Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật giữa hai người

Tiểu thuyết gốc · 4360 chữ

Dưới sự thống nhất của tất cả mọi người, lớp tự học thực hành diễn ra đều đặn mỗi tuần một lần với giờ giấc linh hoạt, nhờ đó các thành viên trong đội Quidditch có thời gian tập luyện chuẩn bị cho trận đấu vào tháng Mười một.

Hermione đã phát minh ra cách thức liên lạc vô cùng thông minh ngay sau buổi học đầu tiên. Con nhỏ ngụy trang chúng dưới những đồng tiền vàng Galleon giả.

Nhiều đứa đã rất kinh ngạc và thán phục khi thấy Hermione có thể thực hiện được bùa Linh động vào năm thứ năm, trong khi câu thần chú này thuộc trình độ Kiểm tra Pháp thuật Tận sức.

Các thành viên trong Đoàn quân Dumbledore ngày càng tiến bộ. Bây giờ tụi nó có thể thi triển thần chú nhanh và chính xác, không còn mắc những sai lầm ngớ ngẩn như trước nữa.

Sau khi chắc chắn mọi người đã thực hành bùa Giải giới, bùa Choáng và bùa Khiên nhuần nhuyễn, Catherine chuyển sang hướng dẫn bọn họ vận dụng kết hợp những câu thần chú ấy vào đấu tay đôi sao cho hiệu quả. Thông qua đó, nó rèn luyện cho mọi người khả năng phản xạ nhanh trong chiến đấu, kỹ năng né tránh và vô hiệu hoá thần chú từ đối phương.

Bốn đứa Harry, Ron, Hermione và Catherine sẽ thay phiên nhau thực hành đấu tay đôi với tất cả thành viên, ghi chép lại ưu, nhược điểm của bọn họ, sau đó về phòng sinh hoạt chung thảo luận và vạch ra phương pháp luyện tập cụ thể cho từng người. Dưới sự cố gắng và động viên lẫn nhau, không ai trong lớp thực hành này bị bỏ lại phía sau, kể cả những đứa học chậm nhất cũng đang dần tiến bộ theo từng ngày.

Vì quá bận rộn, Catherine không có thời gian để theo dõi động tĩnh của Malfoy như dự định. Suýt thì nó quên mất thằng này, cho tới một ngày nọ.

Hôm ấy là thứ Bảy, mới năm giờ sáng Catherine đã thức dậy, ăn mặc chỉnh tề rời khỏi phòng sinh hoạt chung. Nó đi ra bờ hồ Đen, chọn một chỗ vắng vẻ và khuất tầm nhìn, làm như đang tản bộ. Lúc này cảnh vật vẫn còn chìm trong bóng tối, tĩnh lặng và đìu hiu.

Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, lay động lá cây, mang theo hơi lạnh phả vào mặt Catherine khiến nó bất giác rùng mình. Nó đứng tựa lưng vào gốc cây, nhìn ra xa xăm, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Bất chợt có tiếng cú rúc lên liên hồi, một con cú to lớn vỗ cánh bay lượn trên ngọn cây với vẻ mất kiên nhẫn.

Catherine lắc đầu, ngán ngẩm nói:

- Đã làm chuyện lén lút mà mày còn kêu quang quác như thế, không sợ bị túm đuôi như lần trước sao?

Con cú bay sà xuống, móng vuốt quắp chặt vào găng tay da của Catherine, giang rộng đôi cánh mà vỗ phành phạch khiến mặt mũi con nhỏ dính đầy lông chim.

Catherine cất giọng dỗ dành:

- Được rồi, tha cho tao, tao hứa sẽ không trêu mày nữa. Nhờ mày mua giúp tao những thứ có trong danh sách này. Nhớ không để ai phát hiện, không để bất kỳ ai tóm được, nghe chưa?

Con Ball đáp lại Catherine bằng hai tiếng kêu đầy tự tin.

Catherine cột thư vào chân con Ball, thưởng cho nó mấy viên kẹo xịn rồi đứng nhìn con cú vỗ cánh bay lên bầu trời đêm, biến mất phía sau hàng cây cổ thụ ở bên kia bờ hồ Đen.

Thời gian gần đây Catherine đều gửi thư theo cách này chứ không còn ra chuồng cú như lúc trước nữa.

Sau khi bị thầy giám thị Filch vặt lông, con Ball cảm thấy nhục nhã vô cùng, thề không đội trời chung với lão già khó ưa đó. Vừa khoẻ lại là nó vội vã đi trả thù, khiến thầy Filch bị thương nghiêm trọng trên mặt, phải nằm bệnh thất mấy ngày.

Mụ Umbridge đã lấy lý do Catherine không quản lý tốt thú cưng của mình, gây ra hậu quả nghiêm trọng cho nhân viên nhà trường để doạ đuổi học nó. May mà cụ Dumbledore xuất hiện kịp thời, thành công ngăn chặn ý đồ xấu xa của mụ ta.

Đời nào mụ Umbridge buông tha cho Catherine dễ dàng như vậy. Mụ yêu cầu nó không ít thì nhiều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của con Ball. Mụ bắt nó quét dọn chuồng cú trong suốt một tuần lễ dưới sự giám sát của thầy Filch mà không dùng pháp thuật. Mụ ta còn đe doạ sẽ phạt luôn bất kỳ đứa nào có ý định đến đó giúp đỡ Catherine, khiến ba đứa bạn của nó giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Catherine thì ngược lại, nó vui vẻ nhận lấy hình phạt, hoàn thành một tuần quét dọn ấy không chút sơ hở. Đối với nó, việc qua mặt một người không có pháp thuật như thầy Filch dễ như trở bàn tay.

Trong lúc thầy Filch chăm chỉ quét tước, dọn dẹp, vệ sinh sạch sẽ chuồng cú, Catherine tranh thủ kiếm chỗ yên tĩnh để luyện tập pháp thuật, nhàn nhã vô cùng. Đừng nghĩ nó sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời mụ Umbridge mà tự mình cầm chổi quét dọn chuồng cú, không đời nào nó để bản thân chịu thiệt thòi trong tay mụ ta.

Sự cố nho nhỏ ấy thậm chí còn chẳng thể khiến Catherine nhíu mày lấy một cái nhưng ba đứa bạn lại thấy phẫn nộ thay cho nó, càng thêm dốc tâm huyết vào lớp tự học thực hành.

Về phần con Ball, sau vụ tấn công nó không thể quay về cái hốc yêu dấu trong chuồng cú được nữa, càng không dám lảng vảng ở trong khuôn viên trường Hogwarts, tránh cho chủ nhân của nó bị vạ lây. Nó trở thành một con cú vô gia cư, màn trời chiếu đất.

Đáp lại những lời kể khổ đó của con Ball, Catherine cười nhạo:

- Bớt diễn sâu lại đi. Mày quen thuộc với rừng Cấm hơn bất kỳ con cú nào ở trong trường Hogwarts. Vào đấy mày như cá gặp nước, như hổ về rừng, có gì không tốt mà than vãn với tao?

Nghe xong Con Ball tức giận cắp gói kẹo cú bay đi, quyết định trở thành một con cú hoang dã cho vừa lòng chủ nhân của nó.

Đến nay đã gần ba tuần lễ con Ball ở trong rừng Cấm và chỉ rời khỏi đó khi Catherine muốn nó làm nhiệm vụ giao thư.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt Catherine nghe thấy tiếng bước chân giẫm lên lá khô phát ra rất khẽ ở phía bên kia thân cây chỗ nó đang đứng. Nó nín thở, dỏng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.

Dường như người vừa tới không phát hiện ra sự có mặt của Catherine ở bên này. Cũng phải thôi, cái cây nó đang đứng tựa vào to ba, bốn người ôm không xuể, hoàn toàn che khuất cả thân hình của nó.

Catherine định bỏ đi thì nghe thấy tiếng thở dài. Không biết ai mà mới sáng sớm đã ra đây ngồi thở dài vậy ta?

Tính tò mò nổi lên, Catherine nhẹ nhàng di chuyển, lách người qua nhìn xem đó là ai thì ngạc nhiên quá đỗi.

Sao Draco Malfoy lại ở đây? Thiếu gì cây to, sao lại lựa đúng cái cây này?

Catherine theo phản xạ muốn bỏ đi nhưng Draco Malfoy đã thấy nó, vươn tay nắm lấy cổ tay nó kéo lại, nói:

- Đừng đi. Ở lại với tôi một lát, có được không?

Catherine giằng tay mình ra khỏi tay Malfoy nhưng không được, khó chịu hỏi:

- Ở lại làm gì?

Malfoy không đáp, chỉ nói bâng quơ:

- Tôi đã biết về nhóm tự học pháp thuật phòng vệ do Harry Potter khởi xướng.

Catherine thoáng ngạc nhiên nhưng sau đó bình thản đáp:

- Bạn nói gì lạ vậy? Tôi nghe không hiểu.

Malfoy mỉm cười, thong thả phun ra một thông tin động trời:

- Đừng giả nai nữa, bạn không giấu được tôi đâu. Chỗ đó ở tầng bảy, đối diện tấm thảm Barnabas Gàn Dở, đúng chứ?

Catherine quyết tâm giả ngu đến cùng, nói:

- Tôi không biết bạn đang nói đến chuyện gì. Thậm chí tôi còn chẳng rõ tấm thảm Barnabas Gàn Dở trông ra sao, tôi đã tới đó bao giờ đâu.

Malfoy nhún vai:

- Đối diện tấm thảm ấy là cánh cửa mở ra một căn phòng bí mật. Mới cách đây hai ngày thôi, vào tối thứ Năm, chính mắt tôi đã thấy các người bước vô trong đó, đừng hòng chối.

Không ngờ mọi hoạt động của tụi nó lại bị Draco Malfoy nắm rõ trong lòng bàn tay. Malfoy đã làm cách nào để điều tra hết thảy?

Thiếu niên trước mặt thay đổi đến mức khó tin, khiến Catherine phải dè chừng. Thấy giả ngu không còn tác dụng gì nữa, nó thay đổi chiến thuật, nghiêm giọng hỏi:

- Bạn muốn gì?

Malfoy vẫn nắm chặt cổ tay Catherine, giọng bỗng trở nên buồn bã:

- Tôi muốn bạn nói ra sự thật. Đổi lại tôi sẽ giữ bí mật chuyện các người đang làm.

Một lần nữa Catherine có suy nghĩ muốn thay đổi ký ức của Malfoy nhưng nó không tài nào ra tay được. Điều này thật sai trái, Malfoy đã vì nó mà chịu đựng quá nhiều rồi. Nó có cảm giác mình sẽ hối hận nếu cứ tiếp tục thay đổi ký ức của thiếu niên ấy một cách tuỳ tiện.

Catherine nhẹ nhàng nói:

- Trước hết buông tay tôi ra được không? Bạn đang làm tôi đau.

Draco Malfoy cảnh giác nói:

- Hứa sẽ không chạy thì tôi mới thả tay bạn ra.

Catherine gật đầu, Malfoy buông tay nó ra.

Catherine đi vòng qua thân cây, đứng cách xa Malfoy để không ngửi thấy mùi hương mê hoặc trên người thiếu niên, hướng mắt nhìn ra bờ hồ, cất giọng xa xăm:

- Đôi khi quên đi mới là hạnh phúc. Dù tôi nói ra sự thật thì bạn cũng đâu nhớ lại được những thứ đã quên. Vậy thì biết nhiều để làm gì? Rũ bỏ quá khứ, tiến tới tương lai mới là điều mà bạn nên làm.

Malfoy tỏ ra mất kiên nhẫn:

- Đừng dông dài, rốt cuộc mối quan hệ giữa tôi với bạn là gì?

Catherine chậm rãi trả lời:

- Chẳng là gì cả. Bạn thích tôi, nhưng tôi không thích bạn. Ba của bạn biết bạn thích tôi nên rất tức giận. Vì không muốn đối diện với những rắc rối có thể xảy ra về sau, tôi đã ép bạn uống thuốc Lãng Quên để quên đi tôi. Mọi chuyện chỉ có vậy.

Nói đến đây đột nhiên Catherine nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng mà trước giờ nó chưa từng nghiêm túc suy xét đến. Tại sao ông Malfoy lại biết con trai ông ta thích nó?

Bằng một cách thần kỳ nào đó, Catherine có thể nhìn thấy được những chuyện đã xảy ra với Draco Malfoy, thậm chí đọc được tâm tư tình cảm và cả những bí mật giấu kín ở trong lòng của thiếu niên ấy thông qua nụ hôn. Nhờ đó nó biết ông Lucius Malfoy đã biết con trai cưng của ông ta thích nó. Nhưng thời điểm đó tâm trí nó rối bời, đầu óc mơ màng vì bị hôn đến tối tăm mặt mày, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra, nó chưa bao giờ tự hỏi tại sao ông ta biết được điều đó.

Nếu Lucius Malfoy biết, có khi nào Voldemort cũng đã biết? Nói cách khác chuyện này không còn là bí mật giữa nó và Malfoy nữa!

Bất chợt Catherine rùng mình. Nếu thật sự đúng là như vậy thì việc khiến Draco Malfoy quên đi nó không những không có ích lợi gì mà còn ẩn chứa nhiều rủi ro. Người ngoài cuộc biết tường tận mà người trong cuộc thì lại chẳng hay biết gì, điều đó sẽ khiến Malfoy gặp nguy hiểm đến cỡ nào cơ chứ?

Catherine bị suy nghĩ này làm cho sợ hãi một phen, đầu óc trở nên rối bời.

Ở bên cạnh, Malfoy vẫn im lặng, hướng ánh mắt nhìn ra xa xăm. Lúc này bóng đêm như một người bạn đồng hành, giúp che giấu đi toàn bộ cảm xúc trên gương mặt của thiếu niên.

Sự im lặng của Malfoy cho Catherine có thêm nhiều thời gian hơn để suy nghĩ, càng nghĩ nó càng thấy sợ, cuối cùng đi đến một quyết định táo bạo.

Tìm được hướng giải quyết cho riêng mình, Catherine ngước mắt nhìn Malfoy, thiếu niên vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ mở miệng nói chuyện.

Rất lâu sau đó, lâu đến nỗi Catherine bắt đầu mỏi chân và đang định phù phép ra một cái ghế để ngồi xuống thì đột nhiên Malfoy lên tiếng:

- Bạn vẫn chưa nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.

Catherine thoáng do dự, sau đó thẳng thắn thừa nhận:

- Đúng vậy.

Nó nghĩ Malfoy sẽ truy hỏi cho tới cùng nhưng chỉ thấy thiếu niên tiến sát về phía mình, đầu cúi thấp, nhìn thẳng vào mắt nó, giọng bỗng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết:

- Tôi có thể tin bạn không?

Catherine bị mùi hương trên người Malfoy làm cho mơ màng. Hai mắt nó bỗng mờ đi, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh nữa, trong mắt nó lúc này chỉ thấy đôi môi đang mím chặt của thiếu niên. Catherine nuốt nước miếng đánh ực, cảm nhận được trái tim trong lồng ngực bất chợt đập lên liên hồi như đánh trống bỏi. Nó bối rối quay mặt sang hướng khác, hỏi:

- Bạn muốn gì ở tôi?

Malfoy nói rất khẽ:

- Tôi muốn bạn giúp tôi. Tôi muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ gia đình của mình.

Khi nói ra câu đó, ánh mắt của Malfoy hiện lên một sự quyết tâm không thể nào lay chuyển được.

Thời gian qua, nó đã tự mình điều tra và biết được ba nó, cũng như ba của Crabbe và Goyle đều làm việc dưới trướng của Chúa tể Hắc ám. Hắn ta thật sự đã hồi sinh, và ba đang phục tùng hắn. Nó tự hỏi ba tìm kiếm điều gì ở một kẻ khủng bố như hắn ta? Những chuyện Chúa tể Hắc ám đã làm kinh khủng đến mức khiến nó cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, thậm chí còn gặp ác mộng mấy đêm liền.

Malfoy nghĩ mãi nhưng vẫn không thể tìm ra được câu trả lời thoả đáng. Nó chỉ biết việc ba đang làm giống như chơi đùa với lửa, nếu không cẩn thận sẽ bị phỏng tay, tệ hơn nữa là vùi thân trong biển lửa. Để ngăn điều đó xảy ra, nó phải trở nên mạnh mẽ, không những có thể chống đỡ được cả gia tộc mà còn phải bảo vệ được cho ba mẹ trong lúc nguy nan.

Để đạt được mong muốn, Malfoy cần sự giúp đỡ của thiếu nữ ở trước mặt. Đứa con gái này là người duy nhất nó nghĩ đến và cũng là người duy nhất cho nó cảm giác tin tưởng vô điều kiện. Nó đã quan sát và theo dõi con nhỏ suốt thời gian qua và quyết định đặt cược một phen.

Câu trả lời của Malfoy khiến Catherine ngẩn người mất mấy giây. Nó nhìn thẳng vào mắt Malfoy như thể muốn soi rõ nội tâm của thiếu niên, một lúc sau nó nhún vai đáp:

- Tôi sẽ giúp bạn. Nhưng nói trước tôi không phải là người hướng dẫn dễ tính đâu đấy nhé.

Malfoy nhìn Catherine, bất chợt thốt lên một câu mà chính nó cũng không ngờ tới được:

- Cảm ơn bạn.

Catherine bình thản đáp:

- Đừng vội cảm ơn tôi.

Nói rồi nó đẩy Malfoy ra xa, giọng ghét bỏ:

- Sau này nói chuyện với tôi thì đứng cách xa tôi một chút.

Malfoy nhướng mày, sau đó nói chắc như đinh đóng cột:

- Đúng là giấu đầu lòi đuôi. Rõ ràng bạn cũng thích tôi. Bạn sợ đứng gần tôi sẽ khiến bạn không cầm lòng được mà thích tôi thêm một lần nữa chứ gì? Chắc chắn trước đây hai ta từng yêu nhau, bạn đừng hòng giấu tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó thông qua ánh mắt của bạn và cảm xúc của tôi khi ở gần bạn.

Chắc thằng này bị khùng, nếu không thì cũng bị ảo tưởng sức mạnh, Catherine nghĩ thầm trong bụng. Nó nghiêm giọng quát:

- Đừng nói bậy! Ai thèm thích bạn. Nếu tôi thích bạn thì tôi đi bằng đầu.

Malfoy đáp lại một câu chẳng liên quan:

- Bạn rất dễ thương.

Catherine thấy hai má mình nóng lên, nó vội quay mặt đi, trong lòng tự trách mình đúng là không có tiền đồ, vậy mà lại bị một thằng nhóc đùa giỡn. Nhưng nó chợt nhớ ra trời vẫn còn tối, làm sao Malfoy biết được nó có đỏ mặt hay không?

Nghĩ vậy Catherine lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên mặt đối mặt với Malfoy, nói:

- Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây.

Malfoy bị sự bối rối của Catherine chọc cho phì cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều. Nó nhắc nhở:

- Đây là bí mật giữa hai ta.

Catherine nghiêm túc nói:

- Tôi sẽ không cho ai biết về chuyện này. Khi nào sắp xếp được thời gian và địa điểm, tôi sẽ liên lạc với bạn.

Malfoy gật đầu, nó đã tìm thấy được hy vọng sau chuỗi ngày mệt mỏi kéo dài, giờ đây nó không còn đơn độc nữa.

Sau cuộc trò chuyện với Malfoy, Catherine trở về phòng sinh hoạt chung, chờ các bạn dậy rồi cùng xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng như mọi khi.

Suốt một tuần lễ sau đó, Catherine không có liên lạc gì với Malfoy, thiếu niên cũng không tìm đến nó, hai người như cũ xem nhau như hai kẻ xa lạ.

Tháng Mười nhẹ nhàng trôi qua, mọi năm ngày Lễ hội ma đều có chuyện xảy ra nhưng năm nay đặc biệt yên bình. Tháng Mười một tới, báo hiệu mùa Quidditch sắp sửa bắt đầu.

Trận Quidditch giữa nhà Gryffindor và nhà Slytherin càng đến gần thì học sinh nhà Slytherin càng trở nên táo tợn. Chúng tìm mọi cách để gây tổn thương cho các thành viên của đội Quidditch nhà Gryffindor. Vậy mà thầy Snape lại một mực bao che cho chúng nó, không hề xử phạt một ai.

Alicia đã phải vô bệnh thất nằm một ngày vì bị ám toán trong thư viện, khiến cho lông mày của chị ấy cứ liên tục mọc dài ra, che khuất cả tầm nhìn.

Harry và Ron cũng bị Crabbe và Goyle chặn đường mấy lần để khiêu khích gây sự nhưng chưa lần nào thành công vì bị Catherine ếm bùa Khoá lưỡi khiến hai thằng này không thể nào mở mồm ra nói chuyện được.

Trong suốt khoảng thời gian này Malfoy không hề ra mặt. Mặc dù mỗi lần đụng độ nó đều sẽ châm chọc Harry nhưng chưa lần nào chủ động tìm đến để gây sự.

Ngày diễn ra trận đấu Quidditch, Ron căng thẳng tới mức không thể nuốt trôi được bất kỳ thứ gì.

Catherine và Hermione nhìn nhau, không biết phải động viên Ron như thế nào để bạn tự tin hơn, sau cùng nhất trí để Ron tự vượt qua chuyện này bằng chính khả năng của mình.

Lúc Catherine và Hermione đi ra sân thi đấu Quidditch, hai đứa bị những tiếng hò hét và băng rôn cổ động của tụi học sinh nhà Slytherin làm cho choáng ngợp.

Có đến năm cái băng rôn màu xanh lá cây với nền chữ vàng ghi câu “Weasley là vua của chúng ta” được treo lơ lửng trên khu vực khán đài nhà Slytherin. Tụi Slytherin còn chuyền tay nhau những chiếc huy hiệu ghi dòng chữ ấy để cài lên áo. Mỗi khi có học sinh Nhà khác đi qua chúng nó sẽ chạm lên huy hiệu và cái huy hiệu sẽ reo lên eo éo: “Weasley là vua của chúng ta.”

Hermione nhìn Catherine, lắc đầu nói:

- Mong là Ron sẽ không bị phân tâm.

Catherine đáp:

- Bồ ấy phải vượt qua được chuyện này nếu muốn tiếp tục chơi Quidditch.

Khi tiếng còi của bà Hooch vang lên cũng là lúc đám học sinh nhà Slytherin bắt đầu hò hét.

“Weasley không bắt được gì cả. Nó không thể giữ sạch lưới nhà. Đó là lý do tất cả hoà ca: Weasley là vua của chúng ta.

Weasley là một đứa thất bại. Là thủ môn dở tệ, kẻ thảm hại. Trái Quaffle bay tới, nó không thể cản lại. Nhờ có Weasley, anh chàng ăn hại. Chúng ta sẽ chiến thắng, không bàn cãi. Hãy hát lên đi, hãy cùng hoà ca. Weasley là vua của chúng ta. Weasley là vua của chúng ta.”

Hermione giận dữ kêu lên:

- Đúng là một lũ khốn nạn mà.

Tiếng hát của đám nhà Slytherin vang lên đồng đều và có vần có điệu đến nỗi Catherine chắc chắn rằng bọn chúng đã tập dợt từ trước để hôm nay đem ra bêu xấu Ron.

Tiếng hát và tiếng hò reo đệm vào sau mỗi lần nhà Slytherin cản trở nhà Gryffindor ghi điểm thậm chí còn át luôn tiếng bình luận của Lee Jordan, khiến anh chàng phải liên tục gào lên để tường thuật được rõ ràng nhất diễn biến trận đấu.

Có vẻ tâm lý của Ron đã bị ảnh hưởng một cách nghiêm trọng bởi dàn hợp xướng hùng hậu bên nhà Slytherin do Pansy Parkinson chỉ huy. Anh chàng đã để lọt lưới liên tục ba trái Quaffle, khiến nhà Gryffindor bị dẫn trước ba mươi điểm.

Catherine nhìn Pansy Parkinson hoa chân múa tay ở khán đài đối diện mà nhức con mắt, nó đứng lên nói với Hermione:

- Mình sẽ làm cho tụi nhà Slytherin không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Mặc dù Hermione cũng tức giận không kém nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ngăn cản Catherine:

- Về quy tắc thì tụi nó không làm gì sai. Nếu mụ Umbridge tra ra được là bồ làm thì mụ sẽ phạt cấm túc bồ nữa cho mà xem.

Catherine nhún vai:

- Mình đâu có sợ mụ. Bồ cứ yên tâm theo dõi trận đấu, mình sẽ quay trở lại ngay.

Nói rồi Catherine rón rén rời khỏi chỗ ngồi. Nó đi xuống và vòng ra phía sau, băng qua bãi cỏ đi đến chỗ khán đài đối diện. Nó leo lên các bậc thang dẫn tới chỗ đám học sinh nhà Slytherin đang ngồi, rút đũa phép ra và lầm rầm đọc thần chú.

Lúc Catherine quay trở lại Hermione hỏi:

- Bồ đã làm gì với tụi nó vậy? Mình thấy chúng vẫn đang hát say sưa nhưng lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Catherine nháy mắt đáp:

- Bùa im lặng thôi. Mình ếm bùa nguyên khán đài của tụi nó. Chúng nó thích hát thì để chúng nó tự nghe một mình đi.

Hermione che miệng cười, nói:

- Ý hay đó chớ. Cũng chỉ có bồ là làm được bùa chú mạnh như vậy. Ếm một khán đài cao hơn mười thước đâu có dễ.

Catherine thở dài:

- Đây chỉ là biện pháp tạm thời. Sau trận này Ron phải tìm cách để trở nên tự tin hơn thì mới mong thi đấu lâu dài được. Tụi mình đâu thể giúp bồ ấy mãi.

Hermione nói với vẻ đăm chiêu:

- Bồ ấy lúc nào cũng để cho ngoại cảnh tác động. Bồ ấy chơi đâu có dở, chỉ là bồ ấy quá yếu bóng vía và thiếu tự tin. Lát nữa dù thua hay thắng tụi mình cũng phải chạy lại ngăn cản bọn con trai làm chuyện dại dột. Nhà Slytherin sẽ không bỏ qua cơ hội này để khiêu khích chúng ta.

Catherine tán thành, nói:

- Bồ nói đúng. Mụ Umbridge đang chờ tụi mình sơ hở để ra tay. Làm không khéo có khi tụi mình còn cho mụ cái cớ để giải tán luôn đội Quidditch nhà Gryffindor chứ chẳng chơi, đến lúc ấy thì lại khổ.

Dường như việc tụi Slytherin im lặng thật sự đã giúp Ron lấy lại bình tĩnh, anh chàng không mắc thêm một sai lầm ngớ ngẩn nào nữa.

Không còn nghe thấy tiếng hát hò hay cổ vũ phát ra từ khu vực khán đài của Nhà mình, các cầu thủ trong đội Quidditch nhà Slytherin nhìn nhau khó hiểu.

Không cho chúng nó có cơ hội hiểu ra được vấn đề, Harry đã nhanh chóng phát hiện và tóm được trái Snitch vàng trong khi Malfoy vẫn còn đang mất tập trung.

Mọi người đứng dậy vỗ tay hoan hô chúc mừng chiến thắng của nhà Gryffindor. Catherine và Hermione nhanh chóng chạy xuống sân để ăn mừng với các bạn.

Lúc Catherine đang chạy băng qua sân cỏ thì bỗng có một trái Bludger không biết từ đâu xé gió bay tới, nện thẳng vào đầu khiến nó lảo đảo té ngã. Trước khi bị ngất nó chỉ kịp nghe thấy tiếng Hermione thét lên thất thanh.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.