Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ẩu đả

Tiểu thuyết gốc · 4220 chữ

Catherine không bất tỉnh lâu. Nó tỉnh lại ngay trong buổi chiều hôm ấy, bên cạnh giường là Hermione đang ngồi thẫn thờ, mặt mày buồn thỉu buồn thiu.

Thấy Catherine mở mắt nhìn mình, Hermione vội lấy lại tinh thần, quan tâm hỏi:

- Bồ thấy trong người thế nào? Có ổn không?

Catherine đưa tay sờ lên chỗ bị thương đã được băng bó kỹ càng, đáp:

- Phía sau đầu của mình vẫn còn đau, nhưng chắc không sao. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Hermione như bị châm trúng ngòi nổ, tức xì khói kể lại toàn bộ diễn biến cho Catherine nghe.

Lúc Harry bắt được trái Snitch, thằng Crabbe và Goyle đã không màng đến luật lệ, vung gậy đánh thẳng hai trái Bludger trước mặt về phía Harry.

Harry né được trái của thằng Goyle. Thằng Crabbe thì tệ hơn, thậm chí còn chẳng thể khiến trái Bludger bay chính xác tới mục tiêu mà nó muốn ám sát. Thay vào đó, trái Bludger ấy bay thẳng vô đầu Catherine đang chạy băng qua sân ở tuốt phía dưới khiến con nhỏ lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, máu chảy ròng ròng.

Catherine nhanh chóng được đưa đi bệnh thất cấp cứu, cùng lúc đó ở trên sân xảy ra một cuộc ẩu đả trước đây chưa từng có.

Lúc cả bọn tiếp đất, Harry không nói không rằng xông tới chỗ đám cầu thủ nhà Slytherin, túm lấy cổ áo thằng Crabbe, hung hăng nện một cú đấm như trời giáng vào ngay giữa mặt thằng nhóc to xác ấy trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Bị đánh bất ngờ, Crabbe không kịp phản ứng, cứ thế bị Harry đánh cho té vật ra đất.

Ron là đứa thứ hai nhào tới, vừa mới đấm cho thằng Crabbe một đấm thì bị Hermione và Ginny ra sức cản lại. Hai đứa con gái, người nắm chặt tay bạn, người ôm anh hai từ phía sau, cố gắng kéo Ron ra khỏi chỗ đó.

Lúc này Harry như phát điên, liên tục nện xuống mặt Crabbe, ai nhìn vào cũng sững sờ. Chục giây sau, đám cầu thủ Slytherin lấy lại tinh thần, lập tức xông vào kéo Crabbe ra xa, đồng thời nhào vô Harry hòng trả thù cho bạn của chúng.

Các thầy cô khác đã rời khỏi sân ngay khi trận đấu kết thúc, bà Hooch thì mang Catherine đến bệnh thất, trên sân lúc này không có ai đứng ra phân xử.

Ngoài Hermione và Ginny đang giữ Ron lại, Fred, George, thêm cả Angelina, Alicia và Katie cố hết sức mới kéo được Harry đang tức giận điên cuồng ra khỏi sự bủa vây của các cầu thủ đội Slytherin.

Mặt mũi thằng Crabbe sưng húp, còn Harry thì cũng chẳng có chỗ nào lành lặn vì nó bị đám cầu thủ đội Slytherin đánh hội đồng.

Từ đầu đến cuối Malfoy là người duy nhất trong đội Slytherin không tham gia đánh nhau. Nó chỉ đứng gần đó quan sát hết thảy bằng ánh mắt thản nhiên như thể nó không hề liên quan tới vụ này.

Chờ mọi người dừng tay, Malfoy tiến lại gần Harry, cất giọng phách lối:

- Mày đang làm cái gì đó, Potter? Ở bên cạnh Weasley lâu ngày khiến mày trở nên quê mùa và cư xử thô lỗ giống nó rồi hả?

- Câm mồm đi Malfoy! - Harry tức giận hét lớn. - Mày mà còn nói thêm câu nào nữa thì tao không để yên cho mày đâu.

Crabbe vừa lau máu mũi vừa lầm bầm với vẻ oan ức:

- Do con nhỏ đó quá xui xẻo mà thôi. Ai bảo nó đi ngang qua đúng lúc trái Bludger bay tới làm gì.

Montague, đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin, cất giọng khinh khỉnh:

- Con nhỏ Máu Bùn đó bị như vậy là đáng đời nó. Tao ước gì nó bị thêm vài trái Bludger nện vô đầu, chắc là vui lắm.

Malfoy khựng lại, nụ cười cứng đờ trên môi, nó siết chặt hai bàn tay để nén cơn khó chịu ở trong lòng xuống.

Nó nói với Montague, giọng hơi lớn hơn bình thường:

- Thay vì để trái Bludger nện lên đầu người không liên quan, anh nên tập cho thằng Crabbe đánh trái banh ấy vô trúng mục tiêu cần trúng.

Không thèm để ý đến sự xấu hổ xen lẫn khó chịu trên gương mặt sưng húp của Crabbe, Malfoy lại hướng về phía Harry mà khiêu khích:

- Tao không im thì mày làm gì được tao, hở thằng đần ưa bạo lực?

Cũng may có hai anh Fred và George giữ Harry lại, nếu không chắc chắn thằng Malfoy sẽ không được yên thân.

Malfoy nhìn Harry bằng ánh mắt thách thức, sau đó quay sang Ron, giọng mỉa mai:

- Thấy bài hát kia thế nào, hở Weasley? Ngay cả tao khi nghe cũng không ngờ nó lại đúng về mày đến vậy.

Mặt Ron đỏ lên, không biết vì tức giận hay xấu hổ. Malfoy được nước làm tới, tiếp tục công kích Ron:

- Mày thật may mắn khi có những người đồng đội tài giỏi. Cố mà hưởng ké vinh quang của bọn họ khi còn có thể nha, chứ cỡ như mày chắc bị đuổi khỏi đội Quidditch sớm thôi.

- Câm mồm, Malfoy! - Ginny hét lớn.

Malfoy nhìn về phía Ginny và Hermione, trong lòng buồn bực. Vì cái gì con nhỏ kia bị thương mà hai đứa này vẫn lành lặn đứng ở đây lớn lối?

Nó hất hàm, giọng xem thường:

- Mày có tư cách gì mà nói chuyện lớn tiếng với tao hả con nhỏ lẳng lơ quê mùa kia? Đáng lẽ trái Bludger nên nện lên đầu mày mới đúng.

Malfoy vừa dứt lời, cánh tay của Fred và George đang nắm chặt Harry bỗng buông lỏng ra, và hai anh chàng lao vô Malfoy trước khi Angelina, Alicia hay Katie kịp kéo lại.

Hai anh gầm lên:

- Ai cho mày nói như vậy với em gái tao?!

Không còn ai giữ, Harry cũng lao tới nện thêm một cú lên mũi thằng Crabbe.

Ở bên này Ron cũng tức điên lên vì những lời khó nghe mà Malfoy đã nói với em gái, nó hét lớn:

- Mau thả mình ra! Mình phải cho nó một bài học.

Hermione nghiêm nghị nói:

- Không được, đánh nhau là trúng kế nó đó.

Rồi Hermione quyết đoán rút đũa phép ra. Nó thử lần đầu không thành công, nhưng lần thứ hai thì thần chú hiệu nghiệm, trong nháy mắt tất cả mọi người đứng ở xung quanh nó đều bị quật ngã xuống đất.

Malfoy lồm cồm bò dậy, nhìn Hermione, nói bằng giọng chán ghét:

- Lẽ ra người bị trái Bludger nện vô đầu là mày chứ không phải con nhỏ đó.

Ron và Harry nghe vậy máu nóng lại nổi lên nhưng rất may lúc ấy bà Hooch chạy đến, kịp thời ngăn chặn vụ ẩu đả thứ hai xảy ra.

Bà chỉ rời khỏi sân chưa tới mười lăm phút mà tụi học sinh đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Trước mặt bà Hooch là cảnh Harry đang giằng co với Crabbe còn Fred và George thì đang chĩa đũa phép vào mặt Malfoy với ánh mắt hung ác.

Vừa thấy bà Hooch, tụi Slytherin đồng loạt bày ra vẻ mặt tội nghiệp, thi nhau tố cáo những hành vi bạo lực của các thành viên trong đội Quidditch nhà Gryffindor. Nào là Harry tấn công Crabbe, nào là cặp sinh đôi Fred và George đấm gãy mũi, nện bầm mắt Malfoy. Chuyện không nói có, chuyện có thì chúng nó nói quá lên, thành công khiến cho bà Hooch nổi trận lôi đình.

Những người liên can ngay lập tức bị mời ra khỏi sân và bị dẫn tới phòng giáo viên để chủ nhiệm hai Nhà cùng xử lý.

Kể tới đây Hermione tức đến độ hai mắt đỏ hoe vì sự bất công mà nhà Gryffindor phải hứng chịu.

- Khi thấy mụ Umbridge có mặt ở đó, mình chẳng trông mong gì công lý được thực thi, quả đúng là như vậy. Mụ không cho phép cô McGonagall hay thầy Snape lên tiếng, mụ trưng ra Đạo luật Giáo dục số Hai mươi lăm mà mụ vừa nhận được từ lão Fudge (Hermione đã tức giận đến độ không thèm gọi là ông Fudge).

Chuyện quá đáng hơn còn nằm ở phía sau, mụ không thèm nghe tụi mình trình bày, mụ chỉ nghe đám Slytherin nói hươu nói vượn một hồi rồi quyết định giải tán luôn đội Quidditch nhà Gryffindor, lấy lý do đội chúng ta là một tập hợp những cầu thủ hung hăng và vi phạm nghiêm trọng về chuẩn mực đạo đức trong nhà trường.

Ánh mắt Catherine loé lên một tia giận dữ, nó hỏi:

- Sau đó thế nào?

Hermione buồn bã đáp:

- Cụ Dumbledore xuất hiện. Cụ nói rằng mụ Umbridge không có quyền giải tán đội Quidditch nhà Gryffindor chỉ vì một số thành viên mắc sai lầm. Ánh mắt của cụ rất bình tĩnh và thong dong, nhưng mình nghĩ mụ Umbridge đã bị chính sự thản nhiên ấy doạ sợ. Mụ quyết định không giải tán nữa mà cấm Harry, anh Fred và anh George chơi Quidditch suốt đời.

Catherine chán nản, vậy là chuyện này vẫn xảy ra giống như trong chuyện. Dù tình tiết ít nhiều có sự thay đổi nhưng kết quả vẫn không khác là bao.

Trong lòng Catherine vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Lỡ nó không thể ngăn cản được việc chú Sirius hy sinh thì biết làm sao đây?

Nó hỏi Hermione:

- Vậy chuyện thằng Crabbe với Goyle tấn công Harry và khiến mình bị thương thì mụ ta xử lý thế nào?

Hermione nghiến răng nói:

- Đó là sự cố ngoài ý muốn. Tụi nó chẳng phải chịu bất kỳ hình phạt gì.

Catherine đã đoán được mụ Umbridge sẽ thiên vị cho nhà Slytherin nên không mấy bất ngờ trước câu trả lời của Hermione. Nó hỏi:

- Đạo luật Giáo dục số Hai mươi lăm có nội dung như thế nào?

Hermione giận dữ đáp:

- Đạo luật ấy cho phép mụ Umbridge ngang hàng với cụ Dumbledore, hoặc có thể hơn trên một vài phương diện. Các thầy cô không còn tiếng nói trong trường nữa, mọi việc đều phải thông qua mụ. Đó là một cơn ác mộng, Catherine à. Nếu cụ Dumbledore không thể giải quyết dứt điểm mụ ta, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó mụ lên nắm quyền, kiểm soát toàn bộ hoạt động trong trường Hogwarts.

Catherine nói với vẻ chắc chắn:

- Không đời nào mụ Umbridge làm được điều đó. Những kẻ độc ác thường có kết cục không mấy tốt đẹp.

Hermione thở dài ngao ngán:

- Không biết tương lai thế nào, trước mắt mình chỉ thấy mụ Umbridge đắc ý, vênh váo đến phát bực. Mong là tất cả mọi người sớm nhận ra bộ mặt thật của mụ ta, đồng lòng tẩy chay mụ và ông Bộ trưởng. Có như vậy bọn họ mới thôi lạm quyền, chuyện này mới chấm dứt được.

Catherine gật đầu biểu thị sự tán thành với lời nói của Hermione. Sực nhớ tới hai thằng bạn, nó hỏi:

- Harry và Ron thế nào?

Hermione rầu rĩ đáp:

- Sau khi rời khỏi phòng giáo viên, Harry và Ron theo mình tới bệnh thất để thăm bồ, sẵn tiện xử lý vết thương bị tụi Slytherin gây ra trong lúc đánh nhau. Sau đó Ron không nói tiếng nào chuồn đi đâu mất tăm mất tích. Giờ này có lẽ Harry đang ở phòng sinh hoạt chung, còn Ron thì mình không chắc.

Catherine trèo xuống giường, giọng nôn nóng:

- Quay về thôi. Hai bồ ấy cần tụi mình lúc này.

Hermione nhún vai:

- Mình nghĩ Ron không muốn bị làm phiền đâu.

Catherine mỉm cười, đáp:

- Dẫu vậy tụi mình vẫn nên tìm và ở bên cạnh bồ ấy, để bồ ấy biết bồ ấy không cô đơn.

Hermione bị Catherine thuyết phục, quyết định sau khi dẫn bạn về phòng sinh hoạt chung sẽ chạy đi tìm Ron nếu Ron thật sự muốn trốn tránh bạn bè.

Bà Pomfrey kiểm tra Catherine một lần nữa, chắc chắn con nhỏ không sao bà mới đồng ý cho nó rời khỏi bệnh thất.

Vừa bước ra khỏi bệnh thất hai đứa thấy Malfoy đang tiến lại gần, cuối cùng dừng bước trước mặt tụi nó.

Nhìn cái mũi bị nẹp lại và một bên mắt vẫn còn bầm tím của Malfoy, Catherine muốn ôm bụng cười nhưng may mà nó nhịn xuống được. Đây không phải là lần đầu tiên nó thấy Malfoy chật vật như vậy, nhưng dám chường mặt ra bên ngoài sau khi bị người ta đánh thì đúng là hiếm có.

Hermione nhìn Malfoy bằng ánh mắt cảnh giác, ngược lại Catherine thẳng thắn hỏi:

- Có chuyện gì không?

Malfoy không đáp, cẩn thận quan sát sắc mặt của nữ sinh đối diện. Con nhỏ vẫn hồng hào khoẻ mạnh, đi đứng vững vàng, giọng nói to rõ dễ nghe, chắc là không sao đâu ha? Nghĩ như vậy nó cảm thấy yên tâm, quay lưng bỏ đi thẳng.

Catherine nói với Hermione:

- Tụi mình về phòng sinh hoạt chung thôi.

Hai đứa con gái vừa đi vừa trò chuyện, Hermione thắc mắc:

- Mình lấy làm lạ vì thằng Malfoy không tới đây để cười nhạo bồ mà chỉ ngó trân trân bồ giây lát rồi bỏ đi. Không biết nó có âm mưu gì không?

Catherine bình thản đáp:

- Có lẽ nó tò mò muốn biết một đứa con gái bị trái Bludger nện trúng đầu thì sẽ ra làm sao nên đến coi thôi.

Hermione cau mày:

- Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì chắc chắn không phải chuyện tốt, bồ phải cẩn thận.

Catherine gật đầu lấy lệ, trong lòng cảm thấy áy náy vì đã giấu Hermione về mối quan hệ giữa nó và Malfoy. Nhưng nó đã hứa với Malfoy là sẽ giữ bí mật, nó không thể nuốt lời.

Catherine thấy ghét Malfoy vì đã xúc phạm Ginny và Hermione, nó không hiểu sao thằng này lại làm vậy, thật chẳng đáng mặt con trai chút nào.

Mười phút sau hai đứa con gái có mặt ở phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor. Hermione nhìn quanh, buồn bực nói:

- Mình đi tìm Ron đây. Hẹn gặp lại bồ sau.

Catherine dặn dò:

- Trời sắp tối rồi, thời tiết lại lạnh, nếu không tìm thấy Ron thì thôi, bồ không nên lang thang ở sân trường một mình.

Hermione bĩu môi:

- Không đời nào mình để bản thân chịu khổ vì bồ ấy. Bồ yên tâm.

Catherine vẫy tay chào Hermione, sau đó đi tới chỗ ngồi quen thuộc. Nó đảo mắt một vòng, mọi khi phòng sinh hoạt chung luôn rộn ràng tiếng cười nói, ấy vậy mà bữa nay lại vắng vẻ và im ắng một cách nặng nề. Hai anh em sinh đôi không có mặt, các thành viên nữ của đội Quidditch cũng chẳng ở đây. Cách chỗ nó đứng không xa có vài đứa học sinh đang túm tụm với nhau thì thầm to nhỏ, mặt đứa nào đứa nấy đều hiện lên vẻ chán chường và căm phẫn.

Harry đang ngồi thu lu trên chiếc ghế bành tụi nó vẫn thường ngồi ở góc phòng, hai mắt chăm chú nhìn ánh lửa bập bùng reo vui bên trong lò sưởi, không biết đang nghĩ gì mà vẻ mặt thằng nhỏ trông buồn rười rượi.

Catherine ngồi xuống bên cạnh Harry, nhẹ nhàng hỏi:

- Bồ không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

Thấy Catherine, Harry khẽ động đậy, ánh mắt vẫn không dời khỏi lò sưởi, hờ hững đáp:

- Mình không sao hết, dễ gì tụi nó đánh được mình.

Catherine quan sát thật kỹ gương mặt của Harry, thấy bạn chỉ bị bầm tím vài chỗ, ngoài ra không có vết trầy xước nào. Nó lại kiểm tra tay chân Harry, sau khi chắc chắn bạn mình thật sự không sao nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Catherine kéo Harry ngồi đối diện với mình, nói bằng giọng trách móc:

- Bồ nóng tính quá. Nếu lúc đó tụi Slytherin không đơ ra vì bị bất ngờ thì nhất định chúng nó sẽ không để yên cho bồ. Lũ ấy toàn bọn vai u thịt bắp, sao bồ đánh lại nổi.

Harry nghe Catherine nói như vậy thì bực mình vô cùng. Nó toan cãi lại nhưng sực nhớ ra vẫn chưa hỏi thăm bạn nên nó đành nuốt cục tức xuống, cất giọng quan tâm:

- Bồ thấy trong người thế nào? Có bị choáng váng, đau đầu gì không? Sao bồ không nằm trong bệnh thất nghỉ ngơi qua đêm để bà Pomfrey theo dõi rồi hẵng về.

Catherine trấn an:

- Mình không sao. Bà Pomfrey nói mình có thể ra về. Vết thương đã được xử lý rất tốt, chắc chắn sẽ không để lại sẹo. Ngày mai mình đến cho bà Pomfrey tháo băng ra nữa là xong.

Harry nghe Catherine nói với vẻ chắc nịch như vậy thì yên tâm hơn rất nhiều. Lúc ở trong bệnh thất xử lý vết thương, nếu không bị hình ảnh Catherine nằm bất tỉnh nhân sự, đầu quấn băng trắng toát doạ cho thất hồn lạc phách thì nó đã ở lại bên cạnh nhỏ bạn rồi.

Nhìn thấy cảnh đó, Harry không thể nào bình tĩnh được, lồng ngực đau thắt, hít thở không thông, đầu óc quay cuồng, tay chân lạnh toát.

Có lẽ bà Pomfrey đã nhận ra sự bất thường của nó, vừa bôi thuốc cho nó xong bà lập tức đuổi nó ra khỏi bệnh thất, không cho phép bén mảng đến đó, trừ phi Catherine tỉnh lại.

Thấy Harry chỉ nhìn mình mà không nói gì, Catherine hỏi:

- Bồ biết Ron đi đâu không?

Harry đáp:

- Mình không biết, chiều giờ không thấy bồ ấy. Nói nào ngay, đáng lẽ mình mới là người phải lánh mặt vào lúc này chứ không phải bồ ấy.

Harry nói xong thì mỉm cười chua chát.

Catherine mở miệng định an ủi nhưng Harry đã giành nói trước:

- Mình không sao. Cho dù có biết trước sẽ bị cấm chơi thì mình vẫn lựa chọn hành động như vậy. Thằng Crabbe làm bồ bị thương, nó phải trả giá. Tụi Slytherin quá đáng như vậy, nếu cứ nhún nhường mãi chắc chắn mình sẽ điên lên vì tức. Từ rày về sau mình cóc quan tâm mụ cóc hồng đó sẽ xử lý mình như thế nào, thích làm gì thì mình sẽ làm đó.

Catherine thấy Harry tỏ ra bất cần đời thì không nhịn được nữa, mở miệng trách móc:

- Thằng Crabbe cũng không cố ý làm mình bị thương, cùng lắm bồ đánh nó vài cái là được, đâu nhất thiết phải nặng tay như vậy. Tụi mình đã thống nhất là sẽ không để cho mụ Umbridge có cơ hội phá hoại cuộc sống của tụi mình, nhưng bồ lại chẳng nhớ gì cả. Gây ra mọi chuyện như vậy bồ vẫn không hối lỗi, còn khăng khăng bản thân đã làm đúng. Nếu chuyện gì cũng dùng vũ lực để giải quyết thì thế giới này sẽ trở nên điên loạn và diệt vong cho mà xem. Thay vì dùng nắm đấm, tụi mình có thể âm thầm trả thù bằng pháp thuật mà Harry.

Harry đáp lại bằng thái độ gắt gỏng:

- Tại sao phải lén lút trả thù trong khi mình có thể ra tay ngay tại chỗ để dằn mặt tụi nó? Dù thằng Crabbe có cố ý làm bồ bị thương hay không thì nó vẫn là người sai trước. Tiếng còi kết thúc trận đấu đã vang lên mà nó vẫn cố đánh trái Bludger về phía mình. Nếu nó đánh chính xác và mình không né được thì người bị thương là mình. Ước gì mình bị thương thay cho bồ. Nhưng nó ngu quá, nên thành ra bồ mới là người bị thương. Nó phải bị trừng phạt. Mình chỉ muốn đòi lại công bằng cho bồ, vậy mà bồ lại trách mình nặng tay với nó.

Catherine nhỏ nhẹ giải thích:

- Mình biết bồ vì mình nên mới làm như thế, nhưng bồ phải có chừng mực. Càng tức giận càng dễ làm nên những chuyện điên rồ, gây ra hậu quả nghiêm trọng. Mình không muốn bồ vì mình mà bị đuổi học. Bồ có hiểu không?

Harry bướng bỉnh nói:

- Anh Fred và George còn thấy tiếc vì chưa đấm thằng Malfoy đã tay thì đã bị ngăn lại. Hai ảnh hoàn toàn không buồn vì bị khoá chổi vĩnh viễn. Mình cũng vậy. Mình chỉ thấy có lỗi với các chị, nhất là chị Angelina. Chị ấy đã suýt khóc.

Catherine không muốn cứ mãi trách móc Harry vì những chuyện đã rồi, nhưng nếu không khuyên bảo thì bạn nó lại cho rằng làm như thế là đúng. Người nóng tính và không biết kiểm soát cơn giận như Harry rất dễ rơi vào rắc rối hoặc bị người khác thao túng, đây là điều mà Catherine không muốn nhìn thấy nhất.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Catherine từ tốn đưa ra một yêu cầu:

- Nếu lần sau có chuyện tương tự như thế này xảy ra, điều đầu tiên mình muốn bồ làm là chạy đến bên cạnh bạn bè để xem họ thế nào, chứ không phải đi tìm thủ phạm để trả thù. Bồ có làm được không?

Tuy không hiểu vì sao Catherine lại muốn mình phải làm như vậy, Harry vẫn quyết định gật đầu cho nhỏ bạn vui lòng. Vả lại nó cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với con nhỏ về chuyện này, ngày hôm nay nó đã quá mệt mỏi rồi.

Catherine nhoẻn miệng cười thật tươi:

- Cảm ơn bồ, vì đã chịu lắng nghe và tiếp thu ý kiến của mình.

Harry nhìn thấy nụ cười trên môi Catherine, muộn phiền trong lòng vơi đi phân nửa. Nó buột miệng thốt ra một câu hỏi:

- Tụi mình sẽ luôn ở bên cạnh nhau, đúng không?

Không mất nhiều thời gian suy nghĩ, Catherine đáp ngay:

- Tụi mình có thể là bạn bè cho đến hết đời, nhưng không thể ở bên cạnh nhau mãi được. Chúng ta sẽ lớn lên, có cuộc sống riêng của mỗi người. Dĩ nhiên tụi mình vẫn là bạn, lâu lâu gặp gỡ, trò chuyện thăm hỏi, rồi ai về nhà nấy. Bồ sẽ có vợ, có con, đó mới là những người sẽ ở bên cạnh bồ đến hết đời.

Harry nghe xong câu trả lời của Catherine, chỉ biết im lặng. Đó không phải là điều mà nó muốn.

Catherine không biết Harry đang nghĩ gì, thấy bạn ngồi trầm tư, nó bèn lôi tập vở ra tranh thủ học bài.

Harry thấy Catherine bình thản làm bài tập trong khi lòng dạ của mình rối bời vì con nhỏ thì không cam lòng, quyết định gác chuyện của tương lai sang một bên mà tập trung vào hiện tại.

Đây là khoảng thời gian hiếm hoi nó được ở bên cạnh Catherine mà không có ai quấy rầy, nó phải tranh thủ nhờ con nhỏ chỉ làm bài tập mới được.

Tối đó cả Harry và Catherine đều không xuống Đại Sảnh Đường ăn tối. Hermione và Ron vẫn chưa về, không biết hai đứa ấy đang ở đâu và làm gì.

Tám giờ tối, Catherine vừa đọc sách vừa ăn bánh quy, Harry thì chống cằm học thuộc lòng chương mười của cuốn Lý thuyết Pháp thuật Phòng thủ.

Mới đầu Harry đã cật lực phản đối việc học bài môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Nhưng dưới sự mềm mỏng khuyên lơn lẫn cứng rắn đe doạ của Catherine, nó đành chịu thua, hứa sẽ không tạo thêm bất kỳ cơ hội nào cho mụ Umbridge cấm túc hay trừng phạt nó.

Thỉnh thoảng Harry sẽ liếc mắt nhìn sang Catherine, cảm thán tại sao nhỏ bạn của mình lại có thể đọc cuốn sách dày cui ấy với tốc độ nhanh chóng mặt đến vậy? Một trang chi chít chữ lí nhí mà con nhỏ chỉ đọc có mười mấy giây là cùng. Nếu là nó, chắc mất khoảng mấy phút để đọc hiểu, còn nhớ hay không thì chưa biết.

Harry đang ngồi nhìn Catherine đến ngẩn người thì bất chợt bức chân dung Bà Béo mở ra, Hermione và Ron bước vào mang theo không khí lạnh lẽo từ bên ngoài. Hermione phấn khởi nói:

- Bác Hagrid về rồi. Bác Hagrid về rồi Harry, Catherine ơi.

Catherine và Harry lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên tụi nó thấy căn chòi của bác Hagrid đã được thắp sáng.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.