Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự tiến bộ của Harry

Tiểu thuyết gốc · 3352 chữ

Sau sự việc xảy ra trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mặc dù né được hết các hình phạt nhưng Mordred Lazarus không hề thấy vui, ngược lại cậu ta còn mạnh dạn tuyên bố sẽ kiện mụ Umbridge nếu mụ không đầu tư vào việc dạy học hoặc tiếp tục tỏ ra “ta đây thượng đẳng”.

Về phần mụ Umbridge, mụ ta đang cực kỳ hoang mang. Mụ hoàn toàn không biết thằng nhóc mới chuyển trường này là ai, có gốc gác như thế nào mà lại dám công khai đứng lên chống lại mụ. Nhưng mụ có thể làm được gì đây? Không biết bằng cách nào, người nhà của Mordred Lazarus đã nắm được thóp của mụ và gửi thư đe doạ sẽ cho mụ thân bại danh liệt nếu dám động tới nó. Trong lúc chưa tìm ra được cách để đối phó với Lazarus, mụ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Harry, Ron và Hermione không biết được nội tình. Đến tận bây giờ tụi nó vẫn nghĩ ba mẹ Mordred quen thân với quan chức cấp cao nào đấy trong Bộ Pháp thuật nên mới dễ dàng giải vây cho con trai của họ như vậy.

Catherine thì ngược lại. Nó không tin bất kỳ lời nào của Mordred và càng muốn biết cậu ta là ai, đến Hogwarts nhằm mục đích gì.

Vào tiết Độc dược ngày thứ Năm, Harry quyết tâm tới sớm để không cho Mordred có cơ hội ngồi cạnh Catherine và nó đã thành công.

Hôm nay học sinh nhà Slytherin có tiết Thảo dược học trước tiết Độc dược nên mất khá nhiều thời gian để di chuyển.

Lúc Mordred tới nơi thì chỉ còn đúng một vị trí trống bên cạnh Neville. Cậu ta bình thản ngồi xuống, trò chuyện đôi câu với Neville về bài tập rồi chủ động chào hỏi nhóm Harry.

Bữa nay là bài thực hành cá nhân, tuy công đoạn chuẩn bị nguyên vật liệu không quá phức tạp nhưng lúc nấu thuốc lại dễ thất bại nếu không theo dõi vạc thuốc một cách sát sao và khuấy đều tay.

Catherine và Mordred hoàn thành món thuốc gần như cùng lúc. Không có chuyện gì để làm, cậu ta ngồi nhìn Neville thực hành, sau đó thẳng thắn góp ý:

- Vạc thuốc của bạn bị hư rồi, tiếp tục cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi. Bây giờ bạn tắt lửa đi, tôi sẽ hướng dẫn bạn cách “cứu” lại vạc thuốc sắp bỏ đi này.

Neville ngập ngừng hỏi:

- Bạn có chắc là tôi sẽ làm kịp?

Mordred khẳng định:

- Chắc chắn.

Có được lời cam đoan từ Mordred, Neville tự tin hơn, nhanh chóng tắt lửa, bỏ thêm vài nguyên liệu mới vào và nấu thuốc theo một công thức khác hoàn toàn hướng dẫn ghi trong sách.

Thầy Snape đi xuống cuối lớp, Neville đang tập trung vào vạc thuốc nên không thấy thầy, chỉ có Mordred là ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn thầy Snape rồi nhe răng cười.

Gương mặt của thầy Snape thoáng đanh lại, nhưng thầy không nói gì mà chỉ liếc nhìn sang vạc thuốc đang sôi của Hermione, Ron và Harry, sau đó nheo mắt hỏi Harry:

- Trò nghĩ món thuốc của trò có thể đạt được bao nhiêu điểm?

Nghe câu hỏi đánh đố đó, tuy buồn bực ở trong lòng nhưng nhớ tới lời hứa với Catherine, Harry vẫn cố trả lời bằng giọng lễ phép:

- Thưa thầy, con không biết.

Thầy Snape nhếch miệng cười, giọng thầy nhẹ nhàng từ tốn nhưng lại mang đầy ý tứ mỉa mai, chế nhạo:

- Đúng vậy, làm sao trò biết được, bởi vì dù có tiếp tục thực hiện theo hướng dẫn thì món thuốc trong vạc của trò cũng chỉ là đồ bỏ đi không hơn không kém. Như vậy có nghĩa là…

Thầy Snape nói tới đây thì lôi ra một tờ giấy da, vẽ lên đó con số 0 to tướng ở cột điểm thực hành của Harry.

Harry không cam lòng, lập tức phản đối:

- Chưa hết tiết thì làm sao thầy lại khẳng định món thuốc của con không đạt yêu cầu?

Thầy Snape nhướng mày, giọng nguy hiểm:

- Vậy trò hãy chứng minh ta nói sai đi.

Đoạn thầy nhìn sang Catherine, cảnh cáo:

- Tốt nhất là trò nên để trò Potter tự mình chứng minh điều ấy.

Catherine cúi đầu, im lặng không nói gì. Đợi thầy Snape đi xa nó mới lên tiếng, thì thầm chỉ đủ cho Harry nghe:

- Bồ có biết bồ sai ở đâu không?

Harry nhìn chằm chằm vạc thuốc một hồi lâu rồi đáp:

- Hình như lúc bỏ rễ tầm ma vào vạc mình quên vặn nhỏ lửa.

Catherine lại hỏi:

- Còn gì nữa không?

Harry cau mày suy nghĩ, đáp:

- Mình làm rất cẩn thận, chỉ có khúc đó bị mất tập trung nên mới mắc phải sai lầm không đáng có.

Nguyên nhân khiến Harry bị mất tập trung là vì đột nhiên nó trông thấy Draco Malfoy nhìn về phía này. Nó tự hỏi không biết cái thằng khó ưa ấy lại định âm mưu làm chuyện xấu gì mà cứ lấm lét theo dõi nó như thế. Chỉ trong vài giây lơ đãng đó, công sức của nó từ nãy tới giờ đổ sông đổ biển hết.

Catherine khá hài lòng với câu trả lời của Harry, nói khẽ:

- Thật ra thuốc của bồ vẫn còn hy vọng. Bồ có nhớ hôm qua mình đã nêu ví dụ về cách khắc phục khi lỡ tay để thuốc bị quá lửa không?

Harry nghiêng đầu cố nhớ lại, sau đó reo lên:

- Mình biết phải làm gì rồi.

Nhìn Harry nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên vật liệu, Catherine biết bạn đã có được đáp án đúng. Trong suốt quá trình ấy nó chỉ đứng quan sát chứ không hề hướng dẫn một câu nào.

Từ khi được Catherine phụ đạo môn Độc dược, Harry đã tiến bộ rất nhanh. Thầy Snape ít khi tìm được lý do để làm cho thằng nhỏ bẽ mặt trước lớp, chỉ có thể mỉa mai vài câu rồi lôi mấy lỗi sai vặt vãnh của nó ra mà trừ điểm.

Catherine biết Harry đã cố gắng rất nhiều, nó thực sự khâm phục bạn mình nói được làm được.

Dũng cảm là một đức tính tốt, nhưng trong cuộc sống, chỉ dũng cảm thôi là chưa đủ. Con người mà không có tri thức, không có chính kiến, không biết suy nghĩ hay phân biệt thật - giả, phải - trái, đúng - sai thì dù có mạnh mẽ cách mấy, dũng cảm cách mấy cũng không thể thành công được. Nếu thật sự thành công, Catherine tin chắc cái giá phải trả cho sự thành công ấy là rất đắt.

Nửa tiếng sau, thuốc ở trong vạc của Harry đã chuyển sang màu tím nhạt, đúng như yêu cầu của thầy Snape. Thầy múc một muỗng chất lỏng trong vạc lên để kiểm tra kết cấu của thuốc rồi quay sang nhìn Catherine bằng ánh mắt nghi ngờ.

Hiểu ý thầy, Catherine xua tay nói:

- Con không giúp Harry. Các bạn ở xung quanh có thể làm chứng cho con.

Ron, Hermione và mấy đứa ngồi gần đó gật đầu lia lịa chứng minh lời nói của Catherine là sự thật.

Đúng lúc đó tiếng chuông báo hiệu giờ tan học vang lên, thầy Snape mang khuôn mặt thất vọng quay trở lại bục giảng, yêu cầu học sinh đóng chai thành phẩm của chúng, dán nhãn rồi đem nộp lên cho thầy chấm điểm.

Trên đường xuống Đại Sảnh Đường ăn tối, Harry hồ hởi nói:

- Mấy bồ có thấy vẻ mặt thất vọng của thầy Snape không? Cảm giác mới tuyệt làm sao! Catherine nói đúng, chỉ có trở nên giỏi hơn mới khiến thầy Snape thôi bắt bẻ và xem thường mình. Cũng may thầy không giống mụ Umbridge. Đổi lại là mụ, dù mình có làm tốt cách mấy mụ cũng sẽ cho thành quả của mình vô sọt rác.

Ron tán thành với suy nghĩ của Harry, nói:

- Thầy Snape cùng lắm chỉ là giấc chiêm bao không mấy tốt đẹp, còn mụ Umbridge thì đích thị là cơn ác mộng kinh hoàng.

Hermione nhắc nhở:

- Bồ đừng nói oang oang lên như thế, nhỡ tới tai mụ thì bồ chết chắc.

Ron nhún vai, tỏ vẻ nó không quan tâm có bị mụ Umbridge biết chuyện nó đang nói xấu mụ hay không.

Catherine không nghĩ nhiều về mụ Umbridge, thấy Harry tiến bộ trong môn Độc dược, nó rất vui, không tiếc lời khen ngợi:

- Bồ làm tốt lắm, mình tự hào về bồ.

Harry nghe Catherine nói vậy thì như mở cờ trong bụng, thầm hạ quyết tâm phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nếu không tiến bộ, nó sẽ bị tụt lại phía sau, mãi mãi chẳng có cơ hội đứng ngang hàng với Catherine, càng không đủ khả năng để giúp đỡ khi con nhỏ cần, nói gì tới bảo vệ những người nó muốn bảo vệ.

Trong lúc Harry đang nghĩ về tương lai, Catherine tiến lên phía trước và chủ động bắt chuyện với Mordred. Hiện tại cả hai đang thảo luận về vạc thuốc của Neville.

Sau khi làm náo loạn lớp Độc dược trong buổi học đầu tiên và bị bắt lên văn phòng thầy Hiệu trưởng, Mordred đã không còn hứng thú chất vấn thầy Snape về cách dạy của thầy ấy. Suốt tiết học cậu ta vẫn như cũ nghe giảng rất chăm chú nhưng không hề ghi bài. Đến lúc thực hành thì cậu ta làm rất nhanh, sau đó lại tập trung hướng dẫn Neville đến hết tiết.

Thầy Snape cũng không thèm chú ý đến Mordred, thậm chí khi thấy cậu ta tỉ mỉ chỉ Neville nên làm như thế nào trong từng giai đoạn điều chế độc dược thầy cũng xem như không thấy, cứ thế bỏ đi.

Phản ứng này thật không hợp với tính cách vốn có của thầy Snape.

Catherine đoán cụ Dumbledore đã dùng khả năng đàm phán siêu phàm của cụ để thuyết phục thầy Snape mắt nhắm mắt mở với Mordred. Dù sao cậu ta cũng thuộc nhà Slytherin, thầy Snape đâu nhất thiết phải gây khó dễ cho cậu ta, chuyện này đối với cả hai đều không có lợi.

Trò chuyện được đôi câu, Catherine nhận ra Mordred am hiểu một cách sâu sắc về dược tính của tất cả các nguyên liệu được sử dụng trong món thuốc tụi nó học ngày hôm nay. Hèn gì cậu ta dễ dàng tìm được cách khắc phục cho vạc thuốc gần như là bỏ đi của Neville.

Cả hai thảo luận về dược hiệu và sự tác động qua lại của các loại nguyên liệu có trong thành phần của nhiều món độc dược thường gặp.

Càng trò chuyện Catherine càng khâm phục sự hiểu biết của Mordred. Chỉ mới bằng tuổi nó mà cậu ta đã giỏi như vậy rồi, tương lai không biết sẽ tiến xa đến mức nào.

Thấy ánh mắt tán thưởng của Catherine, Mordred khiêm tốn nói:

- Tôi chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Tôi biết khả năng của mình tới đâu nên không dám nhận lấy sự ngưỡng mộ từ bất kỳ ai, nhỡ một ngày nào đó họ giỏi hơn tôi thì sao?

Lời nói đầy ẩn ý của Mordred khiến Catherine nghi hoặc, nó làm bộ không hiểu ý tứ sâu xa trong đó, nở ra một nụ cười hết sức thân thiện, nói:

- Nhưng không thể phủ nhận rằng bạn giỏi hơn rất nhiều người. Tối mai bạn có rảnh không? Tôi muốn rủ bạn đến thư viện, chúng ta sẽ cùng đọc sách và thảo luận về dược tính của các loại nguyên liệu độc dược hiếm gặp.

Mordred nghe xong lập tức đồng ý, vui vẻ đáp lại:

- Như thế thì còn gì bằng. Bấy lâu nay tôi luôn muốn tìm một người có thể hiểu và trao đổi với tôi về lĩnh vực này nhưng không tìm được ai. Gặp được bạn đúng là may mắn của tôi.

Harry, người bị bỏ lại phía sau từ nãy đến giờ, khi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Catherine và Mordred đã rất ngạc nhiên.

Một đứa con gái nghiêm túc và chưa bao giờ để ý đến các bạn nam như Catherine sao lại có thể chủ động đưa ra lời đề nghị hẹn hò với nam sinh khác mà không có chút rụt rè nào như vậy?

Lúc này Ron đang đi bên cạnh Harry, thấy bạn mình khó chịu ra mặt nó bèn vỗ vỗ lên vai bạn mấy cái an ủi, nói bâng quơ:

- Lâu quá tụi mình không tới thư viện làm bài tập nhỉ? Hay tối mai tụi mình tới đó học bài đi, sẵn tiện kiếm mấy cuốn sách tham khảo về đọc.

Như được khai sáng, Harry gật đầu thật mạnh, tỏ rõ quyết tâm làm kỳ đà cản mũi của mình.

Tuy không hài lòng với cách làm có phần trẻ con này của hai thằng bạn nhưng Hermione vẫn không phản đối, chỉ nói:

- Tốt nhất là hai bồ đừng làm gì quá đáng.

Tối đó Đoàn quân Dumbledore có buổi tập thực hành.

Dù đang phiền lòng vì Catherine chủ động hẹn Mordred đi thư viện nhưng khi bắt tay vào việc tập luyện, Harry vẫn không để chuyện đó khiến nó bị phân tâm. Nó chỉ bực mình vì đi đâu cũng nghe người ta thảo luận về Mordred Lazarus. Thậm chí Romilda Vane còn hỏi nó có phải chị Catherine đang hẹn hò với anh Lazarus không.

Nghe thấy câu hỏi trái tai, Harry nóng nảy đáp:

- Em đi mà hỏi chị Catherine. Làm sao anh biết được chuyện riêng tư của họ. Nếu em không tập nữa thì anh đi hướng dẫn cho bạn khác.

Romilda Vane nói thẳng:

- Chị Catherine đâu có thích anh.

Harry xẵng giọng đáp:

- Chuyện đó không liên quan đến em. Anh thấy em đã thực hành tốt rồi. Em tự tập nhé. Anh đi đây.

Nói rồi Harry đi luôn, chạy đến chỗ Hermione, nhỏ giọng trách móc:

- Mình đã nói với bồ là mình không muốn tiếp xúc gần với con nhỏ Romilda Vane ấy rồi mà bồ cứ đẩy nó qua cho mình.

Hermione nhún vai:

- Nó từ chối mọi yêu cầu được giúp đỡ của mình, Catherine và Ron. Nó chỉ muốn thực hành với bồ thôi. Mình đâu còn cách nào khác.

Harry nhấn mạnh:

- Đây là lần cuối cùng. Không có lần sau đâu nhé. Nếu nó không thật sự muốn học tập thì bồ kêu nó nghỉ đi.

Harry không ghét Romilda Vane, nhưng nó cũng không thích kiểu con gái bạo dạn như vậy. Nó ước gì con bé ấy đừng quấy rầy nó nữa.

Hermione nhìn Harry bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Nó biết Romilda Vane không thật sự muốn học thực hành pháp thuật, con bé ấy chỉ muốn tiếp cận Harry mà thôi.

Dạo này Romilda Vane bạo gan hơn nhiều, làm phiền Harry ở mọi lúc mọi nơi, chỉ cần Harry ở một mình là con bé ấy xuất hiện, không nhờ giảng bài thì cũng hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, khiến Harry thấy phiền vô cùng. Bây giờ Harry không dám ở một mình nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh các bạn.

Một ngày nữa lại trôi qua trong yên bình.

Tối thứ Sáu, theo hẹn, sau bữa ăn, Catherine và Mordred mang theo tài liệu tới thư viện, cùng trao đổi về chủ đề hai đứa quan tâm.

Vốn dĩ Ron muốn đi với Harry tới thư viện nhưng giữa đường bị chị Angelina bắt lại, bảo là đội Quidditch phải họp gấp để lên phương án tuyển chọn Tầm thủ và Tấn thủ mới cho đội.

Trước đó Hermione đã từ chối đi cùng Harry với lý do con nhỏ bận đan nón len cho tụi gia tinh, mục tiêu là làm xong trước khi Giáng sinh tới.

Không có Ron, Harry đành đến thư viện một mình.

Catherine và Mordred đang ngồi ở chiếc bàn dài giữa thư viện, không trò chuyện với nhau mà đang ghi chép gì đó hết sức hăng say.

Harry ngồi xuống bên cạnh Catherine, thản nhiên nói:

- Trùng hợp ghê, bữa nay mình cũng muốn tới thư viện học bài.

Catherine và Mordred không vạch trần lời nói dối của Harry, cả hai thừa biết tại sao Harry lại đến đây.

Mordred chủ động bắt chuyện:

- Hoá ra bạn cũng có hứng thú với môn Độc dược ư?

Harry ậm ờ đáp lại:

- Cũng có chút chút.

Thì ra Catherine và Mordred đang trao đổi về các phương pháp có thể được sử dụng để rút ngắn thời gian điều chế độc dược mà vẫn đảm bảo dược tính phát huy hiệu quả.

Đây là vấn đề mang tính học thuật và cần kiến thức sâu rộng trong nhiều lĩnh vực, Harry không hiểu gì hết nên quyết định ngồi làm bài tập.

Mười phút sau Catherine và Mordred không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa mà lấy tập vở ra làm bài. Nhờ đó Harry phát hiện ra không phải môn nào Mordred cũng xuất sắc. Cậu ta rất tệ trong môn Tiên tri học. Cậu ta không biết bịa chuyện và mất rất nhiều thời gian để hoàn thành bài tập môn này.

Catherine tò mò hỏi:

- Tại sao bạn lại đăng ký học môn Tiên tri?

Mordred đáp:

- Tôi thấy nó thú vị. Thử nghĩ mà xem, nếu biết trước được tương lai, liệu tôi có thể thay đổi nó được không?

Catherine bật cười, nói:

- Chính việc biết trước tương lai đã khiến cái mà bạn gọi là “tương lai” không còn là “tương lai” mà bạn được biết nữa.

Harry không hiểu Catherine nói vậy là có ý gì, nhưng nó từng nghe cô Trelawney tiên đoán về sự trở lại của Voldemort, nó bèn chia sẻ kinh nghiệm với Mordred:

- Biết trước tương lai không có nghĩa là bạn sẽ thay đổi được nó. Những lời tiên tri thường không rõ ràng, dẫn đến khó khăn trong việc giải nghĩa, tới khi hiểu ra thì mọi sự đã rồi.

Mordred không phát biểu suy nghĩ của cậu ta về vấn đề này mà chỉ gật gù tỏ vẻ tán thành với lời nói của Harry.

Chín giờ tối thư viện đóng cửa. Trước khi chia tay Catherine và Harry, Mordred tươi cười nói:

- Hôm nay tôi rất vui vì được ngồi học với hai bạn. Mong rằng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội học nhóm như thế này trong tương lai.

Catherine cũng cười đáp lại:

- Dĩ nhiên là sẽ có nhiều cơ hội như vậy rồi.

Harry thì nói với vẻ miễn cưỡng:

- Cũng được thôi. Nếu không bận thì bữa nay Ron và Hermione đã tới đây để cùng học với tụi mình.

Mordred nghe vậy thì gật đầu đáp:

- Càng đông càng vui. Vậy nhé. Tạm biệt hai bạn. Chúc ngủ ngon.

- Chúc bạn ngủ ngon. - Catherine lịch sự đáp lại.

Mordred cười cười, sau đó xoay người bỏ đi một mạch. Đến một hành lang tối tăm, nụ cười trên môi cậu ta biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén như lưỡi gươm. Trên vai cậu ta xuất hiện một con vật không rõ giống loài, cậu ta vỗ vỗ lên đầu vật cưng, đoạn nói gì đó. Chỉ trong tích tắc, con vật ấy biến mất, Mordred lại tiếp tục bước đi, miệng lẩm bẩm, nghe như tiếng than thở: “Không ngờ làm người tốt lại khó như vậy.”

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.