xuống cảm giác không vui, nói:

- Bạn đừng đánh trống lảng với tôi. Bạn bị bệnh gì mà lại nôn ra máu đen? Bạn đã đi bệnh thất cho bà Pomfrey kiểm tra chưa?

Ánh mắt lo lắng của Draco khiến Catherine cảm thấy lòng mình như được khoác lên một tấm chăn dày, tuy ấm áp nhưng lại ngột ngạt, bứt rứt khó tả.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, Catherine quyết định nói ra một phần sự thật với Draco:

- Trong lúc nghiên cứu độc dược, tôi đã bất cẩn làm mình bị trúng độc. Cũng may tôi đã tìm ra cách giải độc, có điều cần nhiều thời gian để loại bỏ hoàn toàn độc chất ra khỏi người tôi.

Mordred Lazarus biết được điều đó qua quan sát biểu hiện của tôi ngày hôm qua. Tình cờ cậu ta có thuốc giải nên đã cho tôi một lọ. Tôi đã kiểm tra, thuốc của cậu ta là đồ tốt. Nhưng tôi quyết định không dùng tới vì không muốn mang ơn cậu ta. Đó là tất cả.

Draco kiên nhẫn nghe tới khúc cuối, vui buồn lẫn lộn. Vui vì con nhỏ không tin tưởng Lazarus giống mình, buồn vì con nhỏ không khoẻ mà nó lại chẳng giúp được gì. Lazarus nói đúng, nó không có năng lực để bảo vệ được bất kỳ ai, cho dù đó là gia đình, hay là người nó thích.

Đang ngồi trầm ngâm suy nghĩ thì có một tách trà nóng bay tới chỗ của Draco, giọng thiếu nữ vang lên, lạnh lùng không cảm xúc:

- Uống đi rồi về nhanh giùm.

Draco nhận lấy tách trà, không uống mà hỏi:

- Tại sao có những người sinh ra đã mạnh mẽ, lại có những người dù cố gắng cách mấy vẫn không bằng ai?

Catherine không hiểu vì sao Draco lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng nó vẫn trả lời dựa trên sự hiểu biết của mình:

- Không ai sinh ra đã giỏi ngay được. Khả năng trời cho chỉ là một phần, còn lại phải tự nỗ lực. Tài năng thiên phú sẽ trở nên vô nghĩa nếu bạn không cố gắng hết mình. Mỗi người có một khả năng khác nhau, nếu không có tài năng thiên bẩm thì hãy dùng sự cần cù để bù lại. Thay vì so sánh với người khác, bạn nên chăm chỉ luyện tập để bản thân của ngày hôm nay tiến bộ hơn so với bản thân của ngày hôm qua. Làm được như vậy là bạn đã giỏi hơn khối người rồi. Nỗ lực hết mình, cố gắng trong khả năng, không bao giờ bỏ cuộc, bạn có làm được không?

Draco im lặng suy nghĩ rất lâu, sau đó quả quyết gật đầu.

Catherine mỉm cười, nói:

- Vậy là tốt rồi. Bạn có lý tưởng và mục tiêu rõ ràng, không sợ lạc lối. Chỉ cần bạn mạnh dạn tiến về phía trước, đến một lúc nào đó bạn sẽ đạt được điều bạn mong muốn.

Draco sợ rằng những người nó yêu thương sẽ không chờ được tới lúc nó trở nên mạnh mẽ. Vì thế nó lại tiếp tục im lặng.

Catherine đoán được Draco đang nghĩ gì, nhưng nó lại chẳng biết phải động viên như thế nào. Vì vậy nó cũng lựa chọn im lặng.

Sự im lặng đó chỉ bị phá vỡ khi Catherine lên tiếng:

- Trễ rồi. Chúng ta nên rời khỏi đây.

Draco nghe vậy liền hâm nóng tách trà trên tay bằng pháp thuật rồi uống một ngụm. Vị đắng chát của trà khiến nó tỉnh táo hơn. Nó đã quyết định rồi, mặc kệ tương lai thế nào, nó vẫn muốn ở hiện tại có thể được vui vẻ.

Draco uống cạn tách trà rồi nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt lưu luyến, chân thành nói:

- Trà ngon lắm. Sau này mỗi lần gặp nhau hãy pha cho tôi một ấm trà giống vậy nhé. Chúng ta sẽ cùng thưởng thức trà và ăn bánh quy, có được không?

Đáp lại Draco là sự im lặng. Nó thở dài, đặt tách trà xuống bàn. Nó lại thất bại nữa rồi.

Nhưng mà…

- Ừ.

Tiếng “ừ” nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu nhưng không hiểu sao Draco lại nghe thấy rõ mồn một. Nó như người sắp chết đuối vớ được cọc gỗ, vội hỏi:

- Bạn vừa mới “ừ” phải không? Bạn đồng ý với lời đề nghị của tôi sao?

Catherine phất tay đuổi người:

- Tôi có ừ hử gì đâu. Ai rỗi hơi pha trà cho bạn, muốn uống thì tự đi mà pha. Thôi bạn đi nhanh cho tôi nhờ. Phiền phức quá. Nhớ tập luyện chăm chỉ. Cuối tuần tôi kiểm tra không thấy có tiến bộ thì biết tay tôi.

Draco cố gắng nhịn cười, gật đầu đáp:

- Được thôi. Không ấy bạn “ừ” lại một lần nữa cho tôi nghe đi. Biết đâu tôi sẽ có động lực hơn.

- Không!

- Mặt bạn đỏ lên rồi kìa.

- Không có!

Draco càng nhìn thiếu nữ càng thấy lòng xao xuyến, nó cố kìm lại để không tiến về phía trước. Trước khi đi nó nói:

- Nếu cần nguyên liệu điều chế độc dược, hãy nói với tôi. Tôi muốn làm gì đó để giúp bạn.

- Bạn đã nói vậy thì tôi sẽ không khách sáo.

Catherine lấy giấy bút ra viết một sớ dài rồi đưa cho Draco, dặn dò:

- Bí mật mua bán, đừng cho ai biết bạn là người mua chúng. Bạn làm được không?

- Dễ ợt. - Draco tự tin đáp.

- Vậy trông cậy hết vào bạn. À quên, khoác cái này vào, tránh để bị người khác phát hiện là bạn đi đêm.

Vừa nói Catherine vừa nhét tấm áo choàng tàng hình vào tay Draco, chính là cái nó đã tịch thu được trên người của Barty Crouch con vào cuối năm ngoái. Bây giờ nó không cần thứ này nữa, giữ lại cũng chẳng có ích gì.

Rời khỏi Phòng Yêu Cầu, Draco thiếu điều muốn nhảy lên vì sung sướng.

Thật ra nó không cần đến tấm áo choàng này lắm, bởi vì nó biết những lối đi tắt dẫn về phòng ngủ, xuyên qua các bức tranh vẽ danh nhân của gia tộc Malfoy. Thế nhưng thấy người mình thích cũng quan tâm tới mình, lòng nó như nở hoa.

Về đến phòng ngủ, Draco thay đồ để chuẩn bị đi học thì phát hiện ra bên trong túi áo chùng có một thanh sô-cô-la, hơn nữa còn là phiên bản giới hạn mà nó từng ăn.

Draco cầm thanh sô-cô-la trên tay, cảm thấy cả người lâng lâng như đang bay trên mây. Niềm vui nối tiếp niềm vui, chân nó bước đi trong vô thức, tiến về phía bàn học. Nó cúi xuống mở ngăn tủ phía dưới cùng nhưng ngăn tủ ấy đã bị khoá lại bằng pháp thuật.

Draco không phải nghĩ ngợi nhiều, như một thói quen, nó lấy đũa phép gõ nhẹ lên đó vài cái, tức thì ngăn tủ mở ra.

Đập vào mắt nó chính là một đống viết lông ngỗng được xếp ngay ngắn, một mẩu giấy gói kẹo và một tờ giấy da nhỏ.

Draco hoàn hồn sau một loạt hành động trong vô thức. Nó không nhớ là mình đã cất đồ ở trong đây. Vậy thì có lẽ nào những thứ này thuộc về nữ sinh đó? Nghĩ như vậy, nó lôi hết mọi thứ bên trong ngăn kéo ra để trên giường.

Tổng cộng có mười cây viết lông ngỗng với nhiều màu sắc khác nhau, một mẩu giấy gói kẹo có cùng tên với thanh sô-cô-la nó đang cầm trong tay, cuối cùng là một tờ giấy da nhỏ có nội dung như sau:

“Tôi tin bạn không phải là người như vậy.

\ (^ ▽ ^) / \ (^ ▽ ^) /\ (^ ▽ ^) /

Cảm ơn rất nhiều. Tôi rất vui khi đọc được dòng này từ bạn. Nhưng bạn nên rèn chữ lại. Nét chữ nết người mà.”

Rõ ràng tờ giấy da này có hai người viết lên đó.

Dòng đầu tiên chắc chắn là do Draco tự tay viết. Chỉ có điều từ lâu nó đã không còn viết ngoáy như thế, không hiểu tại sao nó lại viết ra dòng đó bằng nét chữ xấu như gà bới thế kia.

Ba hình mặt cười cùng với những câu còn lại chắc chắn là do người khác viết.

Vừa nhìn Draco liền nhận ra ngay đó là nét chữ của ai. Chẳng phải là của nữ sinh kia sao?

Nét chữ của con nhỏ thanh thoát mềm mại, nét đậm nét nhạt rõ ràng, như thể đang nhảy múa trên trang giấy, trông ấn tượng vô cùng.

Draco đọc đi đọc lại nội dung trên tờ giấy da, một vài hình ảnh chợt loé lên trong đầu nó rồi nhanh chóng biến mất.

Nó thở ra một hơi, cất mọi thứ vào trong ngăn tủ và khoá lại như cũ.

Thì ra trước đây nó từng thích con nhỏ ấy nhiều đến vậy. Nếu không, nó của ngày xưa đã không giữ kỹ những thứ này và xem chúng như báu vật mà cất đi.

Draco ngồi thừ người trên giường, không biết đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau nó đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, dường như đã có quyết định cho riêng mình.

---------------

Nguyệt: những món đồ Draco cất giữ từng được nhắc đến trong chương 44 và chương 93.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.