Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi học Bế quan Bí thuật của Harry

Tiểu thuyết gốc · 3325 chữ

Draco Malfoy không vui. Con nhỏ đó chia sô-cô-la cho người khác nhưng lại không nhớ tới nó. Uổng công nó chờ mong con nhỏ chia phần cho mình.

Mang tâm trạng tồi tệ đến lớp Lịch sử Pháp thuật, Draco càng thêm khó chịu khi thấy Pansy Parkinson ngồi xuống bên cạnh mình.

Tối qua con nhỏ này đã quấy rầy nó cả buổi chỉ để hỏi thăm về bệnh tình của nó hồi Giáng sinh, khiến nó thấy phiền hết sức.

Lúc này đây Pansy đang dựa sát vào người Draco, giọng nũng nịu:

- Anh Draco, anh thấy trong người thế nào? Nếu mệt thì nói em, em đưa anh đi bệnh thất.

Draco lấy làm phản cảm với hành động này của Pansy, nó dịch người ra xa con nhỏ, thờ ơ đáp:

- Tôi khoẻ, cảm ơn.

Nói rồi Draco đứng dậy, hất cằm ra hiệu cho hai thằng đàn em đổi chỗ ngồi với mình. Vô tình nó trông thấy Mordred Lazarus đang nhìn về phía này, miệng cười nhếch mép.

Nụ cười của Mordred khiến Draco có cảm giác bị xem thường, nhiều hơn là bị xúc phạm. Nó âm thầm hạ quyết tâm tìm cho ra mục đích thật sự của Lazarus khi đến Hogwarts, phơi bày bộ mặt thật của thằng người Mỹ đáng ghét đó ra ngoài ánh sáng.

Suốt buổi học Draco không tài nào tập trung nổi, bởi vì nó bận suy nghĩ về kế hoạch đối phó với Mordred Lazarus trong tương lai.

Cảm nhận được ánh mắt đắm đuối của Pansy Parkinson, da gà của Draco nổi lên cục cục. Nó lặng lẽ dùng đũa phép tạo nên một bức vách trong suốt nhằm che khuất tầm nhìn của con nhỏ ấy.

Chuyện này khiến Pansy tức đến giậm chân. Tuy nhiên, sự lạnh nhạt của Draco không làm chùn bước nó, trái lại còn thổi bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt của nó.

Pansy Parkinson không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.

Chưa từng được người mình thích để mắt tới nhưng lúc nào cũng vậy, hễ có cơ hội là con nhỏ sẽ quấn lấy Draco, tìm đủ lý do để nói xấu mọi nữ sinh có tiếp xúc với “anh yêu” của nó.

Draco Malfoy nào có quan tâm tới những lời xuyên tạc hay bịa đặt của Pansy Parkinson. Vì lẽ đó, con nhỏ ấy chuyển từ nói xấu sang hãm hại bất kỳ đứa con gái nào có ý đồ tiếp cận “anh yêu” của nó.

Pansy suy nghĩ rất đơn giản: “Chỉ cần ở bên cạnh anh Draco không còn ai, chắc chắn anh ấy sẽ để ý đến mình.”

Không biết con nhỏ ấy đã dùng cách gì, nguyên một học kỳ vừa rồi thật sự không có nữ sinh nào dám lại gần Huynh trưởng Malfoy.

Dạo gần đây Pansy ít thấy Draco ngồi ở phòng sinh hoạt chung, điều này khiến nó nghi ngờ, cảm thấy bất an khó tả.

Pansy hỏi Crabbe và Goyle thì chúng đều bảo đại ca chúng đã về phòng ngủ. Nó nửa tin nửa ngờ nhưng không cách nào kiểm chứng được. Học kỳ mới này nó quyết tâm tìm cho ra bằng được bí mật của Draco.

Thế nhưng ông trời có mắt, rất thích phụ lòng người không ngay thẳng. Dù Pansy Parkinson có bày ra bao nhiêu mưu hèn kế bẩn, trăm tính, ngàn tính thì vẫn tính sai một bước, mãi mãi nằm ở vạch xuất phát. Thậm chí càng ngày nó sẽ càng lùi ra xa khỏi vạch xuất phát, vĩnh viễn đừng mơ tìm thấy đích đến ở bên cạnh Draco Malfoy.

Tiết Tiên tri học trôi qua vô cùng suôn sẻ, nếu không tính tới chuyện cô Trelawney vừa nhìn thấy Catherine liền phán rằng có luồng khí đen bao phủ khắp người nó.

Catherine không có cảm xúc gì khi nghe thấy những lời đó. Có tiết học nào mà cô Trelawney không thốt ra những điềm gở về nó đâu.

Rời khỏi lớp Tiên tri, ba đứa nhanh chóng di chuyển đến lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Trái với sự mong đợi của đám bạn, mụ Umbridge không nghỉ ốm mà đã có mặt ở trong lớp học từ đời nào, đang ngồi chễm chệ trên ghế nhìn tụi học trò ổn định chỗ ngồi.

Mặc dù mụ Umbridge đã che giấu kỹ lưỡng, Catherine vẫn để ý thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt ếch lồi ra của mụ.

Bữa nay mụ không khảo bài cũ, chỉ bảo học sinh mở sách đọc chương mới rồi ngồi im lặng nhìn xuống phía dưới lớp học.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi. Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên cũng là lúc tất cả được giải thoát khỏi quyển sách nhàm chán ấy.

Trên đường xuống Đại Sảnh Đường, Harry nói với các bạn:

- Bữa nay không thấy mụ Umbridge gây khó dễ cho mình, đúng là hiếm có.

Hermione suy nghĩ rồi nói:

- Có lẽ đây là sự bình yên trước cơn giông tố.

Ron không hiểu lắm, hỏi:

- Bồ nói vậy là có ý gì?

Hermione nhún vai đáp:

- Mình có cảm giác Bộ Pháp thuật sắp làm điều gì đó gây bất lợi cho chúng ta.

Thấy ánh mắt lo lắng bất an của Harry và Ron, Hermione vội trấn an hai thằng bạn:

- Đó chỉ là suy đoán của mình thôi. Hy vọng không có chuyện gì xấu xảy ra.

Harry thấy Catherine im lặng nên quay sang nhỏ bạn hỏi thăm:

- Bồ không sao chứ? Mình thấy bồ như có điều gì đó khó nghĩ.

Catherine bình thản đáp:

- Mình thì làm gì có sao được. Mình đang suy nghĩ về những điều Hermione nói. Mình cảm thấy bồ ấy nói rất có lý. Có lẽ tụi mình nên tạm dừng các buổi họp Đ.Q.D. một thời gian, chờ xem mụ định làm gì rồi tính tiếp.

Harry liếc nhìn về phía Ron và Hermione xin ý kiến. Ron nhìn Harry, sau đó cũng quay sang nhìn Hermione, ý tứ rất rõ ràng.

Thấy ba đứa bạn đồng loạt nhìn mình, Hermione có chút ngượng ngùng, nhưng nó vẫn nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Catherine, một lúc sau nó nói:

- Tạm thời tụi mình nghỉ họp tuần này xem mọi chuyện thế nào rồi tính tiếp. Mình cũng cần thời gian để xác minh xem trong số những thành viên của Đ.Q.D., có ai tiếp xúc gần với mụ Umbridge hoặc liên hệ với mụ qua thư từ hay không.

Ron ngạc nhiên hỏi:

- Bồ làm điều đó bằng cách nào?

Hermione nháy mắt đáp:

- Bí mật.

Ron và Harry nhìn nhau, ăn ý đổi sang chủ đề khác. Một khi nhỏ bạn của chúng đã bảo đó là bí mật thì chúng đừng hòng cạy miệng nhỏ để moi móc thông tin.

Trong bữa ăn, Harry cố tỏ ra tươi tỉnh để che giấu sự bồn chồn của mình trước buổi học Bế quan Bí thuật với thầy Snape sẽ diễn ra vào lúc sáu giờ tối nay, chỉ vỏn vẹn chưa đến một tiếng nữa. Thế nhưng làm sao nó có thể qua mắt được mấy đứa bạn thân ngồi sát bên.

Thấy Harry mất tập trung, Catherine quan tâm hỏi:

- Bồ không sao chứ? Đĩa thịt của bồ còn nguyên kia kìa. Bồ nên ăn một ít dằn bụng kẻo tối đói.

Phải mất gần một phút, sau khi Catherine hỏi lại đến lần thứ hai thì Harry mới giật mình đáp:

- Hả? Có chuyện gì sao?

Catherine chỉ vào miếng thịt bị Harry xiên lỗ chỗ, nói:

- Bồ nên ăn nó vào bụng chứ đừng chọt nó nữa. Nó bị bồ chọt đầy lỗ rồi kia kìa.

Harry nhìn xuống đĩa của mình, bất động vài giây rồi đặt nĩa xuống, nói:

- Mình no rồi. Mình nghĩ là mình nên đi thôi.

Hermione dặn dò:

- Bồ đừng chống đối thầy Snape. Thầy bảo sao thì làm vậy, có gì không hiểu hỏi ngay tại chỗ, nhưng đừng hỏi ngoài lề, sẽ khiến thầy mất kiên nhẫn với bồ.

Catherine ở bên cạnh bổ sung:

- Đừng để ý đến mấy lời mỉa mai, xách mé của thầy. Cãi tay đôi với thầy chẳng có ích lợi gì, chỉ tổ khiến bồ chuốc bực vào người.

Harry bĩu môi đáp:

- Chỉ sợ mình càng nhịn thì thầy càng làm tới. Với lại mình không nghĩ là mình sẽ nhịn nổi.

Hermione khuyên nhủ:

- Bồ không nhịn được cũng phải ráng nhịn. Nên nhớ, bồ tới đó là để học Bế quan Bí thuật chứ không phải để hơn thua hay cãi tay đôi với thầy Snape. Làm vậy là bồ trúng kế thầy ngay.

Harry thở dài, đáp:

- Mình sẽ cố gắng làm theo lời hai bồ.

Ron không nói nhiều, chỉ vỗ vai Harry động viên:

- Chúc bồ may mắn.

Harry tạm biệt các bạn, lê những bước chân miễn cưỡng đến văn phòng của thầy Snape. Nó không tới sớm, cũng không trễ, vừa đúng sáu giờ.

Thầy Snape đã chờ sẵn ở bên trong, thấy Harry tới, thầy lạnh lùng nói:

- Đóng cửa lại và ngồi xuống ghế đi.

Harry đóng lại cánh cửa ở phía sau lưng rồi thận trọng tiến tới chiếc bàn giấy của thầy Snape, ngồi xuống đối diện thầy.

Nó để ý thấy ở phía sau lưng thầy Snape, chỗ gần bệ cửa sổ, có một cái chậu bằng đá chạm trổ cổ ngữ Rune và hoa văn kỳ lạ đang phát ra ánh sáng lung linh huyền ảo.

Harry biết đó là gì, chính là chậu Tưởng Ký của cụ Dumbledore. Nó không biết tại sao cái chậu ấy lại ở đây, bên trong văn phòng của thầy Snape.

Ánh mắt Harry vô thức dán chặt lên đó, chỉ khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của thầy Snape nó mới hoàn hồn trở lại.

- Dù đây không phải là lớp học chính thức nhưng một khi trò có mặt ở đây, ta yêu cầu trò nghiêm túc và tập trung, nghe theo mọi mệnh lệnh của ta.

Harry ậm ờ “dạ” một tiếng rồi thôi. Dĩ nhiên điều này không làm thầy Snape hài lòng. Thầy nheo mắt, giọng trào phúng:

- Đúng là không thể trông chờ gì vào một kẻ như Black biết cách dạy dỗ con trẻ nên người.

Không đợi cho Harry kịp phản ứng, thầy Snape lại tiếp tục, giọng nói đều đều, chậm rãi nhưng đầy cay nghiệt:

- Mà cũng phải thôi, ba đỡ đầu của trò đã ở trong ngục quá lâu, muốn hoà nhập lại với cuộc sống văn minh cũng cần phải có thời gian. Ta nói có đúng không, hở Potter?

Thầy Snape kết thúc bằng một nụ cười mỉa mai không thèm che đậy.

Harry trừng mắt nhìn thầy Snape, siết chặt hai bàn tay thành nắm đấm, cả người gồng lên cứng ngắc, cố gắng kìm nén cơn giận vừa bị thầy Snape khơi lên ở trong lòng.

Tại sao thầy dám nói như thế về ba đỡ đầu của nó? Một thầy giáo mà lại có thể thốt ra những lời lẽ trái tai đó sao?

Harry căm phẫn tột độ. Mấy lần nó định đứng dậy phản bác nhưng bằng nỗ lực phi thường, nó đã nhịn xuống được. Nó sẽ không mắc mưu thầy. Nó sẽ không tự biến bản thân trở nên xấu xí giống thầy.

Lúc này mấy câu dặn dò của Hermione và Catherine đã phát huy tác dụng. Harry mím chặt môi, hít sâu một hơi rồi từ tốn hỏi:

- Thưa thầy, con cần phải làm gì?

Đáp lại Harry là một tiếng “hừ” rất nhẹ của thầy Snape. Nó nghĩ mình sẽ bị thầy kiếm cớ nào đó để mỉa mai, khinh miệt như mọi khi, nhưng mà không, thầy cất cao giọng, hỏi:

- Theo như ta được biết thì trò đã tìm hiểu sơ qua về Bế quan Bí thuật?

Harry thấy cách của mình có tác dụng thì càng thêm bình tĩnh. Nó đáp:

- Dạ, thưa thầy. Đó là thuật đóng kín tâm trí, hòng chống lại sự xâm nhập của kẻ xấu.

Thầy Snape che giấu cảm xúc phức tạp vào sâu nơi đáy mắt, lạnh lùng hỏi:

- Vậy trò có biết vì sao trò phải học Bế quan Bí thuật không?

Harry suy nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Giữa con và Vol-...

Thấy thầy Snape nhíu mày, Harry vội sửa lại:

- …kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có mối liên kết nào đó, cho nên con cần phải chống lại sự xâm nhập của hắn, không cho hắn nhòm ngó tâm trí của con. Con nói như vậy có đúng không, thưa thầy?

- Xem ra trò cũng có đầu óc, không ngu ngốc như ba đỡ đầu của trò.

Harry nhịn hết nổi, la lớn:

- Thầy đừng nói xấu người vắng mặt như thế!

Thầy Snape không đáp lại mà đột ngột đứng dậy, cầm đũa phép chĩa về phía Harry khiến thằng nhỏ giật mình nhảy ra khỏi ghế.

- Khi ta xâm nhập vào tâm trí trò, trò phải dừng ta lại, dùng cách nào cũng được. Trò đã hiểu chưa?

Đối diện với cây đũa phép đang lăm lăm hướng về phía mình, Harry trở nên căng thẳng cực độ, nhất thời quên mất chuyện thầy Snape vừa mới mỉa mai chú Sirius. Nó giơ tay thắc mắc:

- Thưa thầy, làm sao để con biết là thầy đang nhìn vào tâm trí con?

Thầy Snape nhếch miệng cười:

- Trò sẽ biết ngay thôi.

Không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thậm chí không kịp rút đũa phép ra, Harry cảm thấy đầu óc nó quay vòng vòng, khung cảnh trước mắt nó nhoè đi, từng hình ảnh lần lượt hiện lên như một thước phim quay chậm.

Tám giờ rưỡi tối, Harry mệt mỏi rời khỏi văn phòng của thầy Snape. Nó bắt đầu cảm thấy ghét “môn học ngoại khoá” này rồi.

Thầy Snape đã nhìn thấy nhiều ký ức mà nó không muốn cho ai thấy, khiến nó khó chịu vô cùng. Cũng may vào lần thực hành cuối, khi thầy sắp nhìn thấy cảnh nó và Catherine ở bên bờ hồ Đen thì nó đã ngăn được thầy lại. [!]

Harry vỗ ngực, lúc đó đúng là hú hồn hú vía, suýt chút nữa thầy Snape đã thấy cảnh không nên thấy.

Hermione thấy Harry trở về phòng sinh hoạt chung sớm hơn dự đoán thì lo lắng hỏi:

- Mọi chuyện suôn sẻ không bồ?

Harry ngồi phịch xuống ghế, chán nản đáp:

- Không đến nỗi nào. Nhưng mình cảm thấy không thoải mái khi ở cùng một chỗ với thầy Snape.

Hermione cổ vũ:

- Bồ đừng vội nản như thế. Chỉ cần bồ cố gắng thực hành tốt thì chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.

Ron đẩy một chồng tập vở tới trước mặt Harry, nói:

- Của bồ nè. Hôm nay bài tập hơi nhiều, nhưng mình đã làm xong bài tập môn Tiên tri học rồi, bồ có thể chép…

- E hèm.

Tiếng hắng giọng của Hermione khiến Ron giật mình, vội sửa lại:

- Bồ chỉ được tham khảo bài làm của mình, không được chép đâu à nha.

Harry nhe răng cười. Nó nhìn quanh, không thấy Catherine đâu, bèn hỏi:

- Catherine đâu rồi mấy bồ?

Hermione đáp:

- Bồ ấy ở Phòng Yêu Cầu nghiên cứu độc dược rồi. Bồ ấy không muốn ai làm phiền.

Harry cau mày, tỏ vẻ không vui:

- Từ hồi biết đến sự tồn tại của Phòng Yêu Cầu, bồ ấy ở trong đó suốt.

Ron vừa hí hoáy làm bài vừa nói:

- Biết làm sao được, chỗ đó xịn quá mà. Trước đây bồ ấy phải lén lút điều chế độc dược ở nhà vệ sinh bỏ hoang trên tầng hai, bất tiện vô cùng, mấy phen suýt bị phát hiện. Bây giờ thì tốt rồi, bồ ấy có thể thoả sức theo đuổi đam mê nghiên cứu độc dược mà không sợ bị ai phàn nàn hay soi mói.

Hermione cũng nói đỡ cho nhỏ bạn thân:

- Catherine rất cẩn thận, sẽ không để bản thân bị tai mắt của mụ Umbridge phát hiện nên bồ đừng lo.

Harry nghe Ron và Hermione nói vậy thì không thắc mắc thêm nữa. Nó nhìn đống sách vở trước mặt, quyết định mở tập ra làm bài.

Đang định ngó qua bài tập môn Độc dược của Ron thì Harry bị ánh mắt phán xét của Hermione làm cho chùn bước. Nó nhăn mặt nói:

- Bồ đừng nhìn mình như thế, mình làm bài ngay đây. Mình sẽ tự làm, được chưa?

Hermione gật đầu, hài lòng nói:

- Kỳ thi ngày một tới gần, tụi mình phải chăm chỉ học tập. Không ai giúp bồ đạt được điểm cao ngoài bản thân bồ đâu.

Harry thấy nhưng nhức cái đầu, vội ngắt lời Hermione:

- Được rồi. Mình hiểu mà.

Hermione không hài lòng trước thái độ đó của Harry, định nói thêm mấy câu thì Ginny ôm theo sách vở ngồi xuống bên cạnh nó, hỏi:

- Chị có đang rảnh không? Bữa nay bài tập của em khó quá, chị xem giúp em với.

Hermione vui vẻ đáp:

- Chị đang rảnh. Em không hiểu chỗ nào?

Harry ngồi tập trung làm bài, không chú ý tới phía đối diện. Đến khi ngẩng đầu lên, đập vào mắt nó là đôi mắt linh động, tràn đầy sức sống, khiến khung cảnh trước mặt nó bỗng sáng bừng lên. Nó cứ thế ngẩn ngơ nhìn, quên cả chép bài.

Hermione tinh mắt thấy được cảnh này, hắng giọng nói:

- Harry, bài vở của bồ tới đâu rồi? Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình nha.

Harry bị giọng nói của Hermione làm cho giật mình, nó lúng túng đáp:

- Mình, mình… À, mình cũng sắp xong rồi.

Nói rồi Harry tiếp tục cắm đầu vào cuộn giấy da đang ghi chép dang dở. Mặc dù không làm gì sai, không hiểu sao nó lại cảm thấy chột dạ.

Trước giờ Harry vẫn luôn cho rằng mình thích nhỏ bạn thân, đột nhiên bây giờ nó lại bị thu hút bởi một người khác, điều này khiến nó bối rối vô cùng. Nó không hiểu bản thân bị gì và cũng chẳng biết nên làm gì.

Nhưng Harry không đắm chìm trong mớ bòng bong ấy quá lâu. Chỉ cần nghĩ tới thầy Snape và buổi học Bế quan Bí thuật chết tiệt với thầy, mọi vấn đề khác đều trở nên kém quan trọng.

Harry có cảm giác bị thầy Snape nhìn thấu suy nghĩ sau mỗi lần thầy thi triển pháp thuật để đọc tâm trí nó. Nó vẫn còn nhớ như in nụ cười gian xảo của thầy trước khi nó bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt kia. Nó không thích điều ấy chút nào.

Thứ Tư tuần này Harry sẽ lại học Bế quan Bí thuật với thầy Snape. Chỉ cần nghĩ tới việc bị thầy bới móc ký ức, nó lại thấy mệt mỏi không cách nào gượng dậy nổi.

Harry tự hỏi nó có nên đi tìm cụ Dumbledore để chất vấn tại sao cụ lại làm vậy với nó hay không? Hoặc ít nhất là yêu cầu cụ đổi giáo viên, thậm chí đề nghị cụ dừng chuyện này lại? Nếu tiếp tục, nó không biết mình có trụ nổi qua hết tuần này hay không.

Harry thở dài, cố gắng quên đi buổi học khủng khiếp khi nãy, tiếp tục làm cho xong bài tập.

------------

[!] : Mời các bạn xem lại chương 102.

Nguyệt: Đố các bạn biết chuyện gì đã xảy ra khi ấy.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.