Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mordred Lazarus vs Dolores Umbridge

Tiểu thuyết gốc · 5379 chữ

Đầu giờ chiều ngày thứ Ba, nhóm của Harry rời thư viện sớm hơn mọi khi để đi đến lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí. Bốn đứa không biết bác Hagrid sẽ dạy về loài sinh vật nào nên rất hồi hộp.

Thời tiết cuối tháng Mười một lạnh cắt da cắt thịt. Tụi học trò quấn mình trong những chiếc áo len dày và đi thành từng nhóm ra căn chòi của bác Hagrid.

Tới nơi, tụi nó không thấy bác Hagrid đâu, chỉ có mỗi Lucas Bernard đang đứng ở trước cửa căn chòi. Anh ta mỉm cười nói:

- Buổi học sẽ diễn ra bên trong Rừng Cấm, thầy Hagrid đã chờ sẵn ở đó. Các em hãy đi theo anh.

Vài đứa con trai bên nhà Slytherin làu bàu kháng nghị nhưng hầu như không đứa con gái nào có ý kiến gì về chuyện này. So với bác Hagrid, Lucas Bernard quá đẹp trai để tụi nó phàn nàn hay bắt bẻ về việc phải di chuyển vào rừng trong điều kiện thời tiết như thế này.

Vừa đi Bernard vừa giải thích:

- Đây là những sinh vật rất thú vị mà anh nghĩ rằng nhiều người trong số các em chưa thấy qua bao giờ. Chúng ưa thích những nơi tối tăm, và Rừng Cấm là môi trường sống lý tưởng nhất của chúng.

Đi được một lúc, cho đến khi xung quanh chỉ còn lại những tán cây cao mọc san sát nhau, che khuất luôn ánh mặt trời và trên mặt đất không có bãi tuyết đọng nào thì cả đám mới nhìn thấy bác Hagrid.

Bác đang đứng chờ sẵn ở một khoảnh đất tương đối trống trải, bên cạnh là cái xác máu me của hai con bò mộng. Đứa nào đứa nấy đều rùng mình ớn lạnh, quyết định đứng cách bác Hagrid càng xa càng tốt.

Lucas Bernard hoàn thành nhiệm vụ thì lùi về phía sau để bác Hagrid bắt đầu buổi dạy.

Bác Hagrid hồ hởi nói:

- Các trò đừng đứng xa như thế, phải đứng sát lại chỗ ta thì mới nhìn rõ được. Đừng sợ, chúng rất hiền.

Đám học trò không mấy tin tưởng với lời cam kết của bác Hagrid.

Thấy ai cũng chần chờ, Harry, Ron, Hermione và Catherine xung phong tiến lên phía trước làm gương. Mấy đứa khác thuộc nhà Gryffindor thấy vậy cũng dạn dĩ hơn, líu ríu kéo nhau đứng xung quanh bác Hagrid thành một vòng tròn.

Tụi Slytherin vẫn không nhúc nhích, duy trì khoảng cách an toàn và tỏ ra không mấy quan tâm tới sinh vật bác Hagrid sắp sửa dạy. Tụi nó tán dóc và nói chuyện riêng, chỉ đến khi bị Lucas Bernard tới tận nơi nhắc nhở mới chịu im lặng và di chuyển đến gần bác Hagrid để nghe giảng.

Không biết từ bao giờ Mordred đã đứng ở bên cạnh Catherine. Cậu ta khều tay nó, nhỏ giọng thắc mắc:

- Tại sao mọi người lại có vẻ dè chừng và cảnh giác quá vậy? Môn học này nguy hiểm lắm sao?

Lavender Brown đứng sát bên nghe vậy thì lên tiếng trả lời thay Catherine:

- Nếu bạn phải dành suốt mấy tháng trời để nghiên cứu về những con Quái Tôm Đuôi Nổ hung dữ không những biết cắn, biết chích, biết kẹp mà còn biết đốt thì bạn sẽ hiểu thôi. Nói chung thầy Hagrid ưa dạy mấy con nguy hiểm. Bạn phải cẩn thận đấy.

Harry không vui khi nghe những lời đó, lập tức đáp trả:

- Tụi Quái Tôm Đuôi Nổ rất thú vị, do bồ không đủ kiên nhẫn để tìm hiểu về chúng thôi, Lavender à.

Lavender nhún vai, tiếp tục cảnh báo Mordred:

- Kinh nghiệm của tôi khi học môn này là không vội thực hành. Mười con bọn này học hết chín con nguy hiểm. Tốt nhất bạn hãy quan sát những người khác thực hành với các sinh vật ấy trước để rút kinh nghiệm rồi hẵng bắt tay vào làm.

Mordred gật gù tỏ vẻ đã tiếp thu những lời nhắc nhở của Lavender khiến con nhỏ vui gần chết.

Lavender muốn trò chuyện nhiều hơn với Mordred nhưng khi thấy ánh mắt của cậu ta không đặt trên người mình thì nó liền thôi.

Bác Hagrid chờ học sinh ổn định rồi vui vẻ nói:

- Hôm nay ta sẽ dạy về một loài sinh vật huyền bí rất hiếm gặp và cực kỳ thú vị. Chúng sẽ bị mùi thịt hấp dẫn, nhưng nếu cứ như vậy mà chờ thì lâu lắm, để ta kêu chúng tới cho lẹ.

Bác nói rồi đưa hai tay lên kề sát miệng, hú một tràng dài chói tai như thể tiếng một động vật săn mồi hung ác nào đấy đang gọi bầy.

Đám học trò đồng loạt rùng mình. Đành rằng tụi nó thấy thú vị và mở mang tầm mắt sau mỗi buổi học với bác Hagrid nhưng mấy con vật bác giới thiệu luôn khiến tụi nó khiếp đảm trong những phút ban đầu.

Khi bác Hagrid hú đến lần thứ ba thì Catherine thấy con Vong Mã đầu tiên xuất hiện, một cách rất nhẹ nhàng, con Vong Mã đáp xuống bên cạnh xác một trong hai con bò, ngẩng cao đầu nhìn bác Hagrid.

Mặc dù đã từng đồng hành với Meili trong suốt mùa hè nhưng Catherine vẫn không khỏi cảm thán trước ngoại hình kỳ dị của loài sinh vật này.

Chúng xấu xí đến mức rùng rợn, ốm và trơ xương, bao bọc bên ngoài là lớp da đen tuyền, trơn và mỏng đến độ thấy hết từng cái xương bên trong. Đầu lâu hình rồng, cánh như cánh dơi, đôi mắt thì trắng dã vô hồn.

Lần đầu tiên nhìn thấy Vong Mã, Catherine đang ở trạng thái hoảng loạn tột độ sau khi bị lũ giám ngục Azkaban tấn công nên đã bị giật mình chết khiếp trước vẻ ngoài kinh dị của chúng.

Bây giờ lớn hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, nó lại thấy vẻ bề ngoài của loài sinh vật này thật ra cũng không đáng sợ lắm.

Từng con, từng con kéo đến, chúng bay rất nhanh và nhẹ nhàng, hầu như chẳng phát ra tiếng động nào. Chúng giương mắt nhìn bác Hagrid vài giây rồi mới bắt đầu đánh chén hai con bò trên đất.

Bác Hagrid nói:

- Trò nào nhìn thấy chúng thì giơ tay lên.

Cả hai Nhà mà chỉ có ba cánh tay của Catherine, Neville và Mordred giơ lên.

Harry, Ron và Hermione ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn Catherine. Dường như Hermione đã hiểu ra điều gì đó, mắt con nhỏ sáng lên, cánh tay bắt đầu nhấp nhổm muốn giơ cao.

Bác Hagrid nói:

- Vậy là có ba trò nhìn thấy. Cậu học sinh mới chuyển tới, trò có thể nói cho ta biết sinh vật mà trò thấy tên gì không?

Mordred đáp:

- Là Vong Mã, thưa thầy. Chỉ có những ai đã chứng kiến cái chết và hiểu về cái chết mới nhìn thấy được chúng.

Bác Hagrid khen ngợi:

- Giỏi lắm. Mười điểm thưởng cho nhà Slytherin.

Có tiếng bàn tán vang lên, nhiều đứa tỏ ra sợ hãi khi biết chúng đang học về Vong Mã. Parvati giơ tay phát biểu ý kiến:

- Cô Trelawney nói Vong Mã là điềm xui xẻo. Những ai nhìn thấy chúng sẽ gặp tai ương, bất hạnh.

Bác Hagrid cười, đáp:

- Đó chỉ là mê tín dị đoan thôi, trò Patil à. Vong Mã là những sinh vật hiền lành và vô hại. Đúng là chỉ có những ai từng chứng kiến cái chết mới nhìn thấy chúng, nhưng họ vẫn an toàn và khoẻ mạnh đấy thôi.

Vừa nói bác Hagrid vừa chỉ về phía Catherine, Neville và Mordred. Bác hỏi:

- Ai cho ta biết Vong Mã có thể làm gì nào?

Cánh tay của Hermione giơ cao, con nhỏ trả lời:

- Thưa thầy, Vong Mã hiền lành, dễ thuần hóa, thông minh và trung thành. Chúng có thể phân biệt rõ ràng đâu là bạn, đâu là thù và luôn sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai cần đi đường dài.

Bác Hagrid rất hài lòng trước câu trả lời của Hermione, bác nói:

- Một câu trả lời xuất sắc, mười điểm thưởng cho nhà Gryffindor. Vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ...

- E hèm.

Một tiếng đằng hắng bất lịch sự vang lên từ phía sau lưng đám học trò. Không cần quay lại tụi nó cũng biết đó là ai.

Mụ Umbridge xuất hiện với cuốn sổ tay bự chảng, dày cui của mụ. Trông mụ khoẻ mạnh, không có dấu hiệu bệnh tật nào trừ quầng thâm dưới mắt. Xem ra một đêm nằm ở bệnh thất không đủ sức tiêu diệt ý chí chiến đấu của mụ ta.

Mụ Umbridge hỏi một câu rất quen thuộc:

- Không biết là ông có nhận được thư thông báo rằng tôi sẽ tới dự giờ tiết dạy của ông vào hôm nay không?

Bác Hagrid tươi cười đáp:

- Tôi nhận được rồi. Rất mừng vì bà đã tìm được đến chỗ này. Hôm nay tôi đang dạy về Vong Mã.

- Về gì cơ? - Mụ Umbridge hỏi, giọng the thé.

Bác Hagrid tưởng mụ ta bị lãng tai nên lớn tiếng đáp:

- Về Vong Mã. Bà biết đấy, những sinh vật thú vị.

Mụ Umbridge ghi chép vào quyển sổ của mụ, lầm bầm bằng một giọng đủ to để cả lớp nghe thấy:

- Năng lực ngôn ngữ và giao tiếp có vấn đề, cử chỉ và hành vi khiếm nhã.

Catherine giơ tay cản Harry lại còn Hermione thì nắm chặt cổ tay Ron để ngăn hai thằng con trai lao ra già mồm với mụ cóc điên này.

Bác Hagrid bối rối trước sự khinh thường không thèm che đậy của mụ Umbridge. Bác đứng bất động vài giây, sau đó cố lấy lại tự tin, hỏi đám học trò:

- Chúng ta đang nói tới đâu rồi nhỉ?

Mụ Umbridge lại lầm bầm ghi chép:

- Trí nhớ có vấn đề, tư duy bị hạn chế.

Catherine tức điên lên được, nó trừng mắt nhìn quyển sổ trong tay mụ, nháy mắt mụ ngừng viết. Mụ lẩm bẩm:

- Quái lạ, sao lại hết mực ngay lúc này?

Mụ ta thay liên tục năm cây viết lông ngỗng tốc ký nhưng chẳng cây nào viết được.

Không một ai chú ý đến mụ Umbridge, huống chi là cho mụ ta mượn bút để ghi chép.

Ở bên kia, sau khi nghe được những lời cổ vũ của mấy đứa học trò nhà Gryffindor, bác Hagrid đã lấy lại sự tự tin và bắt đầu giảng chi tiết về Vong Mã.

Dưới sự trợ giúp của Lucas Bernard, những bức tranh phác họa về Vong Mã bay lơ lửng giữa không trung. Bằng cách này, kể cả khi không nhìn thấy được chúng, lũ học trò cũng có thể dễ dàng hình dung ra chúng trông như thế nào.

Không thể ghi chép, mụ Umbridge bắt đầu đi vào giữa đám học sinh để thực hiện cái mà mụ gọi là cuộc thăm dò ý kiến thực tế.

Đời nào Catherine để cho mụ được như ý nguyện.

Mấy đứa học sinh nhà Slytherin rất hứng thú khi thấy mụ Umbridge đến “phỏng vấn” tụi nó về bác Hagrid. Nhưng kỳ lạ thay, tụi nó chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, càng không thể mở miệng nói chuyện được.

Mặc kệ mụ Umbridge hỏi cái gì, đáp lại mụ chỉ là sự im lặng và những hành động huơ tay huơ chân khó hiểu. Điều này đã khiến mụ ta rất tức giận. Không bỏ cuộc, mụ chuyển hướng sang học sinh nhà Gryffindor.

- Các em có thích học với thầy Hagrid không?

- Dạ chúng em thích lắm ạ.

- Các em có bao giờ gặp nguy hiểm trong lớp học của thầy Hagrid không?

- Dạ chưa bao giờ ạ.

- Các em có muốn thầy Hagrid tiếp tục đảm nhiệm vị trí giáo viên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí không?

- Tất nhiên là chúng em muốn ạ.

Không có câu trả lời như mong muốn, mụ Umbridge quyết định tự mình tạo ra vấn đề để chứng minh bác Hagrid hoàn toàn không có đủ khả năng lẫn tư cách để tiếp tục giảng dạy môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.

Lúc bấy giờ Neville Longbottom đứng gần mụ ta nhất, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của mụ.

Mụ đi đến gần Neville, hỏi:

- Em có thể nhìn thấy Vong Mã thật sao?

Neville dè dặt gật đầu. Như thể không tin, mụ hỏi tiếp:

- Em đã nhìn thấy ai chết?

Neville đáp:

- Ông của em, thưa cô.

Mụ tiếp tục hỏi:

- Em nghĩ gì khi thấy Vong Mã?

Neville thành thật trả lời:

- Em thấy bình thường, thưa cô. Hôm nay được học về chúng, em nghĩ chúng rất tuyệt vời, theo một cách nào đó.

Câu trả lời của Neville không làm cho mụ Umbridge hài lòng. Mụ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

- Nhìn vào ánh mắt của em, chắc là em sợ chúng lắm nhỉ? Đừng sợ, em có thể chia sẻ với cô. Cô sẽ báo lên Bộ và em sẽ không phải học về bất kỳ sinh vật đáng sợ hay nguy hiểm nào nữa.

Neville trợn tròn mắt với vẻ khó tin, lập tức xua tay phủ nhận:

- Không! Em không sợ, thưa cô! Tại sao em lại phải sợ chúng? Em đã quen với sự có mặt của chúng từ lâu rồi.

Mụ Umbridge nở ra một nụ cười thông cảm, mụ nói liến thoắng, không cho Neville có cơ hội chen vào:

- Không sao đâu, cô hiểu mà. Không ai là không sợ hãi khi nhìn thấy chúng, em không phải ngoại lệ. Đừng cố giấu giếm nỗi sợ của em. Cô ở đây là để giúp đỡ em thoát ra khỏi tất cả những chuyện này. Hơn cả nỗi sợ hãi về các sinh vật nguy hiểm chết người, cô biết em sợ nhất chính là giáo viên đứng lớp, ông Hagrid, một người lai khổng lồ không có văn hoá. Cô nhìn thấy điều đó thông qua sự khúm núm và dè dặt của em khi đứng trước ông ta. Hãy yên tâm. Cô sẽ giúp em báo cáo chuyện này lên Bộ.

Mụ Umbridge nói một lèo, sau đó hài lòng bỏ đi tìm mục tiêu khác. Không cần biết lũ học trò có đồng ý hay không, tên của chúng sẽ có trong báo cáo mụ gửi về Bộ như một bằng chứng khẳng định ông Rubeus Hagrid không đạt chuẩn và xứng đáng bị sa thải.

Neville chạy đuổi theo mụ Umbridge, bất lực kêu lên:

- Em thật sự không sợ Vong Mã, thưa cô. Tuy em nhát gan nhưng em không sợ mấy cái này.

Đứng ở cách đó không xa, Harry đã tức đến độ bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Nó dặn mình phải bình tĩnh, nhưng những việc mụ Umbridge làm khiến nó như muốn phát điên.

Trong lúc những đứa khác đang đứng trố mắt theo dõi cuộc đối thoại giữa mụ Umbridge và Neville thì có một người đã đi thẳng đến chỗ mụ, nói lớn:

- Tôi yêu cầu cô im lặng và đừng làm phiền đến việc nghe giảng của học sinh bọn tôi nữa. Cô đang tỏ ra mình là một người bất lịch sự và không có giáo dục đấy, thưa cô giáo.

Mụ Umbridge sửng sốt nhìn Mordred Lazarus. Có lẽ mụ không ngờ được một học sinh mà lại dám nói chuyện với mụ bằng thái độ đó.

Mordred Lazarus lại nói, giọng lạnh lùng chứ không còn thân thiện như bình thường nữa:

- Ngoài ra, bạn Neville đã nói là không sợ Vong Mã và không gặp bất kỳ vấn đề gì khi học về chúng. Tất cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy điều đó. Cô nên tôn trọng ý kiến của bạn ấy, chớ có nhét chữ vào miệng người khác như vậy. Hơn nữa, tôi khuyên cô không nên sử dụng tên của Neville cho bất cứ phát ngôn nào không phải do bạn ấy thốt ra. Bởi lẽ tôi có bằng chứng bạn ấy không thừa nhận điều cô muốn bạn ấy thừa nhận.

Vừa nói Mordred vừa giơ cao một cái ống nhòm pháp thuật nhỏ xíu có chức năng quay phim. Cậu ta ếm lên đó một câu thần chú, đoạn hội thoại giữa mụ Umbridge và Neville được phóng đại hết cỡ cả về hình ảnh lẫn âm thanh.

Mặc dù chỉ chiếu có vài chục giây nhưng nhiêu đó cũng khiến cho cả lớp há hốc mồm kinh ngạc. Mụ Umbridge thì đứng chết trân, mặt dần đỏ lên như trái cà chua chín.

Từ lúc mụ bắt đầu có địa vị ở trong Bộ Pháp thuật, chưa một ai dám thẳng thắn phê phán mụ giữa chốn đông người như vậy. Ánh mắt uy nghiêm của nam sinh đối diện không hiểu sao lại khiến mụ sợ đến nỗi chẳng dám thốt ra bất kỳ câu nào.

Tiếng bàn tán nổi lên và ngày một lớn dần, lan rộng ra toàn bộ lớp học, bác Hagrid thấy không thể giảng bài được nữa bèn tiến lại gần mụ Umbridge, hỏi:

- Bà đã làm xong nhiệm vụ của mình chưa? Nếu xong rồi thì mời đi cho, học sinh của tôi còn phải nghe giảng.

Mụ Umbridge cố tỏ ra là mình vẫn ổn, mụ gằn từng tiếng với bác Hagrid:

- Kết quả thanh tra sẽ có trong mười ngày tới.

Bác Hagrid nhún vai đáp:

- Được thôi.

Khi mụ Umbridge đi rồi tụi nó bắt đầu trở lại bài học.

Harry nhìn Mordred bằng ánh mắt phức tạp, cảm giác chán ghét không còn nhiều như trước nữa. Nó mặc kệ thằng này có ý đồ gì, chỉ cần dám đứng lên chống lại mụ Umbridge, nó sẽ xem cậu ta là bạn bè mà đối đãi.

Catherine lại gần Mordred, giọng tán thưởng:

- Bạn thật can đảm khi dám nói ra sự thật. Bạn luôn mang theo cái ống nhòm quay phim ấy sao?

Mordred mỉm cười, trả lời:

- Tôi luôn mang theo nó trong người để đề phòng những sự việc như thế này xảy ra. Đây là thói quen của tôi từ nhỏ.

Hermione cảm thán:

- Bạn thật cừ. Bọn tôi đều ngại đối đầu trực diện với mụ ta.

Mordred thản nhiên đáp:

- Nếu không thể đảm bảo quyền lợi của mình ở trong trường thì chúng ta đi học làm gì cho mệt, đúng không? Đây là một buổi học hay ho và tôi không muốn nó bị gián đoạn bởi sự bất lịch sự của bà ta.

Hermione lo lắng nói:

- Mụ Umbridge sẽ đuổi học bất kỳ đứa nào dám chống đối mụ. Mordred, phen này bạn gặp rắc rối to rồi.

Mordred Lazarus cười đáp:

- Tôi không sợ.

Catherine không thể hiểu nổi Mordred lấy ở đâu ra sự tự tin đó, nó rất muốn biết mụ Umbridge sẽ làm gì để trừng phạt cậu ta.

Sau khi giảng về đặc điểm hình dáng bên ngoài và tập tính của Vong Mã, bác Hagrid cho từng đứa lên sờ vào người chúng để cảm nhận một cách rõ ràng sự tồn tại của chúng.

Học trò có đứa tỏ ra thích thú, đứa lại dè dặt, thậm chí là sợ hãi khi đứng trước một sinh vật vô hình. Nhưng tụi nó đã lo xa. Lũ Vong Mã này hiền hơn mấy con Bằng Mã rất nhiều. Được ăn no, chúng cho sờ thoải mái. Nhiều đứa mãi cho đến lúc chạm vô bộ da lạnh lẽo của Vong Mã thì mới chịu tin là loài này có thật.

Nhân lúc Lucas Bernard hướng dẫn cả lớp thực hành nhận biết sự tồn tại của Vong Mã và giao tiếp với chúng khi không thể nhìn thấy được chúng, Catherine đã trao đổi với bác Hagrid về việc bầy đàn của Meili muốn đến Rừng Cấm định cư.

Bầy Vong Mã này gồm năm con, rất đặc biệt, bởi vì cả năm con đều sở hữu những chiếc lông đuôi quyền năng mà mọi người thợ chế tạo đũa phép đều mơ ước đến.

Bầy của Meili đã bị truy đuổi từ Ireland sang Anh và gặp được con Ball trong lúc đang lẩn trốn ở một khu rừng tại Scotland. Nhờ những lá bùa của Catherine, chúng đã ẩn náu thành công và mấy tháng qua sống không tệ.

Catherine muốn nhờ bác Hagrid thuyết phục những con Vong Mã trong Rừng Cấm cho phép bầy của Meili định cư tại đây, bù lại bầy của Meili chấp nhận thuần phục bầy Vong Mã trong Rừng Cấm và bác Hagrid vô điều kiện.

Không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bác Hagrid đồng ý ngay lập tức. Bác nói:

- Tưởng chuyện gì cao siêu chứ chuyện này thì con cứ yên tâm, không có vấn đề gì hết. Bao giờ chúng đến bác sẽ sắp xếp chỗ ở cho chúng.

Catherine vui vẻ cảm ơn bác Hagrid. Cuối cùng thì thoả thuận giữa nó và Meili cũng hoàn tất.

Catherine không thực hành với Vong Mã. Nó đã có hai tháng chu du khắp nơi với Meili, và nó tự tin nó hiểu về loài này hơn bất kỳ đứa học sinh nào đang đứng ở đây.

Dường như Mordred rất hứng thú với Vong Mã, cậu ta là người xung phong lên thực hành đầu tiên. Không những vậy, cậu ta còn đặt ra rất nhiều câu hỏi xoay quanh tập tính, khả năng di chuyển đường dài và xác định phương hướng của chúng.

Sau khi được bác Hagrid giải đáp toàn bộ thắc mắc về Vong Mã, Mordred hài lòng di chuyển xuống cuối hàng.

Đang đi thì bất chợt Mordred cảm nhận được có người nhìn mình. Cậu ta không hề ngẩng đầu lên, cũng chẳng dừng bước, bình thản đi đến chỗ Catherine đang đứng.

Catherine thấy Mordred thì chủ động bắt chuyện, hỏi điều nó đã thắc mắc từ hôm qua tới giờ:

- Làm sao bạn được phân vào nhà Slytherin vậy? Bạn có phải đội Chiếc nón Phân loại lên đầu không?

Mordred hỏi:

- Có phải thứ bạn đang nhắc tới là một chiếc mũ cũ mèm và vá chằng vá đụp?

Catherine gật đầu. Mordred nói tiếp, giọng có phần tiếc nuối:

- Tôi được thầy Hiệu trưởng yêu cầu đội nó lên đầu. Nhưng khi tôi vừa cầm chiếc mũ ấy trong tay thì nó đã hô to Slytherin, vì vậy tôi không có cơ hội đội nó. Bạn nói xem nếu tôi đội chiếc mũ ấy, liệu kết quả phân Nhà của tôi sẽ khác?

Catherine đáp:

- Tôi không rõ. Tôi chưa gặp trường hợp nào giống bạn. Nhưng chuyện đó có thật sự quan trọng? Dù ở Nhà nào thì bạn vẫn sẽ làm điều bạn muốn, đâu ai cản được bạn, tôi nói đúng chứ?

Câu trả lời lấy lệ của Catherine vậy mà lại vừa ý Mordred, khiến cậu ta cười rất tươi.

Sau khi lên sờ Vong Mã và làm quen với chúng, Harry, Ron và Hermione lần lượt quay trở về bên cạnh Catherine. So với hôm qua, thái độ của Harry và Ron đối với Mordred đã được cải thiện rất nhiều, không còn hằn học hay tỏ ra khó chịu nữa.

Rời khỏi lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí Hermione phấn khởi nói:

- Tiết học rất tuyệt, đúng không? Bác Hagrid đã làm rất tốt, nội dung giảng dạy sắp xếp hợp lý, không lan man như năm ngoái, có trọng tâm hẳn hoi. Xem ra bác ấy và Lucas Bernard phối hợp với nhau ăn ý hơn mình nghĩ.

Harry cũng vui không kém:

- Hy vọng bác Hagrid giữ vững phong độ. Cứ làm tốt như thế này mụ Umbridge sẽ không có cớ để gây khó dễ cho bác ấy.

Catherine không lạc quan cho lắm, nó nói:

- Mấy bồ mừng hơi sớm rồi đó. Mấy bồ không thấy mụ Umbridge đã cố ép Neville phải thừa nhận bồ ấy sợ lũ Vong Mã trong khi bồ ấy không hề sợ hay sao? Mụ ta sẽ dựng chuyện hoặc đặt điều nói xấu bác Hagrid, cố gắng tìm cách bôi nhọ và hạ thấp danh dự, uy tín của bác ấy cho mà xem. Mụ già ác độc ấy có chuyện gì mà không dám làm.

Ron gật gù tán thành ý kiến của Catherine:

- Mình quên mất Bộ Pháp thuật có hai sở trường không ai sánh kịp là ném đá giấu tay và thêu dệt sự thật. Không biết lần này mụ Umbridge định giở mánh lới nào với bác Hagrid đây?

Ba đứa còn lại nghe vậy thì rơi vào trầm tư.

Mordred đi ở phía trước, thấy nhóm Catherine bị bỏ lại khá xa ở phía sau bèn đứng chờ. Nhìn vẻ mặt chán chường của bốn đứa, cậu ta hỏi bằng giọng quan tâm:

- Điều gì đã khiến cho các bạn không vui?

Dù sao đây cũng không phải chuyện bí mật gì, Catherine quyết định kể vắn tắt những gì mụ Umbridge đã và đang làm trong trường Hogwarts. Vừa kể nó vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt của Mordred, nhưng càng nhìn nó càng thấy cậu ta đẹp trai, nhất là đôi mắt màu lam kia, thật sự hút hồn, khiến nó hoàn toàn quên khuấy mục đích ban đầu.

Harry thấy Catherine nhìn Mordred không chớp mắt thì hắng giọng nói:

- Catherine, bồ nên nhìn đường đi thay vì ngẩng đầu lên nhìn trời.

Mordred bật cười. Catherine thoáng xấu hổ, sau đó lại thẳng thắn đáp:

- Mình không nhìn trời, mình đang nhìn Mordred, hay nói đúng hơn là mình đang thưởng thức vẻ đẹp của bạn ấy.

Đoạn Catherine nói với Mordred:

- Xin lỗi nếu hành động của tôi làm bạn khó chịu.

Mordred cười đáp:

- Tôi không khó chịu chút nào hết. Tôi rất vui khi bạn cho rằng tôi đẹp. So với những thành viên khác trong gia tộc, tôi không được đánh giá cao về vẻ bề ngoài.

Câu trả lời của Mordred khiến Catherine thấy khó tin vô cùng. Nhan sắc như thế này mà không được đánh giá cao, mắt thẩm mỹ của người nhà Lazarus có vấn đề sao?

Thế nhưng Catherine quyết định không đào sâu vào chuyện này mà tiếp tục kể về mụ Umbridge cho cậu ta nghe.

Nghe xong Mordred tỏ ra hào hứng thấy rõ:

- Tiết học kế tiếp của tôi là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thật đáng trông chờ.

Harry nhịn không được nhắc nhở:

- Bạn nên cẩn thận với mụ Umbridge. Mụ ta có nhiều cách để hành hạ học sinh lắm đấy.

Mordred mỉm cười:

- Cảm ơn bạn. Tôi sẽ chú ý cẩn thận.

Đi thêm được một đoạn, bốn đứa chia tay Mordred để đến lớp Thảo dược học còn cậu ta thì tiến thẳng vào bên trong toà lâu đài để học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám.

Vừa học xong tiết Thảo dược học, mới bước vô Đại Sảnh Đường, còn chưa kịp đi tắm rửa thay đồ thì Catherine nghe được một tin sốt dẻo.

Trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Mordred Lazarus đã liên tục đặt ra nhiều câu hỏi hóc búa cho mụ Umbridge và khiến mụ ta nổi điên ngay giữa lớp.

Phải biết rằng mụ Umbridge rất khéo léo trong việc che giấu bản chất thật của mụ. Vậy mà chỉ bằng vài câu nói, Mordred đã khiến cho mụ ta hiện nguyên hình.

Hậu quả của hành động ấy là nhà Slytherin bị trừ hai trăm điểm và cậu ta bị phạt cấm túc một tháng. Thế nhưng cậu ta lại dõng dạc tuyên bố sẽ không thi hành lệnh cấm túc và ngay lập tức chạy đi tìm cụ Dumbledore. Kết quả cuối cùng ra sao thì chưa biết.

Catherine và các bạn của nó đã cố nán lại ở Đại Sảnh Đường cho đến khi bữa tối kết thúc nhưng vẫn chẳng thấy Mordred Lazarus đâu.

Trở về phòng sinh hoạt chung, Ron nói:

- Chắc thằng Lazarus không phải người của Bộ Pháp thuật cài vào. Mụ Umbridge bị nó chọc tức đến độ mặt mày đỏ ké, mắt lồi ra luôn mà. Mình không nghĩ đó là diễn. Ước gì mình được nhìn thấy cảnh đó.

Harry không rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì, nó hỏi:

- Mấy bồ nghĩ nó có bị đuổi học không? Nó dại quá, khi không đi chọc mụ Umbridge làm gì không biết.

Hermione nói ra suy đoán của mình:

- Tới nước này thì mình đã chắc 99% Mordred không phải người do Bộ Pháp thuật cài vào trường. Về phần cậu ta có bị đuổi học hay không, mình nghĩ là không. Cụ Dumbledore sẽ bảo vệ học trò của cụ. Vả lại mình đoán gia đình cậu ta không phải dạng bình thường, có lẽ là gia tộc lớn chứ chẳng chơi. Cậu ta có sự tự tin mà không một học sinh nào trong trường Hogwarts có được.

Ron bĩu môi:

- Hoặc có thể thằng đó là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì cho nên mới ngông cuồng như vậy.

Harry nhìn sang Catherine, hỏi:

- Bồ nghĩ sao?

Catherine đáp tỉnh bơ:

- Mình hy vọng cậu ta không bị đuổi. Như thế cậu ta sẽ thu hút sự chú ý của mụ Umbridge cho tụi mình được nhờ.

Harry và Ron nghe xong thì gật gù tán thành. Tự nhiên tụi nó cảm thấy Mordred cũng không đáng ghét lắm. Ít nhất từ bây giờ cậu ta và tụi nó đã có chung một kẻ thù là mụ Umbridge.

Mordred Lazarus vẫn bình an vô sự. Cậu ta không bị đuổi học, cũng chẳng bị cấm túc, càng không vì những chuyện đã xảy ra trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mà có chút chột dạ hay áy náy nào.

Sáng hôm sau, cậu ta ung dung đi đến chỗ bốn đứa nhóm Harry, thong thả rót cho mình một cốc sữa đầy, uống cạn rồi mới lên tiếng:

- Các bạn nói đúng, Dolores Umbridge là một mụ già khó ưa.

Hermione quan tâm hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra với bạn?

Mordred thở ra một hơi thật dài, bắt đầu giải thích:

- Tôi không thể tin được là tôi bị bắt đọc cuốn sách chán ngắt và sáo rỗng ấy, chính là cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ. Ban đầu tôi tự thuyết phục mình rằng phương pháp giảng dạy mỗi nơi mỗi khác nhau, cho nên tôi lại cố đọc tiếp. Kết quả đọc xong hết quyển sách tôi vẫn chẳng học được bất kỳ điều gì bổ ích, ngược lại còn có rất nhiều câu hỏi. Tôi đã giơ tay xin được giải đáp thắc mắc, nhưng mọi câu trả lời mà tôi nhận được đều không thoả đáng. Vì vậy tôi bắt đầu tranh luận thẳng thắn với giáo viên. Cuối cùng ra sao thì các bạn cũng biết rồi đó.

Catherine ngạc nhiên vô cùng. Cậu ta đọc hết quyển sách mấy chục chương chỉ trong vòng chưa đến một tiếng sao? Cậu ta là siêu nhân à?

Hermione an ủi:

- Ít nhất thì bạn cũng không bị đuổi học. Bạn làm điều đó bằng cách nào?

Mordred nhún vai:

- Thật may khi có ba mẹ quen biết rộng và giỏi thuyết phục người khác.

Thì ra là vậy, đúng như suy nghĩ của Hermione, Mordred Lazarus không phải một học sinh bình thường và cậu ta cũng chẳng buồn che giấu điều đó.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.