Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn hay thù?

Tiểu thuyết gốc · 3343 chữ

Sau giờ nghỉ trưa, năm đứa rời khỏi thư viện, chia ra ba hướng để di chuyển đến các lớp học khác nhau.

Trên đường đi, Harry hỏi bằng giọng thăm dò:

- Catherine, bồ thấy Lazarus là người như thế nào?

Catherine đáp ngay mà không cần phải nghĩ ngợi quá lâu:

- Bạn ấy không có chỗ nào để chê: tính tình hoà đồng, vui vẻ, không những vậy còn nhiệt tình và tốt bụng. Ngoài ra, bạn ấy cực kỳ giỏi trong môn Độc dược. Mình nghĩ mình sẽ học hỏi được nhiều thứ từ Mordred.

Harry nghe Catherine trả lời như vậy thì thất vọng lắm, hỏi huỵch toẹt luôn:

- Bồ thích Mordred sao?

Catherine gật đầu, đáp:

- Thích chứ. Bạn ấy rất thú vị. Mình nghĩ ai tiếp xúc với Mordred cũng đều sẽ thích bạn ấy.

Dừng lại giây lát, như nhận ra điều gì, Catherine vội bổ sung:

- Dĩ nhiên thích mà mình nói không phải kiểu tình cảm nam nữ. Mục tiêu của mình là hoàn thành bảy năm học với kết quả tốt nhất, sau đó đi làm. Bao giờ tiết kiệm đủ tiền mình sẽ nghỉ việc, đi du lịch vòng quanh thế giới, tìm hiểu về các nền văn hoá khác nhau. Còn chuyện yêu đương ấy hả, mình không có hứng thú.

Catherine nói xong thì nhe răng cười. Tương lai nó vừa vẽ ra đẹp đến nỗi chính nó còn thấy háo hức.

Harry tò mò hỏi:

- Ai sẽ là người đồng hành với bồ trong chuyến đi ấy?

Catherine nhún vai đáp:

- Mình không biết, đó là chuyện của tương lai mà.

Ron đi bên cạnh nghe Catherine chia sẻ về kế hoạch cuộc đời thì trêu chọc:

- Má mình nói mấy đứa con gái hay tỏ ra không có hứng thú với chuyện yêu đương thường sẽ chạy đi lập gia đình trước nhất. Catherine à, biết đâu vừa tốt nghiệp là bồ có chồng luôn hổng chừng.

Nghe đến chữ “chồng” Catherine lập tức nổi da gà. Nó nói chắc như đinh đóng cột:

- Đó là ai chứ không thể nào là mình.

Ron nhún vai:

- Ai biết trước được tương lai.

Catherine im lặng. Đúng vậy, ai biết trước được tương lai. Cuộc chiến ở Hogwarts có thể xảy ra sớm hơn hoặc trễ hơn, hoặc không bao giờ xảy ra mà thay vào đó là chiến tranh quy mô lớn trên toàn nước Anh chứ không riêng gì ở Hogwarts. Dù thế nào đi chăng nữa, Catherine biết rằng một khi Voldemort chưa bị đánh bại thì nó không có quyền mơ tưởng đến tương lai tốt đẹp.

Tiết Tiên tri học và tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không có gì đáng nói, trừ việc mụ Umbridge liên tục khiêu khích Harry để thằng nhỏ mắc sai lầm.

Hôm nay tâm trạng của Harry vốn không tốt, mụ Umbridge vừa nói vài câu nó liền nổi khùng lên, nhưng chưa kịp bật lại mụ thì mụ ta đã lên cơn co giật rồi lăn ra đất bất tỉnh nhân sự. Vậy là chiều hôm đó tụi nó được trống tiết do không có ai dạy thay.

Ngày thứ Hai đầu tuần cứ thế trôi qua.

Đến giờ ăn tối, Catherine gặp lại Mordred Lazarus, trông cậu ta vô cùng vui vẻ. Có lẽ buổi nói chuyện với cụ Dumbledore đã diễn ra suôn sẻ nên cậu ta mới thoải mái như vậy.

Mordred phớt lờ ánh mắt khó chịu của tụi Slytherin, ngồi xuống đối diện Catherine, rót cho mình một ly nước rồi chủ động lên tiếng:

- Tôi đã phải giải thích khô cả cổ họng rằng tôi hành xử như vậy không phải vì xem thường thầy Snape. May sao thầy Hiệu trưởng tin lời tôi. Vậy là tôi không bị đuổi ra khỏi lớp Độc dược.

Hermione nghe vậy thì thở phào, nói:

- Tốt quá rồi. Lần sau bạn không nên làm như thế nữa.

Mordred cười đáp:

- Tôi sẽ không bao giờ ngồi yên khi thấy có sự bất công đang diễn ra ở xung quanh mình.

Hermione nhắc nhở:

- Mụ, à không, cô Umbridge, giáo viên môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là một kẻ ngang ngược và độc đoán. Tốt nhất bạn không nên chống đối bà ta.

- Cảm ơn bạn đã nhắc nhở. - Mordred mỉm cười, giọng chân thành.

Bữa tối trôi qua trong bầu không khí vui vẻ.

Không chỉ nữ sinh mà một số nam sinh nhà Gryffindor cũng bắt đầu thấy thích tính cách của Mordred. Cậu ta hoà đồng với tất cả mọi người, sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi được đặt ra với một thái độ hết sức vui vẻ và lịch sự.

Ngoại trừ nhà Slytherin, học sinh ba Nhà còn lại đều ngồi chen chúc xung quanh Mordred để nghe cậu ta kể về những điều thú vị xoay quanh ngôi trường Ilvermorny.

Đại Sảnh Đường ồn ào hơn bao giờ hết, nhưng vì mụ Umbridge đang còn nằm ở bệnh thất nên mụ không thấy được cảnh này. Nếu thấy, không biết mụ có trách phạt Mordred không nhỉ?

Suốt bữa ăn Harry không nói câu nào, nó chẳng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện với Mordred và cũng không muốn phải giả vờ tỏ ra lịch sự với cậu ta.

Harry nhìn về phía Catherine. Dường như con nhỏ đã quên mất sự tồn tại của nó khi ở bên cạnh Mordred. Từ nãy đến giờ con nhỏ chẳng thèm đoái hoài gì tới nó mà chỉ chăm chú lắng nghe thằng ất ơ ấy ba hoa về nước Mỹ và trường Ilvermorny.

Harry khó chịu vô cùng, ăn qua loa rồi cùng Ron đứng dậy rời đi. Nó rất thất vọng khi thấy Catherine thậm chí còn không biết nó đã rời bàn ăn sớm hơn mọi ngày. Con nhỏ không thèm liếc mắt nhìn nó lấy một cái.

Ron làu bàu:

- Mình dám cá với bồ là hai đứa ấy đã bị trúng bùa mê thuốc lú của thằng Lazarus. Bình thường tụi nó đâu có mê trai tới vậy.

Harry gật đầu thật mạnh bày tỏ nó hoàn toàn tán thành với suy đoán của Ron, dù nó biết chuyện này vô lý hết sức.

Chẳng qua nó không muốn thừa nhận rằng Mordred ăn đứt đám con trai khác ở trong trường Hogwarts, nên mới đủ sức thu hút hai đứa con gái xuất sắc như Catherine và Hermione.

Một tiếng sau Catherine và Hermione trở về phòng sinh hoạt chung, vừa đi vừa cười nói, nom rất vui vẻ.

Harry và Ron đang ngồi làm bài tập. Hai đứa quyết định từ rày về sau sẽ chăm chỉ học hành, không thể để thằng Mordred lên mặt coi thường tụi nó.

Thấy Hermione ngồi xuống đối diện mình, Ron nói mát:

- Sao bồ về sớm vậy? Chẳng lẽ cái trường Ilvermorny gì đó nhỏ xíu đến nỗi mới kể có một lát đã hết chuyện để kể rồi sao?

Hermione lườm Ron, cao giọng đáp:

- Bồ chẳng biết gì cả.

Ron đáp trả ngay lập tức:

- Đúng rồi, mình đâu có biết gì. Cho nên bồ đi kiếm Lazarus mà nói chuyện với nó.

Lông mày của Hermione dựng đứng, con nhỏ phun ra một câu có sức sát thương cực lớn:

- Bồ dốt hết chỗ nói!

Ron mím chặt môi, rõ ràng là đã bị tổn thương bởi câu nói này. Nó nhún vai, tự giễu:

- Xin lỗi, vì mình đã không đủ thông minh để chơi với bồ.

Catherine lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho Ron hãy im lặng và giữ bình tĩnh, đoạn nó ếm bùa chống nghe trộm lên không gian xung quanh bốn đứa. Làm xong nó thong thả nói:

- Vốn dĩ tụi mình muốn để hai bồ tự khám phá chuyện này nhưng xem ra là không khả thi rồi. Harry, và cả Ron nữa, hai bồ hãy nhớ kỹ lại xem lúc sáng Lazarus đã lấy lý do gì để từ chối yêu cầu đổi chỗ ngồi của bồ?

Harry suy nghĩ rồi đáp:

- Nó nói dãy bên kia hết chỗ rồi, chỉ có bàn của tụi mình là còn trống chỗ.

Ron lấy làm khó hiểu, hỏi:

- Thì sao? Chuyện đó liên quan gì tới tụi mình?

Catherine giải thích:

- Bồ không thấy lạ hả? Mình dám cá với bồ chỉ cần Lazarus lên tiếng, tụi con gái nhà Slytherin sẽ tự động nhường ra một chỗ trống để cậu ta có thể ngồi bên cạnh tụi nó. Nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta lựa chọn ngồi ở dãy bàn nhà Gryffindor, trong khi cậu ta biết hai Nhà không ưa gì nhau. Và mình chắc chắn rằng tụi Slytherin sẽ không để cậu ta ngồi ở đó, trừ phi cậu ta nhất quyết muốn như vậy và bỏ ngoài tai mọi lời cảnh cáo của các bạn cùng Nhà.

Hermione bổ sung:

- Mình đã tìm hiểu và biết được trước khi tụi mình đến lớp Độc dược, Lazarus đã từ chối mọi lời mời ngồi cùng bàn của tụi Slytherin với lý do cậu ta đã quen ngồi ở vị trí ấy, chính là chỗ Catherine ngồi từ đầu năm tới giờ.

Ron vẫn không nhận ra được vấn đề, hỏi:

- Thì sao? Chắc nó thích chỗ đó. Từ năm nhất tới giờ tụi mình cũng luôn ngồi ở những chỗ cố định trong các môn khác nhau còn gì.

Hermione nói với vẻ bất lực:

- Ron à, cậu ta mới chuyển tới đây, nếu cậu ta là người bình thường, không việc gì cậu ta phải làm mích lòng các bạn cùng Nhà vì chuyện chỗ ngồi.

Như hiểu ra điều gì, Harry reo lên:

- Chẳng lẽ nó cố tình làm vậy là để tiếp cận tụi mình?!

Catherine vỗ tay khen ngợi:

- Chính xác. Mình và Hermione cũng nghĩ như vậy. Cho nên tụi mình quyết định tương kế tựu kế, giả vờ làm bạn với cậu ta, để xem rốt cuộc thì cậu ta muốn điều gì ở tụi mình.

Ron cau mày, hỏi:

- Nó không sợ lời nói xạo lộ liễu của nó sẽ bị vạch trần sao? Cả lớp đều biết chuyện này, khả năng để tụi mình nghe được chân tướng từ các bạn khác là rất lớn.

Hermione đáp:

- Căn bản là cậu ta không có ý định che giấu. Theo như suy đoán của mình, tại thời điểm đó cậu ta chỉ muốn tìm một cái cớ đơn giản để tụi mình mau chóng chấp nhận và chịu ổn định chỗ ngồi, tránh làm kinh động đến nhiều người. Thế nên khi Harry không làm theo kịch bản, cậu ta đã chẳng ngần ngại đưa ra lời từ chối thẳng thừng.

Catherine tiếp lời Hermione:

- Cậu ta không che giấu ý đồ tiếp cận tụi mình, điều này càng khiến cậu ta trở nên khó đoán. Tụi mình phải hết sức cẩn thận.

Nghe tới đây Harry thấy áy náy vô cùng vì đã trót nghĩ xấu cho hai nhỏ bạn thân. Nó buột miệng nói:

- Vậy mà mình cứ tưởng...

Hermione nhướng mày, giọng nguy hiểm:

- Bồ tưởng gì?

Harry thoáng có chút xấu hổ, không trả lời. Nếu để Hermione biết nó và Ron đều thống nhất cho rằng hai nhỏ bạn vì mê trai mà bỏ tụi nó, chắc Hermione sẽ làm dữ lên cho mà xem.

Catherine giải vây cho Harry, nhắc nhở hai thằng bạn:

- Nếu hai bồ không thích Lazarus thì không cần phải tỏ ra niềm nở làm gì cho mệt, nhưng cũng đừng quá thô lỗ, càng không được gây sự với cậu ta. Những việc còn lại để mình và Hermione lo.

Ron buồn bực đáp:

- Mình bận lắm, bài tập môn nào cũng khó, mình đã làm xong đâu mà rỗi hơi đi kiếm chuyện với nó. Trong mắt mình nó chẳng là gì cả.

Catherine nghe vậy thì phì cười. Không biết lúc nãy ở dưới Đại Sảnh Đường ai đã ấm ức đến nỗi chỉ mới ăn được vài miếng thịt xông khói đã đứng dậy bỏ đi nhỉ?

Ron giả bộ không thấy Catherine cười, tiếp tục cắm đầu cắm cổ làm bài tập.

Tối đó hai thằng con trai học bài vô cùng nghiêm túc, không hề có thái độ qua loa tùy tiện như trước nữa. Thậm chí tụi nó còn đủ kiên nhẫn lật giở từng trang sách tham khảo mượn của Catherine để tìm đáp án cho bài luận môn Độc dược của mình.

Hermione và Catherine đưa mắt nhìn nhau, cố gắng nhịn cười. Không biết sự chăm chỉ học tập này của hai thằng bạn sẽ kéo dài được bao lâu đây?

Tại phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin.

Draco Malfoy đứng nhìn đám nam sinh chất vấn Mordred Lazarus về việc cậu ta dám qua lại thân thiết với học sinh nhà Gryffindor, trong lòng không hiểu sao lại thấy chột dạ quá trời quá đất.

Đáp lại những lời trách móc lẫn đe doạ của tụi con trai cùng Nhà, Mordred Lazarus ung dung nói:

- Tôi thích chơi với ai là quyền của tôi, các bạn không thể lấy bất kỳ lý do gì để ngăn cản tôi kết bạn với những người mà tôi muốn kết bạn. Đối với những ai định sử dụng vũ lực với tôi, xin nói trước tôi không phải là người dễ chọc vào đâu.

Mordred nói xong thì nở ra một nụ cười tươi rói, xách cặp đi thẳng về phòng ngủ của mình.

Tuy cậu ta là học sinh mới chuyển tới nhưng không biết vì lý do gì mà cậu ta lại được ngủ một mình một phòng, giống Malfoy.

Mordred vừa đi được mấy bước thì có một tia sáng màu đỏ phóng thẳng về phía cậu ta. Nhưng thật thần kỳ, bùa Choáng không những không có tác dụng với cậu ta mà còn bị dội ngược lại, ngay lập tức một nam sinh năm thứ năm ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Mordred dừng bước, vẫn không quay đầu lại. Cậu ta nói bằng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo ý tứ cảnh cáo rõ ràng:

- Cũng may ở đây là Hogwarts chứ không phải Ilvermorny. Ở chỗ của tôi, cái giá phải trả cho hành động hèn hạ này có thể là tính mạng của mấy người đó.

Nói xong cậu ta cười một cách thích thú rồi nghênh ngang bỏ đi.

Pansy Parkinson thấy Malfoy đứng im không nói gì thì chạy lại, giọng chất vấn:

- Anh Draco, sao anh không ra mặt giúp tụi em trừng trị nó? Anh không thể để thằng người Mỹ đó muốn làm gì thì làm như vậy được. Chúng ta phải dạy cho nó một bài học đích đáng để nó biết đâu mới là nơi nó thuộc về và thuần phục.

Draco Malfoy hờ hững đáp:

- Đó không phải là chuyện của tôi. Vả lại tốt nhất các người đừng trêu chọc gì tới nó nếu không muốn bị mất mặt.

Nói rồi Malfoy cũng bỏ đi. Pansy Parkinson muốn đuổi theo nhưng bị ánh mắt lạnh tanh của Malfoy làm chùn bước, chỉ có thể hậm hực đứng nhìn thiếu niên tóc bạch kim biến mất ở lối rẽ dẫn tới phòng ngủ nam sinh.

Chẳng mấy chốc Malfoy đã đuổi kịp Mordred. Đứng gần thằng này Malfoy chợt phát hiện ra nó không cao bằng người ta.

Nhớ tới hình ảnh nữ sinh tóc đỏ sóng vai đi bên cạnh Mordred, trong lòng Malfoy cảm thấy buồn bực khó tả.

Tại sao một tên người Mỹ không rõ lai lịch như Mordred mà lại được con nhỏ ấy đối xử niềm nở như vậy? Trong khi đó mỗi lần nhìn thấy nó con nhỏ ấy lại tỏ ra khó chịu và chẳng bao giờ dịu dàng hay mỉm cười với nó?

Malfoy không vui. Nó che giấu điều đó bằng ánh mắt lạnh lùng khi đứng đối diện với Mordred.

Mordred thấy Huynh trưởng nhà Slytherin cản đường mình, mỉm cười hỏi:

- Sao nào? Bạn muốn đòi lại công bằng cho kẻ vừa đánh lén tôi?

Malfoy đáp:

- Tôi không quan tâm tới chuyện đó.

- Vậy thì bạn muốn gì ở tôi? - Mordred hỏi với vẻ hứng thú.

Thua chiều cao nhưng không thể thua khí thế, Malfoy nghiêm nghị nói:

- Tôi mặc kệ bạn tiếp cận con nhỏ ấy vì mục đích gì, nhưng đó là người của tôi.

Mordred Lazarus nheo mắt hỏi:

- Bạn đang nhắc tới ai vậy? Hôm nay tôi đã nói chuyện với rất nhiều nữ sinh.

Malfoy thẳng thắn trả lời:

- Là con nhỏ tóc đỏ ngồi kế bạn trong giờ Độc dược.

Mordred Lazarus “ồ” lên một tiếng, nói:

- Là Catherine sao? Thật không ngờ đó nha. Tôi cứ nghĩ nhà Slytherin và nhà Gryffindor không đội trời chung.

Malfoy vội phủ nhận:

- Không phải như bạn nghĩ. Tôi không thích con nhỏ đó.

Mordred Lazarus quan sát nam sinh đối diện từ đầu đến chân, vài giây sau cậu ta lắc đầu, chậc lưỡi nói:

- Đúng là chuyện cười thế kỷ. Bạn không xứng với Catherine. Đó không phải là người bạn có thể mơ tưởng tới. Đừng bao giờ đi rêu rao bạn ấy là người của bạn. Bạn sẽ không bao giờ có thể ngang hàng được với Catherine.

Bị một thằng con trai xem thường, Malfoy khó chịu cực kỳ, nó đáp trả bằng một lời cảnh cáo:

- Bạn lấy tư cách gì mà nói với tôi như vậy? Là người của tôi hay không tự tôi biết lấy. Bạn chớ có ngạo mạn, tôi sẽ luôn để mắt tới bạn đấy.

Mordred Lazarus nhún vai:

- Cứ tự nhiên. Nhưng tôi có một lời khuyên dành cho bạn.

Vốn dĩ Malfoy không muốn nghe nhưng Mordred Lazarus đã nhanh tay hơn, giữ nó lại, thì thầm bên tai:

- Nếu muốn gia đình yên ổn, hãy yêu cầu ba của bạn dừng lại hành động đang làm. Ông ta đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đấy.

Malfoy nghe xong thì cả người cứng đờ. Nó toan hỏi lại cho rõ thì Mordred Lazarus đã biến mất sau cánh cửa phòng ngủ của cậu ta. Malfoy biết ba nó đang đi sai đường, nhưng đây là bí mật của gia đình nó, tại sao Mordred Lazarus lại biết?

Không còn tâm trạng để ý đến chuyện khác, Draco Malfoy đi một mạch trở về phòng ngủ của mình. Nó ngồi suy nghĩ rất lâu, sau đó lấy giấy bút ra viết một lá thư gửi cho mẹ.

Ở phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Catherine hắt xì liên tục không rõ nguyên nhân. Nó có cảm giác ớn lạnh và rùng mình, da gà thi nhau nổi lên. Nó nhăn mặt, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cũng may Catherine không nghe được cuộc đối thoại giữa Malfoy và Mordred Lazarus, nếu không nó sẽ chẳng ngần ngại mà cho thằng Malfoy một cú đấm vào ngay giữa mặt. Nó không phải món đồ, không thuộc sở hữu của ai hết!

Không biết vì lý do gì, tối đó Catherine gặp ác mộng. Nó mơ thấy một thiếu niên cả người đầy máu đang đứng che chở cho một cô bé khỏi mưa tên bão đạn. Cảnh tượng đó trông vô cùng hãi hùng, báo hại nó không ngủ được.

Nằm trằn trọc một hồi, Catherine quyết định chạy tới Phòng Yêu Cầu luyện tập pháp thuật cho tới hừng đông mới quay về ký túc xá nữ.

-------------------------

Nguyệt: Chúc mừng năm mới. Chúc các bạn năm mới nhiều niềm vui, may mắn, mọi sự suôn sẻ, sức khỏe dồi dào, tình duyên thuận lợi, học tập tiến bộ, công việc thăng tiến, tiền bạc dư dả. (12/02/2024)

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.