Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần Hộ Mệnh

Tiểu thuyết gốc · 3520 chữ

Malfoy mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn lên trần nhà, rồi như nhớ tới chuyện gì, nó ngồi bật dậy, phóng thẳng đến chỗ Catherine, không nói không rằng vén tay áo con nhỏ lên kiểm tra.

Nó dụi mắt hai lần, nhìn cánh tay lành lặn của nữ sinh đối diện với vẻ hoài nghi.

Nghĩ là mình nhớ nhầm, Malfoy quay sang kiểm tra cánh tay trái của con nhỏ nhưng không thấy có gì bất thường. Như thế này là sao? Chẳng lẽ nó nằm mơ?

Catherine đẩy Malfoy ra, nói với vẻ không hài lòng:

- Bạn đang làm gì vậy? Đừng quấy rầy tôi đọc sách.

Malfoy cảm thấy khó hiểu vô cùng, hỏi dồn dập:

- Tôi đã thấy bạn lấy dao tự rạch tay mình. Tại sao bạn làm vậy? Có phải món thuốc của bạn cần dùng tới máu người?

Catherine ngơ ngác mấy giây rồi phì cười:

- Chuyện hoang đường như vậy mà bạn cũng nghĩ ra được. Bạn nằm ngủ mơ thấy linh tinh rồi lại tưởng là thật. Nếu bạn vẫn chưa tỉnh ngủ thì làm ơn về phòng mình mà ngủ cho đã, đừng ở đây làm phiền tôi.

Malfoy khăng khăng:

- Rõ ràng là bạn đã tự rạch tay cho máu chảy ra. Lúc đó tôi chưa ngủ, vẫn còn rất tỉnh táo, chính mắt tôi trông thấy, không thể nào nhầm lẫn được.

Catherine hỏi vặn lại:

- Nếu tôi thật sự làm như bạn nói thì tại sao tay tôi lại không bị thương?

Malfoy chắc chắn nó không nhớ nhầm, càng không phải nằm mơ. Nó muốn phản bác nhưng không biết chứng minh như thế nào, cuối cùng nó quyết định tạm thời gác nghi vấn ở trong lòng sang một bên. Con nhỏ ấy không sao là tốt rồi, cứ xem như nó nằm ngủ rồi mơ thấy ác mộng đi, tất cả chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém.

Suy nghĩ thông suốt, Malfoy lấy lại tinh thần. Nó nhìn bàn trà, thấy có ấm đun nước, ấm trà và lá trà mới đang được bày sẵn trên đĩa, vì vậy nó quyết định tự thưởng cho mình một tách trà nóng hổi bất chấp ánh mắt không mấy hài lòng của nữ sinh ngồi ở đối diện.

Catherine đứng lên định ngăn cản Malfoy phá huỷ không gian uống trà yêu thích của mình nhưng nó không ngờ thằng này thật sự biết pha trà. Từ việc đun sôi nước, chờ nước giảm nhiệt độ xuống nhiệt độ thích hợp để pha trà; đến việc bỏ trà vào ấm, tráng trà, rót nước nóng để ủ trà và sau đó là lọc lá trà, rót ra tách, thêm sữa hoặc đường rồi thưởng thức, Malfoy đều thực hiện rất chính xác và nhuần nhuyễn.

Đang đứng ngẩn ngơ nhìn một màn này thì chợt Catherine nghe Malfoy hỏi:

- Bạn có muốn thêm sữa hay đường vào trà không?

Catherine “hả” lên một tiếng rồi mới đáp:

- Bạn để đó tôi tự làm.

Malfoy cầm khay trà đi đến bộ ghế sô pha, giọng tiếc nuối:

- Nếu có thêm bánh quy nữa thì tốt.

Catherine nghe xong chân nhanh hơn não chạy đi lấy bánh quy. Đến khi cầm hộp bánh quy quay trở lại nó mới giật mình tự hỏi mắc mớ gì nó phải làm như vậy. Xui xẻo thay, nó chưa kịp cất đi thì đã bị Malfoy nhìn thấy.

Có trà, có bánh, buổi tiệc trà nho nhỏ cứ thế được bắt đầu trong bầu không khí kỳ lạ.

Catherine có chút mất tự nhiên, chẳng hiểu vì sao mình lại ngồi uống trà với Malfoy, còn thằng ấy thì thoải mái như thể đây là nhà của nó.

Đang nghĩ đông nghĩ tây thì Catherine nghe Malfoy hỏi:

- Bây giờ là mấy giờ?

Catherine lấy đồng hồ ra xem, đáp:

- Ba giờ sáng.

Malfoy cảm thán:

- Lúc nãy tỉnh dậy tôi cứ tưởng trời đã sáng hẳn. Tôi có cảm giác mình đã ngủ một giấc thật dài. Giờ này sao bạn không về ký túc xá nghỉ ngơi mà còn ngồi ở đây đọc sách?

Catherine hợp lý hợp tình đáp:

- Làm sao tôi dám để bạn ở lại đây một mình được cơ chứ. Bạn ngủ say như chết.

Malfoy không tin nó đã ngủ say như chết. Chắc chắn nữ sinh này đã đánh ngất nó để che giấu bí mật động trời nào đó. Tuy nghi ngờ nhưng Malfoy lại không tỏ thái độ gì, nói:

- Dù sao cũng sắp sáng rồi, tôi với bạn luyện tập thêm một lúc nhé?

Catherine từ chối thẳng thừng:

- Tôi mệt rồi, tôi chỉ muốn ngồi một chỗ nghỉ ngơi. Bạn có thể tự tập với mấy cái bia ngắm di động. Khi nào khoẻ hơn tôi sẽ tập với bạn sau.

Malfoy lại gần, quan tâm hỏi:

- Bạn thấy không khoẻ ở chỗ nào? Tôi dẫn bạn đi bệnh thất nhé.

Catherine muốn vả miệng mình mấy cái vì tội ăn nói không biết suy nghĩ, nó vội đính chính:

- Tôi có làm sao đâu, thức đêm nên tôi buồn ngủ ấy mà.

Malfoy nghe vậy không tiếp tục hỏi nữa, đi đến giữa phòng để tập luyện.

Đợi Malfoy đi xa, Catherine đặt quyển sách đang đọc dang dở xuống bàn, chậm rãi kéo ống tay áo lên một đoạn, ánh mắt lộ ra vẻ chán chường, sau đó vội vàng kéo tay áo trở lại như cũ.

Nó không thể hiểu nổi, tại sao pháp thuật của nó lại chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian ngắn mà không thể chữa trị dứt điểm được cơ chứ?

Sự thất bại không khiến Catherine nản lòng. Nó tiếp tục tìm kiếm thông tin thông qua những quyển sách mấy trăm năm tuổi phủ đầy bụi bặm được lưu trữ bên trong Phòng Yêu Cầu.

Tuy nói là ai làm việc nấy, không quấy rầy lẫn nhau nhưng cả hai đâu biết rằng đối phương vẫn luôn âm thầm quan sát mình từ xa.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, Catherine gấp sách lại, đứng dậy đi đến chỗ Malfoy, nói:

- Tạm thời bạn đừng tập nữa, tôi sẽ hướng dẫn bạn bùa Hộ mệnh.

- Bùa Hộ mệnh? - Malfoy ngạc nhiên hỏi lại.

Catherine gật đầu xác nhận:

- Đây là câu thần chú giúp chống lại giám ngục Azkaban.

Malfoy lấy làm khó hiểu:

- Giám ngục Azkaban ư? Chẳng phải chúng luôn canh gác ở nhà tù Azkaban sao? Chúng không được phép xuất hiện ở bất cứ nơi nào ngoài Azkaban khi không được Bộ Pháp thuật cho phép. Tại sao bạn nghĩ tôi cần dùng đến câu thần chú ấy?

Catherine không giải thích, chỉ lạnh nhạt hỏi:

- Bạn học hay là không?

Malfoy gật đầu một cách dứt khoát. Nó vẫn chưa quên những cơn ác mộng nó đã trải qua khi đối diện với lũ giám ngục Azkaban vào năm học thứ ba, biết cách chống lại chúng cũng tốt. Hy vọng nó không có cơ hội sử dụng đến câu thần chú này.

Thấy ánh mắt quyết tâm của Malfoy, giọng nói của Catherine trở nên nhẹ nhàng hơn:

- Thần Hộ Mệnh không những giúp chống lại giám ngục Azkaban mà còn giúp chúng ta truyền tin cho nhau dù ở xa.

Malfoy nghe vậy thì tự suy diễn rằng Catherine muốn giữ liên lạc với mình khi hai đứa ở xa nhau, trong lòng không hiểu sao thấy rất vui, trái tim bỗng đập lên rộn ràng. Nó vội quay mặt đi để người đứng đối diện không nhìn thấy nụ cười ở trên môi mình. Malfoy đâu biết rằng Catherine đã nhìn thấy, chỉ có điều con nhỏ không hiểu thằng này đang cười về chuyện gì và cũng không có hứng để hỏi.

Catherine tập trung hướng dẫn Malfoy di chuyển đũa phép và phát âm câu thần chú một cách chính xác nhất có thể. Quá trình này mất gần mười phút.

Sau khi cảm thấy mọi thứ đã ổn, Catherine lại tiếp tục đưa ra lời chỉ dẫn:

- Thần Hộ Mệnh chỉ được tạo ra khi bạn nghĩ về một kỷ niệm đẹp. Hãy chuẩn bị sẵn sàng một ký ức tốt đẹp ở trong đầu và hô to câu thần chú. Ký ức càng hạnh phúc thì hiệu quả đạt được sẽ càng mạnh mẽ.

Dừng lại giây lát, như thể nhớ ra điều gì, Catherine nhấn mạnh:

- Những ký ức hạnh phúc, những kỷ niệm đẹp hay niềm vui, sự hân hoan đều phải có được thông qua những hành động hoặc việc làm mang tính tích cực.

Đó là lý do vì sao Tử thần Thực tử không thể sử dụng được bùa Hộ mệnh, dù lúc nào chúng cũng tỏ ra cực kỳ thích thú và vui vẻ với việc giết chóc. Nếu cố gắng thực hiện câu thần chú ấy, chúng sẽ giải phóng ra tà niệm tích tụ bấy lâu nay và bị nuốt chửng hoàn toàn.

Nghe xong những lời này của Catherine, Malfoy đã im lặng suy nghĩ rất lâu.

Kỷ niệm đẹp ư? Thật kỳ lạ, nó chẳng nghĩ ra được điều gì cả.

Nó có mọi thứ nó muốn ngay từ khi được sinh ra. Nó chưa từng cố gắng, cũng không cần phải tranh giành với bất kỳ ai. Nó được ba mẹ cưng chiều, muốn gì được nấy, thích làm gì thì làm. Không cần biết điều nó làm là sai hay đúng, ba mẹ đều sẽ bênh vực nó đầu tiên, sau đó giúp nó thay đen đổi trắng, phủi sạch trách nhiệm. Nó có cuộc sống bao người mơ ước, nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc thật sự là như thế nào.

Chuyện này khiến Malfoy có chút hốt hoảng. Tại sao lại như vậy? Tại sao ở trong đầu nó chẳng có lấy một ký ức đẹp đẽ hay hạnh phúc thật sự nào?

Malfoy nghĩ đến mẹ. Mẹ là người phụ nữ cao quý và đoan trang. Mẹ luôn dịu dàng với nó, chưa từng la mắng hay quở trách nặng lời. Thế nhưng mẹ lại rất chú trọng đến lễ nghi và hình thức bên ngoài, nhất là khi ba ở nhà hoặc có khách ghé chơi, khiến nó chưa bao giờ được thoải mái làm điều mình thích.

Mẹ cũng luôn nhấn mạnh về tầm quan trọng của huyết thống, luôn nhắc nhở nó về việc phải yêu đương và kết hôn với phù thủy thuần huyết để bảo vệ truyền thống tốt đẹp của gia tộc. Điều này làm nó cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.

Malfoy nghĩ đến ba, vừa nghĩ tới thôi nó liền thấy sợ, ký ức hạnh phúc thì càng không có.

Ba đặt kỳ vọng cao ở nó và luôn muốn nó trở nên hoàn hảo theo ý của ba. Nó đã cố nhưng không làm được. Bây giờ nó đã có suy nghĩ của riêng mình, càng không muốn nghe theo sự sắp đặt của ba. Nó muốn sống theo ý mình, làm điều mình thích.

Nghĩ về ba chỉ khiến Malfoy càng thêm áp lực, ngoài ra chẳng có chút niềm vui nào.

Malfoy chắc chắn việc nó không thể nhớ lại những kỷ niệm đẹp có liên quan tới chuyện nó từng thích nữ sinh tóc đỏ kia nhưng lại bị con nhỏ xoá đi ký ức.

Hồi hè, mỗi lần nghe ba và mẹ thảo luận về việc tìm kiếm đối tượng kết hôn cho mình trong số những đứa con gái của các gia đình phù thủy thuần huyết danh giá là Malfoy lại bị đau đầu dữ dội, như thể nếu nghe thêm một giây phút nào nữa thì nó sẽ phát điên.

Để quên đi những cảm xúc tiêu cực chất chứa trong lòng mình, Malfoy đã miệt mài học tập cả ngày lẫn đêm. Suốt mùa hè nó không hề biết vui là gì.

Catherine thấy Malfoy đứng trầm ngâm hơn mười phút mà vẫn chưa bắt tay vào thực hành thì nhịn không được buông lời mỉa mai:

- Sao vậy? Nhiều ký ức hạnh phúc quá nên bạn không biết phải chọn cái nào hả?

Malfoy lắc đầu, giọng nói có phần chán nản:

- Tôi không có ký ức nào thật sự gọi là hạnh phúc cả.

Ánh mắt của Catherine thoáng thay đổi, nó không bình luận gì về việc này, chỉ đưa ra gợi ý:

- Vậy nghĩ tới chuyện nào đó vui vẻ cũng được.

Malfoy lục lọi ký ức, không nhớ lần cuối cùng nó được cười một cách sảng khoái là khi nào. Điều này khiến nó càng thêm chán nản.

Không muốn để thời gian trôi qua vô ích, Malfoy quyết định nhớ lại khoảnh khắc tạm biệt ba mẹ để lên tàu đến Hogwarts. Lúc đó nó đã rất vui vẻ vì sắp sửa thoát khỏi tầm mắt và sự quản lý của ba mẹ để làm những điều mình thích.

Malfoy nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ, sau đó hô to câu thần chú:

- Expecto Patronum.

Lần đầu tiên không thành công. Chẳng có gì xảy ra.

Catherine nhún vai nói:

- Không có mấy ai thành công câu thần chú này ngay trong lần đầu tiên. Nếu có thì chắc chắn người đó là thiên tài.

Malfoy biết mình không phải thiên tài, nó cần chăm chỉ luyện tập.

Nửa tiếng, rồi một tiếng dần trôi qua, Malfoy thất bại toàn tập vì không tìm được ký ức hạnh phúc nào đủ sức gọi ra một Thần Hộ Mệnh.

Catherine thấy Malfoy chán nản bèn động viên:

- Đừng nóng vội, dục tốc bất đạt. Nếu bạn không thể tìm ra được bất kỳ ký ức hạnh phúc nào trong quá khứ thì hiện tại bạn hãy thử làm điều gì đó giúp bản thân cảm thấy vui vẻ xem sao. Chúng ta cứ tiến hành từng bước một, không việc gì phải gấp gáp.

Malfoy im lặng. Nó không có thời gian để học mọi thứ một cách từ từ. Nó cần phải nhanh chóng thi triển thành công câu thần chú này để tiếp thêm sức mạnh cho mình. Nó sợ bản thân có lòng nhưng không đủ sức, có hoài bão nhưng không có tài năng, điều đó sẽ bào mòn sự tự tin của nó, khiến nó gục ngã lúc nào không hay.

Trước đây Malfoy rất tự tin, nhưng bây giờ niềm tin vào bản thân của nó đang bị lung lay khi gặp phải những đối thủ có thực lực mạnh mẽ mà nó không tài nào đấu lại nổi.

Niềm mong mỏi lớn nhất của Malfoy bây giờ là ba nó nhận ra bản thân đã đầu quân sai người và rút khỏi tổ chức hắc ám kia. Nó sẽ rất vui nếu ba thông báo với gia đình rằng ba không còn liên quan gì đến Chúa tể Hắc ám nữa. Nhưng nó biết điều đó là không thể, cho nên nó mới quyết tâm học tập để mạnh mẽ hơn, trở thành một phù thủy vừa có kiến thức vừa có kỹ năng. Một ngày nào đó, khi ba mẹ cần sự giúp đỡ, nó sẽ đứng lên chiến đấu để bảo vệ gia đình của mình.

Ánh mắt của Malfoy hiện lên sự quyết tâm mãnh liệt, nó tự đặt ra mục tiêu là hoàn thành bùa Hộ mệnh trong thời gian sớm nhất có thể.

Làm thế nào để vui vẻ? Làm thế nào để có những kỷ niệm đẹp? Malfoy không tin nó có thể sống đến tận bây giờ mà không có niềm vui. Tại sao nó lại không thể nhớ ra được bất kỳ ký ức hạnh phúc nào?

Bất giác Malfoy nhìn Catherine, rồi như nghĩ tới điều gì đó, nó tiến sát lại gần con nhỏ, nói bằng giọng hờn trách:

- Chắc chắn những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của tôi đã biến mất khỏi tâm trí tôi cùng những ký ức về bạn.

Catherine lùi về sau vài bước, né tránh ánh mắt của Malfoy, đánh trống lảng:

- Thời gian trôi qua nhanh ghê, mới đó mà trời đã sắp sáng rồi. Buổi tập đến đây là kết thúc, bạn đi về đi. Tôi cấm bạn tới chỗ này khi không có tôi.

Malfoy không cam lòng cứ như vậy mà rời đi. Nó muốn thử thêm một lần cuối cùng, bèn nói:

- Để tôi làm lại một lần nữa xem sao.

Catherine suy nghĩ giây lát rồi gật đầu đồng ý, đứng né sang một bên quan sát.

Malfoy nhắm mắt, không biết đang nhớ lại kỷ niệm đẹp nào. Bất thình lình nó phe phẩy đũa phép và hô to:

- Expecto Patronum!

Một tia sáng màu bạc loé lên, thoát ra khỏi đầu đũa phép của Malfoy và trôi nổi giữa không trung.

Malfoy mừng rỡ vì không ngờ lần này lại thành công, nhưng rất nhanh sau đó niềm vui bị thay thế bởi sự thất vọng, nó kêu to:

- Đây mà là Thần Hộ Mệnh của tôi sao?! Vừa nhỏ vừa xấu xí, không thể chấp nhận được!

Nó liếc nhìn nữ sinh đứng cách đó không xa, chỉ cần con nhỏ cười lên một tiếng, nó sẽ ngay lập tức đấu tay đôi với con nhỏ ấy ngay.

Catherine bặm chặt môi, cố gắng nhịn cười để không tỏ ra quá bất lịch sự, thế nhưng nó vẫn quyết định trêu chọc Malfoy một phen:

- Tôi thấy nó rất đáng yêu, vừa nhìn liền muốn ôm vào lòng.

Malfoy “hừ” lên một tiếng, chán ghét đáp:

- Tôi không thấy nó đáng yêu chút nào hết. Nhỏ xíu xiu như thế kia thì sao đủ sức đẩy lùi giám ngục Azkaban được.

Catherine lấy lại vẻ nghiêm túc trên gương mặt, đáp:

- Hình dáng của Thần Hộ Mệnh không nói lên mức độ mạnh yếu của nó. Chính niềm tin của bạn mới là yếu tố quyết định Thần Hộ Mệnh của bạn có đủ khả năng chống lại giám ngục Azkaban hay không.

Nói rồi Catherine vung đũa phép gọi ra Thần Hộ Mệnh của mình, là một con chim to bằng nắm tay.

Malfoy ngạc nhiên vô cùng. Nó không ngờ một người giỏi giang như nữ sinh này mà lại có Thần Hộ Mệnh tầm thường như vậy, hỏi:

- Đây là chim gì vậy?

Catherine đáp tỉnh bơ:

- Chim sẻ đó. Sao nào? Dễ thương không? Bạn xem nè.

Dứt lời, Catherine tạo ra một ngọn lửa khổng lồ vô cùng hung hãn có hình dạng của một con rồng. Nó điều khiển ngọn lửa này tấn công Thần Hộ Mệnh của chính mình.

Giống như lần giao đấu với Barty Crouch con, Quỷ Lửa hoàn toàn không có tác dụng với Thần Hộ Mệnh của Catherine. Ngọn lửa hung hãn bị con chim nhỏ xíu nuốt chửng chỉ trong tích tắc.

Màn biểu diễn này của Catherine đã khiến Malfoy sửng sốt một lúc lâu, mãi mới thốt nên lời:

- Làm sao mà bạn biết cách thi triển một Lời nguyền Hắc ám khủng khiếp như vậy? Thứ bạn vừa tạo ra có phải là Quỷ Lửa không?

Catherine không hề giấu giếm, đáp:

- Đúng vậy. Đó là Quỷ Lửa, một ngọn lửa không thể bị dập tắt theo cách thông thường. Sở dĩ tôi dám sử dụng là vì tôi biết cách khống chế ngọn lửa ấy. Dù không gọi ra Thần Hộ Mệnh tôi vẫn có thể dập tắt nó bằng pháp thuật của mình.

Thấy Malfoy đứng ngây người nhìn mình, Catherine lại giải thích:

- Lời nguyền Hắc ám có sức sát thương lớn, gây ra hậu quả nghiêm trọng và khó mà hoá giải được, vì vậy bị cấm sử dụng do không thể kiểm soát. Nhưng bạn biết đấy, không phải ai cũng tuân thủ theo quy định của Bộ. Chúa tể Hắc ám đã hồi sinh, người xấu trà trộn ở khắp nơi. Nếu không hiểu rõ về kẻ địch, về loại pháp thuật chúng thường sử dụng trong chiến đấu thì sao chống lại chúng được. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Bạn đã nghe câu này chưa?

Malfoy hiểu ra vấn đề, tò mò hỏi:

- Bạn đã dùng Thần Hộ Mệnh vô hiệu hoá ngọn lửa ấy bằng cách nào vậy?

Catherine bị hỏi nhiều nên bắt đầu bực mình nhưng nó không muốn tỏ ra quá bất lịch sự, bèn nói vắn tắt:

- Sau này bạn sẽ biết thôi. Còn bây giờ bạn hãy tập trung vào việc luyện tập sử dụng câu thần chú này một cách thành thạo nhất đi.

Malfoy gật đầu, do dự một lúc rồi nói:

- Cảm ơn bạn.

Catherine đáp lại bằng một tiếng “ừ” không thể lạnh lùng hơn rồi xoay người bỏ đi. Nó nói nhiều quá, khát khô cổ họng luôn rồi.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.