Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc dược

Tiểu thuyết gốc · 2208 chữ

Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung Harry và Catherine không nói với nhau câu nào, lúc gần đến bức chân dung Bà Béo Catherine mới lên tiếng:

- Mình muốn đến Phòng Yêu Cầu luyện tập điều chế độc dược. Bồ vào trong một mình nhé. Có thể mình sẽ về rất trễ hoặc ngủ lại ở Phòng Yêu Cầu luôn.

Harry không muốn Catherine đi, vội ngăn cản:

- Nếu để thầy Filch hay mụ Umbridge phát hiện bồ đi đêm thì họ sẽ không để yên cho bồ đâu.

Catherine chỉ thông báo chứ không hề xin ý kiến của Harry nên nó nói:

- Mình tự biết cách tránh khỏi tầm mắt của hai người đó. Nếu bồ muốn thì có thể đi theo mình. Nhưng mình nói trước, trong lúc mình nấu thuốc bồ hãy tránh xa mình ra.

Harry thoáng do dự giây lát, sau đó dặn dò:

- Vậy bồ cẩn thận. Hẹn gặp lại bồ sau.

Thật tình mà nói, Harry muốn biết kết quả của buổi họp Quidditch hơn là ngồi nhìn Catherine điều chế độc dược. Trong suốt quá trình dài đằng đẵng ấy, con nhỏ thường im lặng, chẳng màng đến xung quanh, thậm chí không muốn bất kỳ ai lại gần mình.

Harry không thể chịu được cảnh ngồi yên một chỗ như thế, rất nhàm chán và không có gì thú vị, cho dù người nó ở cùng là Catherine đi chăng nữa.

Sau khi tạm biệt Harry, Catherine đi vòng trở lại con đường mà mình vừa đi qua, sau đó biến mất ở một ngã rẽ. Điều khiến nó bất ngờ là Phòng Yêu Cầu có người, không ai xa lạ mà chính là Draco Malfoy.

Thiếu niên ấy đang ngồi trên cái ghế yêu thích của Catherine, cầm cốc uống trà yêu thích của nó, vừa nhâm nhi trà vừa đọc sách, trông vô cùng thảnh thơi.

Không để Malfoy kịp giải thích, Catherine lên tiếng trước, giọng điệu rõ ràng là đang tức giận:

- Ai cho bạn đến đây khi không có tôi? Ai cho bạn động chạm vào đồ của tôi? Bỏ xuống ngay! Không thì bạn biết tay tôi.

Malfoy bình tĩnh uống hết cốc trà, thong dong nói:

- Khi tôi đến đây mọi thứ được bày sẵn ra như thể đang mời gọi tôi tới thưởng thức. Tôi còn tưởng bạn chuẩn bị sẵn cho tôi.

Catherine nghe vậy vội chạy lại kiểm tra vạc thuốc và đồ đạc của mình.

May phước làm sao, độc dược không hề bị động vào, vẫn còn nguyên vẹn như lúc nó rời đi. Thế nhưng trà trong ấm đã hết sạch, ngay cả bình sữa để pha vào trà cũng cạn tới đáy. Hai thanh sô-cô-la phiên bản giới hạn mà nó tiếc rẻ không dám ăn cất ở trong hộp đã không cánh mà bay.

Catherine tức quá, nhịn không được buông lời mỉa mai:

- Không ngờ quý tử nhà Malfoy lại có sở thích ăn trộm uống trộm đồ của người khác như vậy.

Malfoy không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn cười rất gợi đòn, cao ngạo đáp:

- Không phải ai cũng có vinh dự này đâu.

Catherine tức đến độ thiếu điều muốn xông tới đánh thằng Malfoy một trận cho bõ ghét, may mà nó nhịn xuống được, nhếch miệng cười khẩy:

- Quý hoá quá nhỉ? Nhưng tôi không dám nhận cái “vinh dự” ấy đâu. Mời “ngài” nhanh nhanh biến đi cho khuất mắt tôi.

Malfoy gấp sách lại để lên bàn, đổi tư thế khác ngồi cho thoải mái, giở giọng khiêu khích:

- Tôi không đi đâu hết. Tôi muốn xem bạn có thể làm gì được tôi.

Catherine không thèm đôi co với Malfoy, rõ ràng là thằng này muốn chọc nó tức đây mà. Còn lâu nó mới trúng kế.

Suy nghĩ này giúp Catherine lấy lại bình tĩnh chỉ trong nháy mắt, cơn giận cũng biến mất.

Nó liếc mắt nhìn khắp Phòng Yêu Cầu, không thấy dấu hiệu của việc sử dụng bùa chú. Nó không biết Malfoy đã ở đây bao lâu, thế nhưng nó chắc chắn từ khi bước chân vào Phòng Yêu Cầu cho tới thời điểm hiện tại thằng này không hề luyện tập pháp thuật.

Dường như đã đoán được ý định của Malfoy khi tới đây, Catherine hỏi thẳng:

- Bạn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?

Malfoy không tiếp tục cười nữa, nghiêm túc nhắc nhở người đối diện:

- Hãy cẩn thận với Mordred Lazarus. Nó không đơn giản.

Catherine hỏi với vẻ hứng thú:

- Bạn biết gì về cậu ta?

Malfoy cau mày, đáp:

- Tôi đã sử dụng mạng lưới tin tức của gia tộc để điều tra về Lazarus nhưng không tra ra được bất cứ thông tin nào về nó. Nó giống như từ trên trời rơi xuống. Tốt nhất bạn hãy tránh xa nó ra.

Catherine không bênh vực Mordred, cũng không hứa sẽ nghe theo lời khuyên của Malfoy, chỉ nói đơn giản:

- Cảm ơn bạn đã nhắc nhở. Tôi tự biết mình phải làm gì.

Malfoy thấy Catherine không nói đỡ cho Mordred Lazarus thì hài lòng vô cùng. Nó đổi chủ đề:

- Hôm nay tôi ở đây tập tới sáng được không? Nếu mệt, bạn cứ về phòng sinh hoạt chung nghỉ ngơi. Tôi sẽ không làm phiền bạn, tôi có thể tự tập.

Catherine không tin Malfoy đủ sức tập luyện suốt đêm nên đáp lấy lệ:

- Tùy bạn. Trước hết hãy để tôi kiểm tra xem bạn đã ôn luyện tới đâu trong suốt tuần lễ vừa qua.

Cả hai khởi động bằng một cuộc đấu tay đôi căng thẳng.

Dù bị Catherine liên tục áp đảo nhưng lần này Malfoy đã trụ được lâu hơn, thậm chí có thể phản đòn và suýt thì đánh trúng Catherine được một lần.

Sau khi bị Catherine tung thần chú cho nằm đo ván dưới sàn nhà, Malfoy yêu cầu được nghỉ giải lao một phút. Đời nào Catherine chịu dừng tay, lập tức phóng thần chú về phía Malfoy, là một bùa Choáng đầy uy lực.

Malfoy vội vã lăn người sang một bên để né tránh. Nó lồm cồm bò dậy, vừa thở hồng hộc vừa la lớn:

- Tôi nói là nghỉ ngơi một phút mà!

Catherine ung dung hỏi:

- Bạn nghĩ kẻ thù có cho bạn thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức không?

Miệng thì hỏi vậy thôi, thật ra nội tâm Catherine lại nghĩ: “Thanh sô-cô-la phiên bản giới hạn chỉ bán trong một ngày duy nhất của tôi bị bạn ăn mất, bạn nghĩ tôi sẽ để cho bạn thảnh thơi nuốt trôi đồ ăn của tôi hả? Đừng có mơ!”

Malfoy bị hỏi thì cứng họng, chỉ có thể tập trung tìm cách né tránh hoặc phá giải những thần chú nguy hiểm bay loạn xạ về phía mình.

Nó đâu biết rằng thiếu nữ trước mặt vì ghi thù việc nó ăn sô-cô-la của con nhỏ nên mới ra tay không thương tiếc như vậy. Đây hoàn toàn là hành động “mượn việc công trả thù riêng”.

Nhờ những trận đấu nảy lửa và không hề nương tay từ nãy tới giờ, Catherine nhận ra Malfoy đã tiến bộ vượt bậc chỉ trong một tuần lễ.

Không những có thể sử dụng nhuần nhuyễn thần chú không tiếng động trong chiến đấu, Malfoy còn đưa ra phán đoán chính xác trong từng tình huống cụ thể và phản xạ rất nhanh. Sự cố gắng và nỗ lực không ngừng nghỉ của thiếu niên thật đáng khâm phục.

Đấu tay đôi với Catherine hơn một tiếng đồng hồ, Malfoy bắt đầu kiệt sức, thở không ra hơi, phản xạ cũng chậm dần đi.

Catherine biết thiếu niên trước mặt đã tới giới hạn, nó quyết định dừng lại, nói:

- Tốt nhất bạn nên luyện tập sức bền. Bạn nhanh xuống sức như thế sẽ không trụ được lâu nếu gặp phải đối thủ ngang cơ. Hôm nay tới đây thôi, bạn tự tập đi.

Nói rồi Catherine dựng lên vô số bia ngắm di động, mấy cái bia này không những biết chạy vòng quanh, bay tới bay lui mà còn có thể dội ngược thần chú vào người ra đòn.

Malfoy vừa thở vừa lau mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên trán. Nó cởi phăng áo chùng và áo len mặc bên trong ra, tiếp tục tập luyện với mấy cái bia ngắm di động mà Catherine vừa dựng lên, tự tin tuyên bố:

- Sẽ có một ngày tôi đánh bại bạn.

Catherine không hề chế nhạo hay xem thường, chỉ mỉm cười rồi cổ vũ:

- Nếu bạn không ngừng cố gắng, tôi tin bạn có thể làm được. Tôi sẽ chờ ngày đó tới.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Malfoy. Nó ngẩn ngơ nhìn thiếu nữ trước mặt, trống ngực đập thình thịch. Thay vì mỉa mai, con nhỏ lại động viên nó. Con nhỏ tin nó sẽ làm được ư?

Có được sự cổ vũ và tin tưởng từ Catherine, Malfoy như được tiếp thêm sức mạnh, càng thêm chăm chỉ tập luyện.

Catherine chỉ mong có thế, miễn Malfoy không bỏ cuộc giữa chừng là nó mừng lắm rồi. Nó không muốn phí phạm thời gian với kẻ vô tích sự, lười phấn đấu, cũng may Malfoy không phải người như vậy. Thiếu niên ấy đã trưởng thành hơn trước, trở nên đáng tin cậy và là một người có thể gánh vác trọng trách lớn trong tương lai.

Trong lúc Malfoy tự tập, Catherine tiếp tục điều chế độc dược. Cả hai ai làm việc nấy, không ai nói với ai câu nào.

Hai tiếng trôi qua, lúc này đã là nửa đêm.

Malfoy quyết định không tập nữa. Không phải vì nó mệt mà vì nó bỗng cảm thấy hình ảnh thiếu nữ với mái tóc đỏ ngồi bên cạnh vạc thuốc trông quen thuộc đến lạ lùng. Khung cảnh đó thật yên bình, Malfoy bị thu hút lúc nào không hay, cứ thế ngẩn ngơ đứng nhìn một lúc lâu, chẳng màng đến việc tập luyện nữa.

Catherine ngồi khuấy liên tục hai tiếng, đang tự hỏi bao giờ mới tới bước tiếp theo thì thuốc trong vạc bất ngờ đổi màu, từ sủi tăm nhè nhẹ chuyển sang sôi sùng sục. Thời gian có hạn, Catherine không hề do dự, lấy ra một con dao rồi rạch một đường dài lên cánh tay của mình.

Malfoy bị cảnh này hù hết hồn, vội chạy lại giật con dao trong tay Catherine ném ra xa, tức giận quát lớn:

- Bạn bị điên à?! Mau cầm máu!

Catherine giật mình khi nhìn thấy Malfoy. Thôi chết, nó quên mất thằng này vẫn đang ở đây. Không nói nhiều, Catherine rút đũa phép ra. Ngủ ngon nhé!

Không nỡ để Malfoy nằm lăn lóc trên sàn nhà, Catherine dùng pháp thuật nhấc bổng thiếu niên đặt lên sô pha, sau đó mới triệu tập con dao lại chỗ mình rồi rạch thêm một đường lên cánh tay để máu chảy ra nhiều hơn.

Sau khi độc dược đổi màu, mọi thao tác tiếp theo đều phải thật nhanh gọn lẹ, nếu không sẽ khó lòng tiếp tục được. Vậy mà Catherine lại để lãng phí mất mấy chục giây.

Bỏ qua thời gian vàng, lại không có nguyên liệu để điều chế lại từ đầu, Catherine không còn cách nào khác đành phải cắn răng chịu đau, múc một muỗng độc dược nóng hổi rưới lên cánh tay bê bết máu của mình, để hỗn hợp chất lỏng pha trộn giữa máu, thịt và độc dược chảy xuống vạc.

Ở giai đoạn này độc dược có tính ăn mòn dữ dội, càng để lâu hiệu quả ăn mòn càng tăng, càng gây ra đau đớn khi tiếp xúc với da thịt.

Không cần nói cũng biết cảnh tượng ấy trông khủng khiếp đến cỡ nào. Cánh tay phải của Catherine giống như bị đốt cháy, phát ra tiếng xèo xèo và bốc lên một làn khói trắng khi tiếp xúc với độc dược, rửa trôi lớp da thịt bao phủ bề ngoài và ăn vào tận xương.

Từng giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, lăn dài trên má Catherine. Nó đau quá! Thể xác đau, trái tim không hiểu vì sao cũng thấy đau.

Vậy mà ngày hôm đó, thiếu niên ấy cho cả cánh tay vào bồn độc dược mà vẫn chịu đựng được, không than, cũng không khóc, càng không hề trách móc nó lấy nửa lời.

Catherine cắn chặt răng để không kêu lên thành tiếng, run rẩy lục túi áo chùng lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, hứng lấy nước mắt của mình, sao đó đổ vào trong vạc. Chất lỏng bên trong vạc sôi lên dữ dội, phát ra tiếng nổ tí tách như tiếng pháo hoa, một lúc sau âm thanh nhỏ dần rồi ngưng hẳn.

Phòng Yêu Cầu trở nên yên tĩnh, chỉ có một người đang ngồi khuấy thuốc và một người đang nằm bất tỉnh trên sô pha.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.