Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mơ của Harry

Tiểu thuyết gốc · 3117 chữ

Catherine đã có một đêm ngon giấc, cho nên khi thức dậy vào sáng sớm hôm sau nó cảm thấy cả người tràn đầy sức sống.

Nó nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa rả rích. Đúng là chán hết chỗ nói. Nó ghét những ngày mưa. Nó lại nhìn sang giường bên cạnh, không thấy Hermione đâu. Nó đoán có lẽ nhỏ bạn đã dậy từ sớm và đang ngồi dưới phòng sinh hoạt chung ôn bài.

Catherine dùng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân và thay đồ, sau đó xách cặp táp đi xuống phòng sinh hoạt chung.

Các bạn của nó đang ngồi trong góc thì thầm gì đó với nhau, mặt mày đứa nào đứa nấy đều hiện lên vẻ bồn chồn, bất an.

Vừa thấy Catherine, Harry vội vẫy tay ra hiệu cho bạn ngồi xuống bên cạnh. Không đợi Catherine kịp hỏi thăm, nó đã lên tiếng trước, kể một lèo:

- Tối qua mình mơ thấy Voldemort. Hắn đã ra tay giết người rồi cho con rắn Nagini ăn. Mình không biết đó là ai, hình như không phải thuộc hạ của hắn. Mình bị cảnh đó hù cho thức giấc, cái thẹo trên trán trở nên đau rát, mãi một lúc lâu sau mới ngủ tiếp được. Rồi mình lại mơ, mình thấy Voldemort cười. Mình cảm nhận được hắn ta đang rất phấn khích. Hắn nói với Barty Crouch con rằng hắn không cần một cái cây ở trong chậu khi đã có cả khu rừng. Tới đó thì mình tỉnh dậy rồi thức luôn cho tới sáng, cái thẹo cứ chốc chốc lại nhức lên. Bồ nghĩ sao về những gì mình đã thấy trong giấc mơ? Có phải Voldemort đang có âm mưu động trời nào đó không?

Catherine không trả lời mà quan tâm hỏi:

- Bây giờ bồ thấy trong người thế nào? Cái thẹo của bồ còn đau không? Nếu mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc bồ có thể xin nghỉ buổi sáng để ngủ bù lấy lại sức rồi chiều hẵng đi học.

Harry xua tay, đáp:

- Mình khoẻ rồi. Cái thẹo của mình hết đau từ nãy. Mình rất tỉnh táo, không thấy buồn ngủ gì cả. Bồ nghĩ giấc mơ đó có thật không?

Catherine thận trọng đáp:

- Mình e rằng đó là sự thật chứ không phải do bồ tưởng tượng ra, bởi vì cái thẹo của bồ bị đau. Lúc hắn giết người bồ có thấy được khuôn mặt người đó hay khung cảnh chung quanh không?

Harry lắc đầu, đáp:

- Mình chỉ thấy một tia sáng màu xanh lá cây loé lên, người kia gục xuống bàn, bị con rắn nuốt chửng. Mình sợ quá giật mình thức dậy. Nằm trằn trọc một hồi cái thẹo đỡ đau mình lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Và rồi mình nghe thấy tiếng cười của Voldemort, bên cạnh hắn còn có Barty Crouch con, cả hai đang thảo luận về kế hoạch nào đó. Thật kỳ lạ là mình lại không tài nào nhớ nổi nội dung cuộc trò chuyện của bọn chúng. Mình chỉ nhớ được lúc nói ra câu ấy Voldemort rất tự tin. Mình cảm nhận được sự phấn khích dâng lên từ tận đáy lòng của hắn. Cái thẹo cũng vì thế nóng lên, khiến mình không tài nào ngủ tiếp được.

Catherine cau mày, lại hỏi:

- Bồ có trông thấy mặt của hắn không? Hay chỉ nghe giọng nói hoặc nhìn thấy dáng người từ xa?

Harry cẩn thận nhớ lại giấc mơ của mình, đáp bằng giọng mơ hồ:

- Mình cũng không rõ nữa, chỉ nghe thấy giọng nói của cả hai vang lên, biết được bọn chúng đang thảo luận về vấn đề nào đó mà mình không tài nào nhớ nỗi là gì. Mọi thứ như thể bị phủ lên một bức màn sương, hư hư thực thực, chỉ có cảm xúc của hắn là mình chắc chắn nhất.

Hermione nói chen vào, giọng lo lắng bất an:

- Harry, mình không nghĩ chuyện này là điềm tốt. Những lần trước bồ mơ về kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đều có chuyện không hay xảy ra. Bồ phải đi tìm cụ Dumbledore và kể lại chuyện này cho cụ nghe, cụ ấy sẽ biết phải làm gì.

Harry nhớ lại hồi hè, có vài lần nó nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của cụ Dumbledore đối với mình, nó buồn bực đáp:

- Mình không đi đâu. Cụ Dumbledore đã phớt lờ mình suốt cả một tháng hè, khi mình đến nhà chú Sirius ở số 12, quảng trường Grimmauld. Mình nghĩ cụ ấy đang tránh né mình. Có lẽ mình đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cụ, khiến cụ phiền lòng. Vả lại mình cảm thấy chuyện này cũng khá tốt ấy chứ, mình sẽ thông qua đó để theo dõi động tĩnh của Voldemort.

Giấc mơ của Harry khiến trong lòng Catherine dấy lên bất an. Tại sao lần này Harry không thấy được toàn bộ diễn biến mà chỉ nhớ được vài chuyện vụn vặt, như thể tâm trí của Voldemort đã ngăn chặn thằng nhỏ thâm nhập sâu hơn vào những thông tin quan trọng?

Catherine không muốn có chuyện gì đáng tiếc xảy ra nên lên tiếng khuyên nhủ:

- Nếu bồ khó chịu vì bị cụ Dumbledore đối xử lạnh nhạt, hãy nói thẳng với cụ. Về phần giấc mơ của bồ, một lần nữa mình càng thêm chắc chắn giữa bồ và kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có mối liên kết vô hình nào đó với nhau. Bồ quan sát hắn từ xa được thì nói không chừng hắn cũng có thể thông qua đó đọc được suy nghĩ của bồ từ xa. Sẽ ra sao nếu hắn biết ai là người quan trọng nhất với bồ? Người đó sẽ gặp nguy hiểm, Harry à. Ngay bây giờ bồ phải đi tìm cụ Dumbledore và kể hết mọi chuyện.

Harry bướng bỉnh nói:

- Chỉ cần hắn có đầu óc và biết suy nghĩ thì hắn sẽ nhận ra ngay ai là người quan trọng nhất với mình. Chuyện này rõ như ban ngày, đâu cần phải đọc được suy nghĩ của mình thì mới biết.

Catherine nhìn Harry bằng ánh mắt nghiêm khắc, chậm rãi giải thích:

- Bồ nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi đó. Nhỡ kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cho bồ nhìn thấy những hình ảnh không có thực do chính hắn tạo ra nhằm dụ bồ vào tròng thì sao? Ví dụ hắn cho bồ thấy chú Sirius bị hắn bắt và sắp chết dưới tay hắn để dụ bồ đến nơi hắn đã giăng bẫy sẵn, trong khi thực tế chú ấy đang ở một nơi rất an toàn và chẳng hề bị ai bắt cóc. Đến lúc đó bồ trúng kế của hắn, rơi vào nguy hiểm, thậm chí có thể khiến những người bên cạnh bồ bị vạ lây. Bồ đâu muốn phải sống phần đời còn lại trong hối hận, đúng không?

Harry há miệng ra định đáp trả nhưng mãi chẳng thốt nên được lời nào.

Mọi khi Ron hay về phe Harry nhưng bữa nay nó không làm như thế nữa, nó lên tiếng khuyên giải:

- Harry, mình nghĩ Hermione và Catherine nói đúng. Mọi sự bất thường có liên quan tới kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đều cần được lưu ý. Bồ không thể chậm trễ, hắn đã giết người, Hội phải biết được thông tin này.

Harry im lặng suy nghĩ, sau đó nói với vẻ nhượng bộ:

- Được rồi, mình nghe lời mấy bồ. Ngay bây giờ mình sẽ đi tìm cụ Dumbledore.

Nói rồi Harry lấy tấm Bản đồ Đạo tặc ra khỏi cặp táp và quan sát, cụ Dumbledore đang ở trong văn phòng của cụ. Nó cất bản đồ, đứng dậy nói:

- Mình không ăn sáng đâu. Nói chuyện với cụ Dumbledore xong mình sẽ đi tìm Dobby. Tối qua tập Quidditch về khuya quá mình quên mất vụ kiếm chỗ thực hành pháp thuật cho cả nhóm. Hẹn gặp lại mấy bồ sau.

Harry đi rồi, Catherine nhìn đồng hồ, nói:

- Xuống Đại Sảnh Đường ăn sáng thôi mấy bồ.

Hermione thở dài:

- Mình không có tâm trạng ăn sáng. Chuyện về lớp học tự vệ khiến mình phiền não quá, không biết nên tiếp tục hay thôi. Nếu tiếp tục thì mình thấy áy náy với bác Weasley vì đã không nghe lời bác ấy. Còn nếu bỏ ngang thì mình lại không cam lòng.

Ron thúc giục:

- Bồ nghĩ nhiều như vậy làm gì, nhanh đi ăn sáng thôi. Ăn xong thì bồ mới có sức mà tiếp tục suy nghĩ về chuyện này chứ. Đừng ủ rũ như thế, không giống bồ chút nào.

Hermione bĩu môi, nhìn Ron bằng ánh mắt ghét bỏ khiến anh chàng cảm thấy khó hiểu, quay sang hỏi Catherine:

- Mình đã nói gì sai sao?

Catherine cười tủm tỉm, đáp:

- Không có. Thật ra thì…

Hermione nghiêm giọng:

- Catherine, bồ không được nói bậy!

Catherine bày ra vẻ mặt vô tội, phân trần:

- Mình có nói gì đâu. Mình tính bảo với Ron rằng thật ra thì mình không biết gì hết mà.

Hermione nhìn Catherine bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó ngoe nguẩy bỏ đi.

Catherine phì cười, vội đuổi theo nhỏ bạn.

Ron cho rằng Hermione và Catherine đang trêu nhau như mọi lần nên không hề để tâm đến những gì vừa diễn ra. Nó cũng nhanh chóng vứt chuyện bị nhỏ bạn nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ sang một bên. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên Hermione nhìn nó bằng ánh mắt đó. Nó quen rồi.

Về phần Harry, nó vừa đến bức tượng dẫn lên văn phòng Hiệu trưởng thì chạm mặt cụ Dumbledore, dường như cụ đang định đi đâu đó. Thấy nó, cụ hiền từ hỏi:

- Đây không phải là nơi con nên đến vào giờ này, con có chuyện gì muốn nói với thầy sao?

Harry nhìn quanh, tỏ ra do dự, cụ Dumbledore mỉm cười, nói:

- Ấy chết, thầy quên mất. Đi nào, vừa khéo văn phòng của thầy có trà và bánh ngọt, đúng loại con thích.

Vốn dĩ Harry đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cụ Dumbledore thờ ơ lạnh nhạt như hồi hè nên thái độ của cụ hiện tại khiến nó có chút bất ngờ, trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Ăn hết đĩa bánh, uống hết tách trà nóng, Harry đem mọi chuyện nó nhìn thấy trong giấc mơ đêm qua kể lại cho cụ Dumbledore nghe. Cụ nghe rất chăm chú, không ngắt lời nó lần nào.

Khi nghe Harry nói nó không thấy được một cách rõ ràng hình dáng của Voldemort và khung cảnh chung quanh hắn, ánh mắt của cụ Dumbledore hơi loé lên một tia cảm xúc khó hiểu. Đợi Harry kể xong cụ mới hỏi:

- Từ lúc Voldemort hồi sinh tới giờ, đây là lần duy nhất con mơ thấy hắn ta?

Harry gật đầu, lễ phép đáp:

- Đúng vậy, thưa thầy. Nhờ đó con dám khẳng định Voldemort không hề im hơi lặng tiếng mà đang ở trong bóng tối âm mưu làm chuyện ác.

Cụ Dumbledore ung dung nói:

- Ồ, thầy nghĩ một kẻ như Voldemort thì không bao giờ chịu ngồi yên.

Harry hỏi:

- Catherine nói giữa con và Voldemort có mối liên kết vô hình nào đó, hắn có thể dùng điều này chi phối suy nghĩ và hành động của con. Thầy nghĩ sao về chuyện này ạ?

Cụ Dumbledore ôn tồn đáp:

- Thầy e rằng điều đó sẽ xảy ra nếu con cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tâm trí của Voldemort, dù là vô tình hay cố ý.

Harry cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề, nó hỏi:

- Vậy bây giờ con phải làm gì ạ?

Cụ Dumbledore mỉm cười:

- Tạm thời con không cần phải làm gì cả. Chỉ cần trước khi đi ngủ con giữ cho đầu óc thoải mái và thư giãn, con sẽ có một giấc ngủ ngon và ít gặp ác mộng.

Harry cảm thấy thất vọng vì không có được lời khuyên giúp giải quyết dứt điểm chuyện này từ cụ Dumbledore. Nó buồn bực hỏi:

- Vậy nếu con lại mơ thấy Voldemort thì sao ạ?

Cụ Dumbledore chậm rãi nói:

- Không có gì đáng lo cả, Harry à. Chỉ cần con nhớ cho thầy một điều, đừng bao giờ hoàn toàn tin vào những gì con thấy khi kết nối với tâm trí của Voldemort. Đó có thể là thứ hắn ta muốn cho con thấy chứ không phải sự thật.

Harry cảm thấy khó chịu khi biết chỉ cần không đề phòng, nó có thể sẽ mắc mưu Voldemort bất cứ lúc nào. Nó hỏi:

- Không có cách nào để cắt đứt mối liên kết giữa con và Voldemort sao, thưa thầy?

Cụ Dumbledore nheo mắt, vài giây sau cụ nhẹ nhàng nói:

- Hiện tại thầy không biết cách giúp con cắt đứt mối liên kết với Voldemort, nhưng thầy biết một phương pháp có thể giúp con bảo vệ tâm trí của mình khỏi sự dòm ngó của hắn ta. Có điều thầy e rằng con sẽ không hào hứng lắm với những điều thầy sắp sửa nói ra. Con có muốn nghe không?

Harry đáp ngay tắp lự:

- Dạ, đương nhiên là con muốn nghe rồi ạ.

Cụ Dumbledore cắt thêm một miếng bánh bỏ lên đĩa của Harry, giọng khoan thai:

- Bế quan Bí thuật, về cơ bản, sẽ giúp con đóng kín tâm trí, ngăn cản người khác nhìn vào hay kiểm soát tâm trí của con. Đó là một loại pháp thuật khá phức tạp, cần sự quyết tâm cao độ và ý chí mạnh mẽ. Con hãy tìm hiểu và suy nghĩ về nó, nếu con thực sự muốn học, thầy sẽ nhờ giáo sư Snape hướng dẫn cho con. Thầy không thể bắt con học trong khi con chưa thật sự sẵn sàng.

Harry vừa nghe đến tên thầy Snape liền nhảy dựng lên:

- Không đời nào con học với thầy Snape! Tại sao người dạy cho con không phải là thầy?

Cụ Dumbledore không trả lời câu hỏi của Harry, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

- Con không nên vội vã quyết định khi con còn nhiều thời gian để suy nghĩ.

Harry xụ mặt. Cụ Dumbledore lại nói:

- Còn bây giờ, việc con cần làm là để cho đầu óc thư giãn trước khi đi ngủ, đừng thức quá khuya, đừng để những cảm xúc tiêu cực bủa vây lấy tâm trí con. Con có làm được không?

Harry gãi đầu:

- Con sẽ cố hết sức. Miễn là không phải học Bế quan Bí thuật với thầy Snape.

Đôi mắt sau cặp kính nửa vầng trăng của cụ Dumbledore ánh lên ý cười, đột nhiên cụ hỏi:

- Ngoài chuyện này ra con còn điều gì khác muốn nói với thầy không?

Harry do dự mấy giây, cuối cùng lấy hết can đảm, hỏi:

- Tại sao suốt mùa hè vừa rồi thầy lại phớt lờ và tránh né con?

Đôi mày của cụ Dumbledore khẽ nhíu lại, cụ nói một cách chậm rãi:

- Thì ra điều đó đã khiến con bận tâm. Thầy xin lỗi vì đã không nói rõ cho con biết. Thầy làm thế là vì thầy sợ cái điều chúng ta thảo luận nãy giờ sẽ xảy ra, rằng một khi Voldemort biết được hắn ta có thể thâm nhập vào tâm trí con, hắn sẽ điều khiển và dùng con như một món vũ khí để chống lại thầy. Thầy không muốn con trở thành công cụ của Voldemort, cho nên thầy nghĩ tốt nhất là thầy nên tránh mặt con.

Harry ấm ức hỏi:

- Vậy sao bây giờ thầy không tránh mặt con luôn đi? Biết đâu cuộc trò chuyện giữa con và thầy đã bị hắn nhìn thấy rồi cũng nên. Có khi hắn còn sử dụng con để khai thác thông tin của Hội hổng chừng.

Cụ Dumbledore nhìn Harry với vẻ nghiêm trang, cụ nói:

- Điều đó không còn quan trọng nữa, Harry à. Bởi vì khi nhìn thấy con đứng lóng ngóng ở chỗ bức tượng đá, thầy chợt nhận ra thầy đã sai lầm như thế nào khi quyết định phớt lờ con. Hãy tha lỗi cho thầy khi chỉ nghĩ đến những cái được mất quá cao siêu mà quên rằng cảm xúc của con mới là điều mà thầy cần phải đặt lên hàng đầu.

Harry ngập ngừng hỏi:

- Lỡ... lỡ con thật sự bị Voldemort ám lên thì sao ạ?

Cụ Dumbledore nhìn vào mắt Harry, nói bằng giọng cam đoan, trước giờ hiếm khi nó nghe thấy cụ nói chuyện với vẻ nghiêm túc như lúc này:

- Thầy sẽ không để cho điều đó xảy ra, Harry à. Xung quanh ngôi trường Hogwarts có pháp thuật bảo vệ, Voldemort muốn thâm nhập vào tâm trí của con không phải chuyện dễ dàng gì, dĩ nhiên là trong trường hợp hắn có cơ hội làm điều đó.

Harry nhìn cụ Dumbledore, ánh mắt kiên định của cụ khiến nó thấy an tâm.

Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn với cụ Dumbledore, tâm trạng của Harry tốt lên rất nhiều. Ít nhất thì nó cũng biết cụ Dumbledore không cho rằng nó là một đứa phiền phức.

Thấy sắp đến giờ học, Cụ Dumbledore đã viết cho nó một tờ giấy để nó có thể vào lớp trễ hơn vài phút mà không bị trách phạt. Vì vậy vừa rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng Harry liền nhanh chóng chạy xuống bếp kiếm Dobby để hỏi về một nơi đủ rộng cho tụi nó thực hành bùa chú.

Khi cánh cửa văn phòng Hiệu trưởng đóng lại, ánh mắt của cụ Dumbledore bỗng trở nên nghiêm nghị, không còn hiền từ như lúc nói chuyện với Harry. Cụ đứng trầm ngâm rất lâu, sau đó ngồi vào bàn giấy, đặt bút xuống viết một lá thư rồi ném vào trong lò sưởi. Lá thư biến mất, không phải bị cháy ra tro mà là biến mất, như thể đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Ở một nơi cách xa Hogwarts, cách xa nước Anh, có người đang đọc thư với vẻ mặt không cảm xúc. Vài phút sau, trên tay người ấy bốc lên một ngọn lửa, thiêu rụi lá thư. Người ấy ngẩng đầu nhìn bức chân dung treo trên vách tường đối diện chỗ mình ngồi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.

Bạn đang đọc Đồng Nhân Harry Potter - Bảy năm đáng nhớ sáng tác bởi tieunguyet123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieunguyet123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.